Trận chiến này cũng không thể gọi là ác chiến, vì giá trị Hp của năm người chơi đều không bị tổn hao một xíu xiu. Nhưng sau trận chiến này, mọi người đều có thể nhìn rõ năng lực của từng thành viên trong đội.
Nói một cách đơn giản thì trong đội gồm ba người chơi có khả năng vượt map, còn hai người kia thì rất vô dụng, chỉ biết cản đường người khác…
Trên mặt và quần áo của Vương Thán Chi đều dính không ít máu bẩn bắn ra từ người của con quái vật, rất may là máu của loại quái vật này không có độc tính hay hiệu quả gì khác, chỉ là khi dính vào người sẽ biến thành mùi rất khó ngửi. Long Ngạo Mân có tấm khiên che lại nên quần cũng khá là sạch. Còn "sự bẩn thỉu" mà Phong Bất Giác gánh chịu thì nghiêm trọng hơn, nhưng anh đã nhanh chóng giải quyết vấn đề này.
Dường như Phong Bất Giác đã sớm nghĩ ra cách. Sau khi tiêu diệt con quái vật phiên bản mạnh hơn này, anh xoay người chạy thẳng đến một chiếc xe, mở cửa sau của xe ra, kéo một miếng lót băng ghế từ trên xe xuống. Sau đó chạy đến một chốt chữa cháy bên đường, dùng cờ lê mở van, nước từ bên trong lập tức phun ra, sau đó anh dùng tấm vải lót băng ghế như một chiếc khăn lau, dùng nước rửa mặt và quần áo, nhanh chóng rửa sạch những thứ dơ bẩn dính trên người, và cả mùi hôi thối của chúng.
Vương Thán Chi thấy vậy liền học theo, cũng chạy đến một chiếc xe lấy một tấm giẻ gì đó ra, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Phong Bất Giác bắt đầu rửa sạch những thứ dơ bẩn trên người.
Long Ngạo Mân chạy đi xem thi thể của từng con quái vật, xác nhận bọn chúng đã bị tiêu diệt hoàn toàn, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi xuống lề đường, để giá trị thể năng dần dần hồi phục lại. . Đam Mỹ Trọng Sinh
Cô Độc và Cô Đơn đi qua, trở về phạm vi bên trong ánh đèn đường, "Cảm ơn mọi người, lúc nãy nếu không có mọi người có lẽ hai chúng tôi đã OVER rồi." Anh bạn Cô Độc nói, giọng điệu của cậu ta đã khiêm tốn hơn không ít. Ban đầu cậu ta còn cảm thấy level của mình cao hơn hai người level 5 còn lại, chắc chắn sẽ có quyền lên tiếng hơn. Nhưng bây giờ cậu ta không còn chất vấn tính chính xác của những ý kiến mà Phong Bất Giác đưa ra.
"Trước khi đến tọa độ của cánh cửa ác ma mà tôi suy đoán…" Phong Bất Giác đã rửa sạch mặt, anh vừa lau quần áo vừa nói: "… Thì phải giúp mọi người tìm được một món trang bị, dù là phẩm chất Đồ thải cũng được, dù sao cũng hơn là không có gì."
"Thành phố trong phó bản này rất lớn, tôi cho rằng muốn tìm một thứ để làm vũ khí trên đường phố chắc không khó, nếu thật sự không thể thì cứ nhặt một cây gậy sắt, hoặc dùng cờ lê của anh Phong đây để tháo một số linh kiện ra làm vũ khí cũng được." Long Ngạo Mân nói tiếp: "Đúng rồi… Lúc nãy anh có nói đến ba trường hợp liên quan tới màn đêm kia…"
"Trường hợp thứ nhất, ánh sáng xung quanh thật ra không trở nên tối đi, chẳng qua là do thị giác và thính giác của chúng ta bị một tác động nào đó." Phong Bất Giác trực tiếp trả lời: "Mắt của chúng ta bị màn đêm che đi, bên tai thì vang lên âm thanh kỳ lạ gì đó, nhưng thật ra xung quanh chẳng có gì thay đổi." Anh ngừng lại một chút: "Nếu giả thuyết này chính xác thì có một vấn đề, 'chủ thể' gây ra rắc rối cho chúng ta luôn ẩn thân ở gần chúng ta, chỉ là chúng ta không nhìn thấy nó mà thôi. Hoặc là nó thực hiện những hành vi này ở một chỗ rất xa?"
Khi nghe thấy hai cụm từ "ở gần" và "không nhìn thấy", bốn người còn lại lập tức sởn gai ốc, chỉ có Phong Bất Giác là mang dáng vẻ không mấy quan tâm.
"Vả lại, con quái vật sau cùng kia tại sao lại có thể biến đổi? Có phải là nó đã tạo ra một thứ gì đó ảnh hưởng đến chúng ta rồi lợi dụng vài giây đó để tăng thêm sức mạnh cho con quái vật này?" Anh lau sạch người rồi ném tấm vải lót ghế kia đi, "Với những suy luận tạm thời không thể nghiệm chứng này, bây giờ tôi cũng không muốn đào sâu thêm. Ờ, nói về trường hợp thứ hai đi, cứ cho là màn đêm kia thật sự tồn tại, bao trùm lên cả thành phố và cả thế giới trong phó bản này."
Lúc này Vương Thán Chi liền chen vào nói: "Sao có thể làm được? Mấy ánh đèn đường thì không nói, nhưng mặt trăng thì đâu phải bóng đèn, nói tắt là tắt sao?"
"Bất luận là làm thế nào thì chúng ta cứ tạm nghĩ là do một năng lượng nào đó làm đi. Vậy thì chuyện lúc nãy vừa xảy ra, có lẽ là thế giới này bị một màn đên nào đó nhanh chóng nuốt chửng, kéo dài vài giây. Trong vài giây này, quái vật rất có khả năng là do tác dụng của bóng đêm này xảy ra sự biến đổi sinh lý khiến chúng trở nên mạnh mẽ và kỳ dị hơn."
Anh cất cờ lê đi, ngồi xuống cạnh mép đường: "Bản thân tôi nghiêng về khả năng thứ hai nhiều hơn, màn đêm này giống như một hiện tượng tự nhiên. Đối tượng ảnh hưởng và hiệu quả của nó là mục tiêu không chỉ định, không chắc là nó xuất hiện để nhắm vào chúng ta."
Long Ngạo Mân nói: "Vậy trường hợp thứ ba là gì?"
"Là hệ thống tạm thời sửa phó bản do chúng ta tiêu diệt bốn con quái đầu tiên với biểu hiện quá xuất sắc." Phong Bất Giác trả lời.
"Không phải chứ?" Cô Đơn nói: "Trước kia tôi và Cô Độc từng tham gia phó bản hai lần, chưa từng gặp qua tình trạng này. Dù cả đội có tiêu diệt quái nhanh hơn nhẹ nhàng hơn thì cũng không có tình trạng độ khó của phó bản đột nhiên bị tăng lên."
Cô Độc bổ sung thêm: "Trước kia chúng tôi cũng từng gặp qua người chơi có level tương đương với anh Long. Những con quái trong thời gian đầu của phó bản anh ta tiêu diệt chỉ trong vài giây, nên lúc mới bắt đầu tôi mới nói có người chơi level 10 đi cùng thì cứ diệt quái suốt cả đoạn đường cũng sẽ qua map." Lời cậu ta nói là sự thật, nhưng trong phó bản trước đó, người chơi level 10 kia lại không có hành động hay ý muốn bảo vệ hai người bọn họ, nên sau đó hai người họ liền để chế độ tự động.
"Ừ, trường hợp thứ ba tôi cũng cảm thấy rất ít." Phong Bất Giác đăm chiêu trả lời. Thật ra anh nghĩ đến giả thuyết này, chủ yếu là vì cục diện mà AI* thiết lập cho anh trong hình thức sinh tồn cá nhân lần trước. Lúc này anh cũng nhanh chóng phủ nhận khả năng này: "Đây là lần đầu tiên tôi tham gia hình thức sinh tồn đoàn đội, không rõ tình hình thực tế thế nào, nếu đã như vậy chúng ta có thể loại trừ khả năng này."
(*) AI(artificial intelligence) trí tuệ/ trí thông minh nhân tạo.
Lúc này Vương Thán Chi cũng đã lau sạch người, anh ta đứng dậy nói: "Hai khả năng đầu tiên có thể chứng thực sau một thời gian nữa đúng không? Nếu giống như anh Giác nói thì bất luận là khả năng nào, chỉ cần phó bản tiếp tục thì màn đêm kia sẽ xuất hiện lần nữa."
"Có lý." Long Ngạo Mân đứng dậy, giá trị thể năng của anh ta đã hồi phục được một ít: "Vậy tốt nhất là chúng ta phải giải quyết vấn đề trang bị của Cô Độc và Cô Đơn trước khi gặp phải quái vật hay màn đên kia lần nữa."
Phong Bất Giác cũng đứng dậy nói: "Con đường mà tôi dự định sẽ đi có đi ngang qua một Cục Cảnh sát, khi đến đó, chúng ta có thể vào trong tìm thử, có lẽ sẽ có súng hay gậy cảnh sát gì đó. Nếu vận may tốt sẽ có cơ hội tìm thấy áo chống đạn, mặt nạ, và cả khiên." Anh dường như đã hết kiên nhẫn: "Từ lâu tôi đã muốn thử cầm súng xạ kích trên tay sẽ có cảm giác thế nào…"
Long Ngạo Mân nghe xong chỉ cảm thấy sởn gai ốc, ngữ khí của Phong Bất Giác giống như giọng của một tên giết người biến thái đang thiếu điều kiện gây án.
Mọi người bàn bạc vài phút rồi tiếp tục hành động, đi về phía Cục Cảnh sát mà Phong Bất Giác nói đến. Tuy màn đêm xung quanh vẫn khiến không khí trông rất nặng nề, nhưng đối với Cục Cảnh sát mà Phong Bất Giác vừa nói đến, năm người bọn họ ai cũng mang một chút tâm lý hy vọng.
Nên biết rằng, trong giai đoạn đầu của game, vũ khí nhắm bắn là loại vật phẩm hiếm gặp, nếu có thể tìm được súng, mà còn là loại súng đạn pháo uy lực khá lớn, thì có tử vong giữa đường trong phó bản cũng rất xứng đáng.