"Bởi vì nóc xe bị hỏng rồi."
Edit: Rea
—————-
"Bên ngoài trời rất lạnh."Người phụ nữ đóng cửa sổ lại, thổi vào lòng bàn tay mấy hơi, giọng nói nhẹ như đang lẩm bẩm, "Không biết thằng nhóc kia có chăm sóc con dâu tương lai của tôi tốt không nữa."
Trong phòng yên tĩnh vài giây.
"Lần này ngài tới là để thay bọn họ báo cáo tình hình gần đây sao?" Người phụ nữ xoay người lại, hơi ngạo mạn nhíu mày, "Tôn tiên sinh?"
Tôn Trinh đứng đối diện cách bà ba mét.
"Tôi tưởng chúng ta là quan hệ hợp tác."
"Lời này của ngài như thể tôi làm trái giao ước vậy." Người phụ nữ còn chưa cởi giày cao gót trên chân, đứng trước mặt ông ta ngược lại chiếm một chút ưu thế về chiều cao, nhẹ nhàng đáp, "Làm nhiều chuyện trái với lương tâm khó tránh khỏi gặp quỷ, nhưng đừng đổ chuyện quỷ làm lên đầu tôi, tuổi lớn rồi, chịu không nổi."
Tôn Trinh bị thái độ trong bông có kim này của bà làm tức cười, lời nói cũng không che giấu gì: "Mọi người đều là người làm ăn, ai cũng đừng nói chưa từng làm chuyện trái với lương tâm. Thẩm Úy, chuyện gì thay đổi chuyện gì không nên làm, chính bà tự cân nhắc."
"Hiện tại tôi là Ngụy phu nhân." Người phụ nữ cau mày sửa cách xưng hô của ông, "Trong mắt lão Ngụy nhà chúng tôi không chứa được một hạt cát, nhưng tôi thì không. Tôi mà muốn giống như lão Ngụy thì ông và đám thuộc hạ kia đã vào đó từ lâu rồi. Nếu chúng ta nước sông không phạm nước giếng nhiều năm như vậy, tôi cần gì phải tham gia?"
Cuối cùng nói thêm một câu "Thật là càng già càng hồ đồ, bị người ta bán còn giúp đếm tiền." rồi bảo quản gia tiễn khách.
Trong phòng khôi phục lại sự quạnh quẽ, người phụ nữ đi đến bên cửa sổ, vẽ một hình tam giác ngược lên mặt kính mờ sương, thêm hai nét tạo thành người đẹp có khuôn mặt trái xoan.
"Mùa đông năm nay lạnh thật." Bà ném khăn giấy lau tay vào sọt, thở dài, "Muốn ăn cơm tất niên rồi."
Tôn Trinh về đến nhà rồi cũng chưa đoán ra câu "Bị người ta hãm hại" này là chuyện gì, khiến cho bây giờ ông nhìn ai cũng nghi thần nghi quỷ.
Tôn Giai Thần vừa cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài, mới ngồi lên xe đã bị ba anh ngăn lại, nên chỉ có thể ngoan ngoãn chui ra khỏi xe.
Tôn Trinh đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, trông thấy thằng con ăn mặc không nên hồn* là bực: "Con gần đây rất thân với con trai nhà họ Ngụy."
(*ăn mặc đởm dáng nhưng thật ra quê một cục. 人模狗样 có nghĩa gần giống người nghèo bày đặc ăn bận như mình giàu lắm). Harry Potter fanfic
"Vẫn luôn rất thân mà." Tôn Giai Thần không hiểu nói tiếp, "Không phải là ba bảo con học hỏi thêm từ anh ấy sao?"
"Đó là khi đi học. Bây giờ con học được gì từ nó? Quản lý công ty hay là đánh nhau?" Giọng điệu Tôn Trinh đột nhiên nghiêm khắc, "Thằng nhóc đó bỏ mặc công ty tốt mà bất chấp đi làm cảnh sát, con cũng học theo nó?"
Tôn Giai Thần lẩm bẩm một câu "Nếu không phải tố chất thân thể của con không được tốt như anh ấy thì con cũng làm cảnh sát rồi."
"Cái gì?"
"Không có gì." Tôn Giai Thần vẫy tay, chuyển chủ đề, "Hôm nay ba sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"
Tôn Trinh sửng sốt một chút, nuốt lời đến bên miệng xuống: "Không có việc gì, con đi chơi đi."
"Được rồi, có chuyện gì thì gọi con, online hai tư trên hai tư."
Hôm nay Tôn Giai Thần lái chiếc xe thể thao bảnh bao* của mình, âm thanh khởi động có thể sánh với ô nhiễm tiếng ồn, ép câu cuối cùng của Tôn Trinh giống như bị mất tiếng, nhưng anh vẫn nghe thấy.
(*tui search thì thấy gọi là thuật ngữ saucy, ý chỉ chế giễu những người phù phiếm hoặc thích khoe khoang)
Ông nói: "Thần Thần, con phải nhớ kỹ, ta là ba con."
Chiếc xe thể thao lao ra khỏi gara, khiến cả người lạnh thấu xương.
Triệu Chính và Tôn Giai Thần đã hẹn nhau đến đón bọn Ngụy Hoài Minh đi ăn, nhưng tan ca rồi mà anh vẫn chưa về, lên đồ chuẩn bị xong cả rồi, kết quả do thật sự quá ấm áp nên nằm bò trong phòng nghỉ trên lầu hai ngủ luôn.
Sau khi Tần Nghiên và Ngụy Hoài Minh tiễn Chu Uyển với bạn trai cô về mới thấy Triệu Chính từ lầu hai đi xuống, cậu quấn như một người tuyết, miệng cũng bị khăn quàng cổ che mất mà còn giơ điện thoại nói lầu bầu.
"Cậu đi ra có hai phút mà còn gọi điện cho tôi?"
"Nhớ... nhớ cái gì mà..."
"Ài sếp, các anh về rồi?" Câu cuối cùng này là nói với Ngụy Hoài Minh.
Ngụy Hoài Minh vươn tay cởi cái mũ trên đầu Triệu Chính, nhìn một vòng mồ hôi trên đỉnh đầu cậu, khó hiểu hỏi: "Cậu mặc nhiều đồ như vậy trong phòng là muốn chết ngạt hả?"
"Không phải." Triệu Chính cúp điện thoại, giật mũ về đội lại, "Em tưởng các anh đến nhanh nên đã thu dọn xong cả rồi, chờ các anh tới là đi ăn luôn."
Tần Nghiên đưa đồng hồ đến trước mặt cậu: "Chúng tôi đều trở về trong vòng một giờ."
"Lỗi em..."
"Chào buổi tối mọi người." Tôn Giai Thần đột nhiên xuất hiện cắt ngang cuộc trò truyện của bọn họ, ngón trỏ tay trái xoay chìa khóa xe, ném cho Triệu Chính một ánh mắt quyến rũ, "Hẹn ăn cơm hả?"
Hà Duyên sờ cái bụng đã sớm đói đến réo loạn của mình, rất không khí khái hỏi: "Mời khách sao?"
Ngụy Hoài Minh hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn y một cái.
Cuối cùng bọn họ vẫn buông nỗi sợ lạnh, đi ăn một bữa cơm miễn phí.
Hà Duyên ngồi ở ghế sau run cầm cập, nói chuyện cũng nói không nên lời: "Tại... sao các... anh... lại phải mở mui xe?"
Tôn Giai Thần mặt không đổi sắc: "Bởi vì nóc xe hỏng rồi."
"Nhà chú nhiều xe như vậy, sao nhất định phải lái chiếc này chứ?" Ngụy Hoài Minh vốn nghĩ không đi xa nên lúc ra ngoài ngay cả áo khoác cũng không mặc, hiện tại cũng lạnh đến muốn mắng người.
"Chỉ có chiếc này phù hợp với khí chất của em." Tôn Giai Thần nói xong còn ra vẻ hất tóc, Triệu Chính ngồi ở ghế lái phụ bị gió cuốn theo tóc làm cho hắt xì một hơi..
Tần Nghiên cởi áo lông trên người mình ra muốn khoác thêm cho anh, lại bị Ngụy Hoài Minh từ chối.
"Em mặc đi, đừng để bị cảm lạnh."
Tần Nghiên không dao động, mạnh mẽ tròng tay áo vào cho anh.
Ngụy Hoài Minh khịt mũi: "Thật sự không cần cho anh, anh không lạnh."
"Được, anh không lạnh. Nhưng em muốn anh mặc, được không?" Giọng điệu Tần Nghiên mềm mại đến phát ngọt như dỗ một đứa trẻ, Ngụy Hoài Minh vừa nghe giọng này của hắn là muốn tước vũ khí đầu hàng, cuối cùng cũng nghe lời mặc áo vào.
Tần Nghiên chỉ có một chiếc áo len bên trong, giữ ấm cũng không mặc, nên chỉ lát sau đã bị thổi cho lạnh thấu tim. Ngụy Hoài Minh thấy tay hắn lạnh đến tím tái, đau lòng nói: "Hay là em mặc đi."
Tần Nghiên muốn cự tuyệt theo bản năng, nhưng quả thật là quá lạnh, thế nên bảo Ngụy Hoài Minh ngồi nghiêng về trước, khép hai chân lại.
Ngụy Hoài Minh khép chân lại, không hiểu hỏi: "Sao lại muốn khép chân..."
Một chữ cuối cùng không nói ra được.
Tần Nghiên mặt đối mặt ngồi trên đùi anh, luồn tay vào áo lông.
Ngụy Hoài Minh kéo cái áo lông rộng về phía trước, cách quần áo ôm lấy Tần Nghiên, bọc cả người hắn vào trong.
Nhiệt độ trong áo không thấp, nhưng vẫn không thể lập tức ấm lên được, thế nên Tần Nghiên khoác tay lên eo Ngụy Hoài Minh.
Ngụy Hoài Minh sợ run cả người: "Có phải Tần Tiểu Nghiên em cố ý hay không hả?"
"Đúng vậy." Tần Nghiên chống mũi anh cười, giơ tay đội mũ lên.
Cả cái áo rất to rộng, mũ cũng làm rất to, đủ để che khuất hai người bọn họ.
Tần Nghiên dán lên môi Ngụy Hoài Minh trong bóng tối.
Bàn tay lạnh lẽo chui vào từ vạt áo, hơi thở của Ngụy Hoài Minh càng lúc càng lớn, hừ một tiếng như xin tha: "Cục cưng, đừng..."
Tần Nghiên chặn miệng anh lần nữa, nhỏ giọng kêu "Anh ơi", khiến xương cốt người dưới thân kêu giòn.
Nhà hàng Tôn Giai Thần chọn còn cách cục cảnh sát rất xa, Hà Duyên thổi ra một hơi lạnh cũng chịu không nổi nữa, yếu ớt hỏi: "Ai ở đây có thể cho tôi mượn cái áo không?"
Triệu Chính rối rắm chốc lát, cuối cùng cũng mở lòng từ bi ném găng tay cho y.
Găng tay trúng vào sau gáy Tần Nghiên, Tần Nghiên buông tay, mở áo lông ra. Gió lạnh thổi vào theo vạt áo bị vén lên của Ngụy Hoài Minh, thổi bay hết những suy nghĩ mờ ám, ngoài lạnh lẽo ra thì không còn ý nghĩ nào khác.
Hà Duyên tới nhặt găng tay, bị tư thế của hai người làm cho kinh ngạc, vội vàng ngồi trở lại góc khác: "Cái đó, tôi chỉ nhặt găng tay thôi, hai người cứ tiếp tục..."
Không thể tiếp tục nữa, chỉ có thể đơn thuần làm ấm tay.
Vất vả lắm mới đến được trước cửa nhà hàng, mấy người lấy sức chạy nước rút trăm mét tranh nhau chui vào. Tần Nghiên vừa định theo Ngụy Hoài Minh đi vào thì bị Tôn Giai Thần kéo lại.
"Ba tôi gần đây có chút vấn đề."
Tần Nghiên dừng bước chân: "Ông ta nói gì với anh?"
"Cũng chưa nói gì, nhưng có cảm giác..." Tôn Giai Thần không biết nên hình dung như thế nào, nghẹn nửa ngày cũng không thốt ra được nửa câu sau, sốt ruột gãi gáy.
"Ngoan cố chống cự." Tần Nghiên giúp anh ta hình dung.
"Không khác lắm."
Ngụy Hoài Minh đã gọi bọn họ rồi, Tần Nghiên nhìn thoáng qua bên kia, quyết định mau chóng kết thúc cuộc nói chuyện: "Dù thế nào thì cũng chuẩn bị sẵn sàng đi."
Có người đang giúp bọn họ tìm ra chân tướng, tuy rằng không biết mục đích của những người đó là gì, nhưng hiện tại cần nương nhờ sự giúp đỡ đó của họ mà điều tra tiếp.
Mà một khi bắt đầu điều tra, thì hiện tại xem ra người tình nghi lớn nhất là Tôn Trinh sẽ không thoát khỏi liên quan đến vụ án.
Tôn Giai Thần thở dài, đuổi theo bước chân Tần Nghiên.
"Chú định cho bọn anh ăn cái này?" Ngụy Hoài Minh nhìn xiên que trên bàn, biểu tình một lời khó nói hết.
Nhìn từ bên ngoài thì trong lộng lẫy, kết quả là một quán bán xiên que.
Theo tính tình xa hoa lãng phí này của Tôn Giai Thần thì chắc là quán này còn rất đắt.
Ngụy Hoài Minh nếm một miếng, lông mày trực tiếp nhíu thành hình bát tự: "Hoàng Mao chỗ chúng ta nướng ngon hơn ở đây nhiều, giá cả cũng chỉ bằng một phần mười."
Tôn Giai Thần tỏ vẻ khinh bỉ kiểu suy nghĩ này của anh: "Anh ăn chỉ đơn thuần là để no bụng thôi hả? Ăn! Ăn là để khoe khoang thể diện! Ăn chính là cảm giác!"
Hà Duyên: "Ngại quá, tôi thật sự là vì no bụng."
"Cái tư tưởng giác ngộ này của anh thế là không được rồi!" Tôn Giai Thần vừa định giúp Hà Duyên nâng cao tư tưởng thì người phục vụ lại đẩy cửa vào.
"Đây bò bít tết của ngài."
Ngụy Hoài Minh ngậm miếng thịt cảm khái: "Cảm xúc ở nhà hàng này vẫn còn lẫn lộn thật..."
Người phục vụ cúi đầu cười, tay chân lanh lẹ dọn dẹp chuẩn bị rời đi, toàn bộ quá trình vẫn luôn không ngẩng đầu.
"Chờ đã." Tần Nghiên gọi cậu ta lại, "Ngại quá, thịt các người dùng hình như có vấn đề."
Người phục vụ vẫn cúi đầu như cũ, giọng nói cũng có chút mất tự nhiên: "Nếu có vấn đề thì có thể phản ánh với quản lý ạ."
"Vậy dẫn tôi đi gặp quản lý."
"Quản lý không có ở đây ạ."
Ngụy Hoài Minh cười: "Có ý gì? Có vấn đề còn không thể phản ánh sao?"
"Không phải..." Người phục vụ rối rắm nửa ngày mới cam chịu thở dài, "Có vấn đề gì thì tôi sẽ thay các vị chuyển lời, rồi sẽ liên hệ với ngài sau."
Tần Nghiên cho Ngụy Hoài Minh ánh mắt ra hiệu, đối phương ngầm hiểu đi đóng cửa lại.
"Thịt không có vấn đề, người mang nó tới mới có vấn đề."
Hết chương 52.
————————
Chúc mọi người ăn Tết vui vẻ nha 🎆🎇