Đêm hôm đó thì có rất nhiều người vì mải mê đuổi theo suy nghĩ của mình mà không ngủ được, hiển nhiên thì nhân vật chính trong câu chuyện như Trần Dao cũng không thể chợp mắt nổi. Cô thật sự không hiểu tại sao Tống Bảo Kiều lại gọi mình là “Bà nội”, lẽ nào gương mặt của cô giống với người ấy lắm sao?
Nhưng nếu như vậy thì Trần Dao có liên quan gì đến Tống gia hay không và nếu câu trả lời là “Có”… Thì tại sao cô lại rơi vào tay của bọn buôn người chứ? Chẳng lẽ Tống gia không thích cháu gái nên mới bán cô đi? Nhưng không đúng… Rõ ràng Tống Bảo Kiều cũng nữ mà, hơn nữa bà ấy còn được gả đến Lý gia danh giá nữa, chuyện này lại là sao đây… Cô thật sự không hiểu gì hết.
Lúc này thì Lục Nam Trấn cũng biết Trần Dao không ngủ được, anh nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy cô, sau đó dịu dàng vỗ nhẹ lên tay cô, rồi nói:
- Dao Dao, ngủ thôi, em đang mang thai, không được ngủ muộn như vậy. Có chuyện gì thì sáng mai tính.
Tuy biết là trong vấn đề này vẫn còn nhiều uẩn khúc nhưng Trần Dao vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó thì cô lại nhắm mắt, mãi cho đến khi cô nhìn thấy một giấc mơ kì lạ, lúc này thì từ từ… Từ từ rồi cô mới đắm chìm trong giấc mơ đó và ngủ thiếp đi.
[…]
Buổi sáng ngày hôm sau thì Trần Dao cũng đã dậy rất sớm, ngay lúc này cô còn đem giấc mơ tối qua kể lại cho Lục Nam Trấn nghe, cô nói rằng buổi tối đó cô đã nhìn thấy một con hươu lớn có cặp sừng rất xinh đẹp và lộng lẫy, không chỉ vậy mà xung quanh con hươu đó còn có hào quang nữa chứ. Càng nhìn thì cô lại càng thích, nên cô cứ bước đến chỗ của con hươu đó.
Bỗng nhiên thì lúc này chú hươu đó lại ngồi xuống, ý bảo cô hãy leo lên người đó, hiển nhiên là Trần Dao cũng không từ chối, ngay sau khi cô leo lên lưng nó thì nó đã đi vào rừng. Nhưng điều khiến cho Trần Dao chú ý chính là bước chân của nó rất nhẹ nhàng, thanh thoát như thần tiên vậy, hơn nữa mỗi chỗ mà chú hươu đi qua thì cây cối liền phát triển nhanh chóng, không chỉ vậy mà cả nguồn nước gần nơi đó cũng rất trong xanh, không khí cực kỳ trong lành.
Trong khi Trần Dao đang kể lại giấc mơ của mình thì Lục Nam Trấn lại nghiêng đầu nhìn cô, anh thấy cô phấn khích như vậy thì cũng đã an tâm phần nào. Đột nhiên lúc này thì Lục Nam Trấn lại chợt nghĩ đến một chuyện, nếu như cô nhớ rõ giấc mơ như vậy thì rất có thể đây chính là mộng thai.
- Dao Dao, em có nhớ là chú hươu đó màu gì không?
- Hửm… Hình như toàn thân của hươu lớn màu xanh lục bích, nhưng em cũng không chắc nữa, tại vì xung quanh nó luôn tỏa ra hào quang chói mắt, nhưng thật sự là rất lung linh.
Nghe vậy thì Lục Nam Trấn cũng chỉ gật đầu, anh cũng không chắc đây là mộng thai hay chỉ là một giấc mơ bình thường nữa, chắc anh phải hỏi lại cha và mẹ đã.
Sau đó thì cả hai người cũng chuẩn bị mọi thứ và ra đến nhà chính, lúc này Tống Bảo Kiều nhìn thấy Trần Dao thì lại không kiềm được kích động mà đứng dậy, nhưng cũng may là được Lý Giai Thù ở bên cạnh kéo bà ấy lại, người mẹ này đúng là hấp tấp quá đi, nếu lỡ làm cho dì nhỏ sợ thì e là chuyện đưa Trần Dao về Tống gia càng khó hơn… Nhưng mà, nếu như không đưa Trần Dao đi được thì đưa Tống gia đến đây, cũng gần mà nhỉ.
Mọi người sau đó bắt đầu ăn sáng, có lẽ vì hôm qua đã quá đuối sức nên hôm nay tâm trạng của Trần Dao ăn cũng không thoải mái lắm, bỗng chốc cô lại nhìn xung quanh nhà lớn Lý gia một hồi, rồi sự chú ý của cô lại va phải một bức tranh lớn được treo gần đó. Theo quán tính thì Trần Dao lại tiến đến một chút, cũng không biết là ai xui khiến nhưng Trần Dao thật sự muốn chạm vào nó, đến đây thì Lý Bạc Minh mới nói:
- Đó là tranh do ông nội của Bảo Kiều vẽ đó. Dao Dao thích nó sao?
Trần Dao ngay lập tức lắc đầu, thật ra nói là thích thì cũng không đúng, vì nhìn thấy bức tranh này có chút quen mắt. Bất chợt lúc này cô lại nhìn về phía của Lục Nam Trấn, có chút gấp gáp nói:
- Là nó! Con hươu trong mơ của em chính là dáng vẻ như vậy, nhưng mà… Chỉ khác một chút là trước ngực của nó còn có thêm một viên ngọc thạch màu xanh lục bích.
Nói đến đây thì tất cả mọi người đều phải ngơ ra một lúc, cái gì trong mơ, rồi cái gì mà ngọc thạch màu lục bích? Rốt cuộc chuyện này là sao?
Đến lúc này rồi thì Lục Nam Trấn cũng giúp cô kể lại về giấc mơ hôm qua, ngay khi nghe đến thì An Tương có chút ngạc nhiên, vì trước kia khi bà ấy mang thai Lục Nam Trấn thì bà ấy đã nằm mơ thấy một con sói lớn và cũng màu xanh lục bích. Đến khi mang thai Lục Nam Kỳ thì chỉ thấy một con hổ lớn mà thôi, lúc đó thì nhiều người lớn trong nhà còn cho rằng Lục Nam Trấn chính là người được thần tiên bảo vệ nên mới có mộng thai đặc biệt như vậy.
Không ngờ Trần Dao cũng mơ thấy màu lục bích, không chỉ vậy mà dường như mộng thai của cô còn rất tốt nữa chứ, nói sao thì cũng là giúp đỡ thiên nhiên trở nên tươi tốt kia mà. Nhưng Lý Bạc Minh lại có chút khó hiểu, nếu như chỉ là mộng thai bình thường thì tại sao cô lại mơ thấy con hươu này chứ? Rõ ràng con hươu này được Tống lão gia tặng cho ông ấy sau khi Tống Bảo Kiều được gả đến đây Lý gia cơ mà. Chẳng lẽ Trần Dao thật sự có liên quan đến Tống gia?
- Dao Dao, con có muốn đến gặp người đã vẽ bức tranh này không?
Trần Dao nghe Lý Bạc Minh hỏi thì cũng có chút ngạc nhiên, đến Lý Giai Thù và Lục gia cũng khá bất ngờ. Vì ai cũng biết người đã họa ra bức tranh này chính là Tống Văn Lang - Ông nội của Tống Bảo Kiều, nhưng sau khi vợ mất thì tính cách của Tống Văn Lang sớm nắng, chiều mưa, cực kỳ khó hầu, có lẽ ngoại trừ Lý Bạc Minh ra thì Tống Văn Lang không thích tiếp xúc với người lạ. ngôn tình hay
- Ông nội, như vậy có ổn không… Con thấy ngài ấy hình như là hơi khó tính đó ạ.
Đương nhiên Lý Giai Thù cũng muốn biết sự thật về Trần Dao, nhưng nếu để Trần Dao mạo hiểm đến đó thì đúng là có chút lo lắng, tuy nhiên thì Lý Bạc Minh lại lắc đầu, không biết tại sao nhưng ông ấy lại có tìm tin rất lớn ở chỗ của Trần Dao.
Bây giờ trưởng bối đã tin tưởng như vậy rồi thì Trần Dao cũng gật đầu đồng ý.
[…]
Sau khi ăn sáng xong thì gia đình nhỏ của Lý Giai Thù và Lục gia cũng lên xe để đến Tống gia. Cũng may là nhà tổ của Tống gia không ở quá xa, nên bọn họ cũng không cần phải quá lo lắng cho sức khỏe của Trần Dao.
Trong khi chiếc xe đã gần đến đích thì trái tim của Trần Dao lại có chút hồi hộp mà đập thình thịch, đây có lẽ là lần đầu tiên cô có cảm giác kì lạ như thế này, nhưng rồi thì cô cũng phải đối mặt mà thôi.
Dừng lại tại một biệt phủ rất lớn, hai mắt của Trần Dao cũng sắp rớt ra ngoài rồi, đây gọi là nhà à? À cũng đúng, nơi dùng để sống thì chắc là nhà, nhưng nhà này hơi lạ…
Hiển nhiên là khi họ vào bên trong thì người tiếp đón họ chính là cha mẹ ruột của Tống Bảo Kiều, nhìn thấy con gái, con rể cháu gái và người thân như Lục gia đến thăm thì họ cũng rất hào sảng mà tiếp đãi. Nhưng đến khi cha của Tống Bảo Kiều - Tống Diệm nhìn thấy Trần Dao thì cũng khá bất ngờ, thiếu chút nữa là gọi một tiếng “Mẹ” rồi, nhưng sau khi giới thiệu xong thì ông ấy mới biết chỉ là người giống người.
Rồi sau đó bọn họ cũng kể lại chuyện năm đó cho Trần Dao và Lục gia nghe, không chỉ vậy mà mẹ của Tống Bảo Kiều - Tần Giảo lại nhìn Trần Dao nói:
- Thật ra thì trong nhà chỉ có con của chú Hoành là giống với mẹ nhất, vì thế nên khi đứa bé biến mất thì mẹ đã rất đau khổ đến sinh bệnh, rồi cũng qua đời khi chưa nhìn thấy cháu gái lần cuối. Dao Dao à, nếu chút nữa có người nhận nhầm cháu thì cháu cũng đừng trách họ nha.
Trần Dao nghe vậy liền gật đầu, nhưng rồi sau đó thì quả nhiên có rất nhiều người nhìn thấy cô và giật mình, hình như họ đều là những người làm lâu năm ở Tống gia thì phải. Bây giờ thì chính bản thân của Trần Dao cũng khá quan ngại, chẳng lẽ trông cô thật sự rất giống với người đó sao? Cô chỉ nghĩ là giống vài phần thôi chứ.
Vốn dĩ Trần Dao còn tưởng bản thân chỉ có vài nét giống với người bà kia, nhưng đến khi cô nhìn thấy một tấm ảnh lớn của đại gia đình thì mới giật mình. Không phải là vài phần, mà là cô giống y đúc với bà ấy, nếu mà sinh cùng thời thì còn có thể nói là chị em song sinh đấy. Nhưng chuyện này làm sao có khả năng chứ? Cô… Tại sao cô lại giống bà ấy như vậy?
Nhưng ngay lập tức khi Tống Hoành và vợ mình - Diêu Tích Hân nhìn thấy cô thì liền không kiềm được cảm xúc mà trực tiếp ôm chầm lấy cô. Vì quá bất ngờ nên chính cô và Lục Nam Trấn cũng không trở tay kịp, nhưng trong miệng của bọn họ không phải gọi “Mẹ”… Mà là một cái tên rất xa lạ…
Họ gọi cô là Bác Nhã…
Tống Bác Nhã!
#Yu~