Hoàng Tộc

Chương 317: Tự mình đàm phán (hạ)




Vô Tấn đi tới bên hồ, hồ nước thập phần thanh tịnh, hiện ra màu nước như bảo thạch xanh thẳm, bốn phía hồ nước, gần ngàn tên lính cùng người chèo thuyền đang dùng các loại khí cụ múc nước, tiếng cười cùng thanh âm náo nhiệt sôi trào ở trên hải đảo.
Lúc này, mấy tên lính dẫn đến một lão giả, là ngư dân ở trên đảo, làn da tuy rất đen, nhưng vừa nhìn là biết người Hán, hắn tiến lên quỳ xuống dập đầu:
- Tiểu dân Lâm Cửu Sùng, bái kiến Tướng quân!
- Ngươi nguyên lai là người ở nơi nào? Tại sao lại ở nơi đây?
Vô Tấn tò mò hỏi.
- Tiểu dân là người huyện gần biển của Vĩnh Gia quận, nhiều thế hệ làm ngư dân, chỉ vì quan phủ thu thuế quá nặng, chỉ phải mang theo gia quyến thoát ly quê quán, tới nơi này sinh sống, ta một nhà sáu miệng ăn, lên đảo đã mười năm.
Vô Tấn gật gật đầu, lại hỏi:
- Trên đảo này có bao nhiêu gia đình? Đều là người Hán sao? Làm chuyện gì để sống?
- Hồi bẩm tướng quân, ở trên đảo tổng cộng có hai mươi bốn gia đình, gần một trăm hai mươi người, có một nửa là người Hán, một nửa khác là thổ dân Lưu Cầu đảo, chúng ta đều dùng nghề đánh cá cùng kiếm ngọc trai mà sống, mỗi tháng chắc chắn sẽ có thương thuyền đi qua nơi này bổ sung nước ngọt, chúng ta liền cầm cá, ngọc trai cùng bọn họ đổi đồ dùng sinh hoạt. Bọn hắn cũng sẽ lưu lại một ít lương thực cho chúng ta, coi là cảm tạ chuyện chúng ta cho bọn họ lấy nước. Nhưng phần lớn thời gian chúng ta sẽ đi Lưu Cầu quốc, chỗ đó có thương nhân chuyên môn thu mua ngọc trai cùng hải sản.
- Vậy hải tặc thì sao? Ta là chỉ giặc Oa, vùng này có không?
Lão giả lắc đầu, rất kiên quyết nói:
- Không có, nơi này là địa bàn của Phượng Hoàng Hội, không có hải tặc, càng không có giặc Oa, thường xuyên sẽ có thuyền canh gác của Phượng Hoàng Hội tới tuần tra.
Vô Tấn nhìn qua hoàn cảnh chung quanh một chút, liền cười nói:
- Ta thấy đất đai ở đây coi như phì nhiêu, đất trống chí ít có đến năm sáu mươi mẫu, các ngươi vì sao không trồng lương thực?
Lão giả cười khổ một tiếng nói:
- Trước kia cũng có trồng qua, nhưng cuối cùng đều là nuôi chim, ngay cả hạt giống chúng ta cũng thu lại không được, chỉ phải bỏ trống.
Vô Tấn nhịn không được cười lên, đúng rồi, nơi này là thiên đường của chim, trồng lương thực thật sự là nuôi chim, một tên binh lính bên cạnh cười nói:
- Kỳ thật các ngươi có thể trồng củ cải trắng, khoai lang các loại, củ ở trong đất, chim sẽ ăn không đến, các ngươi có trồng không?
- Củ cải trắng thì có!
Ngón tay lão giả chỉ rừng cây xa xa, cười nói:
- Bên cạnh rừng cây, có một mảnh đất rất tốt, ta mở ba mẫu đất, chuyên môn trồng củ cải trắng, đợi lát nữa ta lấy một ít làm quà cho Tướng quân.
- Vậy cảm ơn ngươi rồi!
Vô Tấn lại hỏi hắn một ít về tình hình Lưu Cầu quốc, thế mới biết Phượng Hoàng Hội đã hoàn toàn khống chế Lưu Cầu quốc, quốc vương chỉ là bù nhìn, hết thảy sự vụ quốc gia đều do Tể tướng quyết định, mà Tể tướng Lưu Cầu quốc đúng là Trần An Bang.
- Đô đốc!
Xa xa truyền đến tiếng la của binh sĩ, một tên binh lính thở hồng hộc chạy tới bẩm báo:
- Thuyền của Phượng Hoàng Hội tới rồi, thuyền bị các huynh đệ ngăn lại, người đã lên thuyền lớn.
Vô Tấn vội hỏi:
- Đến liên hệ là người nào trong Phượng Hoàng Hội?
- Hồi bẩm tướng quân, là một nữ nhân tuổi còn trẻ, nàng nói nàng quen Tướng quân.
- Nữ nhân?
Vô Tấn khẽ giật mình, hắn vội hỏi:
- Là nữ nhân da đen sao?
- Không phải. Là một nữ nhân rất đẹp, làn da rất trắng, nói là họ Ngu.
Vô Tấn mừng rỡ trong lòng, hắn đi nhanh đến Đại thuyền, nếu không nghĩ đến hình tượng thống soái, hắn đã sớm chạy như bay.
Tiếng bước chân vội vã xông vào buồng nhỏ trên tàu:
- Sư tỷ!
Hắn hô to một tiếng, chỉ thấy một bóng trắng giống như chim non nhào vào trong ngực hắn, thân thể mềm mại mà ấm áp, Vô Tấn vui mừng đến mức tim muốn nổ tung rồi, hắn đem sư tỷ ôm chặc trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, Ngu Hải Lan nhớ người yêu đã lâu, nàng cũng không chút do dự hiến cặp môi đỏ mọng của mình.
Nụ hôn nóng bỏng khiến cho bọn hắn quên hết thảy chung quanh, phảng phất trong thiên địa cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Không biết qua bao lâu, bọn hắn lưu luyến tách đôi môi ra, Vô Tấn đưa tay nâng cằm của Ngu Hải Lan lên, mấy tháng không thấy, khuôn mặt của nàng có chút tiều tụy, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, tràn đầy vũ mị cùng mềm mại.
- Vô Tấn!
Ngu Hải Lan vùi đầu vào trước ngực hắn, trầm thấp mà hô một tiếng, nước mắt nhịn không được từ trong hốc mắt trào ra, thanh âm trở nên nghẹn ngào:
- Ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.
- Tại sao lại nghĩ như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ không tới tìm ngươi sao?
- Không phải. Đam Mỹ Trọng Sinh
Khuôn mặt Ngu Hải Lan giống như lê hoa đái vũ, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn qua Vô Tấn:
- Ta thiếu chút nữa chết rồi, ngươi biết không?
Vô Tấn cả kinh, vội vàng kéo tay của nàng nói:
- Đến cùng xảy ra chuyện gì, ngươi ngồi xuống chậm rãi nói cho ta biết.
Ngu Hải Lan thuận theo gật đầu, đi theo Vô Tấn ngồi xuống, Vô Tấn rót cho nàng một chén trà nóng, Ngu Hải Lan nâng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói lên những chuyện tình trong mấy tháng này.
- Sau khi ta từ Kinh thành trở về, liền đi Dư Hàng quận, muốn ở đó tìm ra cô cô của ta, nhưng cô cô ta lại bệnh chết hồi năm trước, dượng cùng hai biểu muội cũng không biết tung tích, ta chỉ phải phản hồi Phượng Hoàng Hội, nhưng ta tới Lưu Cầu đảo liền bị Trần Kỳ dẫn người vây quanh, Trần Kỳ là ai ngươi còn nhớ không?
Vô Tấn gật gật đầu, Trần Kỳ là đại ca của Trần Anh cũng đã từng là Đại sư huynh của hắn, nhưng hắn quan tâm chính là Trần Kỳ muốn làm gì Ngu Hải Lan?
- Sau đó thì sao?
Trong lòng của hắn có chút bất an hỏi.
Ngu Hải Lan cảm thấy nội tâm Vô Tấn bất an, nàng nhẹ nhàng rúc vào lòng ngực của hắn, thấp giọng nói:
- Ngươi yên tâm, ta vẫn còn băng thanh ngọc khiết, cho nên ta mới có thể tới tìm ngươi.
Vô Tấn đem nàng ôm vào lòng, nói:
- Ngươi nói tiếp đi, về sau xảy ra chuyện gì?
- Trần Kỳ không có bất kỳ giải thích nào, liền đem ta giam lỏng ở nơi ta ở. Nhưng ta ở đảo cũng có nhân duyên, một thủ vệ mà ta đã từng cứu mạng hắn, vụng trộm cho ta môt con dao găm phòng thân, Trần Kỳ đến, hắn nói hắn sẽ lấy công chúa Lưu Cầu làm vợ, nói hắn hắn rất thống khổ, hắn quỳ ở trước mặt ta, bảo ta đem thân thể cho hắn, từ nay về sau hắn sẽ không tới quấy rầy ta nữa, ta giận dữ mắng hắn vô sỉ, hắn giống như tên điên lao tới. Hắn không nghĩ rằng ta có chủy thủ, hắn bị ta đâm bị thương nơi tay, lúc ấy ánh mắt hắn đỏ như máu, tóc tai như dã thú, ta đem dao đặt ở ngực, nếu như hắn tiến tới một bước, ta sẽ chết ở trước mặt hắn. Hắn lại nói, hắn tình nguyện để ta chết, cũng không muốn nhìn thấy người khác đạt được ta, một khắc này, ngực của ta đã chảy máu, đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng chung dồn dập, đây là Lưu Cầu đảo phát sinh tình huống khẩn cấp mới có, hắn sắc mặt đại biến, liền vội vàng rời đi, từ đó về sau thì không thấy hắn cũng không có ai hỏi đến ta, lúc ấy có Hắc Mễ vụng trộm đến xem qua ta, ta liền bảo hắn đem một hộp sắt cho ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.