Đèn trong toa đã bật sáng trưng, tôi cúi đầu nhìn thấy ông lão nhổ ra một cục giấy vàng, không biết trong đó có lẫn nước miếng hay dịch dạ dày gì không nhưng trông rất ghê tởm.
Dường như lão già đã bị Bạch Khai dạy dỗ một trận, mặc dù không bị thương chỗ nào nhưng khuôn mặt lão có vẻ hơi sưng lên.
Bạch Khai đá thứ đồ trên đất, Tiểu Khuyết, thấy rõ chưa, đây chính là mạng anh. May mà phát hiện sớm, nếu để lão ta tiêu hóa xong thì đúng là hết đường cứu chữa.
Tôi lùi về sau một bước, tránh cho thứ kinh tởm kia dính vào chân mình. Tôi nói, các anh đóng cửa lại trước đi, đêm hôm khuya khoắt nên cẩn thận một chút.
Bạch Khai đưa mắt ra hiệu cho Châu Gia đóng cửa lại, sau đó mọi người đè ông lão ngồi xuống giường. Bạch Khai châm một điếu thuốc, lão già, tôi nói trước nhé, chúng tôi không rảnh diễn phim truyền hình dài tập với ông đâu. Vẫn là câu hỏi cũ, kẻ nào phái ông tới? Ông đừng lo, chúng tôi sẽ không làm gì ông cả, không muốn nói cũng được thôi, lát nữa mỗi người chúng tôi nôn một bãi, ông phải húp hết đấy nhé.
Bạch Khai xua tay, không ổn, tối nay uống hơi nhiều, tôi buồn nôn rồi. Ông suy nghĩ nhanh lên, tôi nhịn không được đâu.
Khuôn mặt lão già thoắt xanh thoắt đỏ, xem ra trước giờ chưa từng phải chịu sỉ nhục như thế này. Lão muốn phản kháng nhưng bị mấy người đè lại, may mà cũng lớn tuổi rồi nên trông lão vẫn có vẻ ung dung trấn định, ho khan một tiếng rồi nói, buông tôi ra trước đã.
Bạch Khai giơ tay ra hiệu, lúc này lão già mới khuỵu xuống giường.
Hẳn mấy người cũng biết việc làm ăn ở Chợ Lồng nhỉ? Ông lão ra vẻ thần bí nhìn tôi.
Tôi không cần Bạch Khai giải thích đã hiểu ý ông ta. Cố chủ đến Chợ Lồng đều hiếm khi lộ mặt, câu hỏi này của chúng tôi quả thật đã làm khó lão già, vì vậy tôi bèn hỏi, thế ông đến đây làm gì?
Ông lão phẩy tay xua đi khói thuốc của Bạch Khai rồi trả lời, xem nhà. Tính cả ba người đi chung với tôi, chúng tôi đồng thời muốn xem một căn nhà từ bốn vị trí đông tây nam bắc.
Bạch Khai khá bất ngờ. Ồ, bốn người đồng thời xem nhà? Nhà nào? Ở đâu?
Cố chủ nói chỉ cần đi theo cậu là có thể tìm được. Lão già nhìn thẳng vào mắt tôi. Bây giờ đến lượt tôi rơi vào hoang mang, đi theo tôi để tìm nhà ư? Mẹ kiếp, ông đây cũng chẳng biết tòa nhà kia ở đâu! Tôi thầm nhủ, lẽ nào Vạn Cẩm Vinh biết? Có thể lắm, quen nhau lâu rồi cũng chưa thấy hắn ta lộ mặt thật.
Tôi bắt chước giọng điệu của Bạch Khai, nói cụ thể hơn đi, tôi là người tốt, nhưng bọn họ có tiễn ông xuống mồ hay không thì chưa chắc.
Lão già yên lặng nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, dường như kiên định với duy nhất đáp án này, ngoài ra không còn gì để nói nữa. Bấy giờ Bạch Khai mới khều cục giấy vàng mà lão ta đã nhổ ra ban nãy, tôi thấy trong nhúm giấy đó là một thứ đen như mực đã sắp đông đặc lại. Bạch Khai xì một tiếng hỏi lão già, cái thứ chết tiệt này cũng là do cố chủ bảo ông làm à? Mẹ nó bịa tiếp đi!
Lão ta nói, không phải, nhưng hiện tại chỉ có một mình tôi, muốn tìm được tòa nhà kia cần phải dùng chút thủ đoạn. Thủ đoạn của các cậu cũng không kém hơn tôi chút nào, không cần tôi phải nói thêm gì chứ?
Bạch Khai bĩu môi với tôi, Tiểu Khuyết, để tôi giải thích cho anh nghe. Lão già này muốn câu lấy hồn anh ra khỏi thể xác, có lẽ là định biến anh thành con tin. Anh thấy thứ màu đen này không? Đây là bùn chỉ có trong quan tài. Anh nói xem nên xử lý lão ta thế nào?
Tôi hơi khó xử, không phải khoe chứ tôi cảm thấy tôi thật sự là người tốt, nhưng nếu giờ mà thả lão già ra thì không khác gì thả hổ về rừng. Tôi hỏi Bạch Khai, làm sao giờ? Giết người à?
Bạch Khai đáp, vốn cũng chẳng trông chờ gì vào anh, vậy đi lão già, chúng tôi sẽ thả ông ra, nhưng ông hãy nhớ kỹ tôi không phải người dễ mềm lòng, đặc biệt là đối với những kẻ đã cho thêm một cơ hội nữa.
Bạch Khai dọa nạt xong xuôi mới để Châu Gia mở cửa ra. Lão già kia sửa sang lại quần áo rồi bước đi mà không quay đầu lại, chờ ông ta đã đi xa, Bạch Khai mới bảo ba người còn lại ra ngoài. Sau đó y đóng cửa, ngồi xuống nói với tôi, có thể lão già sẽ còn dùng thủ đoạn khác, anh cẩn thận một chút. Nếu chuyến này chúng ta thật sự tìm được tòa nhà kia thì lão ta vẫn còn giá trị lợi dụng.
Trông Bạch Khai cũng đã mệt mỏi, y nằm xuống giường nhưng vẫn không quên dặn tôi, đêm nay chắc chắn bình yên rồi, yên tâm ngủ đi, đây chỉ mới là khởi đầu thôi.
Một đêm quá dài với tôi, sau khi trời sáng, qua bữa cơm trưa thì xe lửa mới tới trạm Mạc Hà. Lúc này tôi bỗng nhớ ra mình vẫn chưa đi tìm nhân viên bảo vệ, không phải tôi muốn đi giải thích tình hình, mà là tôi đoán rằng Tần Nhất Hằng sẽ quay về để lấy những viên gạch đó. Ai dè Bạch Khai ngăn tôi lại, dù sao nếu đích đến của chúng tôi giống nhau thì sớm muộn gì Tần Nhất Hằng cũng sẽ xuất hiện, hiện tại chưa cần phải đi rước lấy phiền phức. Tôi nghe vậy đành thôi, sau khi xe lửa dừng ở trạm, rốt cuộc Vạn Cẩm Vinh mới lộ diện rồi cùng chúng tôi xuống ga.
Thời tiết ở Mạc Hà rất khắc nghiệt với những người đến đây lần đầu, tôi là người phương Bắc nhưng vẫn chưa thể thích ứng ngay được, cứ cảm thấy gió lạnh buốt giá luồn vào tận trong chiếc áo khoác quân đội. May mà khách sạn chúng tôi ở có máy sưởi rất ấm áp, trong phòng chỉ cần mặc một chiếc áo thun là đủ rồi. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chúng tôi chỉ dừng chân một ngày, sớm hôm sau đã tiếp tục lên đường.
Vạn Cẩm Vinh thuê một chiếc SUV, sau đó chúng tôi phải chịu đựng gần mười mấy giờ đồng hồ xóc nảy trên xe. Cuối cùng chúng tôi tới một thôn xóm nhỏ không biết tên, thôn này gần một khu rừng, dân cư không nhiều lắm. Phong cảnh ở đây rất đẹp, tuyết trắng xóa phủ kín khắp nơi, bầu trời về đêm lấp lánh ánh sao.
Nơi chúng tôi tạm trú không phải là khách sạn mà là căn nhà của một người dân trong thôn sau khi trả một số tiền lớn. Chủ nhà là dân bản địa, bình thường chẳng có khách đến đây, thậm chí đến cả một quán trọ cũng chẳng có, căn nhà này đã coi như có điều kiện tốt nhất trong thôn rồi.
Tôi không yêu cầu gì nhiều với chỗ tạm trú của mình, chỉ cần ấm áp là được. Nơi khỉ ho cò gáy này chẳng có hệ thống sưởi, may mà không thiếu củi gỗ, lúc nào lửa trong bếp lò cũng cháy bập bùng. Truyện Đông Phương
Chủ nhà họ Phùng, khoảng 50 tuổi, tính cách hào sảng chất phác, bữa tối đầu tiên đã làm cho chúng tôi rất nhiều món ăn hoang dã để nhắm rượu. Song chúng tôi tới đây không phải để du lịch, ngoại trừ Bạch Khai thì chẳng ai hứng thú cả. Tôi nhìn cách ăn mặc của lão Phùng lại nhớ đến những chiếc mũ kỳ dị đó, cảm giác như bản thân mình đã sắp đến gần với chân tướng rồi.
Từ khi bắt đầu sống ở nhà lão Phùng, dường như chúng tôi chẳng có việc gì để làm, cũng không có nơi nào cần đến.
Ngày nào Vạn Cẩm Vinh cũng ra ngoài một mình mà không mang theo bất kỳ ai, đến tận khi trời tối mới quay về. Có mấy lần tôi bảo Bạch Khai theo dõi nhưng y không chịu. Xét từ biểu hiện của Vạn Cẩm Vinh, tôi đoán hắn đi vào trong rừng. Ở nơi gần thôn xóm Đông Bắc thì còn đỡ, lớp tuyết không quá dày, nhưng một khi đã vào trong rừng thì tuyết sâu hơn chúng tôi tưởng, vô cùng nguy hiểm.
Chúng tôi không có trang bị chuyên dụng, nghĩ vậy tôi cũng không tò mò chuyện Vạn Cẩm Vinh nữa. Sau khi ở nhà lão Phùng hơn năm ngày, cảm giác mới mẻ ban đầu dần biến mất. Thú vui của tôi là đi đến siêu thị nhỏ duy nhất trong thôn để xem ké đĩa VCD với ông chủ, mấy ngày qua tôi gần như đã xem hết các đầu đĩa rồi, đồng thời làm thân luôn với ông chủ siêu thị. Dường như ông ta rất hứng thú khi thấy nhiều người ngoài đột nhiên đến thôn này như vậy, cứ không ngừng hỏi tôi đủ thứ chuyện. Tôi không thể nói thẳng về mục đích chuyến đi này, đành phải bịa vài câu để ứng phó, không ngờ ông chủ lại khuyên chúng tôi phải cẩn thận một chút, dạo này trong rừng không yên ổn. Rừng Đông Bắc không chỉ có thú dữ mà còn tồn tại nhiều thứ mà mọi người chưa từng gặp. Hai ngày trước ở đây cũng có một người ngoài đi vào rừng, sau đó không thấy đi ra nữa.
Tôi nghe vậy rất ngạc nhiên, hóa ra ngoài chúng tôi vẫn còn người khác đến đây. Sau khi hỏi thăm về vóc dáng đặc thù của người nọ, tôi lại càng thêm bất ngờ. Tuy ông chủ miêu tả không cặn kẽ, chỉ có thể hình dung được đại khái diện mạo của người kia, nhưng càng nghe tôi lại càng chắc chắn đó chính là Tần Nhất Hằng.
Mẹ nó, Tần Nhất Hằng thật sự tới đây sao? Nhưng hắn lại đi vào rừng trước chúng tôi, chẳng lẽ hắn theo dõi Vạn Cẩm Vinh?
Tôi vội vàng quay về kể lại chuyện này với Bạch Khai, y nhìn ngày tháng trên điện thoại, nói, anh đừng lo lắng, nếu Vạn Cẩm Vinh đã đưa anh tới thì nhất định phải có lý do. Chuyện này chỉ sợ thiếu anh không được, có lẽ chúng ta cũng sắp phải vào rừng rồi.
Quả nhiên ngay sáng sớm hôm sau Vạn Cẩm Vinh đã đánh thức chúng tôi, muốn chúng tôi chuẩn bị đồ đạc để đi vào rừng. Bất ngờ hơn là lần này hắn nói thẳng cho chúng tôi biết rằng hắn đã tìm thấy một tòa nhà ở trong rừng sâu.