Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái

Chương 121: Thế Giới 4 - Đối đầu Sinh Tử




Hôm nay Thiên Dật có việc phải sang Thời Không hỗ trợ, Tử Hiên vốn muốn đi cùng nhưng lại bị hắn một mực ép ở nhà, không phải là ra ngoài vụng trộm đi. Phong cách suy nghĩ vô cùng bị ảnh hưởng bởi tiểu yêu tinh nào đó.
Quý Tử Hiên một mình dạo bước trong tổ ấm của hai người, đã gần mười năm kể từ ngày cậu đi cướp hôn lễ người kia, nghĩ lại thật may mắn, nếu không, hẳn là đánh mất một mối lương duyên trời ban.
Dừng chân đứng trước căn phòng bí ẩn ở góc cuối cùng của ngôi nhà, Hàn Thiên Dật mỗi khi cậu hỏi tới đều né tránh không cho vào, bảo rằng nơi đây chỉ đựng những thứ cũ kỹ hắn không nỡ bỏ đi, thật khiến người khác tò mò. Vâng, tính cách này cũng bị lây nhiễm từ yêu tinh nào đó.
Dụng hết Tinh thần lực vào những thứ vô tri, điều khiển chúng phải mở ra, không cần tốn tí công sức nào, chuyện này.. tất nhiên là không thể được. Vậy nên, hiện tại mới có bộ dáng Quý Tử Hiên xắn tay áo, quệt mồ hôi, hì hục cạy cửa, bẻ khoá!
"Rắc" ổ khóa thông minh sau vài tiếng bị Quý *hiếu kỳ* nào đó đục khoét, rốt cuộc cũng bung ra rồi.
Quý Tử Hiên hồi hộp tiếng vào bên trong căn phòng được chiếu sáng bằng những ánh đèn mờ ảo, nhìn qua vô cùng ấm áp. Bất quá, lúc này đây, tâm trí của cậu lại bị chi phối bởi toàn bộ vật dụng trưng bày nơi đây.
Trên bốn bức tường lạnh lùng thô cứng, là không ít tranh ảnh những khoảnh khắc của hai người bọn họ ở Quân Đội Thiên Tử hắn vô tình chụp lại, còn kệ tủ đựng không ít vật phẩm cậu thấy không cần thiết nữa bỏ đi, toàn bộ đều được hắn đem về cất giấu.
Tại giữa trung tâm căn phòng, chính là một lồng kính bao bọc lấy tấm mã số từ lâu cậu chưa từng nhìn lại '231'.
Quý Tử Hiên đưa tay chạm vào lồng kính, vô tình phát hiện bên dưới kệ nâng của tấm mã số kia, lại là một chiếc hộp như cất chứa thứ gì đó bên trong, không dừng lại suy nghĩ giây nào, cậu đưa tay lấy ngay chiếc hộp đó ra ngoài.
Khoá bằng số mật mã sao? Nếu giờ cậu đập mạnh hay dùng áp lực nghiền ép làm nó vỡ ra, có kỳ cục không nhỉ? Thôi kệ, thời gian trống cũng không để làm gì, ngồi trên bộ bàn ghế cậu đã bỏ đi tại sở chỉ huy Quân đội lại bị ai đó mang về cất như báu vật, Quý Tử Hiên từ từ nghiền ngẫm các con số.
Nhập vào ngày sinh của cậu, không phải. Tên khốn này, sao mọi người bảo khi yêu nhau, không phải nên dùng ngày sinh tháng đẻ của đối phương làm số mật khẩu hay sao, đáng giận, đáng giận mà!
Nhập vào ngày sinh của hắn, không phải nốt. Ân, Hàn Thiên Dật cũng không ấu trĩ tới mức dùng ngày tháng sinh của mình tạo khoá.
Nhập vào những con số liên quan đến hai người bọn họ, vẫn không phải. Không cần hack não vậy chứ, sau n lần giải mã thất bại, Quý Tử Hiên bực bội hai tay giơ cao chiếc hộp tinh tế trên tay, dùng hết sức lực chuẩn bị phá nát, ánh mắt lại bắt gặp tấm mã số tại lồng kính mất đi giá đỡ nằm sõng soài ra.
Sẽ không phải là nó đi? Cậu thử lần cuối nhập vào ba con số cả đời không muốn nghĩ tới nữa, '231'. "Cạch", nắp hộp lập tức mở ra, Quý Tử Hiên ngạc nhiên nhìn chằm chằm quang não cùng cuốn nhật ký dày cộm bên trong hộp kín.
Chỉ là máy quang não cùng cuốn nhật ký cũ mèm, có cần cất như báu vật vậy không? Bất quá, vẫn hiếu kỳ muốn biết nội dung bên trong hai thứ kia, cậu trước tiên mở lên quang não của người nào đó, lập tức hiện ra hình dáng một cậu bé trai mắt xanh tóc vàng, xinh đẹp như thiên sứ, lại vô cùng đáng yêu, nhìn chiếc mũi nhỏ nhỏ này, lại nhìn mái tóc bồng bềnh sáng chói, ôi moe chết tảng băng Quý Tử Hiên rồi, thật muốn nhào đến ôm ôm, hôn hôn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Hàn Thiên Dật lúc này hẳn độ thiếu niên hai mươi lăm đến ba mươi tuổi (tuổi tác ở Tinh cầu này khác với hiện đại). Cậu bé mặt mày có phần hơi tiều tuỵ, nhìn thẳng vào quang não, giọng nói non nớt lại vô cùng kiên định.
"231, tôi không biết cậu tên gì, tôi hỏi cách nào cậu cũng không chịu nói, trước khi rời khỏi tôi chỉ giữ lại được tấm mã số trên áo cậu, tôi xin lỗi vì sự vô dụng của mình, tôi xin lỗi vì không thể mang cậu ra khỏi nơi quỷ quái đáng sợ kia, tôi xin lỗi vì lỡ mang đến cho cậu hy vọng nhưng rồi không thể thực hiện, tôi xin lỗi... hức hức... xin lỗi cậu." Hàn Tiểu Dật trong đoạn trí nhớ quang não lưu lại đã khóc đến rối tinh rối mù, cả đời này Quý Tử Hiên vĩnh viễn sẽ không ngờ đến mình chứng kiến người mạnh nhất Đế Quốc khóc ròng như thế, giơ tay muốn dỗ đứa trẻ ấy, nhưng khi vừa chạm vào, đều biến thành ảo ảnh.
Quang não bắt đầu chuyển cảnh, ghi lại hành trình trưởng thành của thiếu niên, mỗi ngày huấn luyện cam go khắc nghiệt, có những lúc khi cậu trở về thương tích đầy mình, trên gương mặt trắng nõn mềm mại đã mang vài vết sẹo còn chảy máu, chỉ là Hàn Thiên Dật không hề để tâm, vẫn quy cũ ngồi vào thư phòng, bắt đầu thời gian viết nhật ký.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.