Hồ Sơ Thần Côn

Chương 18: Ngọc trắng




Edit: jena
"Bây giờ cậu muốn làm gì?" Cát Thiệu đứng ở ngã rẽ trong công viên, dịu dàng hỏi.
Hứa Du Kỳ hất hất vài sợi tóc ướt, không chút nghĩ ngợi đáp: "Tách ra đi."
Cát Thiệu nghĩ một chút, gật đầu: "Được, cậu đi trước đi."
Hứa Du Kỳ nhướng mày: "Dễ dàng vậy?" Cậu còn tưởng rằng người này không muốn cậu hành động một mình.
"Đúng vậy. Bo bo là tinh phách cấp thấp, tôi biết hôm nay cậu mang theo những bùa gì, nhiêu đó đủ đối phó nó rồi. Hơn nữa trên người cậu có âm khí, dù cậu bất cẩn bị thương thì nó cũng không dễ dàng xâm nhập vào người cậu được, hiểu không?" Cát Thiệu mỉm cười nhìn cậu, biểu tình vô hại: "Cậu chắc không ngốc đến mức đẩy mình vào nguy hiểm đâu đúng không?"
"..." Hứa Du Kỳ chọn một con đường đi trước, không thèm quay đầu lại nhìn. Cậu cảm thấy không nên tốn thời gian nói những thứ ngu xuẩn như vậy với tên khốn kia.
Cát Thiệu nhìn cậu đi xa, cười cười đi sang con đường còn lại.
Công viên không lớn lắm, Hứa Du Kỳ nhanh chóng tìm thấy bo bo. Cậu lấy bùa ra, chạy đến bắt nó.
Bo bo đã đến dàn trận cuối cùng do Cát Thiệu thiết lập, đang phân vân không biết đường ra.
"Đừng nghĩ nữa, mày thoát không nổi đâu." Hứa Du Kỳ đến gần, nắm chặt lá bùa trong tay. Đây là lần đầu tiên cậu lâm trận, nói không khẩn trương là gạt người.
Bo bo vội vàng quay đầu lại, cảnh giác nhìn cậu, đôi mắt mờ mịt mang theo ác ý.
Hứa Du Kỳ đối diện với nó: "Mày giết Dương Khải?"
Bo bo bình tĩnh gật đầu.
"Là mày là được rồi." Hứa Du Kỳ nhìn xung quanh, phía sau nó có hai cái cây, bên trên là pháp trận của Cát Thiệu, ngăn giữa nó và cậu là một cái cây, khoảng cách rất gần hai cái cây kia. Cậu lấy ra một lá bùa khác.
Bo bo cảm thấy không ổn, chạy nhanh đi, Hứa Du Kỳ ngay lập tức phóng lá bùa ra kéo nó lại, vừa phóng bùa vừa chạy. Cậu phóng một lá bùa khác lên cái cây thứ ba, bả vai của bo bo bị sấm đánh xuống, thảm thiết ré lên, nhưng nó không phản kích mà tiếp tục chạy trốn. Bùa của Hứa Du Kỳ đã dán lên cây, ba cây vây thành một địa trận, nó không thoát được.
Nó xoay tròn, cay nghiệt trừng mắt nhìn Hứa Du Kỳ.
Hứa Du Kỳ nhìn thành quả của chính mình, cảm thấy vui sướng khó tả, đây là thời khắc lịch sử như thế nào, cuối cùng mình không còn là một phế vật bị khinh thường nữa! Cậu lại lấy ra một lá bừa khác, kích động nói: "Mày yên tâm, hôm nay tâm tình tao tốt lắm, không đánh mày hồn phi phách tán đâu." Chỉ tiếc rằng Cát Thiệu không ở đây, nếu không đã cho tên khốn đó nhìn ngắm tư thế oai phong của mình rồi.
Bo bo bị trọng thương, xung quanh vết thương đã dần trong suốt. Nó che bả vai lại, cách xa cậu hết mức có thể. Nó nghiêng đầu nhìn, có chút không tin.
"Thật đó." Hứa Du Kỳ nói: "Ta là pháp sư lợi hại như vậy, gây khó dễ cho một tinh phách cấp thấp như mày làm gì? Mày nghĩ thử coi đúng không?"
Bo bo nghĩ nghĩ, chần chờ gật đầu, chỉ chỉ cái cây phía trước, ý bảo thả cho nó đi.
"Không được, mày giết người rồi." Hứa Du Kỳ cầm lá bùa trên tay, liếc mắt nhìn: "Đừng có trừng mắt nhìn tao, tao nói không đánh mày hồn phi phách tán thôi chứ có nói là thả mày ra đâu. Tao vẫn đang suy nghĩ nên đánh mày về nguyên hình là trực tiếp đánh chết mày để mày đi đầu thai luôn... Mà thôi, đây là lần đầu tiên của tao, lỡ như không cẩn thận đánh sai thì nên làm gì nhỉ?"
Bo bo bắt đầu xoay tròn, nghe xong câu cuối thì dừng lại quay đầu trừng cậu, tay che bả vai cũng buông xuống, dùng sức lao ra ngoài.
Tay trái Hứa Du Kỳ đè lại lá bùa trên cây, tránh để nó rơi ra, đánh với tinh phách giữa không trung, nói: "Đã nó là mày không thoát ra được đâu, sau này đầu thai ráng tích đức, à nếu mày có sau này hẵng tính."
Bo bo lao lên, dần dần giãy giụa bay ra giữa, im lặng nhìn cậu. Hứa Du Kỳ đang muốn ra tay không khỏi kinh ngạc hỏi: "Mày muốn tính toán chuyện hậu sự của mình hả?" Cậu nhớ rã tinh phách chưa thành hình thì chưa nói chuyện được mà.
Bo bo không đáp, móng tay mọc dài ra, không chút do dự đâm vào ngực mình, kéo ra hai bên, dùng hết sức xé một lỗ hổng ngay giữa ngực.
Tình huống bất ngờ khiến Hứa Du Kỳ ngẩn ra. Xung quanh vết thương của bo bo mơ hồ trong suốt nhưng chất lỏng chảy ra từ cơ thể nó lại có màu đỏ tươi, so với máu còn chói mắt hơn. Nó muốn làm gì? Tự sát?
Cậu nhìn chằm chằm lỗ hổng kia, máu chảy ra càng nhiều, một chốc sau ở giữa xuất hiện một đồ vật màu trắng, nhìn qua rất giống một viên ngọc, viền bao xung quanh hình chữ nhật khắc hoa văn màu vàng, nhìn rất phức tạp.
Thân thể của nó đang nửa trong suốt, nhưng khi móc thứ kia ra lại rất rõ ràng. Hứa Du Kỳ híp mắt, đây là thứ gì?
Bo bo ngẩng đầu lên, hét một tiếng thê lương chói tai, đem toàn bộ sức mạnh rót vào lỗ hổng, viên ngọc trắng ngay lập tức khuếch tán ra ngoài, hoa văn màu vàng kia biến lớn bao phủ toàn thân, nhìn qua như một vật sống. Năng lượng trong trận pháp không ngừng tăng lên, khiến cho thiết lập xung quanh bắt đầu rung chuyển.
Trong lòng Hứa Du Kỳ lộp bộp hai tiếng, không chút do dự phóng thêm bùa qua. Lúc này bo bo lại hét chói tai, ánh sáng bùng phát lên, một nguồn năng lượng lớn bật ngược lại. Thân thể của Hứa Du Kỳ bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
Cậu rên lên, tay trái tê rần, hổ khẩu* đau đớn, hình như đã bị rách. Cậu ngẩng đầu, bo bo ở bên kia vẫn còn la hét, hoa văn bao bọc nó dần biến mất, thân thể nó còn trong suốt hơn lúc trước. Nó không dừng lại, vội vàng xoay người chạy thoát.
*kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ
Hứa Du Kỳ chậm chạp ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn qua bàn tay đầy máu, lại nhìn cây cối ngã rạp trước mặt, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, suy nghĩ đầu tiên của cậu là: có lẽ nào mình bị tên khốn kia chơi xỏ không?
"Tôi nghe thấy tiếng kêu, hình như..." Cát Thiệu nghe thấy tiếng động nên quay lại đây, nhìn thảm trạng xung quanh: "Ồ... Đây là do cậu đánh con bo bo kia hả? Nó đâu rồi? Bị cậu đánh cho hồn phi phách tán chưa?" Hắn cúi đầu nhìn gương mặt vô cảm của thiếu niên, hơi thở dài: "Chắc là không phải rồi, cậu làm cho nó chạy thoát. Ôi trời, sao cậu lại biến chỗ này thành cái dạng này vậy hả?"
Hứa Du Kỳ cứng đờ quay đầu nhìn hắn, không nói nên lời. Cát Thiệu lại thở dài: "Đánh tới mức này mà vẫn để cho nó chạy thoát, tôi thật sự tò mò chuyện gì đã xảy ra đó."
"..." Hứa Du Kỳ thử cử động, cảm thấy không sao thì từ dưới đất nhảy lên, túm cổ áo hắn rống to: "Không phải anh nói nó là tinh phách cấp thấp sao? Tinh phách cấp thấp làm sao mà phá trận pháp của anh được? Có thể hả?! Anh lừa tôi đúng không? Cấp thấp trong nhận thức của anh ở trục tung còn cấp thấp trong nhận thức của tôi ở trục hoành đúng không? Đúng không hả?!"
Cát Thiệu bị cậu la hét không khỏi mờ mịt, vừa muốn nói đột nhiên nhìn thấy máu trên mặt đất, thần sắc ngưng trọng, vội vàng tách ra, nâng tay cậu lên xem: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Hứa Du Kỳ còn muốn tiếp tục giận dỗi, nhưng nhìn ánh mắt quan tâm của người nọ thì áp chế lửa giận xuống, nghiến răng không nói gì. Khi cậu uy phong lẫm liệt thì người nọ không xuất hiện, lại cố ý đến lúc cậu bị tinh phách đánh nằm ra đất, quá tuyệt, quá mất mặt.
Cát Thiện xoa xoa đầu cậu, vuốt cho lông con mèo nhỏ thuận xuống, nhanh chóng hỏi lại: "Cậu nói con bo bo kia giải được trận pháp của tôi?"
"Đúng vậy." Hứa Du Kỳ hừ hừ hai tiếng, kể lại quá trình khi nãy.
Cát Thiệu lẳng lặng lắng nghe, lẩm bẩm: "Ngọc trắng, ánh sáng vàng..."
Hứa Du Kỳ trừng mắt: "Thiếu gia có thể giải thích một chút cho tôi nghe được không, hả? Không phải nó là tinh phách cấp thấp à?"
"Nó là tinh phách cấp thấp. Nhưng viên ngọc trắng kia thì không phải." Cát Thiệu nói: "Giống như cậu chơi game sẽ có đạo cụ buff sức mạnh, viên ngọc đó cũng giống vậy. Không biết con bo bo đó lấy từ đâu ra, lại ngay thời điểm mấu chốt tự cứu được bản thân. Thế nhưng nghe lời cậu kể thì nó đến bước đường cùng rồi mới dùng tới món đồ đó, nếu không đã sớm dùng rồi."
Hứa Du Kỳ không muốn nói, số cậu là số gì vậy? Gặp được quái nhỏ mà còn được buff ngoại năng, có để cho cậu oai phong được một lần không!
Cát Thiệu nắm tay cậu xem kĩ miệng vết thương. Hổ khẩu trên tay trái bị cắt một đường, còn chảy máu. Thế nhưng miệng vết thương cũng không quá sâu, sẽ nhanh chóng khô máu. Hắn buông tay cậu ra, quay về: "Về thôi, Đậu Tử còn đang chờ chúng ta."
Hứa Du Kỳ sờ sờ mũi: "Vậy con bo bo kia thì sao?"
"Về rồi nói sau. Tôi đoán trong thời gian ngắn nó không thể làm gì được đâu. Dù sao nó cũng chỉ là tinh phách cấp thấp, vận động một nguồn năng lượng lớn như vậy chắc chắn sẽ trọng thương, có thể ngay cả bản thể của mình cũng không duy trì nổi, không hại người được."
"Được rồi." Hứa Du Kỳ đi bên cạnh hắn, cắn răng nói: "Lần sau gặp lại tôi sẽ không cho nó chết thống khoái đâu!"
Cát Thiệu cười hai tiếng, không nói gì, Hứa Du Kỳ trừng mắt: "Anh không tin?"
"Tin." Cát Thiệu tiếp tục cười: "Cậu có thể vây nó vào trận chứng tỏ cậu lợi hại hơn nó rồi."
"Đó là đương nhiên, vây nó chẳng tốn bao nhiêu sức cả." Hứa Du Kỳ đắc ý vỗ ngực, tiếp theo lại sờ sờ mũi, nghĩ thầm dù như vậy vẫn làm cho nó chạy thoát, cậu thật sự là phế vật à?
Cát Thiệt âm thầm nhìn gương mặt ủ dột của cậu, dịu dàng nói: "Lần sau nhớ kĩ đừng có nói nhảm nhiều với nó nữa, đêm dài lắm mộng, kéo dài thời gian làm gì."
"..." Biểu tình của Hứa Du Kỳ cứng đờ, người bên cạnh sâu kín thở dài: "Vừa rồi trước khi tách ra tôi còn nói không lẽ cậu lại ngốc đến mức đẩy mình vào nguy hiểm, không ngờ lại ngốc thật..."
"..." Hứa Du Kỳ bắt đầu nghiến răng ken két.
Cát Thiệu tiếp tục thở dài, giọng điệu thậm chí còn mang theo chút đau đớn: "Ngốc đến như vậy, thân là người giám hộ của cậu, tôi thật sự lo lắng cho an toàn của cậu."
Hứa Du Kỳ xù lông: "Tôi không cần anh lo lắng! Anh chờ đi, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ trở thành một pháp sư lợi hại thôi!" Dứt lời, cậu hậm hực bước nhanh về phía trước. Buồn bực trong phút chốc bay biến mất, chỉ còn lại ý chí chiến đấu bùng lên.
Quả thật là giống y đúc một con mèo nhỏ thích giận dỗi... Cát Thiệu nhìn theo sau cậu, ý cười trong mắt lan rộng, sải chân bước nhanh hơn để đi cùng.
Hai người nhanh chóng quay lại chỗ cũ. Ở đây có thêm vài cặp đôi đến đi dạo. Họ đến đây để đi dạo dưới mưa, đi ngang qua thì thấy tình huống ở đây nên vội vàng đến giúp đỡ.
Hứa Du Kỳ nhìn thoáng qua, lo lắng chạy đến, thanh niên kia đỡ một người, đó không phải Đậu Đậu thì là ai?"
"Đậu Đậu!" Cậu chạy đến: "Sao lại thế này?"
"Cậu quen biết cậu ấy?" Thanh niên kia hỏi.
Hứa Du Kỳ gật đầu, cúi đầu nhìn Đậu Tử. Sắc mặt cậu trắng bệch, đã hôn mê, cậu hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Tôi không biết." Người nọ nói: "Khi chúng tôi đến, bạn của cậu và một người ở bên kia đã hôn mê rồi, còn một cậu khác ở đây." Người nọ chỉ tay sang một bên, Hứa Du Kỳ nhìn theo, thấy Lăng Huyền đang chống tay lên thân cây, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên tình trạng cũng không tốt lắm.
"Chúng tôi đã gọi xe cứu thương rồi."
"Cảm ơn anh." Hứa Du Kỳ nhờ người nọ giúp Đậu Tử, còn mình đi đến chỗ của Lăng Huyền: "Nay, cậu ổn không? Làm sao vậy?"
Lăng Huyền nghe thấy giọng cậu thì thân thể hơi chấn động, chậm rãi mở mắt, cảm xúc lắng đọng trong đáy mắt vô cùng phức tạp, như thể bão tố đang quay cuồng rít gào. Hứa Du Kỳ bị hắn nhìn không khỏi run lên, theo bản năng lùi về sau nửa bước, thử hỏi: "Cậu rốt cuộc bị sao vậy?"
Lăng Huyền lắc đầu không nói, chậm rãi dời tầm mắt, nhìn thấy tay của cậu thì lập tức nắm lấy: "Tại sao lại bị thương?"
"Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi." Hứa Du Kỳ lắc lắc tay: "Còn mấy cậu sao lại bị như thế này?"
"Có một bóng đỏ nhào đến chỗ bọn tôi." Lăng Huyền nhàn nhạt đáp: "Tốc độ rất nhanh."
"Bóng đỏ?" Hứa Du Kỳ kinh ngạc: "Là tinh phách hả?"
"Không biết. Tôi không nhìn thấy rõ."
"Nó đâu rồi?"
"Chạy thoát rồi."
Hứa Du Kỳ còn muốn hỏi tiếp nhưng xe cứu thương đã đến. Cát Thiệu cũng đã quay lại, đang giúp Chu Ngọc Nhan và Đậu Tử lên xe. Hứa Du Kỳ quay đầu nhìn qua, nói với Lăng Huyền: "Cậu cũng đi bệnh viện kiểm tra đi, tình huống cụ thể chờ cậu và Đậu Đậu khỏe lại rồi nói sau cũng được."
Lăng Huyền lắc đầu: "Không cần. Tôi về nhà." Hắn nói xong thì nhấc chân rời đi, không thèm để ý đến âm thanh phía sau.
Hứa Du Kỳ thấy thế thì cũng không cưỡng cầu nữa, xoay người lên xe cứu thương. Cát Thiệu đứng tại chỗ nhìn Lăng Huyền rời đi. Người này bị thương nhưng khí tức trên người không hề thay đổi, rất khó nhìn ra là thật hay giả, có một cảm giác sâu không lường được. Chuyện này đáng ra không hề có liên quan đến hắn nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt của đối phương dành cho Tiểu Kỳ, hắn không thể không để ý. Ánh mắt đó chất chứa tình cảm quá sâu nặng, khiến cho Cát Thiệu có cảm giác không tốt.
Lăng Huyền không về nhà, hắn men theo đường quốc lộ mà đi. Nơi đây không phải một khu phố sầm uất, náo nhiệt của thành phố. Phía sau công viên có một ngọn núi, Lăng Huyền đi đến đây, chậm rãi bước từng bước lên núi. Hắn ngẩng đầu, phía trước có một bóng đen mờ ảo, gần như trong suốt, chính là tinh phách bo bo. Hắn cũng không quay đầu, tiếp tục đi tới. Bo bo liếc hắn một cái, nhanh chóng vọt lên đuổi kịp, nhưng nó không dám kêu hắn dừng lại, vì đôi mắt người này quá lạnh lẽo, nó sợ hãi không thôi, không cẩn thận làm phật ý người nọ sẽ bị đánh tan hồn phách.
Lăng Huyền bước đi không có mục tiêu cố định, xung quanh ngày càng hoang vắng, khoảng cách với tinh phách bo bo phía sau cũng ngày càng xa. Hắn bỗng đứng yên, quay đầu lại, nhìn bo bo cố gắng dùng hết sức chạy lại đây, yếu ớt lơ lửng giữa không trung. Hắn nhìn nó chốc lát, duỗi tay xuyên qua thân thể nó chạm vào viên ngọc, nhắm mắt lại, đem năng lượng truyền qua.
Tinh thần của bo bo run lên, tham lam cắn nuốt năng lượng. Thân thể của nó ngày một rõ ràng hơn, dần dần có được thực thể. Lăng Huyền hờ hững rút tay ra, đem theo cả viên ngọc, bỏ vào túi: "Được rồi."
Bo bo đặt hai chân xuống đất, mừng rơn nhìn chính mình, hơi hơi hé miệng: "Tôi..."
"Ngươi có thể nói." Lăng Huyền nhìn nó: "Làm sao ngươi chạy thoát được?"
Bo bo kể lại mọi chuyện. Lăng Huyền gật đầu: "Nói như vậy thì tay A Kỳ bị thương là do ngươi?"
Bo bo nghĩ nghĩ: "Tôi không biết. Tôi phá trận pháp xong thì bỏ chạy." Nó dè dặt hỏi: "Tôi có thể đi chưa?"
"Đi đi."
Bo bo vui vẻ xoay người rời đi, nhưng nó vừa bước được hai bước đã bị người nọ bóp chặt cổ. Lực đạo khủng bố kìm kẹp cổ họng, nó không thể chạy thoát, nó la lên: "Ngài..."
Lăng Huyền không cho nó nói xong, tăng thêm sức mạnh. Trong nháy mắt, bo bo vụn vỡ thành những mảnh nhỏ, biến mất giữa không trung, trước khi hồn phi phách tán vẫn không biết lí do.
Lăng Huyền hờ hững hạ tay, lẩm bẩm: "Ai bảo ngươi làm em ấy bị thương..."
Sắc mặt của hắn vẫn nhợt nhạt, đánh bo bo xong thì phun ra một búng máu. Hắn không quan tâm, lấy tay chùi miệng, tiếp tục đi về phía trước. Bây giờ tâm trạng của hắn không tốt, cần một không gian tĩnh lặng.
Hắn đi theo đường núi, nhưng vừa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng la, một người lảo đảo chạy ra, ngã xuống đất. Người nọ nhìn Lăng Huyền: "Mau, chạy mau. Có quái vật... Một con hổ có cánh!"
Lăng Huyền ngẩng đầu nhìn, trong rừng truyền đến tiếng chó sủa, người nọ run rẩy, lồm cồm bò dậy, không quan tâm đến Lăng Huyền nữa, bán sống bán chết chạy đi. Lăng Huyền híp mắt, nhìn thấy một con vật nhanh chóng phóng tới. Đó là một con hổ có hai cánh trên lưng. Nó bị thương, trên người có một vết chém dài, máu chảy rơi xuống đất.
Nó vì đuổi theo người nọ mà đến, lại không ngờ rằng ở đây còn có một người khác. Nó nhìn Lăng Huyền, kiêng kỵ lùi về sau nửa bước.
Lăng Huyền lạnh lẽo nhìn con vật trước mặt: "Cùng Kỳ...". Truyện Linh Dị
Tác giả có lời muốn nói: Ghi chú: Cùng Kỳ, là một trong Tứ Đại Hung Thú thời viễn cổ, trong "Sơn Hải Kinh" có ghi: "Cùng Kỳ có vẻ ngoài giống hổ, toàn thân phủ lông như gai nhím, thích ăn thịt người." Nhưng trong "Sơn Hải Kinh cũng ghi: "Cùng Kỳ giống trâu, lông nhím.". Trong "Bắc Kinh Sở Thuật" lại ghi chú khác. Tôi muốn viết Cùng Kỳ giống con hổ một chút.
Cùng Kỳ đây, nhìn dữ ghê
17.07.22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.