Hôn Trộm

Chương 79: Tư Niệm và Chu Hạc Thư




Trong phòng học yên lặng mất mấy giây, nhưng lại chỉ có âm thanh của tiếng hít thở.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người Tư Niệm, không ai nghĩ rằng cô ấy sẽ trả lời Chu Hạc Thư như vậy. Cô ấy là người đầu tiên bọn họ gặp mà không nghe giảng, không trả lời được câu hỏi, còn cây ngay không sợ chết đứng như thế trong lớp của Chu Hạc Thư.
Nhưng người từng hiểu rõ Chu Hạc Thư đều biết, anh ấy ghét nhất là sinh viên không tập trung trong giờ học. Nhìn anh ấy có vẻ ưu tư thờ ơ, cũng sẽ không quá so đo gì với sinh viên nhưng ai cũng biết, khi anh ấy tức giận thì đáng sợ thế nào.
Nhất thời, suy nghĩ của các sinh viên vô cùng phức tạp. Bọn họ không biết nên đồng tình với Chu Hạc Thư hay nên bái phục sự to gan của Tư Niệm.
Đang lúc các sinh viên suy nghĩ lung tung thì bọn họ nghe Chu Hạc Thư hỏi một câu: “Chuyên ngành nào?”
Tư Niệm: “... Dẫn chương trình phát thanh ạ”
Nghe vậy, dáng vẻ Chu Hạc Thư không đếm xỉa tới, anh ấy nhìn Tư Niệm một cái: “Em hứng thú với luật kinh tế quốc tế sao?”
“...”
Đây là lớp luật kinh tế quốc tế.
Tư Niệm không hiểu về luật kinh tế quốc tế, cũng không có hứng thú. Cô ấy đối mắt với Chu Hạc Thư, miệng mấp máy. Cô ấy dựa vào việc đang ở trong lớp lại thốt ra lời kinh người: “Em có hứng thú với thứ khác ạ.”
Sinh viên có mặt trong phòng học: “...”
Nếu nói bọn họ phải lúng túng khi nghe thấy câu hỏi lúc đầu của Chu Hạc Thư thì khi nghe được câu trả lời của Tư Niệm lần nữa, bọn họ hoàn toàn rơi vào trạng thái kinh ngạc. Rốt cuộc cô gái này có biết mình đang nói gì không thế!
Nghe thấy câu trả lời của Tư Niệm, hiếm khi Chu Hạc Thư nghẹn họng.
Anh ấy hơi nheo mắt, đứng trên bục giảng liếc cô ấy một cái cảnh cáo: “Ngồi xuống đi.”
Tư Niệm à một tiếng, cô ấy chớp chớp mắt còn muốn nói gì đó thì bị ánh mắt của Chu Hạc Thư liếc qua, đành yên lặng nuốt xuống những lời định nói.
Thôi bỏ đi, cô ấy vẫn nên nhịn đi, cho Chu Hạc Thư chút thời gian thích nghi, tuần tự mà bước.
-
Sau khi ngồi xuống, Tư Niệm bắt đầu quang minh chính đại mà không để ý nghe giảng nữa.
Tuy rằng trước đây Tư Niệm cũng như vậy nhưng chí ít vừa nãy cô ấy đã ngẩng đầu lên. Lúc này, cô ấy nằm nhoài cả người xuống bàn.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tư Niệm khác với người đi học đi làm bình thường, cô ấy không cần phải dậy sớm, vì vậy sẽ thức khuya đến một, hai giờ, thậm chí là trễ hơn.
Mỗi sáng cô ấy tỉnh dậy không phải nhìn thấy mặt trời lúc tám giờ mà là mười, mười một giờ.
Hôm nay vì đến đại học A để nghe giảng lớp của Chu Hạc Thư, chưa tới tám giờ cô ấy đã dậy, ở trong nhà nghiêm túc dưỡng da trang điểm sau đó tới đây. Đến giờ phút này, tinh thần và mí mắt của cô ấy đã đánh nhau.
Dù sao Chu Hạc Thư đã chú ý tới sự tồn tại của cô ấy rồi, cô ấy ngủ một lúc chắc không có vấn đề gì đâu.
Tư Niệm ngủ một giấc cho đến khi trong phòng học chỉ còn lại một mình cô ấy.
Khi cô ấy tỉnh lại, những bạn học ngồi bên đã không còn ở đó nữa.
Tư Niệm bối rối khẽ chớp mắt rồi quay đầu nhìn hàng ghế sau, cũng không thấy ai.
Cô ấy đưa tay lên dụi mắt một cái, đoán rằng hẳn là đã tan học. Bỗng dưng, ánh mắt cô ấy chú ý tới người còn đang đứng trên bục giảng.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng tà tà chiếu vào, có một chùm tia sáng chiếu qua tấm kính thuỷ tinh trong suốt hắt trên tường rồi dừng trên người người đang cúi đầu xem tài liệu. Người anh ấy nghiêng về phía trước, tấm lưng phát sáng ngời ngời dưới ánh mặt trời, tạo thành một hình vòng cung uyển chuyển. Chiếc áo gió khiến anh ấy được bao bởi một khối lạnh lẽo, đường cong trên thân hình càng tuyệt đẹp hơn.
Rõ ràng anh ấy chẳng làm gì, chỉ hơi cúi đầu xem tài liệu nhưng ở góc độ của Tư Niệm mà nhìn thì người này đem đến cho cô ấy một loại cảm giác mọi mặt đều đẹp, đẹp đến mức có thể hấp dẫn sự chú ý của cô ấy trong nháy mắt.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Hồi lâu sau, Tư Niệm hỏi: “Tan học lâu rồi sao?”
Chu Hạc Thư liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Mười phút.”
“...Vâng.” Tư Niệm im lặng một lúc không biết nên nói gì.
Cô ấy nghĩ ngợi mấy giây rồi bật ra một câu: “Thầy giáo còn chưa đi, sao bọn họ đã đi rồi.” Tư Niệm nhìn chằm chằm vào Chu Hạc Thư, cố ý nói: “Giáo sư Chu, sinh viên của anh hình như không để tâm đến anh gì cả.”
Nghe vậy, dường như Chu Hạc Thư hơi chế nhạo nhìn cô ấy một cái: “Cũng còn có người chưa đi mà.”
Tư Niệm ngừng lại, đang muốn hỏi ai chưa đi thì chợt cô ấy phản ứng kịp… Chu Hạc Thư đang nói cô ấy.
Cô ấy vẫn chưa đi.
Tư Niệm ngẩn người, vô thức nói: “Thì tôi cũng chẳng phải…”
Hai chữ ‘sinh viên’ vẫn chưa nói ra, Chu Hạc Thư đã mở miệng trước: “Đi đây.”
“...”
Tư Niệm nhìn anh ấy thu dọn tài liệu, nhấc chân đi ra ngoài
Cô ấy thoáng bối rối rồi vội vàng đuổi theo: “Giáo sư Chu, vừa nãy anh đang đợi tôi sao?”
Bước chân của Chu Hạc Thư rất rộng: “Không phải.”
Tư Niệm: “... Vậy sao tan học rồi anh lại không đi?”
Chu Hạc Thư: “... Ghi chép sau giờ học.”
“...” Tư Niệm bị lời nói của anh ấy làm nghẹn họng một lúc lâu, cô ấy chỉ có thể khó chịu nói: “Mạnh miệng.”
Chu Hạc Thư bước hơi chậm lại, nghiêng mặt không cảm xúc nhìn cô ấy.
Tư Niệm đang cúi đầu, hoàn toàn không nhìn thấy.
Sau khi rời khỏi khu nhà phòng học, hai người một trước một sau đi qua sân trường. Nhìn thấy Chu Hạc Thư, không ít sinh viên chủ động chào hỏi với anh ấy. Chào hỏi xong, ánh mắt của mọi người rất tự nhiên rơi trên người Tư Niệm đang đứng sau lưng anh ấy.
Tư Niệm cảm thấy cô ấy có thể sẽ nổi tiếng ở đại học A.
Nghĩ đến đây, cô ấy không nhịn được hỏi: “Giáo sư Chu, có phải anh rất nổi tiếng ở đại học A không?”
Giọng Chu Hạc Thư bình tĩnh: “Không phải em biết rồi sao?”
“...”
Tư Niệm nghẹn lời: “Cũng đúng.”
Cô ấy không chút ngại ngùng nào, ngửa đầu nhìn ánh mặt trời không xa: “Khi tôi tìm kiếm trên trang chính thức của trường, tôi thấy diễn đàn trong khuôn viên đại học A có không ít lùm xùm.” . Ngôn Tình Nữ Phụ
Chu Hạc Thư: “Cảm thấy thế nào?”
Tư Niệm thật thà nói: “Cảm thấy người thích anh còn rất nhiều.”
Lần này, người nghẹn họng lại biến thành Chu Hạc Thư.
Anh ấy biết Tư Niệm muốn làm gì, cũng biết đại khái cô ấy là người có tính cách thế nào. Nhưng đối với những lời thỉnh thoảng hay thốt ra của cô ấy, Chu Hạc Thư không đỡ nổi.
Trầm mặc một hồi lâu, Chu Hạc Thư đi về phía bãi đậu xe.
Đi một đoạn, Tư Niệm hỏi: “Buổi chiều anh không có tiết à?”
“Ừm.”
Tư Niệm khẽ gật đầu, dịu dàng cười hỏi: “Vậy anh uống cà phê không?”
Hỏi xong, cô ấy mới nhớ ra mà truy hỏi: “Hôm nay anh uống cà phê rồi sao?”
“...”
-
Chu Hạc Thư không quá yêu thích đối với đồ ăn, thậm chí rất nhiều chuyện anh ấy cũng không yêu cầu cao.
Anh ấy chỉ yêu cầu cao với bản thân mình.
Độ yêu thích của anh đối với cà phê không cao lắm. Đến nỗi mùi vị cũng đều như nhau.
Nhưng lại khá thần kỳ, sau khi uống cà phê kiểu Mỹ ở tiệm của Tư Niệm, Chu Hạc Thư đều từ chối các tiệm và loại cà phê khác.
Đương nhiên, anh ấy không phải không biết hạt cà phê Từ Niệm pha cho anh là loại gì. Trong nhà anh ấy cũng có loại cà phê như vậy, anh ấy cũng từng uống cà phê kiểu này ở nơi khác pha nhưng mùi vị vẫn có chút khác biệt.
Mà điểm khác biệt nhỏ này ở đâu thì tạm thời anh ấy không nói được. Điều duy nhất anh ấy biết là, Tư Niệm mời anh ấy ăn cơm, anh ấy có thể sẽ từ chối nhưng uống cà phê thì anh ấy rất khó lòng không đi.
Nhìn hai người xuất hiện ở tiệm cà phê, Tiểu Mỹ trợn to mắt.
Cô ấy biết bà chủ mình có bản lĩnh nhưng cũng không ngờ cô ấy có thể bắt được Chu Hạc Thư nhanh như vậy.
“Chị Tư Niệm.” Tiểu Mỹ chờ cô ấy đến gần rồi lại nhìn Chu Hạc Thư ngồi xuống cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Tốc độ của chị cũng quá nhanh rồi, hay chị mở lớp đi?”
Tư Niệm: “... Mở lớp gì?”
“Theo đuổi người khác đấy ạ.” Tiểu Mỹ nói: “Chị đã bắt được Chu Hạc Thư rồi còn không định mở lớp hay sao.”
Hai ngày trước Tiểu Mỹ mới biết Chu Hạc Thư là giáo sư đại học, cũng biết được anh ấy là bạn của Lục Ngộ An.
Tư Niệm: “Em nghĩ gì thế.”
Tiểu Mỹ ồ lên một tiếng, kinh ngạc nói: “Vậy là chị vẫn chưa theo đuổi được à?”
Nghe câu này, Tư Niệm ra hiệu cho cô ấy nhìn Chu Hạc Thư rồi hỏi: “Em có cảm thấy giáo sư Chu dễ theo đuổi không?”
Tiểu Mỹ ngước mắt nhìn về phía Chu Hạc Thư ở không xa. Mới vừa ngồi xuống chưa được một phút nhưng trong tiệm đã có không ít khách chú ý tới sự tồn tại của anh ấy, ánh mắt cũng luôn hướng về phía bên kia nhìn anh ấy.
Tiểu Mỹ liếc thấy bàn khách đối diện chéo với Chu Hạc Thư còn có vẻ hơi vuốt vuốt tóc.
Mà sau khi ngồi xuống, người trong cuộc đã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đường nét gò má cứng cáp nhất động bất động, dường như anh ấy cũng không nhận thấy. Toàn thân từ trên xuống dưới của anh ấy đều viết lên bốn chữ ‘người sóng chớ gần’.
Tiểu Mỹ suy nghĩ một lúc rồi nhìn Tư Niệm nói: “Chị Tư Niệm nói đúng, khí chất kia của giáo sư Chu xem ra cũng không dễ theo đuổi.”
Tư Niệm gật gù: “Chẳng qua anh ấy hẳn cũng không quá khó theo đuổi.”
Tiểu Mỹ chớp chớp mắt: “Chị có cách rồi à?”
“Dĩ nhiên.” Tư Niệm kiêu ngạo, vừa làm cà phê vừa nói: “Không nắm chắc chuyện thì sao chị có thể ra tay.”
Tiểu Mỹ tò mò: “Chị có tiện tiết lộ chút biện pháp không?”
“Tạm thời không được.” Tư Niệm chọc cười cô ấy: “Cứ đoán từ từ đi.”
Tiểu Mỹ: “...”
Tư Niệm không để ý tới sự tức giận của Tiểu Mỹ nữa, cô ấy vừa pha cà phê cho Chu Hạc Thư vừa nghĩ thật ra kiểu người như Chu Hạc Thần nhìn thì có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại không hề vậy.
Cho dù bởi vì quanh năm anh từ chối hàng nghìn người ngoài kia nhưng anh cũng không biết cách thức khác thường của Tư Niệm. Hay nói cách khác, cách thức càng thô tục càng có hữu dụng đối với người như Chu Hạc Thư.
Trước kia những người muốn theo đuổi anh có thể sẽ cố gắng khoe cái tốt đẹp nhất của mình ra, thậm chí làm những gì họ thích. Tư Niệm thì không, Tư Niệm quyết định vui vẻ thế nào thì tán tỉnh thế đấy.
Pha hai ly cà phê xong, Tư Niệm bưng tới bàn Chu Hạc Thần.
Cô ấy đặt cà phê xuống, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Chu Hạc Thư, cô ấy giải thích: “Kiểu Mỹ uống nhiều cũng chán, hôm nay đổi chút khẩu vị nhé?”
Chu Hạc Thần cụp mắt, nhìn ly cà phê latte trước mặt: “Ngọt à?”
“Đắng đấy.” Tư Niệm ra hiệu: “Nếm thử một ngụm xem? Anh thấy không ngon tôi sẽ pha ly kiểu Mỹ cho anh.”
Dù gì cũng là người theo đuổi, Tư Niệm biết Chu Hạc Thư có xu hướng thích kiểu Mỹ. Vậy nên cô ấy đang nghĩ điều kiện đầu tiên để anh ấy uống loại cà phê khác là cũng làm một ly kiểu Mỹ.
Sau khi anh ấy thật sự nếm thử mà không chấp nhận cà phê khác vậy cô ấy cũng không miễn cưỡng.
Chu Hạc Thư nhíu mày, nhìn cô ấy một cái.
Khoé môi Tư Niệm khẽ cong lên: “Giáo sư Chu?”
Chu Hạc Thần chớp chớp mắt, hơi bất đắc dĩ bưng cà phê lên trước mặt nhấp một ngụm.
Anh ấy nếm hai ngụm rồi buông xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt lấp lánh của Tư Niệm: “Thế nào? Có thể chấp nhận được không?”
Chu Hạc Thư: “Sản phẩm mới à?”
“Là sản phẩm mới sắp được đưa lên, chẳng qua hạt cà phê có chút khác biệt.” Tư Niệm thật thà nói: “Giá thành loại hạt này quá cao, nếu bán giá cao sẽ không có ai mua.”
Chu Hạc Thư nghe những lời cô nói, hơi dùng lạ hỏi: “Đổi hạt cà phê làm gì? Trước đây em làm cho người khác cũng thường đổi à?”
Tư Niệm không chút suy nghĩ nói: “Đương nhiên không rồi.”
Khi cô làm cho Tiểu Mỹ và khách quen đến tiệm đều dùng hạt cà phê giống hệt với hạt đưa ra thị trường sau này.
Nếu thay hạt để uống thử vậy xem như mọi người đưa ra đánh giá chân thực nhất cũng là giả, không có ý nghĩa nữa.
Chu Hạc Thư hiểu ra, bất ngờ hỏi: “Sao hôm nay lại đổi?”
Tư Niệm ngẩn ra, buồn cười nhìn Chu Hạc Thư: “Anh đoán xem?”
Chu Hạc Thư không trả lời, vẫn nhìn chằm chằm cô ấy.
Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, Tư Niệm không trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh.
Một lúc sau, Tư Niệm thản nhiên nói: “Tôi sợ anh uống không quen loại hạt kia nên đổi rồi.”
Chu Hạc Thư ngớ người, anh ấy biết tính tình Tư Niệm thẳng thắn, cũng sôi nổi. Lục Ngộ An cũng từng đề cập với anh ấy rằng Nguyễn Huỳnh nói Tư Niệm là một người rất thú vị, kết thân được với cô ấy sẽ rất vui.
Chu Hạc Thư đã chuẩn bị tinh thần cho những điều này.
Về việc chuẩn bị tinh thần cho những việc này từ khi nào thì anh ấy cũng không rõ. Anh ấy nghĩ ngợi, có lẽ là anh đã biết khi lần đầu tiên tới tiệm cà phê, Tư Niệm đã dùng hạt cà phê gần nghìn tệ một cân để pha cà phê cho anh.
Tư Niệm vừa thẳng thắn lại bộc trực.
Nghĩ tới đây, anh ấy khẽ chớp mắt rồi lại nhìn về phía Tư Niệm, đang muốn nói gì đó thì Tư Niệm lại nói: “Chỉ đổi cho anh thôi, anh biết tại sao không?”
Vẻ mặt Chu Hạc Thư ngẩn ngơ nhìn cô ấy, giọng nói trong trẻo ngọt ngào tựa như không khí trong lành sau cơn mưa: “Tại sao?”
Rõ ràng anh ấy đang cố ý hỏi.
Tư Niệm đưa tay ôm má, ngẩng mặt nhìn anh ấy rồi đột nhiên hỏi: “Giáo sư Chu, có nhiều người theo đuổi anh không?”
Chu Hạc Thư: “... Em muốn nghe câu trả lời thế nào?”
Tư Niệm nghĩ ngợi: “Thật ra nhiều hay không đối với tôi không quản trọng, chủ yếu tôi muốn nói với anh rằng có thể anh phải thêm một người vào danh sách những người theo đuổi anh rồi.”
“...”
Nói xong, Tư Niệm nhìn Chu Hạc Thư: “Anh không nói thì tôi xem như anh cho phép rồi nhé.”
Chu Hạc Thư: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
Tư Niệm chớp chớp đôi mắt hạnh nhân vừa to vừa sáng, nhìn anh ấy chằm chằm: “Anh nỡ lòng sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.