Nghe được Thư Lưu Y lập lại xưng hô ngày xưa, không hề xa lánh gọi hắn Nhung huynh, Nhung Khiên Kỳ vốn nên thập phần cao hứng, nhưng thương cảm trong lời Thư Lưu Y lại làm ngực hắn chua xót, lặng yên không đáp lại lời nào.
Thư Lưu Y cũng không trông mong Nhung Khiên Kỳ có thể cho hắn đáp án, ho nhẹ chậm rãi nói: “Khi ta mười sáu tuổi, người đầu tiên thích, là Tây Tịch của ta. Hắn là một nam nhân tao nhã, cũng rất tuân theo quy củ, làm cái gì, đều phải noi theo thánh nhân dạy bảo. A, ta trong lòng thường hay cười thầm hắn cổ hủ, nhưng ta, vẫn là thích hắn. Khụ, Khiên Kỳ ngươi có biết không, khi ta biểu lộ tâm ý với hắn, ánh mắt hắn nhìn ta như là thấy quỷ, đánh ta một cái tát liền bỏ chạy, từ đó về sau cũng không trở lại. Ta khi đó đã nghĩ, có phải đã làm sai gì không? Suy nghĩ suốt hai ngày, ta cuối cùng nghĩ thông suốt. Ta không có sai, chỉ là hắn cũng không phải người ta muốn tìm.”
Nhung Khiên Kỳ chưa từng nghe qua Thư Lưu Y đàm luận chuyện tình thời niên thiếu, nghe được chỉ cảm thấy mũi chua xót, thấp giọng nói: “Cho nên ngươi mấy năm gần đây, vẫn đang kiếm tìm?”
“Mỗi lần, ta đều cho rằng mình đã tìm được rồi……” Thư Lưu Y đắm chìm trong hồi ức xa xưa, thanh âm trở nên càng thêm ôn nhu. “Ngọc Lang là người đầu tiên nói nguyện ý ở bên cạnh ta. Ta khi đó thật sự vui mừng vô cùng, hận không thể thời thời khắc khắc đều dính với hắn, nhưng mà ngày đó hắn từ phủ Khổng học sĩ trở về, tâm tình thật không tốt. Khổng học sĩ muốn chọn hắn làm con rể, hắn nói luyến tiếc ta, nhưng nếu cự tuyệt Khổng học sĩ, đường làm quan của hắn cũng hết, hơn nữa hắn là con trai độc nhất trong nhà, cũng không thể làm cho Ngu gia tuyệt hậu.”
“Chuyện cũ năm xưa, ngươi cũng đừng hao phí tinh thần nghĩ tới nữa, ngủ một giấc đi.” Nhung Khiên Kỳ không muốn Thư Lưu Y lại hao tâm tổn sức, huống hồ nghe người mình yêu nhớ về tình nhân cũ, có bao nhiêu là chói tai.
Thư Lưu Y lại để ngoài tai, vẫn mỉm cười: “Ngọc Lang hắn rất tốt với ta, chỉ là xem trọng danh lợi một chút. Nếu hắn ham thích quan trường, vậy ta đành buông tay để hắn đi. Còn Tùy Đường, hoàn toàn không giống hắn. Tính tình nóng nảy, miệng lại cay độc, ha ha, nhưng ta chính là thích tính tình thích gì nói đó của hắn. Đáng tiếc hắn từ nhỏ đã đính ước, nhà của vị hôn thê lại gặp biến cố, đến tìm hắn nương tựa. Hắn là người có trách nhiệm, có một số việc, không thể giống ta tùy tâm sở dục. Ai, vị hôn thê của hắn ta cũng gặp được, thật sự là một mỹ nhân điềm đạm đáng yêu, lại ái mộ Tùy Đường như vậy, Tùy Đường nếu từ hôn, chỉ sợ nàng thực sẽ tự sát ──” Thân xe chợt xóc nảy dữ dội, hắn một trận ho khan, rốt cuộc nói không được nữa.
Nhung Khiên Kỳ vội vàng phân phó xa phu dừng xe, lại bảo y sư kia tiến vào thi châm.
Y sư bận rộn một lúc lâu, Thư Lưu Y cuối cùng thuận khí, mệt mỏi nhắm mắt, nặng nề ngủ.
Nhung Khiên Kỳ nhìn Thư Lưu Y dung nhan vô cùng tiều tụy, cảm thấy ưu phiền. Hắn bên người trừ bỏ một y sư hành quân, cũng không mang theo dược liệu trân quý gì, sau khi về Thượng Kinh là có thể triệu ngự y trị liệu cho Thư Lưu Y, nhưng còn phải lên đường cả tháng. Với thân thể Thư Lưu Y lúc này, làm sao còn có khí lực chống đỡ hồi kinh. Nếu cỡi ngựa lên đường, tất nhiên có thể sớm đến Thượng Kinh, nhưng Thư Lưu Y chắc chắn chịu không nổi mệt nhọc bôn ba trên ngựa.
Hắn cân nhắc nhiều lần, vẫn là hết đường xoay xở, cuối cùng suy sụp tựa lên vách thùng xe, thở dài.
Thư Lưu Y ngủ một giấc này, thời gian rất lâu, thẳng đến chiều hôm sau mới từ từ tỉnh dậy. Tựa hồ bởi vì nghỉ ngơi đầy đủ, khí sắc lộ ra chút hồng nhuận. Nhung Khiên Kỳ lại từ trong ánh mắt hoảng sợ của y sư nhìn ra manh mối, tâm mạnh trầm xuống ── tình hình này, chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu?!
Y sư run rẩy cầm ngân châm, muốn châm cứu cho Thư Lưu Y. Thư Lưu Y lắc đầu, chỉ nhìn Nhung Khiên Kỳ. “Không cần, cho lão ra ngoài đi. Ta chỉ muốn yên lặng một chút……”
Nhung Khiên Kỳ dù không muốn thế nào, đối diện vẻ mặt gần như cầu xin của Thư Lưu Y, cũng vô pháp cự tuyệt, khẽ phất phất tay. Y sư như được đại xá, vội rời thùng xe.
“Đa tạ ngươi, Khiên Kỳ.” Thư Lưu Y khẽ nhếch khóe miệng, thành tâm nhìn nam nhân trước mắt mình từng yêu nói lời cảm tạ.
Nhung Khiên Kỳ đầu tiên là kinh ngạc, lập tức mặt lộ vẻ đau đớn, quay đầu, cơ thịt trên mặt đều khẽ run rẩy, qua một lát, hắn mới chua chát hỏi: “Lưu Y, ngươi nói thật, nếu ta không phải người Liêu, ngươi ta còn có thể bên nhau không?”
Thư Lưu Y khụ hai tiếng, bất đắc dĩ nói: “Cho dù ngươi là người Tống quốc, từ thời khắc ngươi thành thân, chúng ta đã không thể có tương lai……”
“Ta sau đó không phải đã nói với ngươi, hôn sự đó chỉ là giả?” Nhung Khiên Kỳ có chút lo lắng, muốn giải thích thêm, nghe được Thư Lưu Y từng chữ nói: “Khiên Kỳ, ta và ngươi kết giao, đều là thành tâm thật lòng. Từng quyết định của ngươi, ta đến bây giờ đều cho là thật.”
Nhung Khiên Kỳ nhất thời giống như bị người quất một roi, cả người run rẩy, nói không ra lời.
Thư Lưu Y lại ngơ ngẩn cười: “Ngã Phi cũng như vậy, thích gạt ta. Hắn lòng nghi ngờ rất nặng, luôn không chịu hoàn toàn tin tưởng ta, cho rằng ta tiếp cận hắn, là vì sản nghiệp Thái Nguyên hào của hắn, vẫn, vẫn tìm chút chuyện đến thử ta, a…… Cũng tốt, tâm tính Ngã Phi như vậy, cho dù ngày sau biết ta đã chết, hắn cũng sẽ không quá thương tâm.”
“Ngươi nói bậy cái gì?” Nhung Khiên Kỳ run giọng cắt ngang Thư Lưu Y, “Chờ trở lại Thượng Kinh, ta lập tức tìm ngự y tốt nhất chữa bệnh cho ngươi, điều dưỡng một thời gian, ngươi sẽ khôi phục trở lại, Lưu Y, ngươi nhất định sẽ khỏe lại.” Hắn càng nói càng nhanh, không biết là muốn an ủi Thư Lưu Y, hay là tự lừa gạt mình.
“Ngươi hà tất lại lừa mình dối người.” Một câu yếu ớt của Thư Lưu Y, làm cho Nhung Khiên Kỳ cắn chặt răng ngậm miệng lại.
Hắn ngưng mắt nhìn Nhung Khiên Kỳ, ánh mắt hết sức ôn nhu. “Khiên Kỳ, tâm của ngươi, kỳ thật đều kiên cường hơn bọn hắn. Ta đi rồi, chỉ cầu ngươi đừng trút giận lên Thư gia, còn nữa, đừng đem tin ta chết nói cho những người nhận thức ta, đặc biệt không thể cho Tiểu Nam biết. Hắn rất đa sầu đa cảm, con mèo hắn nuôi bệnh chết, hắn cũng thương tâm hết mấy ngày. Trước một đêm bị song thân bức thành hôn, hắn ở trong lòng ta khóc đến mắt cũng sưng lên…… Ta không muốn hắn lại vì ta khổ sở…… Ai, cũng không biết hắn thành thân rồi có giống người lớn không? Có còn sợ lạnh như trước không? Mùa đông năm ấy, vừa đến trời râm, chân hắn liền lạnh như băng, ta phải ôm cả buổi mới có thể ấm lên……”
Tiểu Nam này, Nhung Khiên Kỳ thật ra từng nghe Thư Lưu Y nhắc tới, là tình nhân cuối cùng trước khi Thư Lưu Y quen biết hắn, tiểu công tử nhà Trung thư Thị lang Mạo Họa Nam. Nghe Thư Lưu Y thì thào lẩm bẩm, hắn trong lòng không phải không ghen tị, nhưng giờ này khắc này, làm sao lại nhẫn tâm kêu Thư Lưu Y ngậm miệng đừng nhắc lại những tình nhân cũ, chỉ có thể run rẩy vươn tay, nắm chặt cổ tay lộ ra khớp xương của Thư Lưu Y.
Thư Lưu Y cho là Nhung Khiên Kỳ im lặng đồng ý, bất giác vui mừng hơi lộ ra ý cười, ho nhẹ, dời tầm mắt, nhìn phía ngoài cửa sổ ── màn gấm cuốn một nửa, thấp thoáng dãy núi Côn Luân, kéo dài nhấp nhô, như vô cùng vô tận……
Hắn mờ mịt xuất thần hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Khiên Kỳ, ta trước đây còn cho rằng ta đời này sẽ không rời Côn Luân. Ta còn nói với Phượng Vũ, sau này đều là của một mình y, ngay cả kiếp sau, ta cũng nguyện đưa cho y……”
Lại hóa ra, đã hiểu sai ý, bày tỏ sai cảm tình. Hiến dâng tất cả, chỉ đổi lại kết cục không chịu được như thế…… Thư Lưu Y im lặng từ nơi sâu nhất trên người thở ra một hơi, từ từ nhắm hai mắt lại.
Hắn đã quá mệt mỏi, chỉ muốn cứ như vậy vĩnh viễn ngủ say, không cần lại thất vọng lần nữa, thậm chí là tuyệt vọng. Nếu có kiếp sau, hắn tình nguyện hóa thành cỏ cây. Không yêu không biết, cũng không buồn không đau……
“Lưu Y?!” Nhung Khiên Kỳ hoảng sợ trừng lớn hai mắt, nhanh thăm dò hơi thở Thư Lưu Y, may mà vẫn còn hô hấp. Tim đập cuồng loạn lúc này mới trở xuống lồng ngực, vươn tay đặt lên ngực Thư Lưu Y, từng hồi đưa vào chút chân khí, lại không kích được nửa điểm nội tức của đối phương.
Thư Lưu Y thật sự đã không còn chút hứng thú nào trên đời, một lòng muốn chết…… Nhận rõ điểm ấy, Nhung Khiên Kỳ nắm chặt hai đấm đến mức các khớp ngón tay tái nhợt, hàm răng cũng cắn đến mỏi nhừ.
Không cam lòng, lại càng thêm đau lòng.
“Thư Lưu Y, Thu Phượng Vũ không thích ngươi, nhưng ta yêu ngươi! Ngươi có nghe hay không?” Hắn ôm tia hy vọng mong manh cuối cùng, cúi đầu ghé vào bên tai Thư Lưu Y lớn tiếng nói, muốn gợi lên sức sống của Thư Lưu Y.
Thư Lưu Y nhắm mắt, chỉ có làn môi khô khốc xám trắng hơi hơi động. Nhung Khiên Kỳ gần sát, dùng hết nhĩ lực mới có thể nghe rõ trong tiếng mã xa đang đi tới trước.
“Ngươi như vậy, cho là yêu ta sao?…… Ngươi chỉ là không chịu buông tay, không cam lòng nhìn ta yêu người khác……”
Nhung Khiên Kỳ sắc mặt tái nhợt, cực lực đè nén hô hấp nặng nề, sau một lúc lâu, hắn chậm rãi buông lỏng hai tay, ánh mắt dừng trên mặt Thư Lưu Y chần chờ lưu luyến, dịu dàng mà chua xót.
“Lưu Y……” Hắn cuối cùng hạ quyết tâm, dứt khoát nói: “Ngươi nghe đây! Những lời Thu Phượng Vũ hôm đó nói với ngươi, đều là ta cùng Hoàn Trọng Tiêu trước đó dạy hắn. Ta biết bằng vào thủ hạ đại quân, chưa hẳn có thể đoạt lại ngươi từ trong tay Thu Phượng Vũ, cho nên liền giở chút mưu kế, lừa y nói ngươi trúng cổ độc.”
_ _
…… Nhớ lại đêm đó ── “Trên người ta và Lưu Y, đều đã hạ cổ độc. Chỉ cần một người chết đi, người kia cũng sẽ độc phát thân vong. Sư phụ ngài nếu là không cần hắn, cứ động thủ giết ta, ha ha ha!” Hắn cười to.
“Cổ độc gì đó có thần kỳ như ngươi nói không?” Một tiếng nói trong sáng bỗng nhiên vang lên, tràn ngập khinh thường. Thanh y nam tử nhướng mày đi vào đại sảnh.
Nhung Khiên Kỳ nghe ra người này chính là đại phu tổng đường, hắn đây là lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng đại phu, không khỏi nhìn thêm vài lần, lại bị thanh y nam tử lạnh lùng liếc lại một cái, cỗ tà khí giữa hai mày kia làm Nhung Khiên Kỳ cũng lâm vào sợ hãi.
Thu Phượng Vũ nghe xong lời Nhung Khiên Kỳ liền sững sờ, thấy thanh y nam tử đi vào, y mới đột nhiên bừng tỉnh, nói: “Hoàn Trọng Tiêu, ngươi đi xem Lưu Y, có phải thật sự trúng độc không?”
Hoàn Trọng Tiêu rõ ràng lộ vẻ không vui, nhưng không đành lòng cự tuyệt Thu Phượng Vũ, hơi gật đầu xoay người rời đi.
Nhung Khiên Kỳ lại là kinh sợ, nội tâm mạnh chấn động ── tên tuổi Độc vương Hoàn Trọng Tiêu, trên giang hồ ai không biết? Chẳng qua nghe nói Độc vương hơn mười năm trước đã mai danh ẩn tích, thoái ẩn giang hồ, hóa ra lại là ẩn cư ở Côn Luân kiếm phái! Cổ độc mà hắn bịa ra kia sao có thể lừa được Độc vương! Nhung Khiên Kỳ không khỏi ở trong lòng kêu to thất sách.
Hoàn Trọng Tiêu rất nhanh trở về, đưa lưng về phía Thu Phượng Vũ, ý vị thâm trường nhìn Nhung Khiên Kỳ một cái, mới nhìn Thu Phượng Vũ lắc đầu nói: “Ta đã bắt mạch cho tiểu tử kia, quả thật trúng cổ độc kỳ quái, ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua, ta đành chịu bó tay.”
Trong đôi mắt Thu Phượng Vũ nhất thời sát khí bốn phía, lại mạnh mẽ áp chế. Gạch đá dưới chân y lại phát ra tiếng vang, đường vân mảnh như mạng nhện nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
“Theo ta nói, ngươi liền cho Nhung vương đem tiểu tử kia đi đi!” Hoàn Trọng Tiêu tìm cái ghế ngồi xuống, chậm rãi nói: “Tiểu tử kia phong lưu thành tánh, lúc trước còn không xem trọng ngươi. Hiện tại nhìn như thành thật, cũng không biết khi nào sẽ lại chứng nào tật nấy. Thu Phượng Vũ, ngươi cũng không cần cho là thật, nếu không sau này, bị thương vẫn là chính ngươi.”
Nhung Khiên Kỳ xem như hiểu được, trong lòng mừng thầm. Độc vương này hiển nhiên không có thiện cảm với Thư Lưu Y, không muốn thấy Thu Phượng Vũ cùng Thư Lưu Y ở cùng nhau, cho nên liền thuận nước đẩy thuyền nói lời dối trá, ngược lại giúp hắn một cái đại ân.
Thu Phượng Vũ ánh mắt thê lương, từ Hoàn Trọng Tiêu chậm rãi nhìn sang Nhung Khiên Kỳ, cuối cùng mới từ trong kẽ răng xuất ra mấy chữ. “Nhung vương, ngươi thắng rồi.”……
_ _
“Chuyện sau đó, Lưu Y ngươi cũng đã rõ.” Nhung Khiên Kỳ ảm đạm nói: “Những lời kia, là ta cùng Hoàn Trọng Tiêu dạy y nói, để cho ngươi triệt để chết tâm với y. Ta còn cho rằng làm như vậy, ngươi từ nay về sau có thể an tâm ở lại bên cạnh ta…… Nguyên lai chỉ là ta si tâm vọng tưởng.” Hắn thở dài, sau đó chua chát cười khổ: “Lưu Y, ta không muốn thấy ngươi chết. Ngươi quay về Dao Trì đi, ta sẽ không ngăn cản ngươi.”
Hắn cho là Thư Lưu Y sau khi biết được chân tướng, nhất định sẽ mừng rỡ như điên, ai ngờ Thư Lưu Y vẫn không nhúc nhích, ngay cả mí mắt cũng không mở, chỉ có hô hấp mỏng manh cho thấy hắn còn sống.
Sợ hãi khôn cùng lập tức vây lấy Nhung Khiên Kỳ, hắn dùng lực lay động Thư Lưu Y, “Lưu Y ngươi có nghe không? Thu Phượng Vũ không phải không cần ngươi!”
Thư Lưu Y rốt cuộc mở mắt, ánh mắt lại trống rỗng, hoàn toàn không có vui sướng như Nhung Khiên Kỳ đã đoán. Hắn đờ đẫn nhìn Nhung Khiên Kỳ, bỗng nhiên mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Khiên Kỳ, ngươi không cần lại nói dối an ủi ta. Ta thật sự mệt mỏi, ngươi để cho ta ngủ đi.” Hắn uể oải lần nữa nhắm mắt lại.
Nhung Khiên Kỳ sửng sốt ── Thư Lưu Y lại không tin? Bởi vì sợ hãi sẽ tuyệt vọng lần nữa, cho nên dứt khoát cự tuyệt bất luận hy vọng gì? Hắn ngây người một lúc, đột nhiên nắm lấy áo Thư Lưu Y, miễn cường kéo người ngồi dậy, một chưởng đánh cho Thư Lưu Y khóe miệng tràn máu, lạnh lùng nói: “Thư Lưu Y, ta không rãnh rỗi lừa ngươi! Ngươi nghe rõ cho ta! Mấy vạn đại quân dưới tay ta đang phụng mật lệnh tấn công Côn Luân phái, ngươi rốt cuộc có muốn cứu Thu Phượng Vũ hay không?”
“Ngươi……” Thư Lưu Y lúc này tựa hồ mới thanh tỉnh, muốn nói, lại ho ra không ít máu.
Nhung Khiên Kỳ nhịn xuống không lau đi tơ máu bên môi Thư Lưu Y, lạnh mặt nói: “Thu Phượng Vũ tuy rằng đã giao ngươi cho ta, ta vẫn không muốn buông tha cho y, chỉ dời ba ngàn tinh binh đi theo, làm cho trên dưới Côn Luân phái cho rằng ta đã lui binh. Kỳ thật ta đã sớm âm thầm hạ lệnh cho đại quân tiếp tục tiến công, bất luận tử thương bao nhiêu tướng sĩ, đều phải giết cho bằng được Thu Phượng Vũ!”
Thư Lưu Y cả người bắt đầu phát run, chợt dùng hết toàn lực chế trụ cổ Nhung Khiên Kỳ, khàn giọng nói: “Mau, mau bảo họ lui binh!”
Nhung Khiên Kỳ nói nhiều như thế, đơn giản muốn bức Thư Lưu Y lần nữa phấn chấn lên, giờ phút này bị Thư Lưu Y bóp cổ, hắn vừa đau buồn lại vừa cao hứng, sắc mặt lại vẫn âm trầm lạnh lẽo, gỡ đôi tay vô lực của Thư Lưu Y, đẩy hắn ra, cười lạnh: “Người của ngươi, tự mình cứu đi!”
Một cái lệnh bài hoàng kim, một sợi roi ngựa ném đến trước mặt Thư Lưu Y.
“Ngựa của ta có thể cho ngươi mượn. Nếu vận khí tốt, ngươi vẫn còn kịp lệnh thủ hạ của ta lui binh.” Nhung Khiên Kỳ quay sang, không muốn nhìn đến Thư Lưu Y sau khi ngớ người lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, xách lên một túi hành lý trong góc thùng xe. Bên trong là khi đêm qua hắn trông coi Thư Lưu Y mê man, sau khi trầm tư một đêm, giúp Thư Lưu Y chuẩn bị lương khô.
Hắn hét bảo dừng lại, sai người đem ngựa của mình dắt đến trước xe, ném hành lý cho Thư Lưu Y, lạnh lùng nói: “Ngươi còn rề rà cái gì? Muốn cứu Thu Phượng Vũ, mau đi đi!”
Thư Lưu Y lắc lư lảo đảo cầm lấy đồ xuống xe ngựa, trong nháy mắt buông mành, hắn thấy Nhung Khiên Kỳ vẫn ngồi đưa lưng về phía hắn, không quay đầu.
“Khiên Kỳ, cám ơn ngươi……” Hắn nhìn bóng dáng kiêu ngạo lại cô độc kia một lần cuối cùng, xoay người, chảy mồ hôi lạnh, leo lên tuấn mã của Nhung Khiên Kỳ, giơ roi.
Tiếng vó ngựa đạp nhanh, cách Nhung Khiên Kỳ càng ngày càng xa. Cho đến khi không còn nghe thấy nữa, Nhung Khiên Kỳ mới quay đầu, nhìn thùng xe rỗng tuếch, im lặng cười khổ.
Nếu có thể, hắn tuyệt không muốn chắp tay nhường Thư Lưu Y đi, nhưng vô luận thế nào, hắn cũng không thể ngồi nhìn Lưu Y ở trước mắt hắn ưu phiền mà chết.
“Lưu Y, tâm tư của ta, nếu thực sự kiên cường như ngươi nói thì tốt rồi……” Hắn tự giễu lắc đầu. truyện xuyên nhanh
_ _
Chiến mã hí vang, đao thương nhấp nháy, vây quanh Dao Trì, cũng cắt đứt con đường duy nhất tiểu đảo thông với bên ngoài.
Trong Vô Hương viện, vẫn thanh tịnh không thay đổi. Ánh nắng sáng sớm rơi trên hồ nước, nhuộm cho mặt nước một tầng kim sắc say lòng người. Nam tử im lặng ngồi ở bên bờ, tựa hồ đang thưởng thức cảnh đẹp buổi bình minh. Tóc đen tung bay theo gió, xiêm y tuyết trắng cũng bị ánh mặt trời nhuộm thành màu hoàng kim.
“Khụ ──” Hoàn Trọng Tiêu thanh thanh yết hầu xem như chào hỏi, cau mày, thong thả đến sau lưng Thu Phượng Vũ. “Đám Liêu binh kia lại đang chuẩn bị tấn công. Mỗi ngày hô đánh hô giết như thế, ồn muốn chết. Không bằng ta đi thả khói độc, đưa hết thảy bọn chúng lên đường, đỡ phải mỗi ngày đều bắt ngươi tự mình ra tay ngăn địch.”
Thu Phượng Vũ lắc đầu. “Ta ra tay, bất quá là phế đi những kẻ hung hãn nhất, cũng không lấy mạng bọn họ. Ngươi thả khói độc, chết đi lại đến mấy vạn người.”
“Một đám Liêu cẩu, chết thì chết, có gì mà thương tiếc!” Hoàn Trọng Tiêu không cho là đúng, hừ nói: “Vả lại tiểu tử Gia Luật Kỳ kia dám không giữ chữ tín, ta liền cho mấy vạn đại quân của hắn hoàn toàn bị diệt, cho hắn một cái giáo huấn!”
“Người Tống người Liêu, có gì khác nhau? Đều là cốt nhục từ mẹ mà ra.” Thu Phượng Vũ thản nhiên phản bác, đem chiếc đèn hoa sen trong tay vừa làm xong thả xuống nước.
Đêm thất tịch này, Thư Lưu Y làm rất nhiều liên đăng, mà y, ngay tại bên cạnh lẳng lặng nhìn. Lưu Y khi đó, ngón tay linh hoạt, ánh mắt hưng phấn lại thành kính……
Hoàn Trọng Tiêu nhìn đến liên đăng, thế mới biết Thu Phượng Vũ sáng sớm ngồi ở bên hồ, lại là đang làm hoa đăng, hắn tức giận nói: “Người ta giết tới cửa nhà ngươi rồi, ngươi còn có tâm tình làm thứ đồ chơi này. Thu Phượng Vũ, ta thấy ngươi thật sự là bị tiểu tử họ Thư kia mê hoặc hồ đồ rồi ──”
“Hoàn Trọng Tiêu!” Tiếng cảnh cáo lạnh như băng vang lên, Hoàn Trọng Tiêu không thể không hậm hực mà ngừng oán giận.
Thu Phượng Vũ nhẹ phủi đi bụi bặm dính trên áo, đứng dậy nhìn thẳng miệng vết thương đỏ sẫm giữa cổ Hoàn Trọng Tiêu, đó là sau khi Thư Lưu Y đi y đã động thủ. “Nếu không phải ta ngươi quen biết nhiều năm, chỉ bằng ngươi tìm người dâm nhục Lưu Y, ta nhất định giết ngươi. Hoàn Trọng Tiêu, ta lặp lại lần nữa, Lưu Y rất tốt, ngươi đừng luôn nhớ chỗ sai của hắn.”
Tốt sẽ không đến nỗi làm ngươi tức giận đến nội thương hộc máu! Hoàn Trọng Tiêu không có biện pháp với lão bằng hữu chấp mê bất ngộ này, sờ miệng vết thương cười nói: “Nguyên lai ta tức giận dùm ngươi ngược lại là uổng công làm tiểu nhân. A, nhưng hắn sau này cũng sẽ không trở lại nữa, Thu Phượng Vũ, ngươi liền quên hắn đi, đừng cả ngày mất hồn mất vía, khiến bọn đồ đệ của ngươi trông thấy lại chê cười.”
Thu Phượng Vũ không để ý tới hắn, xoay người nhìn ngọn liên đăng kia xuôi theo dòng nước, từ từ trôi xa, cuối cùng hoàn toàn trôi đi khỏi tầm mắt. Y rốt cuộc trầm giọng mở miệng: “Hoàn Trọng Tiêu, đáy hồ ôn tuyền có một mạch nước ngầm chảy xiết, bơi qua đó, có thể thông đến hồ nước dưới chân Ngọc Hư phong ở bắc ngạn. Ngươi cùng bọn Đan Phong thu thập một chút, hôm nay liền rời khỏi nơi này.”
Hoàn Trọng Tiêu ánh mắt sợ hãi, “Vậy còn ngươi?”
Thu Phượng Vũ rũ mắt, im lặng hồi lâu, mới cười cười: “Ta ở lại đây.”
Kết giao với Thu Phượng Vũ hơn mười năm, Hoàn Trọng Tiêu làm sao không biết tính cách Thu Phượng Vũ, nghe vậy nheo lại mắt. “Ngươi muốn cùng đảo không này đồng quy vu tận?!”
Thu Phượng Vũ không trả lời, thở dài, hỏi ngược lại: “Hoàn Trọng Tiêu, ngươi nói thật cho ta biết, những lời hôm đó ta nói với Thư Lưu Y, có phải rất tàn nhẫn hay không?”
Hoàn Trọng Tiêu bất đắc dĩ, ở sau lưng Thu Phượng Vũ trợn mắt xem thường. “Tàn nhẫn hay không ngươi cũng đã nói rồi, ngươi còn muốn làm gì?”
“Ta biết hắn rất thương tâm……” Thu Phượng Vũ thanh âm thấp dần, càng như là tự nói một mình. “Ngươi không thấy được ánh mắt Lưu Y khi đó, hắn xem những gì ta nói đều là thực.” Y xoay người, mỉm cười nhìn Hoàn Trọng Tiêu đang muốn nói lại thôi: “Lưu Y quả thật đã chết tâm, ta cùng hắn, cũng vĩnh viễn kết thúc rồi, a…… Một người coi trọng bề ngoài như hắn, vì ta cam nguyện tự hủy dung nhan, ta lại đẩy hắn cho người khác. Hoàn Trọng Tiêu, ngươi nói đến tột cùng là ai phụ ai?”
Y vẫn đang cười, trên mặt nạ khô vàng tự nhiên không có chút biểu tình biến hóa, nhưng mà đau thương sâu đậm trước nay chưa có trong đáy mắt làm sắc mặt Hoàn Trọng Tiêu cũng trầm trọng lên, bắt đầu thật sự tự hỏi mình có phải đã làm sai gì không.
Trầm ngâm một lát, Hoàn Trọng Tiêu mới nói: “Thu Phượng Vũ, ngươi thật sự thích tiểu tử kia như vậy? Mất đi hắn, ngươi liền không muốn sống nữa?”
Thu Phượng Vũ cười khẽ: “Chờ ngươi có người chân chính yêu thương, ngươi sẽ rõ.” Y ngưng thần lắng nghe động tĩnh trong gió, nói: “Liêu binh đã giết đến tổng đường rồi. Ta đi lui địch, ngươi mang bọn Đan Phong đi đi.” Tuyết y nhẹ bay, lướt qua bên người Hoàn Trọng Tiêu, hướng ra ngoài viện.
“Chờ đã!” Hoàn Trọng Tiêu thở dài thật mạnh, nhìn bóng lưng Thu Phượng Vũ lớn tiếng nói: “Tiểu tử kia căn bản không trúng độc, ta lừa ngươi thôi.”
“Cái gì?” Thu Phượng Vũ bỗng nhiên quay lại, khó tin nổi nhìn Hoàn Trọng Tiêu. Người nọ thoải mái ngẩng cổ lên, nhếch miệng cười: “Ta chính là không tin tiểu tử kia, không muốn ngươi lại mắc mưu của hắn, thừa cơ hội này, vừa lúc có thể cho hắn cút đi! Ha ha, Thu Phượng Vũ, ta biết ngươi tức giận, đến đi! Ta cho ngươi chém thêm một kiếm hả giận!”
Hắn còn chưa dứt lời, một cỗ chưởng phong vô cùng cuồng liệt đã đánh lên. Hoàn Trọng Tiêu cả người nhất thời như một chiếc lá xanh thật lớn bị cỗ cuồng phong này cuốn lấy, bay lên một lát mới rơi vào trong hồ.
“Khụ khụ……” Chờ hắn từ trong nước trồi đầu lên, bên bờ đã không một bóng người.
Độc vương này, lại giúp nghiệt đồ Nhung Khiên Kỳ kia lừa gạt y! Thu Phượng Vũ bước nhanh hướng đến đại môn tổng đường, tay áo cùng tóc đen bay cao, phẫn nộ trong lòng vẫn chưa tan.
Sớm biết như thế, hắn sao có thể cho Nhung Khiên Kỳ đem người mang đi, lại càng sẽ không nghe theo chủ ý ngu ngốc của Hoàn Trọng Tiêu, ở trước mặt Thư Lưu Y nói một đống lời cay nghiệt làm tổn thương người. Nhớ đến Thư Lưu Y khi đó sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tuyệt vọng, Thu Phượng Vũ quả thực hối hận đến thối cả ruột.
Quản Đan Phong cùng Thanh Đàn gấp rút chạy ùa đi bẩm báo, trước mặt nhìn thấy Thu Phượng Vũ. “Sư phụ! Liêu cẩu sắp đánh vào được!”
Thu Phượng Vũ hừ một tiếng, sát khí trong mắt hừng hực. Vốn cũng không muốn đại khai sát giới, nhưng nếu đám Liêu binh này vẫn không biết sống chết, gây trở ngại y đuổi theo Thư Lưu Y, thì đừng trách y ra tay không lưu tình.
Y tuyệt không cho phép trên đời này lại có bất luận kẻ nào, chuyện gì, gây khó dễ mình và Thư Lưu Y.
Bất chợt vung tay áo, kình khí vô hình như lưỡi đao sắc bén chém thẳng vào đại môn trước mặt. Then cửa thô to lập tứt gãy ra, cửa gỗ mở rộng ── Con đê dài thông đến bờ hồ khói bụi cuồn cuộn, vô số Liêu binh vung đao kiếm, cao giọng gào hét, giục ngựa xông lên. Ngàn móng chân ngựa đạp loạn xạ như sấm đánh, làm vỡ nát mặt hồ Dao Trì yên ả như gương.
Thu Phượng Vũ ngang nhiên bước ra cánh cửa cao lớn. Tay trái chắp sau lưng, tay phải nghiêng nghiêng vươn khỏi tay áo, đối mặt binh mã càng lúc càng gần, trong đôi mắt thuần một màu đen tràn ngập lạnh lùng khinh thường, còn có sự kiêu ngạo duy ngã độc tôn.
Dưới ánh mặt trời, tay phải y từ bàn tay đến đầu ngón tay, đều phủ một tầng sáng màu hoàng kim nhàn nhạt chói mắt, tựa như không phải cơ thể huyết nhục của người, mà là một thanh lợi kiếm lạnh lẽo sắc bén không gì sánh được.
“Giết!” Tướng lĩnh cầm đầu ra lệnh một tiếng, vũ tiễn đầy trời đồng thời bay ra, tựa như một tấm lưới thật lớn, che đậy thái dương mây trời, phủ lên nam tử cao lớn đứng thẳng lẫm liệt trước mặt chúng nhân.
Ngực đang có vô tận lửa giận muốn trút ra, Thu Phượng Vũ cười lạnh, nâng lên tay phải.
Cái lưới được tết từ mưa tên trăm ngàn, trong thời gian ngắn bị kiếm khí xoắn phá thành ngàn mảnh nhỏ, rơi lung tung xuống hồ nước. Không đợi tướng lĩnh kia tái mặt biến sắc hạ lệnh lần nữa, băng hàn kiếm khí càng mạnh hơn khi nãy gấp mấy lần đã như sóng triều quét đến chúng nhân.
Than khóc kêu gào, phút chốc vang tận mây xanh. Huyết vũ bay đầm đìa, nhiễm tận bích hồ.
_ _
Một người cưỡi ngựa chạy như tên bắn, lao nhanh giữa núi non trùng điệp.
Cả người Thư Lưu Y đều dán trên yên ngựa, hai cánh tay ôm chặt cổ ngựa. Không như vậy, thân thể ốm yếu của hắn căn bản chịu không nổi xóc nảy kịch liệt trên đường đi mấy ngày nay, nói không chừng đã sớm ngã xuống lưng ngựa, nhưng xương cốt toàn thân vẫn bị xóc đến chết lặng.
Trong lòng hắn, nóng như lửa đốt, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất ── Nhanh! Nhanh về Dao Trì!
Ngày đêm gấp gáp chạy suốt bốn ngày đường, hôm nay cuối cùng có thể từ xa trông thấy bích hồ. Không biết đại quân đã đánh tới tổng đường Côn Luân phái hay chưa, còn có Thu Phượng Vũ, có bị thương hay không……
Càng gần, bất an trong lòng Thư Lưu Y càng sâu, chờ khi tiếng chém giết thấp thoáng trong gió nhẹ tiến vào tai, sắc mặt hắn vốn đã tái nhợt lại càng thêm thảm đạm. Võ công Thu Phượng Vũ cao tới đâu, cũng khó địch nổi thiên quân vạn mã!
Hắn liều mạng quất ngựa, hướng về đại quân đông nghìn nghịt phía trước, ánh mắt băn khoăn tìm được đại kỳ thống soái, Thư Lưu Y lấy ra lệnh bài hoàng kim Nhung Khiên Kỳ đưa cho hắn, sử xuất toàn bộ khí lực khàn giọng hô to: “Nhung vương có lệnh, lập tức lui binh!”
Mấy tên tiểu tốt cách hắn gần nhất sau khi nghe được, trên mặt mọi người không hẹn mà cùng lộ ra biểu tình hoang mang kinh hỉ, buông xuống binh khí, những người bên cạnh khác châu đầu ghé tai nhỏ giọng nghị luận. Thấy Thư Lưu Y giục ngựa tới gần, mọi người lần lượt thối lui, nhường ra một con đường.
Thư Lưu Y giục ngựa chạy vội đến dưới đại kỳ, cầm lệnh bài vứt cho thống soái râu hùm đầy mặt kia, cố nén ho khan sắp ra khỏi yết hầu, ra vẻ ngạo mạn nói: “Lệnh bài của Nhung vương ở đây, lệnh ngươi nhanh chóng lui binh hồi kinh, không được có sai lầm!”
Thống soái kia tiếp được lệnh bài, nhận ra đúng là lệnh bài bên người Nhung vương, vội hướng phía đông bắc xa xa thi lễ, nghiêm mặt nói: “Tuân mệnh!” Quay đầu hét lớn: “Lui binh!”
Tướng sĩ vây công Dao Trì mấy ngày nay, hao binh tổn tướng, sớm đã hạ sĩ khí, càng vạn phần kính sợ bản lĩnh Thu Phượng Vũ thần quỷ khó lường, vốn đã vô tâm hiếu chiến, nghe được tiếng kèn lui binh, mọi người thần tình vui mừng vượt xa kinh ngạc, vội không ngừng lui trở về.
Mấy vạn đại quân giống như thuỷ triều rút xuống, cấp tốc lui khỏi chung quanh Dao Trì.
Thư Lưu Y không đoán được sẽ thuận lợi như thế, mắt thấy Liêu binh từ bên người hắn vội vàng rời đi, lại có loại cảm giác không chân thật, đáy lòng ngược lại mơ hồ nổi lên sợ hãi ── có phải Thu Phượng Vũ đã gặp bất trắc gì, đám Liêu binh đó mới sảng khoái rút lui như thế?
Hắn quýnh lên, rốt cuộc không ngăn được khí huyết cuồn cuộn trong cổ họng, ngã xuống lưng ngựa. Nhịn đau bò lên, lớn tiếng ho suyễn đẩy ra Liêu binh cản đường hắn, nghiêng ngả lảo đảo men theo đê dài chạy như điên về phía tiểu đảo.
Hồ nước nguyên bản trong suốt thấu triệt cũng thành đỏ sậm. Tay chân tàn hài trôi nổi khắp nơi, biến Dao Trì thành Tu La Huyết Trì…… Thư Lưu Y hãi hùng khiếp vía, cơ hồ không dám nhìn kỹ, hết sức xông thẳng về phía trước. Thẳng đến khi một thân ảnh cao lớn quen thuộc trước cửa đập vào tầm nhìn, một khối cự thạch vẫn luôn ép chặt trước ngực hắn cuối cùng rơi xuống đất.
Thu Phượng Vũ còn sống! Tầm mắt Thư Lưu Y, trong phút chốc trở nên mơ hồ.
Toàn bộ hoảng sợ lo lắng một đường tới đây liền vào lúc này tan thành mây khói, cỗ khí lực chống đỡ cho hắn chạy như điên đến bây giờ cũng đột nhiên như bị người rút khỏi thân thể, hai chân sớm tê dại cũng không nghe ý thức sai bảo nữa, bỗng nhiên liền mềm nhũn quỳ xuống mặt đất ──
“Cẩn thận!” Một đôi tay áo tuyết trắng kịp thời duỗi tới, đỡ lấy hắn. Ánh mắt Thu Phượng Vũ kinh hỉ thương tiếc. “Lưu Y, ngươi, ngươi sao lại gầy như vậy?”
Thư Lưu Y chỉ chăm chăm nhìn nam nhân không chớp mắt, xác định Thu Phượng Vũ lông tóc vô thương, hắn rốt cuộc an tâm mỉm cười: “Phượng Vũ, ta đã trở về. Sau này, ngươi không được làm ta giận bỏ đi nữa, ta, khụ khụ……”
Một ngụm máu tươi xông ra khỏi miệng bắn lên ống tay áo Thu Phượng Vũ, trong tiếng hô hoán bên tai dần dần xa xôi, hắn chậm rãi mất đi ý thức.