Lý Phù Dao mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, khẩn thiết nói với nàng: “Xin nhờ nàng, sư tỷ.”
Hai chữ ‘sư tỷ’ này nhẹ vô cùng, nhẹ đến mức chỉ mình nàng nghe thấy. Tay nàng hơi khựng lại, bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, lúc này mới quay đầu ra hiệu cho Trương Võ.
Trương Võ hiểu ý, một đao đánh xuống, Lý Phù Sơ chưa kịp phản ứng lại đã thấy hai mắt tối sầm, ngã vào lồng ngực Trương Võ.
Đồ Linh Trâm nói: “Trương Võ, chăm sóc Sở Vương điện hạ.”
Trương Võ lĩnh mệnh, cõng Lý Phù Sơ nhảy ra cửa sổ, biến mất giữa đêm mưa thâm trầm.
“Hóa ra ngày ngươi cắt đuôi người của ta, lại gặp mặt 13 kỵ Đồ thị. Nếu vậy, bọn họ đều biết thân phận ngươi rồi?” Lý Phù Sao duỗi cánh tay trắng xám nhẹ nhàng vuối mái tóc ướt nhẹp của nàng, cau mày lo lắng: “Ngâm mưa cả một đêm, đừng để bị lạnh. Gian ngoài có xiêm y trước đây của ngươi, mau đi thay đi.”
Đồ Linh Trâm không chút biến sắc nhìn hắn, tựa hồ muốn nhìn ra nội tâm chân thật nhất từ khuôn mặt suy yếu của hắn.
Cuối cùng là muốn ngả bài sao?
Không bao lâu, Đồ Linh Trâm ra gian ngoài thay xiêm y, vẫn là trang phục cung nữ trước đây, tóc vì ướt mà nàng không búi lên được đành tùy ý để rối tung nơi đầu vai.
Lý Phù Dao kinh ngạc nhìn Đồ Linh Trâ, chỉ thấy mái tóc đen dài của nàng buông xuống eo nhỏ, nổi bật thân thể, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt ôn hòa. Đồ Linh Trâm lần này trọng sinh như dục hỏa Phượng hoàng, như hòn ngọc đã được mài dũa đẹp đẽ, ôn hòa tĩnh mỹ, lưu quang uyển chuyển.
Bên lò còn có chén thuốc, hương thơm ngập phòng, Đồ Linh Trâm mở bình sứ đổ một viên Hóa độc đan vào, hỏi: “Ngươi nhận ra ta từ lúc nào?”
Lý Phù Dao nhìn nàng không chớp mắt, yếu ớt nói: “Trước khi ta trả lời, ngươi trả lời ta mấy vấn đề đã.”
Đồ Linh Trâm rót nước trà, mắt cũng không nhấc: “Ngươi hỏi.”
“Ta gặp sư tỷ lần đầu ra sao, lúc nào, nơi nào?”
Nghe vậy, Đồ Linh Trâm giương mắt nhìn về phía hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn căng thẳng mà cấp thiết hiếm thấy…Hóa ra, tiểu tử này còn chưa dám tin tưởng thân phận thật của nàng đây!
Đồ Linh Trâm thấy buồn cười, đối đáp trôi chảy: “Thái Nguyên Nguyên năm ngày 18 tháng 2, ở Long thành Bắc Yên. Ta nhớ ngươi năm đó chỉ khoác áo choàng màu chàm, chỉ cao ngang tới bả vai ta, bị ta ôm ngang vai nhảy qua tường thành…có cần nói kỹ hơn nữa không?”
Mặt mũi tái nhợt của Lý Phù Dao chợt đỏ ửng, hắn ho khan một cái, kích động chống thẳng thân thể: “Sử tỷ lần đầu tặng cho ta là quà gì?”
Đồ Linh Trâm suy nghĩ một chút, không quá chắc chắn nói: “Là thanh dao găm? Ta nhớ lúc đó ngươi chê nó quá bánh bèo, ta ném vào ao, ngươi lại mò ra từ khi nào đấy?”
“…Lần đầu chúng ta chuồn khỏi cung đã ăn cái gì?”
“Tết Nguyên tiêu, ăn bánh trôi dưới thành Trường An.”
“Sư tỷ thích nhất là hoa gì?”
“Mai vàng mùa rét đậm.”
« Sư tỷ…. » Mỗi khi nghe được một câu trả lời chính xác, viền mắt Lý Phù Dao lại đỏ ửng thêm một phần. Câu hỏi cuối cùng lại khiến nam nhi đường đường bảy thước có thừa như hắn khóc không thành tiếng, úp nửa mặt vào gối, không tiếng động mà thở hổn hển: « Vậy lần đầu tiên ta hôn sư tỷ, là lúc nào? »
Hôn?
Đồ Linh Trâm trợn tròn mắt, mang theo tia mờ mịt nhìn Lý Phù Dao: “Ngươi có hôn ta? Hoàn toàn không có ấn tượng a?”
Đang ngây người đã thấy Lý Phù Dao bỗng nhiên đứng dậy đến bên mình. Sau một khắc, nàng cảm thấy một bờ mơi mềm mại mà man mát rơi trên môi mình.
Lý Phù Dao tựa hồ cảm thấy không đủ, còn há miệng ngậm lấy môi dưới của nàng cắn nhẹ. Sau đó hắn thoáng lui người, con mắt thâm tình nhìn nàng, chậm rãi cong môi, cười đến nước mắt giàn giụa.
Hắn nói: « Sư tỷ phải vĩnh viễn nhớ kỹ, Vĩnh Ninh năm thứ ba ngày 20 tháng 4 giờ Thân, Phù Dao hôn sư tỷ. »
Nụ hôn mang theo nước mắt này, nhẹ mà mặn, tựa hồ thấm đẫm ba năm cay đắng. Đồ Linh Trâm theo bản năng sờ sờ lên môi, chỉ cảm thấy tim mình bỗng đập nhanh, rất nhanh. Đây là cảm giác hơn hai mươi năm chưa từng có, xa lạ mà thần bí.
Nàng nhìn sư đệ hồ ly đang cười xán lạn, che ngực tự hỏi: làm sao vậy, đây là muốn ngã bệnh sao?
Lý Phù Dao tâm tình chuyển biến lại không nhịn được thở gấp, khom lưng nôn ra một ngụm máu.
Đồ Linh Trâm trong hỗn loạn lấy lại tinh thần, lúc này mới hoảng loạn dùng khăn lau sạch khóe miệng hắn, vỗ nhẹ sống lưng cho hắn thuận khí, nghiêng về phía trà lạnh đưa hai viên hóa độc đan cho hắn.
Phù Dao uống hai viên đan dược, nửa ngày mới bình phục hô hấp, miễn cưỡng cười nói: « Sư tỷ biết đan dược này không hóa nổi độc ta trúng. »
« Ít nhất có thể kéo dài thêm mấy ngày. » Đồ Linh Trâm đưa lưng về phía hắn, tinh thần không yên mà vắt khăn đầy máu.
« Sư tỷ xoay người lại để ta nhìn ngươi một chút được không? » Phía sau, Lý Phù Dao thấp giọng gọi nàng, ngữ khí mềm mại thâm tình. Hắn than thở: « Sư tỷ nói thân phận thật cho Ô Nha, nói cho 13 kỵ nhưng ta lại chẳng hay biết gì. ». Truyện Mạt Thế
Đồ Linh Trâm xoay người lại, chăm chú nhìn hắn: « Phù Dao, ngươi còn nhớ lễ hội hoa đăng tết nguyên tiêu không? Lúc Ô Nha ám sát Tần Khoan, ngươi nhiều lần hô lớn phải đem Đồ thị dư nghiệt cùng nghịch tặc chém thành trăm mảnh… »
Khóe miệng cười yếu ớt rút đi, Lý Phù Dao đột nhiên ngẩng đầu, căng thẳng nhìn nàng.
Đồ Linh Trâm nở nụ cười tự giễu: « Khi đó ta chỉ vừa trọng sinh một tháng, đã không còn võ công, không có bằng hữu thân thích, chỉ có thân phận tội nô của Dịch Đình cung, Thấy ngươi căm hận Đồ thị như vậy, ta cũng không có dũng khí thẳng thắn với ngươi. Sau đó ta đến Lai Nghi điện, lần ngươi gặp ác mộng, ta cũng thử thăm dò ngươi, hỏi ngươi hận ta sao, ngươi nói… »
« Đừng nói nữa! » Lý Phù Dao đột nhiên đánh gãy lời nàng, hồi tưởng lại những chuyện mình làm, khuôn mặt anh tuấn bỗng nổi lên thần sắc thống khổ cùng sợ hãi. Hắn gần như cầu xin nàng: « Đừng nói nữa, sư tỷ. »
« Ta cho rằng Lý Hoài sắp nàng đến bên cạnh ta, bọn hắn vì muốn thăm dò ta mà bày ra cái tròng này. Hơn nữa ta tra ra Tiêu thị là cánh tay của Tần đảng, liền tin rằng nàng là mật thám Tần Khoan phái đến, lại không ngờ rằng sư tỷ trọng sinh trong thân thể Tiêu Nhĩ Nhã. »
Thần thái của sư tỷ giống với kiếp trước, lại còn quan tâm thân cận ta, ta liền nghi ngờ nàng có dã tâm, cử chỉ càng giống sư tỷ, ta càng cho là gian tế Tần Khoan sắp đặt. Ta sợ nói gì sai sẽ khiến Tần Khoan nghi ngờ, nên mới nói hận Đồ thị…
Hắn dồn dập thở hổn hển, chảy nước mắt, giọng khàn khàn:
" Xin lỗi sư tỷ, ta suýt nữa giết chết nàng. "