Bùi Giai nhíu mày, bây giờ phải là lúc so đo với.
“ cho em thời gian ngày, nói rõ với Mã Hoài Viễn, chia tay.” Bùi Giai trầm mặt: “ có thể tha thứ cho em lần này nhưng thể có lần thứ hai. Càng cho phép em mang danh bạn gái thằng đó, nhiều hơn ngày cũng được.” Bùi Giai.
Nếu phải do bận công tác quan trọng, sớm bay về “giáo huấn”.
“Và càng hy vọng em phải biết bù đắp cho vì dám từ chối nhận điện thoại, thành ý bồi thường.” Sau khi Bùi Giai xong, kiêu ngạo giơ tay nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Bây giờ phải về công ty xử lý vài chuyện, chờ điện thoại của.” Bùi Giai cúi người hôn lên mặt Nhã Bửu: “Giúp treo quần áo trong hành lý lên tủ. Lại mua thêm mấy bộ quần áo và đồ dùng cá nhân cho, sẽ ở lại đây.” Bùi Giai chặn hết mọi đường lui của Nhã Bửu.
“Nếu em đồng ý, sẽ cử Vic mang tới.” Bùi Giai bổ sung thêm: “Vic khá nhiều chuyện.”
Tinh thần Nhã Bửu hoàn toàn suy sụp. truyện tiên hiệp hay
“Tiễn ra cửa, hôn tạm biệt.” Bùi Giai cau mày nhìn mặt Nhã Bửu: “Đừng nói chuyện này cũng phải dạy? Đường Nhã Bửu, cần biết em bao nhiêu, em phải biết học cách đáp trả, hiểu?”
Nhã Bửu bị thái độ này đánh bật, xem ra người đàn ông đứng trước mặt và người đàn ông từng thầm mến ở trong quá khứ, trừ bỏ dung mạo, quả thực là hai người hoàn toàn khác nhau. Người đàn ông dịu dàng, ân cần, lịch sự, sâu sắc Bùi tiên sinh đâu mất rồi?
Bùi Giai nhìn Nhã Bửu bất động, đóng cửa lại, nhíu mày: “Xem ra tối qua dạy dỗ em chưa đủ?”
Đường Nhã Bửu hoàn hồn tiến lên kiễng chân hôn môi Bùi Giai, thuận tiện thay điều chỉnh cà vạt.
Bùi Giai mỉm cười cúi đầu: “Bùi tiên sinh còn Đường tiểu thư rất nhiều, đừng lo lắng.”
Nhã Bửu đợi Bùi Giai rồi mới kịp phản ứng, vừa rồi bất giác làm theo những gì, mất quyền lên tiếng, cuối cùng còn bị xoay mòng mòng.
ngồi ngẩn người nhìn lên cửa sổ, mãi cho đến khi điện thoại đến: “ ở Camus, em ở đâu, tới đón em.”
“Em ở nhà.” Cũng chính là căn hộ của: “ cần đến đón, em tự mình.”
“Tùy em.” Bùi Giai cười ở đầu dây bên kia, tâm trạng khá tốt: “Ở nhà có nhớ, sao lại gọi điện tới?”
Bùi tiên sinh khi hóa ra là như thế này, Nhã Bửu quen nhưng đáy lòng lại ngọt lịm. “Em cúp máy đây.” Nói xong, nhanh chóng đứng dậy thay quần áo.
Bùi Giai chờ ở khu trung tâm cao cấp, kéo tay đến đuôi xe, mở ́p, bên trong toàn là hoa hồng đỏ được bày trí theo hình trái tim.
Nhã Bửu nghĩ rằng, cuộc sống của dần bị xâm chiếm rồi.
Ở Camus, Bùi Giai và Nhã Bửu đều chọn rượu vang, sở thích hai người khá giống nhau, Bùi Giai cảm thán: “Trời đất tạo thành”.
Hai người dùng cơm trong bầu khí vui vẻ, Nhã Bửu cũng ́ chịu đựng, cho đến khi cả hai ngồi vào xe mới mở miệng: “Chúng ta cần chuyện.”
“Đến chỗ em, hay là nhà?” Bùi Giai hỏi.
“Vì sao lại hỏi như vậy?” Nhã Bửu hiểu.
“Chắc em biết, dù là chuyện gì, mặc kệ kết quả thế nào, kết thúc cũng ở giường.” Giọng điệu Bùi Giai cực kỳ tự nhiên, xong còn khiến Nhã Bửu đỏ mặt.
“Nói chuyện tại đây, em rất nghiêm túc.” Nhã Bửu.
Bùi Giai nhìn ngoài cửa sổ xe, lại cân nhắc gian chật chội bên trong, gật gật đầu.
Lão Vương nhìn vào chiếc xe màu đen chấn động camera, dùng miệng huých gió khều tay lão Vạn bên cạnh: “Nhìn kìa, chẳng lẽ người trong xe thiếu tiền mướn phòng?”
Lão Vạn nhìn ngó: “Ông thì biết cái gì, mấy năm gần đây thanh thiếu niên đều hành xử như vậy, chiếc kính phản quang người ngoài nhìn vào thấy bên trong làm gì.”
Nhã Bửu bị Bùi Giai đè xuống cầm thú hồi, sau đó nhanh chóng tìm quần áo xung quanh mặc vào. Bùi Giai chủ động cởi áo khoác khoát lên người, vừa rồi bởi vì trong xe chật chội, hành động cũng được thoải mái, trong tình thế cấp bách, Bùi đại thiếu gia đã quyết ̣nh xé luôn chiếc váy.
Nhã Bửu vừa muốn đứng dậy liền bị Bùi Giai đưa chân ngăn chận, cố định tại chỗ.
“ muốn làm gì?” Nhã Bửu nhìn Bùi Giai giơ ảnh chụp trong di động. đúng là “may mắn”, trong vòng 24 giờ ngắn ngủi đã biết thế nào là nhục nhã, vừa rồi còn bị cưỡng bức trong xe, bây giờ lại muốn uy hiếp bằng ảnh chụp?
Bùi Giai nhìn ảnh chụp di động, ảnh rất đẹp: “ phải là muốn cùng nói chuyện sao? Sáng ngày mai, ngoan ngoãn nói chuyện với thằng đó, ảnh chụp sẽ được xóa sạch.”
Nhã Bửu nhớ tới chuyện này thì vô cùng tức giận, ràng là muốn nói chuyện, kết quả còn bị đè xuống xe.
“Trừ bỏ chuyện này em còn có chuyện gì muốn?” Bùi Giai cất điện thoại hỏi.
Nhã Bửu vừa tính mở miệng đã nghe thấy Bùi Giai: “Xem xét hậu quả.”
quyết đoán im lặng. nhanh chóng đánh vô lăng lái xe về nhà, may mắn bị paparazzi nhìn thấy. Xuống xe, dùng áo sơ mi của mình bao lấy người, ôm vào thang máy.
Nhã Bửu cọ cọ lồng ngực trần trụi của Bùi Giai: “ sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
“Vẫn tốt hơn so với việc họ nhìn thấy em.” Bùi Giai ôm chặt Nhã Bửu: “Lần tới nhớ bỏ thêm hai bộ quần áo dự phòng trong xe.”
nhéo hông cái, thiết nghĩ Bùi Giai ngày thường thật biết cách ngụy trang, phải gọi là quý ông lừa đảo.
Tải truyện tại nghiepdµ.ñet
Nhã Bửu vừa được bế vào nhà liền chạy nhanh vào phòng, cơ thể dinh dính nhơ nháp, nhị tiểu thư nhà họ Đường chưa từng chật vật như ngày hôm nay.
vào phòng tắm, vừa định thay đồ mặc ở nhà, kết quả nhớ tới Bùi Giai liền quấn khăn tắm tới tủ quần áo tìm bộ đồ tay dài mặc vào.
Nhã Bửu ra ngoài, chỉ thấy Bùi Giai lười nhác tựa người vào ghế sofa, nhìn thấy, khóe miệng tươi cười mỉa mai, lạnh băng: “Đường tiểu thư, em đánh giá Bùi tiên sinh quá cao rồi, cho rằng vừa nhìn thấy phụ nữ thì sẽ có cảm giác hay sao?”
Nhã Bửu là người ăn vụng về, nhất thời biết trả lời thế nào.
Bùi Giai thong thả tới chỗ, từ phía sau lưng ôm eo: “Nhưng suy nghĩ của em sai.” Bùi Giai gắt gao ôm chặt Nhã Bửu trong lòng, thân dưới mạnh mẽ nhấn cái, Nhã Bửu lập tức đỏ mặt.
“Rõ ràng là em muốn quyến rũ, bộ dạng này khiến nhớ đến quy tắc ngầm ở trong công ty.” Tay Bùi Giai xoa ngực Nhã Bửu, miệng khẽ cắn nhẹ vào dái tai.
Nhã Bửu cười thành tiếng: “Đúng nhỉ, thì ra bộ mặt thật của Bùi tiên sinh sau giờ làm việc đều là tơ tưởng đến chuyện này?”
“Nếu em là nhân viên của, lại muốn tận hưởng.” Bùi Giai vỗ mông Nhã Bửu, khoa trương thở dài: “Shit, Đường tiểu thư là muốn ép Bùi tiên sinh chơi đến khô máu sao?”
“Ai ép chứ?” Nhã Bửu xoay người đẩy Bùi Giai ra.
Bùi Giai giả vờ yếu đuối đổi tư thế, khoa trương nằm ngửa sofa.
Nhã Bửu vuốt vuốt trán, nghĩ tới Bùi Giai còn có hành động này, đã bỏ lỡ những mặt khác về.
“ mau tắm rửa.” Nhã Bửu phẫn nộ khịt mũi, kéo người.
Bùi Giai đứng lên vào phòng ngủ, qua bao lâu liền nghe thấy gọi.
“Sao thế?” Nhã Bửu mở cửa vào.
Bùi Giai đứng ở trước tủ quần áo, mặt sa sầm hỏi: “Quần áo của đâu, phải là đã nhắc nhở em? Chỉ một cuộc gọi đơn giản là nhờ người khác giao hàng đến, em cũng làm được?”
Nhã Bửu lúc này mới nhớ: “Xin lỗi, em quên mất.” Nhã Bửu thành đáp.
Bùi Giai đến trước mặt Nhã Bửu, cao lãnh: “Người phụ nữ của biết nấu cơm, biết rửa bát, cái gì biết cũng đều sao, duy chỉ có một điều nhất ̣nh phải biết.”