Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 48: Ban thưởng Bích Vân Uyển




Editor: Nyanko
Tô Phi Sắc lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Đức Ngôn một cái, nếu như không phải giữ lại người này vẫn còn có chỗ hữu dụng, thì nàng thật muốn trực tiếp xé rách lớp mặt nạ của ông ta xuống.
Nếu nói đến kẻ biết ngụy trang, da mặt dày nhất, thì tỷ muội Tô gia còn chưa phải là đối thủ của tên cáo già Tô Đức Ngôn này.
Nếu so với ông ta, thì chỉ là tiểu vu gặp đại vu (*) mà thôi.
(*) Phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, hiểu nôm na là "người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt".
Thấy Tô Phi Sắc không nói lời nào, Tô Đức Ngôn không khỏi có chút hoảng hốt, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười: "Vừa rồi cha chỉ là tức giận nhất thời nên mới nói ra mấy lời nói nhảm đó, Phi Sắc hẳn là sẽ không để ở trong lòng oán trách cha chứ? Bây giờ Nhu Nhi đã tiến cung, bên cạnh cha cũng chỉ còn lại con và Điềm Nhi, sao cha có thể nỡ đoạn tuyệt quan hệ cha con với con được chứ."
Trong lòng Tô Phi Sắc hơi động, nếu đã muốn diễn, vậy thì không bằng nàng sẽ diễn cùng với Tô Đức Ngôn một vở kịch.
Ngọc Tuyền Cơ đã xử lý Tô Tĩnh Nhu và Yên Nhi rồi, nàng sao có thể thua hắn được.
Nghĩ xong, Tô Phi Sắc lập tức mở miệng cười nói: "Cha, ngài thật là biết nói đùa, sao Phi Sắc lại trách ngài chứ."
Phản ứng của Tô Phi Sắc rất nhanh, khiến cho Tô Đức Ngôn cũng không khỏi ngẩn người.
Nói thật, đối với nữ nhi này ông ta đúng là có chút không yên tâm, nhìn qua thì giống như rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thực ra lại không hề đơn giản, nếu có thể lựa chọn, ông ta càng nguyện ý ký thác hết hy vọng ở trên người Tô Tĩnh Nhu hoặc là Tô Tĩnh Điềm hơn.
Nhưng xui xẻo là Tô Tĩnh Nhu và Tô Tĩnh Điềm lại rớt đài liên tục...
Nghĩ đến đây, ông ta lập tức hiền từ vỗ vỗ tay Tô Phi Sắc: "Cha nhớ rõ trong viện của con chỉ có mỗi hai nha đầu Tang Tử và Yên Nhi phải không, bây giờ Yên Nhi đã bị xử phạt, còn lại mỗi Tang Tử hẳn là sẽ rất khó hầu hạ được tốt, hay là cha lại phái thêm hai nha hoàn nữa cho con, con nghĩ sao?"
Nàng có thể nghĩ sao được chứ, loại chuyện tốt như vậy nếu như từ chối, thì mới thật sự khiến cho người khác nghi ngờ. Truyện Ngược
Tô Phi Sắc bày ra vẻ bất ngờ vui sướng khẽ gật đầu: "Vậy cảm ơn cha."
Tô Đức Ngôn thấy phản ứng này của nàng, thật giống như ngây thơ đơn thuần không hề có tâm kế, trong lúc nhất thời cũng không chắc chắn.
Chỉ là dù sao Tô Phi Sắc cũng là nữ nhi của ông ta, nếu như ngày nào đó thượng vị thì cũng sẽ là vinh quang của ông ta.
Chỉ cần khống chế được là được rồi, người càng thông minh thì ngược lại mới càng tốt.
"Người tới, đi sửa sang lại Bích Vân Uyển ban cho Tam tiểu thư, cũng phái thêm hai nha hoàn thông tuệ qua đó đi." Tô Đức Ngôn phân phó xong, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Tô Phi Sắc: "Viện kia của con cũng đã ở lâu rồi, cha vẫn luôn muốn đổi cho con, lại ngặt nỗi công việc bận rộn nên vẫn chưa làm được, bây giờ cũng đúng lúc, làm luôn được cả hai việc."
Truyện được edit và đăng tải tại dembuon
Hay cho cái lý do công việc bận rộn nên chưa làm được, chứ không phải mấy chuyện lần này mới khiến cho Tô Đức Ngôn cảm thấy nàng có chút giá trị sao.
Nếu không có khi nàng ở đến mòn cái nền nhà của phá viện kia thì sợ rằng cũng chẳng có ai để ý đến.
Tô Phi Sắc nhìn thoáng qua bộ dạng ghen ghét của Lý thị và Tô Tĩnh Điềm, lập tức rũ mắt xuống: "Cha, có một việc Phi Sắc không biết có nên nói hay không."
"Hả? Giữa cha con ta thì có gì mà không thể nói thẳng chứ." Tô Đức Ngôn nhướng mày.
"Nếu đã như vậy, thế thì Phi Sắc đành nói ra vậy, không biết cha có cảm thấy dạo gần đây phủ Thừa tướng chúng ta xảy ra rất nhiều chuyện xui rủi không?"
Lời của Tô Phi Sắc quả thực đã nói trúng tiếng lòng của Tô Đức Ngôn, đâu chỉ là xảy ra nhiều chuyện xui xẻo chứ, mà ông ta thậm chí còn muốn mời hẳn đại sư tới làm phép xem có phải có kẻ nào đó đang ngầm rủa làm cho nhà ông ta không yên hay không nữa.
Thấy vẻ mặt Tô Đức Ngôn tán đồng, Tô Phi Sắc tiếp tục nói: "Cha có nhớ rõ tất cả những chuyện này bắt đầu từ khi nào không?"
"Cái này..." Tô Đức Ngôn khẽ nhíu mày.
Ông ta chỉ cảm thấy dạo gần đây phủ Thừa tướng xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng mà muốn nói chính xác xem cụ thể là bắt đầu từ khi nào, thì ông ta lại thực sự nghĩ không ra.
"Nhị tỷ tỷ và Đổng Tình Uyển tranh giành trâm hoa, Tứ muội muội ở trên hội đua ngựa lại suýt thì phải ăn trượng hình, bây giờ con và Đại tỷ tỷ lại bị người vu oan, đây đều là nhắm vào các tiểu thư của phủ Thừa tướng chúng ta."
Được Tô Phi Sắc nhắc nhở như vậy, hai mắt Tô Đức Ngôn lập tức sáng lên, thật sự đúng là như vậy: "Vậy theo ý kiến của con thì nên làm thế nào?"
"Đại tỷ tỷ đã vào cung, Nhị tỷ tỷ cũng đã thành Tích Vương phi, trong nhà chỉ còn lại con và Tứ muội muội. Mà Tứ muội muội tuổi còn nhỏ, cũng dễ bị kẻ xấu lợi dụng nhất, không bằng thử mời ma ma của giáo phường tới đây dạy lại chút lễ nghi, cũng tránh cho lại bị người khác lên án." Tô Phi Sắc nói cực kỳ chân thành.
Nhưng giọng nói của nàng vừa mới dứt, Tô Tĩnh Điềm đã lập tức trợn tròn hai mắt: "Khoan đã, Tam tỷ tỷ lời này của tỷ là có ý gì?"
Là nói hành vi của nàng ta không đứng đắn cho nên mới kéo tới nhiều chuyện như vậy cho phủ Thừa tướng sao?
Muốn đổ hết tất cả mọi chuyện lên trên đầu nàng ta ư?
"Tứ muội muội đừng hiểu lầm, lời này của ta không có ý gì, chỉ là tùy việc mà xét, ta cũng là vì muốn tốt cho phủ Thừa tướng chúng ta mà thôi." Tô Phi Sắc nhanh chóng làm ra vẻ bối rối giải thích.
Nghe xong lời này, Tô Tĩnh Điềm không khỏi càng tức giận: "Tùy việc mà xét gì chứ, rõ ràng là bóp méo sự thật thì có, cha, ngài mới chỉ thưởng cho Tam tỷ tỷ một Bích Vân Uyển, Tam tỷ tỷ đã kiêu ngạo như vậy rồi, vậy thì sau này còn sẽ thế nào nữa?"
"Cha, nếu như Tứ muội muội không muốn thì bỏ đi vậy, coi như những lời vừa rồi Phi Sắc chưa nói, mặc kệ bên ngoài đánh giá phủ Thừa tướng chúng ta ra sao, người một nhà hòa thuận mới là điều quan trọng nhất." Tô Phi Sắc hoàn toàn khinh thường nói chuyện tiếp với Tô Tĩnh Điềm, dứt khoát chuyển ánh mắt về phía Tô Đức Ngôn.
Mà nàng còn cố ý nhấn mạnh chữ bên ngoài đánh giá ra sao.
Tô Đức Ngôn coi trọng nhất là gì chứ?
Chẳng phải chính là thanh danh sao!
Nhớ tới ngày ấy Tô Tĩnh Điềm ở trên hội đua ngựa suýt chút nữa thì vứt hết mặt mũi của phủ Thừa tướng, cuối cùng vẫn là Tô Phi Sắc ra mắt mới cứu vãn lại được cục diện, Tô Đức Ngôn lập tức cảm thấy lời đề nghị này cực kỳ cần thiết: "Vậy thì chuyện này giao cho con làm đi, về mặt tiền bạc không cần lo, nhất định phải mời về một ma ma tốt nhất toàn kinh thành tốt nhất."
"Vâng ạ." Khóe môi Tô Phi Sắc xẹt qua một ý cười giảo hoạt.
Vậy là phủ Thừa tướng lại có trò hay để xem rồi.
"Tiểu thư, đồ của ngài cũng không có nhiều lắm, những gì có thể mang đều đã được mang qua rồi, còn lại cứ để cho nô tỳ thu dọn đi, hôm nay ngài cũng đã mệt mỏi, trên người còn có thương tích nữa, hay là cứ về phòng nghỉ ngơi trước đã?" Tang Tử đề nghị nói.
Truyện được edit và đăng tải tại dembuon, tất cả các trang khác đều là ăn cắp
Tô Phi Sắc nhìn lướt qua Bích Vân Uyển, hơi gật đầu, lúc này mới đi về gian phòng nghỉ.
Không ngờ nàng vừa mới vào phòng, Ngọc Tuyền Cơ đã xuất hiện như quỷ mị, nửa người dựa vào bên giường, cười vô cùng lười biếng: "Bích Vân Uyển này không hổ là do Tô Đức Ngôn ban thưởng, quả nhiên rộng rãi hơn so với trước không ít."
"Đều nhờ vào phúc của Cửu Thiên Tuế." Tô Phi Sắc ngẩn người, nhưng rất nhanh đã lấy lại phản ứng nở nụ cười.
"Nha đầu, ngươi nói xem ngươi nên trả ơn bổn đốc như thế nào đây?" Ngọc Tuyền Cơ nhướng mày, mắt phượng sáng quắc, đẹp đến kinh người.
Nha đầu ư... Cách gọi này sao lại khiến cho nàng có cảm giác lông tơ toàn thân dựng đứng vậy chứ? Nghe thật giống như một ông chú bỉ ổi đáng khinh đang gọi một tiểu cô nương ngây thơ vậy.
Mặc dù Tô Phi Sắc không phải là tiểu cô nương ngây thơ, nhưng vẫn không khỏi giật giật khóe miệng: "Cái gì ta có thì Cửu Thiên Tuế cũng có, cái ta không có thì Cửu Thiên Tuế lại có, Cửu Thiên Tuế muốn ta trả ơn như thế nào chứ?"
Ngọc Tuyền Cơ cũng không nói rõ ra, mà trực tiếp ném một thứ vào trong lòng Tô Phi Sắc, Tô Phi Sắc cầm lên nhìn, lại chính là quyển sổ nhỏ ghi chép hoạt động hàng ngày của các tiểu thư phủ Thừa tướng kia.
Ngọc Tuyền Cơ muốn cho nàng xem cái này sao?
Không đợi Tô Phi Sắc mở ra, giọng nói của Ngọc Tuyền Cơ đã truyền đến: "Mở trang hôm đó ra xem đi."
Trang hôm đó? Đó chẳng phải là trang mà Yên Nhi vu oan nàng gặp lén Thôi Bằng Trình sao?
Tô Phi Sắc hơi nhíu mày, nhưng vẫn nghe theo mở ra, nàng vừa lật ra đã suýt chút nữa không nhịn được mà bóp chết Ngọc Tuyền Cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.