Edit: Thái Phác Anh (Kai’Sa Team)
Thấy Chu Kỳ vẻ mặt hốt hoảng còn có chút rối rắm, trong đầu Triệu Dương toàn dấu chấm hỏi.
???
Tôi thì sao?!
Triệu Dương: … Lúc ấy thiếu chút nữa tôi mắng người rồi, nhưng sau khi mấy chữ “chị Khương Triệt” đảo qua trong đầu, tôi lại cảm thấy không đúng lắm!
Triệu Dương: Tiếp đó tôi liền cơ trí hãm phanh, bắt đầu lôi kéo em gái nhỏ nói thêm. Nhưng lòng cảnh giác của cô bé vẫn rất cao, nhất định buộc tôi phải thừa nhận chuyện bắt cá hai tay.
Triệu Dương: Tôi thật sự quá cmn tò mò ‘chị Khương Triệt’ là thần thánh phương nào, lúc ấy suy nghĩ một lát, được rồi, tôi làm người xấu. Thế là tôi nhắm mắt nhận bừa, còn giả bộ chột dạ, cầu xin cô bé đừng nói cho Khương Triệt biết, tôi sẽ mời cô bé ăn lẩu!
Triệu Dương: Tôi cảm thấy lúc đó kỹ thuật diễn của mình quá đỉnh, không nói đến Oscar, tam kim* quốc nội thế nào cũng xếp hàng trao giải cho tôi.
(*) Ba giải thưởng lớn của điện ảnh Trung Quốc: Kim Kê, Kim Tượng, Kim Mã
Triệu Dương: Kết quả các cậu đoán đi, mẹ nó thật sự tôi cười tôi đi WC luôn đó ha ha ha ha ha!
Hơn 5 giờ chiều, Thư Dương đang đánh bida cùng bạn, Trần Tinh Vũ thì ở sân bay chờ chuyến bay tới Bắc Kinh.
Triệu Dương bỗng nhiên spam group chat, nói mấy trăm chữ mà vẫn chưa tới trọng điểm.
Thư Dương: Có rắm mau thả!
Trần Tinh Vũ: Cô ấy cho rằng Giang Triệt là nữ?
Triệu Dương: Ha ha ha ha sếp Trần của chúng ta quả nhiên là lãnh đạo ngành sản xuất, sức lĩnh ngộ có thể xuất đạo C vị*!
(*) Vị trí Center (trung tâm), thường để nói về các nhóm nhạc
Triệu Dương: Thật sự chết cười. Nghe cách nói của cô bé Chu Kỳ, đoán chừng tiểu thư Cá Mực không muốn để cô bé hiểu nhầm mối quan hệ với tổng giám đốc Giang của chúng ta, trực tiếp sửa lại giới tính người ta, còn kín đáo dúi cho tôi làm bạn gái. Má nó!
Triệu Dương: Mẹ nó cái nồi ngoại tình này tôi đội cũng đáng! Ha ha ha ha!!!
Tin nhắn WeChat đã kéo dài nửa tiếng, không ngừng có thông báo nhảy lên. Fiona ở ngoài phòng họp kiên nhẫn chờ.
Hội nghị kết thúc, cô ngay lập tức đưa điện thoại cho Giang Triệt, “Tổng giám đốc Giang, anh có tin nhắn.”
Giang Triệt nhận di động, vừa xem vừa nới cổ áo sơ mi. Chân anh dài, sải bước cũng lớn, Fiona đi theo bên cạnh, giữ khoảng cách phù hợp.
Càng nhìn mặt Giang Triệt càng đen.
Theo bản năng anh lại muốn đá người khỏi group, nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy nút xóa. Lúc này anh mới nhớ ra, lần trước sau khi đá ba bọn họ ra khỏi group chat, Trần Tinh Vũ đã lập nhóm mới sau đó thêm anh vào cuộc trò chuyện.
Anh không phải chủ group chat này.
Ước chừng biết hội nghị bên anh đã kết thúc, Trần Tinh Vũ cue anh ở trong nhóm chat.
Trần Tinh Vũ: Hello, chị Giang Triệt? Tan họp??? @ Giang Triệt.
Giang Triệt vừa đi vừa phát tin nhắn thoại qua, “Đã sắp 6 giờ còn chưa lên máy bay, cậu là heo à? Đi bộ cũng phải về Tinh Thành, họp video buổi tối cậu tự nghĩ cách đi, đừng hòng gọi tôi giúp.”
Trần Tinh Vũ: Đừng mà chị Giang Triệt, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau, máy bay của tôi bị delay đến sáu rưỡi, còn chẳng biết có delay nữa không. Chờ tôi đến công ty ít nhất cũng phải hơn 9 giờ.
Anh ta còn đang tính toán cứu vãn, khiến Giang Triệt hồi tâm chuyển ý.
Trần Tinh Vũ: Tôi còn tặng một món quà lớn cho cậu đấy, lần này khẳng định chắc chắn không sai sót chút nào. Không phải cậu cũng về công ty sao, nhận quà của tôi lại trở mặt không nhận người?
Nhưng lúc tin nhắn của anh ta hiện lên thì đồng thời giao diện cũng nhảy ra một dòng nhắc nhở nhỏ, “Giang Triệt đã rời khỏi group chat”.
Fiona tựa như cái gì cũng chưa nghe thấy, chờ Giang Triệt cất điện thoại liền đứng ở bên cạnh báo cáo công việc.
“Giám đốc Giang, sáng ngày mai bộ nghiên cứu muốn mời ngài qua xem thử thiết kế của C-7100.
“Ngoài ra về phần vốn bên Tinh Thành, kế hoạch M&A* đã được công bố, cuộc họp sẽ diễn ra lúc 2 giờ chiều mai. Cuộc họp báo cáo dữ liệu hàng quý của Tinh Thành cũng được lên lịch vào chiều mai. Còn nữa, tổng giám đốc Lý của Vi Dạng tối mai muốn mời ngài ăn cơm.”
(*) M&A là viết tắt của 2 cụm từ Mergers (Sáp nhập) và Acquisitions (Mua lại).
“Buổi sáng ngày kia ngài cần bay tới Nam Thành một chuyến, tham gia lễ khai mạc Hội nghị Thượng đỉnh Kinh tế Kỹ thuật số năm nay. Đại học Nam Thành biết Giang Tinh sẽ đến Nam Thành dự hội nghị nên sáng sớm đã gửi lời mời, tổng giám đốc Trần cũng đồng ý rồi. Nhưng tối mai tổng giám đốc Trần muốn bay tới New York bàn bạc dự án, vì vậy sự kiện lần này có lẽ ngài vẫn phải tham gia.”
Giang Triệt vừa từ nước Mỹ trở về còn chưa đủ sáu tiếng đồng hồ đã thay Trần Tinh Vũ mở một cuộc họp lâm thời. Lúc này nghe Fiona báo cáo lịch trình, anh thật sự nổi dã tâm muốn kích sát Trần Tinh Vũ từ xa.
“Nếu cậu ta không rảnh thì nhận nhiều hoạt động như vậy làm gì?”
Fiona mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, im lặng không lên tiếng.
Trái phải đều là ông chủ, cô không đắc tội nổi.
Giang Triệt xoa tóc, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
Fiona nhớ tới một chuyện nhỏ khác, cân nhắc hồi lâu, cảm thấy nói ra đại boss có thể vui vẻ hơn.
“Đúng rồi tổng giám đốc Giang, hôm qua công ty chúng ta có triển lãm khoa học kỹ thuật ở khu phát triển Tinh Thành, nhân viên đều là AE Gia Bách phái tới phụ trách. Sau đó xảy ra chút vấn đề trong quá trình triển lãm, hôm nay tổng giám đốc Trần biết được hơi tức giận, trực tiếp gọi điện tới Gia Bách.”
Quả nhiên, Giang Triệt nghe xong chuyện này lực chú ý hơi dời đi.
Fiona tiếp tục nói: “Ý tứ của tổng giám đốc Trần hình như là… Hy vọng bên phía Gia Bách lập tức đổi AE mới.”
Giang Triệt đã đi tới cửa thang máy chợt dừng bước, bỗng nhiên nói: “Họp video tối nay chuyển tiếp tới văn phòng của tôi.”
Phản ánh sai sót sau chương trình đối với Trần Tinh Vũ chỉ là một cuộc gọi thoáng qua. Nhưng đối với Gia Bách, cú điện này như Diêm Vương đòi mạng.
Nhóm T7 khó khăn lắm mới có ngày nghỉ lại phải tăng ca.
Trong phòng họp, Dương Khả mặt xanh lét, bất đắc dĩ báo cáo chuyện đã xảy ra.
Cô ta nói tránh nặng tìm nhẹ nhưng Tăng Bội đã sớm nghe được tin từ bên Giang Tinh, mặc kệ Dương Khả nói hay không, chị đều đã biết ngọn nguồn.
Thật ra chuyện này không phải là lớn nhưng Dương Khả không có kinh nghiệm, lừa gạt Giang Tinh còn muốn gạt tiếp Gia Bách bên này để độc chiếm lợi ích, lòng tham lớn kết quả lại không gánh vác được nên mới xảy ra vấn đề.
Chuyện là thế này:
Bình thường Gia Bách tổ chức sự kiện đều liên hệ với các agency riêng.
Những công ty này sẽ cung cấp đội quay phim tương ứng với yêu cầu, thi công lắp ghép sân khấu, nếu cần thì họ còn có thể hỗ trợ liên hệ nhân viên phục vụ và trang bị, vật liệu.
Bởi vì hai bên hợp tác nhiều nên báo giá cũng tương đối ổn định.
Khi làm dự án một mình, người trung gian phải thông qua Gia Bách để liên hệ với agency dưới cấp. Liếc qua báo giá là thấy ngay, người đứng đầu dự án sẽ được hưởng một ít lợi nhuận.
Một AM có trình độ nhất định như Tăng Bội có trong tay rất nhiều nguồn lực, khi làm việc độc lập, nếu có không gian chị ấy sẽ có thể thông qua công ty thu được lợi nhuận trung gian đáng kể.
Tuy Dương Khả vào Gia Bách chưa lâu nhưng lúc học đại học cô ta đã thực tập ở công ty truyền thông, thời gian làm quan hệ công chúng cũng không ngắn, đã thấy rất nhiều góc khuất trong ngành.
Lần này độc lập phụ trách dự án, cô ta liền nảy sinh ý đồ.
Bình tĩnh xem xét lại, vấn đề liên quan đến Gia Bách ở dự án lần này không lớn, bởi vì quy mô của chương trình thuộc loại nhỏ. Nếu Gia Bách biết cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt. Giang Tinh lại là đối tượng ủy quyền toàn bộ cho công ty sự kiện, chỉ cần làm tốt, bọn họ sẽ mặc kệ bạn thuê đội ngũ nào.
Có điều kiện tiên quyết như vậy, cộng thêm Tăng Bội rất có năng lực, thật dễ dàng để sự kiện diễn ra tốt đẹp.
Nhưng Dương Khả đã đánh giá cao năng lực của mình.
Nhóm sự kiện cô ta liên lạc thông qua Gia Bách tương đối không đáng tin cậy, chương trình còn chưa kết thúc, quay phim và bên công ty kia đã mâu thuẫn, đình công tại chỗ.
Bục triển lãm cũng cực kỳ mỏng manh, lúc khách đang tham quan, bệ thủy tinh trưng bày sản phẩm nào đó đã trực tiếp nổ tung, nguyên nhân còn chưa điều tra được. Cũng may không có người bị thương.
Bỏ qua những sự cố ngoài ý muốn này, trải nghiệm của toàn bộ sự kiện đều rất kém, phản hồi tiêu cực như nước thủy triều dâng. May là số người tham dự không nhiều, bộ phận thương hiệu sau đó đã đến trấn an từng người một, không có vấn đề gì lớn xảy ra.
Tăng Bội: “Trần Tinh Vũ, tổng giám đốc Trần của Giang Tinh tự mình gọi điện đến chỗ tổng giám đốc Lưu. Tổng giám đốc Lưu mời ăn cơm, bên Giang Tinh nói thẳng không có thời gian, chỉ muốn chúng ta xử lý chuyện này. Hiện giờ tổng giám đốc Lưu rất tức giận. Hôm nay vì chuyện này mà tôi bị tổng giám đốc Lưu mắng nửa tiếng đồng hồ.
“Ok, những thứ này đều là chuyện nhỏ, không đề cập đến cũng được. Chúng ta đều biết chuyện này đã không còn đường cứu vãn. Dù sao Giang Tinh đã giải quyết xong hậu quả, chúng ta chỉ có thể xin lỗi và đền bù.
“Coco, cô tạm dừng công việc của mình một thời gian, giấy kiểm điểm và chi tiết hạch toán sẽ được gấp rút hoàn thành trong hai ngày tới. Ngoài ra cô hãy chờ thông báo xử phạt của công ty.”
Dương Khả không cam lòng nhưng chuyện đã xảy ra, cam tâm hay không cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.
“Ngoài ra bởi vì chuyện này, sắp xếp công việc trong nhóm chúng ta sẽ có thay đổi tương ứng. Sau này tôi sẽ gửi lại bảng phân công mới nhất vào nhóm.
“Nhiệm vụ của Coco ở Giang Tinh chắc chắn không thể tiếp tục, Zoe, em đi đi. Ngày mai bàn giao rồi ngày kia tới Giang Tinh.”
Đối diện thẳng với khủng hoảng trong công việc, Tăng Bội xử lý vô cùng tỉnh táo và lý trí. An bài lần này hoàn toàn không cho Chu Vưu cơ hội từ chối.
Chu Vưu thoáng ngẩn ra, rất nhanh liền gật đầu, “Ok”.
Đêm trước khi đến Giang Tinh, Chu Vưu lăn qua lộn lại không ngủ được, ngày hôm sau lại dậy rất sớm.
Tắm rửa xong, Chu Vưu mới phát hiện quên cầm quần áo. Cô để trần đi ra, tóc chưa lau khô ướt nhẹp. Buộc xong tóc rồi cô mới cầm khăn lông thấm nước ở cổ.
Một buổi tối trôi qua, Chu Vưu cảm giác đầu mình vẫn rất rối bời.
Dường như càng muốn tránh số phận lại càng an bài cô tiến vào.
Lục tủ quần áo nửa ngày, cô mới lấy áo lót thể thao ra mặc lên. Bầu ngực trắng mà không lóa mắt bị áo lót phủ lên, thoáng cái trở nên bằng phẳng hơn.
Hôm nay trời hơi lạnh, cô mặc áo trong dệt kim màu vàng nhạt, lại khoác áo gió màu xanh đen. Máy tính đồ đạc linh tinh bị cô nhét thẳng vào túi rồi đi thẳng đến Giang Tinh. Truyện Điền Văn
Thật ra cô không biết mình đến Giang Tinh rồi làm gì. Dương Khả hoàn toàn không giao tiếp với cô. Làm ngành quan hệ công chúng này, quan trọng nhất là da mặt sẽ chậm rãi dày lên, không cần đi hỏi trực tiếp, kiểu gì cũng sẽ có kết quả.
Tự cổ vũ bản thân trên tàu điện ngầm trong chốc lát, Chu Vưu lại vào WC dặm lại makeup.
Lúc đến Giang Tinh, nhân viên qua lại vẫn còn ít.
Vào đến cửa xoay, cô bị bảo vệ ngăn lại.
Cô gật đầu chào hỏi, “Chào anh, tôi là AE Gia Bách mới phái tới, Zoe, còn chưa có thẻ nhân viên.”
“Chờ một lát.”
Thái độ của nhân viên bảo vệ rất tốt, nhanh chóng cầm bộ đàm liên lạc với lễ tân.
Chu Vưu ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, mơ hồ nghe thấy bên kia nói còn phải liên hệ với bộ phận nhãn hàng…
Cứ đứng đợi như vậy năm phút, bảo vệ bỗng nhiên cực kỳ lễ phép nói với cô: “Xin lỗi cô Chu, mời cô tới bên đường chờ một chút, sẽ có người xuống đón.”
Nói rồi bảo vệ còn chỉ cho cô vị trí cụ thể.
Chu Vưu có chút không rõ nguyên do, “Cái đó, xin hỏi là ai vậy? Tôi… có công việc gì sao?”
Bảo vệ lắc đầu, ôn hòa cười, “Chuyện này thì tôi không rõ lắm.”
Chu Vưu không còn cách nào, chẳng thể làm gì khác hơn, ba bước quay đầu một lần đi đến ven đường.
Trong bụng cô thấp thỏm, đang định gửi WeChat cho Tăng Bội báo cáo tình huống của mình bên này, chợt tiếng xe thể thao lao nhanh tới thắng gấp vang lên trước mặt cô.
Theo bản năng, cô ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một chiếc Aston Martin trắng với những đường cong tinh tế và nước sơn sáng bóng, người ngồi trên ghế lái tay tháo kính râm, hơi nghiêng đầu gọi cô, “Lên xe”.
“…”
Giang Triệt khẽ cau mày, “Em là nhân viên quan hệ công chúng? Đi công tác, nhanh lên chút.”