Editor: Mễ
Tiễn Triệu Hoa xong, Đồng Kỳ dựa vào lưng ghế tiếp tục hút thuốc, đột nhiên cô nhớ tới tối hôm qua lúc Liêu Thành Xuyên đòi cô báo đáp, cái báo đáp này là anh ấy theo đuổi cô? Chậc chậc, Đồng Kỳ bị khói thuốc làm cho sặc, ho hai cái, rút khăn giấy lau khóe môi, cô uống một ngụm cà phê, thuận tay dụi tắt thuốc.
Có tiếng gõ cửa, trợ lý hớn hở đi vào, theo sau là hai nhân viên bảo an ôm bó hoa hồng cực lớn đi theo.
Trợ lý ngửi thấy mùi hoa hồng, hỏi Đồng Kỳ: “Chị Đồng, để ở đâu đây ạ?“
Đồng Kỳ nhìn một cái, rồi nói: “Đặt ở góc tường đi.“
“Dạ vâng.“
Hoa rất lớn, vừa đem vào gần như đã chiếm hết phân nửa diện tích văn phòng, làm cho không khí ngập tràn cả hương hoa.
Trợ lý thở dài: “Lần đầu tiên em nhìn thấy chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng còn tươi.“
Đồng Kỳ cười lướt qua đó một ánh mắt: “Trước kia nhìn thấy đều là hoa chết hả?“
Trợ lý ôm mặt: “ Đều là nhìn thấy trong tiểu thuyết với tivi mà.“
Đồng Kỳ buồn cười, trợ lý lại khen ngợi một hồi mới đi ra ngoài, Đồng Kỳ dựa vào lưng ghế một lát, cầm điện thoại lên, chụp mấy tấm hình bó hoa đặt ở góc tường, sau đó gửi vào nhóm Bốn cô gái nhỏ.
[ Bốn cô gái nhỏ (4) ]
[ Đồng Kỳ: Ảnh. ]
[ Đồng Kỳ: Ảnh. ]
[ Mạn Mạn: Này là gì? Ồ, lại có người theo đuổi cậu? ]
[ Tử Đồng: Lần này hoa rất to thì phải, cũng không tồi, bất quá cũng quá dung tục, ai theo đuổi cậu vậy? ]
[ Đồng Kỳ: Liêu Thành Xuyên. ]
[ Mạn Mạn: Mẹ nó?? ]
[ Tử Đồng: Mẹ kiếp?? ]
[ Mạn Mạn: Thật hay giả vậy? Cậu đừng có lừa tớ, anh ta thật sự theo đuổi cậu? Trước đây còn không phải nói mắt anh ta bị mù? ]
[ Tử Đồng: Đúng vậy, còn từ chối cậu. ]
[ Mạn Mạn: Má ơi *ôm đầu*. ]
[ Đồng Kỳ: *hút thuốc. ]
[ Tử Đồng: Anh ấy tặng hoa còn nói gì nữa không? Gửi cho bọn tớ xem nào. ]
[ Đồng Kỳ: Ảnh. ]
[ Mạn Mạn: Muốn cậu lấy thân báo đáp? Mẹ nó ——]
[ Tử Đồng: Mặt cũng đủ dày, lúc anh ta từ chối thì từ chối, lúc anh ta muốn thì phải cho, ở đâu có cái chuyện tốt đẹp dữ vậy? ]
[ Vu Hân: Không tồi, nhưng mà chữ của anh ta rất đẹp. **. ]
[ Mạn Mạn: Điểm chú ý của cậu sai chỗ rồi. Kỳ Kỳ, cậu có đồng ý với anh ta không? ]
Câu hỏi này có chút cẩn trọng.
Đồng Kỳ nhìn ra được, cười đến cong hết mặt mày, nửa ngày sau mới trả lời.
[ Đồng Kỳ: Theo đuổi cần phải xem thành ý. ]
[ Tử Đồng: Ồ, đã hiểu. ]
[ Mạn Mạn: Tớ cũng đã hiểu. ]
[ Vu Hân: Các cậu hiểu gì vậy? Sao tớ không hiểu cho lắm thế? ]
[ Tử Đồng: Kỳ Kỳ muốn giày vò anh ta. ]
[ Vu Hân: Lợi hại, lợi hại. đổi thành tớ, chắc là nhào qua đó luôn rồi. ]
[ Tử Đồng: Cậu không có liêm sỉ gì cả, Đồng Kỳ không giống, hahahahaha. ]
[ Mạn Mạn: Aizo, nếu mà Kỳ Kỳ với anh ta thành đôi, cậu nói xem, có phải chúng ta sẽ có thêm một người để khoe khoang không? Sau này ở WEMAN mua hàng cao cấp có phải sẽ rẻ hơn chút không? (hahahahaha nghĩ tới thôi là thấy vui quá đi.) ]
[ Đồng Kỳ: Nằm mơ trước đi. ]
[ Mạn Mạn: … …. Cắt. ]
*** ***
Triệu Hoa xuống xe, ôm tập văn kiện, vội vàng đi vào cao ốc, lên lầu. Cửa văn phòng hội nghị đúng lúc mở ra, các quản lý từ bên trong nối đuôi nhau đi ra ngoài, Liêu Thành Xuyên đi phía sau cùng, vừa đi xắn tay áo, anh nhìn thấy Triệu Hoa, Triệu Hoa lập tức đi lên trước, gọi: “Liêu Tổng.“
“Vào đây.“ – Liêu Thành Xuyên đẩy cửa văn phòng, Triệu Hoa theo sau tiến vào, đem văn kiện trong tay đặt xuống bàn, Liêu Thành Xuyên ngồi xuống, lật ra xem, giọng nói trầm thấp: “Bàn xong rồi?“
Triệu Hoa gật đầu: “Bàn xong rồi, tốc độ làm việc của giám đốc Đồng quả thật rất nhanh nhạy.“
Trong mắt Liêu Thành Xuyên lóe lên ý cười, nói: “Ừ.“
Triệu Hoa nhìn thấy anh nhưu vậy, rất mới mẻ, là một cái dáng vẻ đối phương đã là người của anh, cô ngập ngừng, đang muốn nói chuyện, ngừoi đàn ông trước mặt đã ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị hỏi cô: “Cô ấy nhận hoa xong nói gì?“
“Ừm ——“
Triệu Hoa có hơi nghẹn.
Cô nhớ lại lời nói của Đồng Kỳ, chần chừ một chút, nhìn người đàn ông được ông trời ưu ái trước mặt này, Liêu Thành Xuyên, từ khi sinh ra đã ngậm chiếc chìa khóa vàng, nhập học ở đại học giỏi nhất thành phố B, ngay cả thi cũng không cần, trực tiếp được tuyển thẳng; lúc học năm hai đại học đã sáng lập tập đoàn Tín Lập, công ty anh một đêm đã thành danh.
Lúc học năm tư, lập ra mạng lưới mua sắm trực tuyến WEMAN phổ biến trên khắp cả nước, và hơn hai mươi công ty hàng cao cấp ở nước ngoài đã đạt được thỏa thuận mua sắm trực tuyến dễ dàng. Sau lưng có ba là nhà kinh tế học, trở thành công ty độc lập ở thành phố niêm yết thành công, năm đó Liêu Thành Xuyên ba mươi tuổi, có dáng người, có tướng mạo, có tiền tài, có năng lực.
Rõ ràng có thể dựa vào mặt mũi, nhưng anh nhất định phải dựa vào tài hoa, vì thế ba năm liên tục trở thành người đàn ông mà tất cả thiên kim tiểu thư hay con gái bình thường đều muốn gả nhất.
Tuy rằng thỉnh thoảng xảy ra scandal, nhưng từ trước đến nay đều không có cái nào là sự thật cả.
Triệu Hoa đi theo anh lâu nhất, bạn gái cũ của anh đều là tự mình nhào tới, vả lại còn là theo đuổi anh ba bốn tháng, cuối cùng anh mới miễn cưỡng đồng ý.
Có điều thời gian yêu đương không dài, lúc các cô ấy rời đi đều là gương mặt đẫm nước mắt, khóc lóc nói không muốn chia tay.
Dĩ nhiên anh cũng từng bị vứt bỏ, nguyên nhân là do không tìm được cảm giác yêu đương trên người anh.
Mà người đàn ông như vậy, lần đầu tiên chủ động theo đuổi con gái, người này lại không có gì đặc biệt, chỉ có gợi cảm, xinh đẹp, mà cô gái này —— chậc chậc, Triệu Hoa cười rồi lại cười, đè nén trái tim đang đập nhanh hơn, đỏ mặt nói với anh: “Giám đốc Đồng hỏi tôi, anh có “được” không? Rồi cô ấy mới suy nghĩ, xem xét sau.“. Truyện Sủng
Bút trong tay Liêu Thành Xuyên rơi xuống bàn, phát ra âm thanh bụp một cái.
Triệu Hoa hoảng sợ, mặt đỏ bừng.
Nửa ngày sau, Liêu Thành Xuyên khẽ nở nụ cười, thân hình anh tựa về phía sau, khớp xương ngón tay rõ ràng đưa lên xoa lông mày, mới ngước lên nhìn Triệu Hoa hỏi: “Cô ấy thật sự hỏi như vậy?“
Tinh thần Triệu Hoa bị mê hoặc bởi nụ cười bất thình lình của Liêu Thành Xuyên, đang ngơ ngác nhìn anh, vừa nghe thấy câu này, cô ấy lại đỏ mặt lần nữa, gật đầu đáp: “Vâng, cô ấy chính là nói như vậy.“
Liêu Thành Xuyên lại cười lên, gương mặt đẹp như tượng tạc trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Anh xua xua tay: “Cô ra ngoài trước đi.“
Triệu Hoa nhìn anh, nhìn thấy xương quai xanh lộ ra nơi cổ áo, lập tức dời tầm mắt, trong lòng niệm Tam Tự Kinh, sau đó xoay người đi ra, thuận tay kéo cánh cửa đóng lại.
Cửa đóng, trong văn phòng yên tĩnh lại, Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính, trên đó có một tấm vé điện tử đang được phóng to, anh giơ tay, nhấn giữ chuột, tải lên mail, đem tấm vé điện tử này gửi đi, sau đó cầm điện thoại bên cạnh lên.
Mở Wechat.
[ Liêu Thành Xuyên: Muốn biết tôi có “được” không, thì đến thử một chút? ]
*** ***
Đồng Kỳ vừa đi kiểm tra một vòng sau bếp và nhà kho xong, mới đi lên văn phòng ngồi xuống thì điện thoại lập tức lóe lên, một dòng tin nhắn Wechat nhảy ra.
[ Liêu Thành Xuyên: Muốn biết tôi có “được” không, thì đến thử một chút? ]
[ Đồng Kỳ: Không muốn biết. ]
[ Liêu Thành Xuyên: … … ]
[ Liêu Thành Xuyên: Thích hoa hồng không? ]
[ Đồng Kỳ: Tục. ]
[ Liêu Thành Xuyên: …… ]
[ Liêu Thành Xuyên: Kiểm tra hộp thư đi, cái này chắc là không tục đâu. ]
Đồng Kỳ bỏ điện thoại xuống, mở hộp thư, bên trong quả nhiên có một cái mail mới, mà bên trong còn có một tập tin đính kèm, tập tin đính kèm là một tấm vé điện tử, lại còn là VVIP, ồ, còn có tên cô, đây là vé xem trận đấu bida của đại thần.
Loại vé này, một vé cũng rất khó mua.
Năm ngoái Trương Hoài Viễn vì một tấm vé, tốn rất nhiều mối quan hệ mà chỉ lấy được một vé, sau đó muốn cho Đồng Kỳ, nhưng lúc đó Đồng Kỳ đang ở thành phố B huấn luyện, không có cách nào đi được, cuối cùng Trương Hoài Viễn đành đi một mình.
Điện thoại lại nhấp nháy lần nữa.
[ Liêu Thành Xuyên: Thích không? ]
[ Đồng Kỳ: Vé này rất khó mua. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Không khó, cô muốn cái gì tôi đều có thể cho cô. ]
[ Đồng Kỳ: … … Thâm tình vậy sao? ]
[ Liêu Thành Xuyên: () ]
[ Đồng Kỳ: Trước đây còn nói tôi không phải mẫu người mà anh thích? ]
[ Liêu Thành Xuyên: Tôi mù. ]
Nhìn thấy cái chữ mù này, Đồng Kỳ cười ra tiếng, cô châm thuốc, rít mạnh một hơi, anh con mẹ nó là rất mù đó.
[ Liêu Thành Xuyên: Tối nay cùng ăn cơm? ]
[ Đồng Kỳ: Xin lỗi, tôi có hẹn. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Hẹn ai? ]
[ Đồng Kỳ: Dù sao cũng không phải anh. ]
[ Liêu Thành Xuyên: … …. ]
Tối nay Đồng Kỳ thật sự có hẹn, Đồng Mạn còn có Lưu Tử Đồng hẹn cô cùng đi ăn cơm, còn đi matxa. Sau khi thoát khỏi Wechat, Đồng Kỳ lưu tấm vé vào điện thoại mình, sau đó tiếp tục xử lý văn kiện, nhưng mà không có cách nào tập trung tinh thần, cô nghiêng đầu mở Wechat, nhìn tin nhắn trò chuyện của cô với Liêu Thành Xuyên.
Đột nhiên.
Có cảm giác người đàn ông này đang đùa giỡn mình.
Nhưng trong đầu chợt nhớ lại, thiếu niên năm mừoi bảy tuổi kia lần nào đi ngang qua lớp của cô cũng trưng ra góc mặt nghiêng cao quý lạnh lùng.
Đồng Kỳ nghịch điện thoại trong tay, vào Weibo.
Vào tài khoản phụ cô không thường dùng, theo dõi Liêu Thành Xuyên.
Người đàn ông này ngay cả Weibo cũng không phải là tài khoản thương mại.
Tin tức trên Weibo đã là của ba tháng trước, bên dưới bình luận toàn bộ đều gọi “chồng ơi”.
Cô chậc chậc hai tiếng, lại châm thêm một điếu thuốc.
Đến hơn sáu giờ, Lưu Tử Đồng lái xe đến đón cô, Đồng Kỳ xách túi chui vào xe, Lưu Tử Đồng nhìn vòng tay của Đồng Kỳ một cái: “Sao? Không đem vài cành hoa về nhà trang trí hả? Khai mau?”
Đồng Kỳ thắt dây an toàn: “To quá, không mang được, đành để ở văn phòng vậy.“
Lưu Tử Đồng giơ ngón tay, nắm lấy cằm cô, nhìn từ trên xuống: “Cậu cười đến sắp nội thương luôn rồi?“
Đồng Kỳ đáp: “Đúng vậy, mau đưa tớ đi bệnh viển kiểm tra đi.“
Lưu Tử Đồng lại cười mội cái, tay nắm vô lăng, cảm khái: “Thật không ngờ.“
“Đúng vậy, thật không thể ngờ.“
Lưu Tử Đồng nói tiếp: “Có phải phát sinh từ tình cảm hàng xóm không?“
Đồng Kỳ nghĩ nghĩ: “Cũng không biết.“
“Chậc chậc.“
Xe chạy thẳng đến dưới lầu nhà Đồng Mạn, Đồng Kỳ gọi điện thoại cho cô ấy, bên kia không bắt máy, Đồng Kỳ đợi một hồi, gọi lại, chuông reo tới sắp tắt thì Đồng Mạn mới nhấc máy, giọng nói bên kia mang theo nức nở: “Kỳ Kỳ ——“
Đồng Kỳ giật mình, lập tức hỏi: “Sao vậy?“
Lưu Tử Đồng liền nhìn sang, Đồng Mạn bên kia gào thét: “Tớ muốn ở riêng.“
Đồng Kỳ: “Hai người còn chưa kết hôn mà? Sao chia nhà được.“
Đồng Mạn thét lớn: “Tớ muốn chia tay với Tề Hạo.“
Đồng Kỳ sửng sốt: “Cậu có ở trên lầu không? Mở cửa đi, bọn tớ đi lên.“
Đồng Mạn nghẹn ngào: “Được.“
Lưu Tử Đồng khởi động xe, chạy vào tiểu khu, tìm chỗ đậu xe tạm thời, hai người vội vàng từ trong xe chui ra rồi lên lầu.
Đồng Mạn đã mở cửa.
Đồng Kỳ đi vào lại bị một mớ hỗn loại bên trong hù một trận, mà Đồng Mạn đang ngồi trên sofa, ôm lấy gối ôm, cả gương mặt toàn là nước mắt.
Đồng Kỳ lập tức đi qua đó, ngồi bên sofa còn lại, hỏi: “Sao vậy?“
Lưu Tử Đồng cũng giẫm lên đống mảnh vụn còn có quần áo đi qua, dựa lên thành sofa.
Đồng Mạn khóc kể lể: “Thật phiền! Có một cô gái theo đuổi anh ấy, theo đến tận cửa nhà tớ, tức chết tớ, hôm qua anh ấy còn cùng với người ta đi đổ rác, mẹ nó!“
- -----oOo------