Edit: Docke
Hạ Lan Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, lại vừa vặn đụng phải Y Nhân cũng đang cúi người xuống.
Hai người ‘Hừ’ một chút, đều tự xoa xoa cái trán.
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Y Nhân vẫn nắm tay Hạ Lan Tuyết, vừa xoa đầu vừa nhíu mày lẩm bẩm.
Hạ Lan Tuyết không tức giận, chỉ tựa đầu nghiêng sang một bên.
“Ngươi phải ra ngoài thôi.” Y Nhân nói tiếp: “Tìm đại phu chữa trị đi.”
“Không cần nàng quan tâm.” Hạ Lan Tuyết buồn bực trả lời, nhưng cánh tay bị Y Nhân nắm lấy, vẫn còn chưa rút ra.
Y Nhân dùng tay kia xoa xoa cho anh, lại giúp anh lau vết máu trên khóe miệng, nhẹ giọng hỏi: “Vậy có còn đi nổi không?”
“Tất nhiên là được.” Hạ Lan Tuyết không biết lấy đâu ra sức lực, dựa vào lực của Y Nhân mà cố gắng đứng lên. Mặc dù có chút chao đảo nhưng quả thật vẫn có thể đi được.
Y Nhân làm ra một diễn cảm yên tâm, sau đó nắm lấy anh, tựa như người lớn đang nâng dắt một đứa trẻ. Hai người đi ra đại sảnh.
Hạ Lan Tuyết nỗ lực đi nhanh vài bước, muốn được đi lên trước đổi thành anh dắt cô. Y Nhân nhìn thấy bóng lưng quật cường của anh, khóe miệng hơi nhếch lên, sửng sốt.
Nhưng vẫn đi theo anh.
Chỉ có điều, cũng không đi được bao lâu, tốc độ của Hạ Lan Tuyết càng lúc càng chậm.
Mới vừa rồi, dồn hết sức lực cứng rắn chống đỡ, hiển nhiên đã tiêu hao hết cả. Y Nhân cũng không thúc giục anh, chỉ ở phía sau anh nhắm mắt theo đuôi.
Một lát sau, dường như nhận thấy được sự suy yếu của Hạ Lan Tuyết, cô dừng bước, thấp giọng nói: “Ta ra ngoài tìm Dịch Kiếm, ngươi ở đây chờ ta có được không?”
“Không được!” Hạ Lan Tuyết không chút nghĩ ngợi, quả quyết trả lời.
Y Nhân lại sững sờ.
Nam nhân này…
“A Tuyết.” Thấy Hạ Lan Tuyết còn muốn tiếp tục chống đỡ, Y Nhân khẽ gọi một câu.
Hạ Lan Tuyết quay đầu lại nhìn cô.
Dưới ánh sáng sâu kín của đá đánh lửa, khuôn mặt Hạ Lan Tuyết có chút mông lung, ngũ quan mượt mà tuyệt diễm. Giống như một giai nhân tuyệt thế đang đứng cách sau một tấm kính mờ. Ngôn Tình Hay
Như tranh, cổ điển, rung động lòng người.
“Không phải ngươi đã nói sẽ nuôi ta sao?” Y Nhân lẳng lặng nói: “Nếu ngươi chết thì ta phải làm sao bây giờ?”
Hạ Lan Tuyết giật mình, nhất thời không nói nên lời.
“Ta đi ra ngoài tìm Dịch Kiếm!” Biểu tình của Y Nhân bỗng nhiên biến hóa. Cô cười với Hạ Lan Tuyết, sau đó buông anh ra, vui vẻ chạy ra ngoài.
Hạ Lan Tuyết nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt lưu động, cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Anh nhất định không thể vứt bỏ cô.
Trong lòng anh, hết lần này đến lần khác không ngừng lặp lại câu nói này, dường như muốn khắc nó vào tận xương tủy.
——— *** ———-
Y Nhân theo đường cũ đi vòng vèo trở về. Dọc trên đường đi cô không thấy Hạ Lan Du, cũng không gặp được Viêm Hàn.
Nhưng cô cũng không thể nhanh chóng trở lại đại sảnh. Đơn giản là trên đường, cô đã nghe được giọng nói của một người.
Chính là giọng nói của Bùi Nhược Trần. Một tiếng kêu thê thảm, cô tịch, thậm chí là tuyệt vọng.
“Phụ thân!”
Thanh âm này làm cho Y Nhân phải dừng bước, sau đó chuyển hướng về phía con đường hầm lân cận.
Đường hầm đó cũng không dài, ngắn ngủn, rất nhanh liền nhìn thấy cánh cửa đá giống như trước đây.
Cô dùng sức đẩy nó ra.
Chui qua, lại là một đường hầm quanh co.
Y Nhân hóp bụng, bò qua con đường hầm càng ngày càng chật hẹp.
Cũng không phải vì lòng hiếu kỳ, mà là…
Tình huống của Bùi Nhược Trần rốt cuộc là như thế nào, sao lại phát ra thanh âm như vậy?
Hắn vẫn là người lạnh lùng và bình tĩnh, biết kiềm chế vậy mà.
Ngay trong lúc Y Nhân tưởng chừng như mình không thể nào bò tiếp được nữa thì rất nhanh, cô nhìn thấy một ngọn đèn.
Phía trước có ánh sáng lấp lóe của một ngọn đèn.
Cô lại cố gắng dò xét, rốt cuộc thấy rõ được cảnh tượng bên trong.
Nhìn thấy đầu tiên, tất nhiên là Bùi Nhược Trần.
Bùi Nhược Trần giống như đứng ngay trước mặt cô. Hắn đờ đẫn đứng đó, trên quần áo dính đầy những vết máu dọa người. Từng mảnh từng mảnh, giống như vẫn còn ấm áp, tê tê dính bết vào thân thể hắn.
Phía sau hắn, không ngờ lại là Hạ Lan Du lúc trước đã tự dưng biến mất. Vẻ mặt Hạ Lan Du mỉa mai, nàng lạnh lùng nhìn Bùi Nhược Trần. Ánh mắt lạnh như băng, không hề thương hại, cũng không có chút dịu dàng nào.
Còn phía trước Bùi Nhược Trần là cảnh tượng gì, Y Nhân nhìn không thấy.
Cô chỉ thấy khuôn mặt của Bùi Nhược Trần. Khuôn mặt dịu dàng anh tuấn như sông nước vùng Giang Nam, không có bi thương, cũng không có xúc động hay phẫn nộ, mà là chết lặng. Chết lặng – Tựa như chưa bao giờ được sinh ra.
Ánh mắt từng như ánh sao sáng ngời, bây giờ lại ảm đạm như vậy. Ảm đạm đến mức khiến cho đáy lòng Y Nhân phát lạnh.
Y Nhân quýnh lên. Rốt cuộc chẳng quan tâm gì nữa, cô mạnh mẽ chui qua, tiến lên phía trước. Bùn đất dưới chân không biết vì sao lại bị sụt lở.
Cô ngã xuống.
Khó khăn lắm mới ngã xuống trước người Bùi Nhược Trần.
Mọi người trong phòng đều nhìn lại.
Y Nhân nhanh chóng đứng dậy, sờ sờ đầu, có chút khó hiểu mà nhìn mọi người.
Đứng bên cạnh Hạ Lan Du, không ngờ còn có Viêm Hàn.
Trước đây, đơn giản là tầm mắt bị che chắn nên cô không nhìn thấy hắn.
Sau đó, Y Nhân nhìn thấy người đứng trước Bùi Nhược Trần – cũng là người đang đứng bên cạnh cô.
Cô cả kinh nhảy dựng, vội vàng nhảy lên phía trước.
Cô nhìn thấy Bùi Lâm Phổ.
Bùi Lâm Phổ toàn thân đầy máu, trên mặt còn nở nụ cười, nhưng dĩ nhiên là đã tắt thở rồi.
Toàn thân ông cắm đầy băng châm, chính là băng châm đã tập kích bọn Y Nhân lúc mới vào đường hầm.
Nhưng mà, quỷ dị nhất không phải là cái chết thê thảm của ông, mà là nụ cười tươi tắn trên gương mặt ông.
Là nụ cười thỏa mãn, giống như đã khao khát từ rất lâu rồi, gắn trên thân thể này, có vẻ hết sức đáng sợ.
“Phu nhân! Phu nhân, nàng quả nhiên không có chết!” Y Nhân bị kinh hồn còn chưa chấn định, bên cạnh đã vang lên một tiếng hét to.
Y Nhân còn chưa kịp quay đầu lại nhìn đã bị một người chặt chẽ ôm lấy chân.
Y Nhân cuống quýt cúi đầu. Phủ phục dưới chân cô, chính là Vũ gia.
“Phu nhân, nàng rốt cuộc vẫn còn sống. Rốt cuộc… rốt cuộc…” Vũ gia khóc không thành tiếng, nước mắt tung hoành trên khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn.
Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ông một hồi. Dư quang miết tới nơi mình vừa xâm nhập, bỗng nhiên hiểu ra.
Cô đã phá vách tường mà vào.
Trên vách tường bị tàn phá kia, chính là một bức họa nữ tử trông rất sống động.
Xinh đẹp, huyễn hoặc nhưng cũng rất chân thực. Ánh mắt mị hoặc, chỉ cần liếc nhìn một cái liền có cảm giác tâm động tinh diêu.
Đúng là Tức phu nhân.
Cô đã chui ra từ sau bức họa kia, tựa như Tức phu nhân sống lại.
Vũ gia vốn đã điên khùng, vừa thấy cảnh này liền tưởng Y Nhân là phu nhân sùng kính của mình.
Mà phía trước bức họa, còn có một bức phù điêu đang nằm đó. (Phù điêu: hình được điêu khắc nổi)
Người trần truồng, thân thể như ngọc, mặt mày quen thuộc, cũng chính là Tức phu nhân.
Tức phu nhân trần truồng, cứ như vậy mà bị khắc trên mặt đất. Vòng eo hết sức nhỏ nhắn. Hai chân thẳng thắn tròn trịa. Bộ ngực ngạo nghễ vểnh cao. Khuôn mặt hơi hếch lên, hiện rõ vẻ bình yên. Nhưng vẻ hoàn toàn yên bình đó, trong tình cảnh lộ liễu như thế này, tạo ra một lực hấp dẫn trí mạng.
Nàng chính là thiên sứ lạc vào trần thế.
Mà thiên sứ này, không phải dùng để che chở, mà là dùng để chà đạp.
Tất cả nam nhân nhìn thấy cảnh tượng này đều muốn chà đạp nàng, hung hăng chiếm đoạt nàng, sùng bái nàng, giết nàng, bảo vệ nàng, cung phụng nàng…
Còn nàng trước sau vẫn cứ bình yên.
Bùi Lâm Phổ cứ như vậy gục bên cạnh phù điêu, toàn thân đầy băng châm, trên mặt mỉm cười.
Tay ông đặt trên nơi bí ẩn nhất của bức phù điêu.
Y Nhân bỗng nhiên hiểu được vì sao ông lại cười.
Đã nhiều năm như vậy rồi, bất luận là lúc trước theo hầu hay là về sau phản bội, thậm chí còn có mười mấy năm không cố ý quên lãng, đều vẫn nguyên vẹn một khát vọng.
Bùi Lâm Phổ khao khát nàng, khao khát có được vị chủ nhân như thiên thần này.
Ông yêu nàng.
Trong một khắc cuối cùng của sinh mệnh, ông đã khinh nhờn nàng. Vì thế, khởi động cơ quan. Quyền thần hiển hách nhất của Thiên Triều đã chết bởi một cơ quan nhạy cảm nhất. Trước lúc đó, hẳn là ông đã nhìn thấy băng châm.
Băng châm rõ ràng như thế, cứ trắng trợn như vậy gắn trên mặt ông, nói cho những người tiếp cận: Sắc tức là đao.
To be, or not to be.
Đây chính là sự lựa chọn của mọi người.
Tiếng kêu của Bùi Nhược Trần, rốt cuộc là muốn ngăn cản cha mình.
Chỉ có điều, Bùi Lâm Phổ đã hành động trước rồi.
Liều cả tính mạng dưới vạn châm cực kỳ đau khổ, cũng phải sờ được một chút, thỏa mãn nỗi khát vọng từng ngày từng đêm vẫn luôn ám ảnh.
Vạn châm thấu xương, ông nở nụ cười, còn vẻ mặt của Tức phu nhân vẫn là bình yên
Bao nhiêu cạm bẫy đoạn tuyệt,
… hay nói cách khác, bao nhiêu giao dịch thảm thiết.
Y Nhân nói không ra lời, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Vũ gia vẫn ôm chặt hai chân Y Nhân, không ngừng cọ mặt vào ống quần của cô giống như con chó nhỏ tìm lại được chủ nhân.
“Vũ gia…” Y Nhân hơi khó chịu, cô cúi đầu ngăn cản ông.
Vũ gia ngẩng mặt lên, mìm cười lấy lòng, nói: “Phu nhân, ta là Tiểu Vũ của nàng đây. Tiểu Vũ mà, phu nhân gọi ta là Vũ gia, có phải vẫn còn tức giận Tiểu Vũ? Tiểu Vũ một mình giết hại tù binh, là Tiểu Vũ không đúng…”
“Vũ gia…”
“Phu nhân, nàng nhất định rất giận Tiểu Vũ! Ô ô ô!” Vũ gia đột nhiên gào khóc.
Y Nhân nhanh chóng thay đổi cách xưng hô, “Tiểu Vũ!”
Vũ gia lúc này mới ngưng khóc, lại cười, tiếp tục nhìn cô lấy lòng, tha thiết hỏi: “Phu nhân có gì căn dặn?”