Hồng Trần Khách Điếm

Chương 2: Hạ




Là đêm, mưa rơi xối xả.
Sau khi Lý Tề Dật cởi ra quần áo lên giường nằm không lâu, Nhậm Giang Hải liền lén lút đi vào trong phòng.
Lý Tề Dật vẫn chưa ngủ, bởi vì thói quen thời niên thiếu, hắn luôn ngủ rất nông. Tuy rằng lúc này tiếng mưa rơi rất lớn, nhưng hắn vẫn nhạy bén nhận ra Nhậm Giang Hải đến.
Y muốn làm cái gì? Lý Tề Dật buồn bực, hắn tin rằng Nhậm Giang Hải chắc chắn sẽ không làm việc gì có hại với hắn, rốt cuộc dù như thế nào bọn họ cũng là sư huynh đệ đồng môn, Nhậm Giang Hải cũng sẽ không làm hại người của hắn.
Ngay sau đó, hành động của Nhậm Giang Hải làm cho Lý Tề Dật vô cùng mờ mịt.
Nhậm Giang Hải đi đến bên giường của Lý Tề Dật, quay người leo lên giường, y mở ra hai chân, ngồi lên cẳng chân Lý Tề Dật, sau đó chậm rãi lướt qua hông hắn, cúi đầu, cách lớp áo lót mỏng, nhẹ nhàng liếm chỗ kia.
Lý Tề Dật ngơ ngẩn.
Nhậm Giang Hải hôn môi rất dùng sức, làm đau Lý Tề Dật một chút. Y giống như muốn đem tình cảm giấu sâu trong đáy lòng mười mấy năm theo mưa to phát tiết ra hết.
Y không thỏa mãn với tình huống cách lớp quần áo như ẩn như hiện này, duỗi tay cởi bỏ lớp áo lót của Lý Tề Dật, trực tiếp ngậm lấy vật kia của hắn, cẩn thận nuốt rồi nhả ra, chỉ trong một lát, vật kia của Lý Tề Dật run rẩy, chậm rãi cương lên.
Lý Tề Dật trợn mắt há hốc mồm, tuy hắn chưa bao giờ cảm thụ qua mây mưa, nhưng vẫn là hiểu biết cơ bản, hiểu như thế nào là Chu Công chi lễ*.
Chu công chi lễ:Tương truyền Tây Chu năm thứ nhất, nam nữ lạm tình, Chu công thấy như vậy là không được, vì thế đã quy định: nam nữ trước khi kết hôn không thể tùy tiện phát sinh quan hệ “tình dục”, trừ phi tới ngày kết hôn. Sau mọi người gọi đó là “Chu công chi lễ lễ nghi của Chu công”. “Chu công chi lễ” hiện tại thông tục chỉ vợ chồng cùng phòng, làm tình, phát sinh quan hệ. (http://sweetdeath4u.us )
Nhưng biết là một chuyện, trải qua lại là một chuyện khác, lúc Nhậm Giang Hải liếm vật kia của hắn, làm hắn cứng lên, ngay cả sức lực ngăn cản Nhậm Giang Hải cũng không có.Sau khi làm vật kia hoàn toàn đứng thẳng lên, Nhậm Giang Hải liền ngừng nuốt vào nhả ra, nhìn thứ dữ tợn kia, y không tự chủ được nuốt nước miếng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Như là quyết định một việc gì đó, Nhậm Giang Hải đỏ mặt lấy tay thăm dò huyệt khẩu chính mình, sau khi tùy tiện mở rộng một chút, y liền mở rộng ra hai chân, dịch tới hông Lý Tề Dật.
Sau đó, Nhậm Giang Hải đỡ vật kia, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, chậm rãi ngồi xuống.
“Ưm a!” Nhậm Giang Hải dồn dập rên rỉ ra tiếng, vật kia của Lý Tề Dật thực sự quá lớn, chính y cũng mới nếm thử mây mưa, nam nhân cùng nam nhân quan hệ lại không phải là âm dương giao hợp, trước đó mở rộng y cũng không có làm tốt, chỉ làm qua loa, lúc này vô cùng đau đớn.
Tuy rằng thân thể Nhậm Giang Hải rất đau đớn, nhưng trong lòng lại cực kỳ thỏa mãn.
Nhiệt độ cơ thể của Lý Tề Dật dường như muốn thiêu đốt y, khiến trong lòng y sợ hãi, rồi lại hưng phấn khác thường, cảm giác thân thể từ hai hợp làm một, giống như cả người Lý Tề Dật đều chỉ thuộc về mình y.
Lý Tề Dật không nói được bất cứ lời gì, mặc dù muốn nói cũng không cách nào nói, bởi vì Nhậm Giang Hải đang ở trên thân hắn.
Sau khi Nhậm Giang Hải để cho vật kia của Lý Tề Dật tiến vào phía sau chính mình, y liền cúi người xuống, hôn Lý Tề Dật một cách rối loạn.
Chờ đến khi nụ hôn không có chút kỹ xảo nào chấm dứt, trong đầu Lý Tề Dật loạn giống như một mớ tào phớ, trong lúc mơ mơ màng màng, hắn cảm giác có một dòng chất lỏng ấm nóng rơi xuống mặt hắn.
Là nước mắt sao?
Lúc này, Nhậm Giang Hải đột nhiên nói: “Sư huynh, huynh đã tỉnh từ lâu rồi.”
Lý Tề Dật không có trả lời, vẻ mặt phức tạp nhìn Nhậm Giang Hải.
“Thật ra ta luôn biết, huynh luôn ngủ rất nông, từ trước đến giờ vẫn là như vậy,” Nhậm Giang Hải tự nói tự đứng dậy, “Lúc trời mưa cũng ngủ rất nông, ta vẫn luôn nhớ rõ, vào ngày mưa huynh ngủ không được, thích nằm ở trên giường chợp mắt, hoặc là ngẩn ngơ.”
“Sư huynh, huynh còn nhớ rõ không? Có một đêm trời cũng mưa to như thế này, khi đó chúng ta còn rất nhỏ, huynh mới mười bảy, ta cũng mới mười lăm.”
“Năm đó huynh mới xuất môn, muốn đi khiêu chiến một vị kiếm hiệp nổi danh, ta đi theo huynh quan sát kiếm pháp, kết quả đi được nửa đường thì gặp phải mưa to.”
“Khi đó vận khí không tốt, chúng ta lúc ấy đang ở trong rừng, mưa to dẫn đến lũ bất ngờ xảy ra, ta học hành chưa đến nơi đến chốn, khinh công không tốt, thiếu chút nữa bị nhấn chìm trong cơn lũ.”
“Khi đó huynh vẫn luôn dẫn ta chạy, là ta liên lụy huynh. Vốn dĩ huynh có thể tự mình thoát khỏi cơn lũ, nhưng huynh vẫn không buông tay ta ra. Đến cuối cùng, hai người chúng ta đều trở thành bộ dạng thảm hại, nhưng ít nhất bảo vệ được tính mạng, không chết ở trong lũ đúng là một kỳ tích.”
“Kể từ đó ta bắt đầu chú ý đến huynh, lúc đầu ta nghĩ chỉ muốn cảm tạ sư huynh người, nhưng sau này, cũng không biết vì sao, rất nhiều thứ đều đã biến chất rồi.”
“Bộ dáng huynh luyện kiếm; bộ dáng huynh khiêu chiến cao thủ; bộ dáng huynh lãnh đạo nhóm chính đạo… mọi việc của huynh in dấu trong mắt ta.”
“Lúc huynh đi không để lại bất cứ thứ gì, ta sốt ruột không chịu được, lo lắng huynh có gặp phải chuyện phiền toái gì hay không, thề nói dù có phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra huynh. Vài ngày trước nhìn thấy huynh, cả người đều giống như hết sức lực, muốn khóc cũng không được, bởi vì cuối cùng ta cũng tìm được huynh. Ta không biết nếu tìm không thấy huynh ta sẽ như thế nào, ta chỉ biết ta sẽ nhớ huynh đến phát điên.”
“Ta sùng bái huynh, ta kính trọng huynh, ta… thích huynh.”
Nhậm Giang Hải lầm bầm lầu bầu, duỗi tay ôm lấy gương mặt Lý Tề Dật, trán đụng trán, lẩm bẩm nói: “Sư huynh, vừa rồi huynh không có cự tuyệt ta, có nghĩa là huynh cũng có chút thích ta phải không?”
Lý Tề Dật hơi hé miệng, thanh âm có chút khô khốc: “…Ta không biết.”
“…”
“Ta thật sự không hiểu rõ những chuyện tình ái kia, ta chỉ biết rõ kiếm trong tay mà thôi.”
“…Ta biết, trong lòng sư huynh nói cho cùng chỉ có kiếm mà thôi.”
Nhậm Giang Hải thất vọng, cảm thấy con đường phía trước quá mù mịt, y thích Lý Tề Dật, tất nhiên cũng hiểu rõ hắn, trong cuộc sống của Lý Tề Dật, trước nay đều chỉ có kiếm cùng đạo, không có y.
“Nhưng, ta sẽ thử tìm hiểu…” Lý Tề Dật đột ngột nói, “Bây giờ, ta đã buông kiếm, hơn nữa Lam Điệp cùng Viên Khúc Huy cũng thường xuyên oán giận với ta, nói cuộc đời của ta không hoàn chỉnh, không có an ủi.”
“Hả?”
“Ta sẽ thử tiếp nhận tình cảm của đệ, tuy rằng có thể sẽ khiến đệ chờ thật lâu… nhưng đệ nguyện ý chờ không?” Lý Tề Dật nói, “Khách điếm của ta có đầu bếp, có tiểu nhị, có người làm việc lặt vặt, có chưởng quầy, cũng có lão bản, nhưng dường như vẫn còn thiếu chút gì đó.”
“…Ta nguyện ý! Cho dù phải chờ thêm mười năm nữa, ta vẫn sẽ chờ!”
Mưa to như thác đổ cuối cùng đã dừng gào thét, ánh trăng đến khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, gió nhẹ thổi qua, ngày mai chính là một ngày đẹp trời.
Tuy rằng ngày ấy mở đầu hoang đường, nhưng kết cục sau đó lại rất viên mãn, Nhậm Giang Hải càng ngày càng dính Lý Tề Dật. Đối với chuyện này, tuy rằng Lam Điệp tỏ ra cực kỳ bất mãn, nhưng hình như cũng không có tác dụng lắm, ngược lại Nhậm Giang Hải càng thêm không kiêng nể gì đi theo Lý Tề Dật, giống như muốn bổ sung lại ba năm thiếu hụt kia.
Trôi qua nửa tháng, các vị sư huynh đệ cùng sư tôn đại nhân của Kiếm Môn thong dong đến Hồng Trần Khách Điếm thăm Lý Tề Dật.
Sư tôn Tuyệt Kiếm Môn Nhậm Tiêu Dao năm nay vừa bước sang tuổi tứ tuần, vẻ mặt chính khí, nhưng trông vẫn rất trẻ, trạng thái cũng khá tốt, mới vừa bước đến bậc cửa Hồng Trần Khách Điếm đã bắt đầu hét lớn: “Đúng là nhãi ranh mà! Nhậm Bộ Bình! Con là cái thằng nhãi ranh, lại dám bỏ đi không để lại thứ gì hết, đúng là không có lương tâm!”
“Đúng thế!” Nhị sư huynh Nhậm Thiên Khung xếp sau Lý Tề Dật cũng oán giận, “Cái đám liên minh võ lâm kia mỗi ngày đều đến cửa môn muốn người, xin huynh đi thảo phạt Ma giáo Tây Vực gì gì đó, ồn ào cả ngày lẫn đêm, ồn muốn chết người luôn rồi!”
“Đúng là tìm đường chết mà!” Tiểu sư muội Nhậm Linh Lung cũng muốn rơi nước mắt, “Ta làm bánh hoa quế không có ai ăn, trời mới biết toàn bộ Tuyệt Kiếm Môn cũng chỉ có mình huynh thích ăn đồ ngọt giống như ta, ta đem một chút cho sư tôn, ông ấy chỉ thiếu nhảy dựng lên nữa thôi, cứ như đó là độc dược vậy!”
Lý Tề Dật bất đắc dĩ mỉm cười, xem ra việc hắn không từ mà biệt khiến cho mọi người trong sư môn chịu ảnh hưởng không tốt!
Nhậm Tiêu Dao trừng mắt liếc nhìn Nhậm Linh Lung, tỏ ý nàng không cần ở trước mắt chúng đệ tử hả hê vạch khuyết điểm đâu. Nhậm Linh Lung nghịch ngợm thè lưỡi làm cái mặt quỷ, lập tức khiến cho Nhậm Tiêu Dao tức giận thiếu chút nữa là cho nha đầu không biết nể mặt này một phát “Chấn Thiên Chưởng”.
Nhậm Thiên Khung thấy tình hình thế liền khụ hai tiếng ra hiệu thầy trò hai người ngừng cãi nhau lại, nghiêm túc nói với Lý Tề Dật: “Bộ Bình, huynh cùng Giang Hải sư đệ định khi nào quay về Tuyệt Kiếm Môn?”
Lý Tề Dật rất là bất đắc dĩ nói: “Sợ là không được rồi.”
“Sư huynh nói lời này là có ý gì?”
“Ta đã chán ghét hồng trần hỗn loạn này rồi,” Lý Tề Dật nhìn xa xăm bên ngoài Hồng Trần Khách Điếm, “Chớp mắt đã qua trăm năm, đao quang kiếm ảnh, ta chỉ cầu quãng đời còn lại thanh tĩnh, nhàn vân dã hạc, thong thả an nhàn.”
Đao quang kiếm ảnh, Nhàn vân dã hạc:Đao quang kiếm ảnh tia sáng lóe ra từ đao và kiếm
Nhàn vân dã hạc: nhàn dật tự tại, không màng danh lợi
Tuy Nhậm Giang Hải đang cùng sư huynh đệ trong môn trêu đùa nói năm đó Lý Tề Dật phong hoa tuyệt đại* như thế nào, nhưng vẫn luôn chú ý Lý Tề Dật. Nghe đến đó, y không khỏi sững sốt, sau đó lại cười, khiến cho các sư huynh đệ đang nói chuyện cùng y lông tóc dựng đứng cùng sởn tóc gáy, bí mật đoán thử xem có phải Giang Hải sư huynh lại tìm ra được cách nào chọc phá sư tôn hay không. Nói cho cùng, địa vị của sư tôn Tuyệt Kiếm Môn Nhậm Tiêu Dao không bì được một chút nào so với đại sư huynh Nhậm Bộ Bình đức cao vọng trọng, rất được kính trọng này.
Phong hoa tuyệt đại:Phong hoa: phong thái tài hoa; tuyệt đại: có một không hai đương thời. Ý là phong thái tài hoa, là đệ nhất đương thời.
Sư huynh bắt đầu tiếp nhận y? Nhậm Giang Hải có chút hưng phấn, sau đó lại có những suy nghĩ tầm bậy rồi cứ ngây ngô cười he he he, khiến cho tiểu sư đệ Nhậm Dư Ba có chút nhát gan thiếu chút nữa là chui xuống dưới bàn.
Nhậm Thiên Khung nghe Lý Tề Dật nói như vậy, cũng chỉ xúc động lắc đầu, nói: “Nếu huynh không muốn trở về, ta cũng không ép buộc, nhưng là…” Hắn đột ngột chuyển đề tài, “Nhưng mỗi dịp Tết hằng năm đều phải đến Tuyệt Kiếm Môn một chuyến, phụ trách tết đoàn viên, còn phải ăn sạch tất cả bánh ngọt còn có thể ăn được mà tiểu sư muội đã làm trong một năm nay. Nếu ăn không hết bánh ngọt, sư huynh đệ trong phái sẽ đến phá nát Khách Điếm của huynh!”
“Nhậm Thiên Khung!” Nhậm Linh Lung tức giận kêu to, “Bổn cô nương làm bánh hoa quế khó ăn như vậy sao!”
“Không phải khó ăn, mà là quá ngọt,” Nhậm Dư Ba trước đó xém chui xuống dưới bàn, yếu ớt nói một câu, “Đúng là thứ giết người trong nhân gian!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhậm Linh Lung tức đến đỏ bừng, khiến các sư huynh đệ cười ha ha, xem ra ngày thường đều phải chịu đựng bánh hoa quế độc hại.
Ngay lập tức, khách điếm loạn thành một cục, vui cười, mắng chửi, trêu chọc, oán giận, huyên náo không dứt, rất là náo nhiệt.
Lý Tề Dật hơi mỉm cười.
Nhân sinh một đời, ân oán mờ ảo đao kiếm chém bay, đời này rót rượu, gió mát cùng uống mộng hôm nay.
Nhàn vân dã hạc, trần thế hỗn loạn phiền não chi, chỉ nguyện trở về, cùng quân tóc bạc say tiêu dao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.