1.
Năm đó, Ngu Hề trở thành cô nhi.
Lang thang đầu đường, quần áo không đủ mặc, khắp người dơ bẩn. Gương mặt thì lấm lem bùn đất, nhìn nàng chắc cũng chẳng ai tin rằng nàng chính là công chúa tiền triều xinh đẹp và cao quý nhất.
Bị đám ăn mày đánh, phải ngủ ở miếu hoang vùng ngoại ô, chẳng những thế nàng còn phải thường xuyên vật lộn với đám sói đói.
Đã từng có ý định tự vẫn, nhưng nàng không cam tâm. Cảnh tượng phụ hoàng bị loạn đao chém chết, còn mẫu hậu dùng đao tự sát vẫn luôn tái hiện và ám ảnh nàng trong từng giấc mơ. Nàng tận mắt chứng kiến từng huynh đệ tỷ muội bị dùng hình, hành hạ cho đến chết. Đó chính là mối hận vong quốc sâu sắc thôi thúc nàng phải gắng gượng để sống tiếp.
Vào ngày Tĩnh Quốc hầu soán vị đoạt ngôi, vì lén xuất cung nên nàng may mắn thoát nạn, khi trở về chỉ thấy ánh lửa ngập trời, thấy đầu của phụ hoàng và mẫu hậu bị treo trên cửa thành. Đêm hôm đó, nàng chỉ cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng tận cùng, nàng ước gì mình cũng chết đi trong trận cung biến đó.
Sau hôm đó, nàng trở thành trọng phạm triều đình, dư đảng của tiền triều.
Nàng phải tiếp tục sống, tìm gặp ‘người kia’, sau đó phục quốc.
2.
Trong lúc tình cờ, nàng nghe phụ hoàng có nhắc tới ‘người kia’.
Phụ hoàng có một em trai nhỏ hơn người mười tuổi, bởi vì không có mẫu phi nên thường hay bị huynh đệ bắt nạt, sau đó hắn tự sát. Nhưng hắn chỉ giả chết, rồi lặng lẽ xuất cung, quy ẩn núi rừng, sống tự do tự tại.
Khi đó, chỉ là một câu chuyện kể lúc nhàn rỗi, nhưng bây giờ, đó chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, là hy vọng cuối cùng của nàng.
Nhưng thiên hạ rộng lớn, nàng phải đi đâu để tìm ‘người kia’ chứ?
3.
Hoàng cung. Thiền điện
“Bệ hạ, tại sao người không giết công chúa tiền triều kia?” Nam tử áo đen quỳ gối trước điện, nghi ngờ hỏi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Lúc này, Tân đế Niếp Phong đang nhàn nhã suy nghĩ tối nay nên triệu vị phi tử nào thị tẩm, nghe hắn hỏi thì bình tĩnh đáp: “Tiền triều còn có một dư đảng khác, chính là hoàng tử do kỹ nữ phong trần sinh ra, từ nhỏ đã giả chết trốn khỏi hoàng cung.” Niếp Phong cười âm u nói: “Chúng ta còn phải nhờ tiểu công chúa kia đi tìm hoàng thúc của nàng.”
Hắn lập tức cung kính dập đầu, “Bệ hạ anh minh.”
“Nhiệm vụ của ngươi là giám sát công chúa, bảo vệ an toàn cho nàng.” Niếp Phong đứng dậy, đi vào tẩm thất.
“Tuân lệnh.” Thân hình nam nhân chợt loé lên rồi biến mất.
Ngu Hề bóc một lớp vỏ cây, trong đêm tối, cảm giác sần sùi của vỏ cây khiến nàng run lên, chật vật cắn xé từng miếng một. Nàng đã đói suốt ba ngày nay rồi.
“Ngao…” Một con sói đói cứ gầm gừ, quanh quẩn bên cạnh nàng.
Ngu Hề cười chua xót, chậm rì nói: “Mày cũng đói phải không? Mày muốn ăn ta sao?” Sức lực của Ngu Hề đã cạn kiệt, chỉ có thể dựa vào thân cây, chờ chết.
“Vèo…” Một hình bóng màu đen chợt loé lên, dùng đao chém chết con sói trên người nàng. Sói đói vùng vẫy mấy cái rồi gục chết.
“Công chúa, thuộc hạ phụng mệnh tiên hoàng, đến bảo vệ công chúa. Thuộc hạ chậm trễ, mong công chúa trách phạt!” Nam tử áo đen quỳ xuống trước mặt Ngu Hề, dập đầu ba cái.
Ánh mắt Ngu Hề mệt mỏi, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Nam tử áo đen sửng sốt, hắn cứ tưởng nàng sẽ trách mắng nhưng nàng chỉ hỏi tên hắn.
“Mộc Chiêu.”
“Được, Mộc Chiêu. Từ nay về sau, ngươi được tự do, ngươi đi đi.” Ngu Hề phất phất tay, tỏ ý muốn Mộc Chiêu rời đi.
Mộc Chiêu đơ người một lát rồi nói: “Công chúa, Mộc Chiêu phải bảo vệ công chúa.”
Ngu Hề bỗng nhiên cười to, giọt lệ vòng quanh nơi khoé mắt, nói: “Ngươi bảo vệ ta thì có ích lợi gì? Ta là con gái, không thể nào kế thừa ngôi vị hoàng đế được. Ta đã tìm ‘người kia’ hai tháng, nhưng người ấy vẫn không xuất hiện. Điều này chứng tỏ, người ấy chẳng quan tâm đến giang sơn xã tắc. Ta sống còn có ý nghĩa gì nữa? Ta còn sống nữa để làm gì!”
Mộc Chiêu không biết phải làm sao, chỉ có thể kiên trì quỳ dưới đất, trong đầu nghĩ: ‘Thì ra công chúa cũng không biết tung tích ‘người kia’. Mấy ngày nay, hắn đi theo công chúa, là công dã tràng sao…
5.
Mộc Chiêu kể lại chuyện xảy ra đêm qua cho Niếp Phong.
Nghe xong thì sắc mặt Niếp Phong tái xanh, hất đổ tấu chương trên bàn hất đổ xuống đất.
“Nàng thật sự không biết tung tích của Tô Úc?!” Cả người Niếp Phong phát run: “Hai tháng nay, ta đã phái ám vệ lùng sục khắp nơi, cũng không thấy Tô Úc đến tìm nàng. Ngươi giám sát nàng cũng đã lâu, nàng ta căn bản cũng không biết phải tìm hắn ở đâu!” Tay Niếp Phong nắm lại thành quyền, hung hăng nói.
“Tô Úc tuy thân phận hạ tiện nhưng lòng dạ thâm sâu. Năm đó, hắn lập mưu tự sát, cũng không phải là bị ghét bỏ, mà là…… hắn sợ tiên hoàng một khi lên ngôi sẽ diệt trừ phe cánh, mưu sát huynh đệ.”
Lưng Mộc Chiêu lập tức toát mồ hôi lạnh, hoàng đế tiền triều khi còn là hoàng tử vẫn luôn nổi danh nhân đức hiếu học, không ngờ sau khi đăng cơ lại tàn sát hết tất cả huynh đệ. Nhưng năm đó, Tô Úc mới có chín tuổi, một đứa trẻ trong mắt thiên hạ lại có thể nhìn thấu lớp nguỵ trang của tiên hoàng, là đáng sợ đến mức nào!
“Dù có đem cả thiên hạ này lật ngược lên cũng phải tìm được Tô Úc!”
“Vậy, còn công chúa…?”
“Tô Úc chắc đã biết tiểu công chúa chỉ là mồi nhử… nàng ta đã vô dụng rồi, giết đi!”
6.
Sáng sớm, Mộc Chiêu mang tâm sự nặng nề trở về căn nhà nhỏ tồi tàn của Ngu Hề.
Đi tới cửa, nhìn ánh đao sáng loáng trong vỏ, hắn hơi do dự. Tối hôm qua, công chúa thật sự đã tạo cho hắn ấn tượng quá sâu sắc, so với những công chúa ương ngạnh kiêu ngạo thì nàng kiên trì và đầy nghị lực. Hai tháng qua, nàng đã trưởng thành thật mạnh mẽ và phi thường… Không, không được suy nghĩ lung tung, hắn phải giết nàng.
Nắm chặt đao, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hắn cho nàng cái chết thật thanh thản trong giấc ngủ.
Cửa mở ra, trong nhà trống rỗng.
Có một mảnh vải được vắt trên giá lửa, là bức thư nàng gửi cho Mộc Chiêu.
‘Mộc Chiêu, đa tạ ngươi. Ta và hoàng thúc đã rời khỏi kinh thành. Ngươi cùng chủ tử Niếp Phong hãy tận hưởng đêm trăng tròn tối nay nhé.”
…
Trong hoàng cung, Niếp Phong đọc xong bức thư, lập tức lật bàn.
“Tối nay, hoàng cung giới nghiêm, một con ruồi cũng không được phép vào!” Bức thư này chính là chiến thư, chắc chắn tối nay bọn họ sẽ hành động.
7.
Một đêm, hoàng cung bình an vô sự.
Một đêm, Niếp Phong không hề chợt mắt.
Trong một khách điếm nhỏ tại kinh thành, Tô Úc và Ngu Hề đã có một đêm yên giấc.
Ngu Hề dậy từ rất sớm, nghĩ đến lần đầu tiên nàng gặp Tô Úc.
Chính là nửa tháng trước, trong một đêm mưa tằm tã, nàng đang ngủ trong ngôi miếu đổ nát, cả người lạnh cóng đến phát run.
Có người vỗ nhẹ lên vai, lay nàng thức giấc.
Hắn mặc một bộ y phục màu trắng thanh đạm như ánh trăng.
Trên mặt đất của ngôi miếu đổ nát ngập nước, nhưng trên người hắn lại khô ráo sạch sẽ. Con ngươi trong suốt, thanh khiết như cơn mưa lạnh gột rửa sương khói nhân gian.
“Ta là Tô Úc.” Hắn vỗ nhẹ một cái lên đầu nàng, cười tựa như cơn gió xuân ấm áp.
Ngu Hề thấy mắt cay cay, thì ra nàng đã khóc từ bao giờ, hơn một tháng trời chạy trốn gian khổ, bao nhiêu kinh hoàng và uất ức mà nàng đã trải qua nhanh chóng biến thành mây khói, người trước mắt làm cho nàng cảm thấy ấm áp và an lòng. Ngu Hề đưa tay ra muốn ôm hắn, nhưng vừa thấy tay mình bẩn thỉu thì lại ngượng ngùng thu về.
Tô Úc thở dài, ngồi xổm người xuống, vạt áo trắng nhanh chóng bị dính bẩn. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Ngu Hề nhắm mắt, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Ngu Hề, cháu đã cực khổ rồi.” Hắn nhẹ nhàng trấn an nàng.
Ngu Hề nằm trong ngực hắn, không nhịn được lắc đầu, nàng khóc như mua làm ướt cả vai áo của Tô Úc.
“Ngu Hề, có người đang theo dõi cháu. Y vừa rời đi, một lát nữa sẽ quay lại. Bây giờ, cháu hãy nghe ta nói.”
Ngu Hề gật đầu một cái.
Tô Úc đối mặt với Ngu Hề, nói: “Nhớ kỹ, cháu chưa từng gặp ta, cháu phải tiếp tục tìm kiếm khắp nơi. Sau đó hãy tìm một cơ hội, khiến cho bản thân mình gặp nguy hiểm, kẻ theo dõi cháu chắc chắn sẽ hiện thân. Cháu hãy nói với y là cháu không biết ta ở đâu, chờ y đi báo với chủ tử, lúc đó chính là cơ hội chạy trốn.”
8.
Mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của Tô Úc.
Đêm đó, hoàng thành phòng thủ nghiêm ngặt, sáng hôm sau, Hoàng đế phát lệnh truy nã công chúa tiền triều Ngu Hề.
Lục soát khắp nơi đến ngày thứ ba thì dân chúng phẫn nộ, họ vốn không quan tâm ai đang làm chủ thiên hạ, nhưng hoàng đế tiền triều chưa bao giờ ngang ngược tàn bạo như tân đế, lục soát khắp nhà dân bất kể ngày hay đêm.
Đúng lúc này, Vương gia tiền triều Tô Úc lập tức dấy binh khởi nghĩa, dẫn nghĩa quân liên tục công phá bảy toà thành lớn.
Mỗi khi chiếm được một thành, Tô Úc đều hạ lệnh phát chẩn lương thực quần áo cho dân, được muôn dân kính ngưỡng và âm thầm giúp đỡ. Việc dân chúng lén mở cửa thành cho nghĩa quân và thủ thành đầu hàng liên tiếp được cấp báo về thành đô.
Đại cuộc đã định.
9.
“A Úc.”
“Ngu Hề, ta đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, phải gọi là ‘Hoàng thúc’.”
Tô Úc bất đắc dĩ thở dài, buông bản đồ trong tay xuống, ngước mắt nhìn cô gái trong doanh trướng. Hắn sống nơi thâm sơn nhiều năm, vốn cũng chẳng còn để tâm đến tước vị, nhưng mấy tháng trước, lúc Ngu Hề gọi hắn là ‘A Úc’ trước mặt các tướng sĩ đã làm chúng tướng kinh hoàng không nhỏ, còn gián tiếp làm cho khuôn mặt già nua của hắn đỏ lên.
Quả nhiên, hắn không nên nuông chiều nàng quá mức.
“Đây là kế sách mà ta mất cả đêm mới nghĩ ra được. Người hãy xem một chút đi.” Ngu Hề cầm một tờ giấy đặt lên bàn Tô Úc, sau đó ngồi một bên uống trà.
Tô Úc nghiêm túc cầm tờ giấy lên, mở ra xem một chút, rồi lại có chút lúng túng ho khan mấy tiếng.
“Ngu Hề, cháu nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai sẽ tiến vào hoàng cung.”
“Người sẽ làm hoàng đế ư?” Ngu Hề hỏi.
“…” Tô Úc yên lặng.
Ngu Hề đặt ly trà trong tay xuống, nhìn về phía người đàn ông áo trắng, thanh đạm đến mức không nhiễm một chút bụi trần.
“Ngôi vị hoàng đế và thiên hạ chính là niềm khát khao của vô số đàn ông trên thế gian, nhưng ngươi lại có được quá dễ dàng, có phải người vẫn muốn ẩn cư nơi rừng sâu núi xa hay không…”
“Ngu Hề.”
“Người phải làm hoàng đế! Người là người thừa kế chính thống, thiên hạ là của Tô thị!”
Ngu Hề đứng lên, bước từng bước tới trước mặt Tô Úc, đôi mắt nhìn chăm chú vào Tô Úc. Từng chữ từng chữ mang theo nỗi đau tột cùng: “Ngu Hề mãi mãi không thể nào quên được cảnh tượng phụ hoàng và mẫu hậu bị treo đầu thị chúng, người phải giết Tĩnh Quốc hầu, phải giết từng người từng người thân của y, không tha cho một ai!”
Không khí rất yên tĩnh, rất yên tĩnh.
Tô Úc chậm rãi nhắm mắt lại, giọng hắn xa xăm than thở: “Ngu Hề, cháu thay đổi rồi.”
10.
“Thị phi ân oán, vĩnh viễn sẽ không có điểm cuối. Sớm biết có hôm nay, ban đầu… ta sẽ không ra tay cứu cháu, không nên vì thương hại cháu mà xuống núi.”
Cả người Ngu Hề run lên.
Tô Úc đau khổ cùng cực nhắm lại hai mắt.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Một lưỡi dao sắc bén bỗng loé lên, thẳng tắp đâm về phía Tô Úc. Hắn chưa kịp né tránh thì Ngu Hề đã lao đến, thân thể nhỏ bé nhào lên che chắn cho hắn.
Máu tươi lập tức nhiễm đỏ vạt áo trắng như tuyết của Tô Úc.
Người trong ngực khẽ run, máu từ vết thương từ từ chảy ra, càng lúc càng nhiều, thấm đỏ trên áo trắng giống như những hoá hàn mai đang nở rộ.
Tô Úc không kịp suy nghĩ nhiều, nắm lấy kiếm, một kiếm đâm vào ngực thích khách Mộc Chiêu.
11.
“Ngu Hề!” Tô Úc thất thanh gọi, ôm nàng không ngừng run rẩy. Máu của Ngu Hề từ màu đỏ thẫm dần dần biến thành đen.
Trên thân kiếm có độc.
Ba người từ bên ngoài xông vào doanh trướng nhưng đã muộn. Mộc Chiêu bị bắt quỳ dưới đất. Tô Úc hai mắt đỏ như máu, vừa trị thương cho Ngu Hề vừa hỏi: “Giải dược!”
Mộc Chiêu lạnh lùng trả lời: “Không có thuốc giải.” Nói xong liền cắn lưỡi tự vẫn.
12.
“Lúc ta chào đời, có người ở ngoại thành hát bài Cai hạ ca. Phụ hoàng cho rằng đây là điềm gở nên đặt cho ta cái tên ‘Ngu Hề’.”
“Ngu hề ngu hề nại nhược hà… Tuy ta là trưởng công chúa…. nhưng từ nhỏ đã không được thương yêu….. Mẫu hậu luôn sủng ái hoàng đệ, phụ hoàng thích hoàng huynh… Sau đó thì nước mất nhà tan…. cho đến khi ta gặp người.”
“Ban đầu ta cứ nghĩ rằng người là tiên trên trời… Ta không dám nháy mắt… Sợ chỉ nháy mắt một cái thì người sẽ biến mất.”
“Ta sợ… đây chỉ là một giấc mộng…”
“Ta không phải thật tâm muốn người làm hoàng đế. Chẳng qua là… ta muốn người…”
“Ta muốn người mãi mãi ở bên cạnh ta…. Thương xót ta… Yêu thương ta…”
“Mặc dù ta biết rằng… người không thích ngôi vị hoàng đế… nhưng vẫn ép người… Đây là cách duy nhất để ta giữ chân người…”
Ngu Hề cười điềm đạm, khoé mắt long lanh ngập nước, hình ảnh mông lung trong đôi mắt nàng là Tô Úc, chỉ có Tô Úc.
Trên mặt Tô Úc đều là nước mắt, hắn cầm tay Ngu Hề, giọng run run hỏi: “Nàng yêu ta?”
Quả thực Tô Úc không hiểu, tại sao mình lo lắng cho nàng, tại sao vì nàng mà cam tâm tình nguyện khởi binh xen vào chuyện hậu thế. Tâm hắn vốn vững như bàn thạch, đã sớm quyết tâm cách xa chốn hồng trần, nhưng không ngờ vì nàng, hắn đã làm tất cả những điều này.
Tại sao khi nàng gọi ‘A Úc’ thì hắn sẽ vui mừng, tại sao hắn lại nuông chiều nàng hết mực, tại sao khi vẽ nàng hắn cảm thấy hạnh phúc vui vẻ… tất cả không phải đã quá mức rõ ràng rồi sao.
“Người là… hoàng thúc duy nhất của ta…”
Ngu Hề không run rẩy nữa, nàng yên tĩnh và dịu ngoan nằm trong lòng Tô Úc.
Nàng không trả lời câu hỏi của hắn, vậy… giữa nàng và hắn chỉ là tình cảm ruột thịt ư…
Tô Úc ôm thân thể Ngu Hề đang dần dần lạnh đi, hắn không cử động, hai mắt từ từ tan rã.
13.
Tân hoàng lên ngôi, thiên hạ thái bình.
…
Về sau, hậu thế gọi thời kỳ chính quyền hỗn loạn này là ‘Tĩnh hầu loạn cương’, các sử gia đã ghi chép lại rất nhiều thoại bản, có thoại bản gần với sự thật, cũng có thoại bản được tô vẽ thêm.
Nhưng, có một câu chuyện, chỉ có một người biết.
Sử sách không hề ghi chép lại.
Tô Ngu Hề, mười bảy tuổi, chỉ thích một người, người này họ Tô, tên Úc.
Trước khi chết, nàng cũng không tiết lộ chuyện này. Bởi lẽ, thay vì hai người đau khổ thì một người đau khổ, không phải sẽ tốt hơn sao? Nàng yêu Tô Úc như vậy, làm sao cam lòng để cho hắn sầu thương vì cái chết của nàng… làm sao được chứ?
Cho nên, hôm đó nàng an tâm nhắm mắt lại, trước mắt là sự thanh tĩnh, nàng thấy ánh nắng ban mai sau cơn mưa tằm tã, nàng bước đi trên thềm đá phủ rêu xanh, ngắm nhìn rừng xanh thăm thẳm.
Ở đó, nàng nhìn thấy một nam nhân với bộ áo trắng, thanh nhã, đạm mạc như tranh vẽ.
Cai hạ ca
垓下歌
力拔山兮氣蓋世,
時不利兮騅不逝。
騅不逝兮可奈何,
虞兮虞兮奈若何。
Dịch thơ: Cai Hạ ca
Lực bạt sơn hề khí cái thế,
Thì bất lợi hề chuy bất thệ.
Chuy bất thệ hề khả nại hà,
Ngu hề Ngu hề nại nhược hà?
Sức dời núi, khí trùm trời,
Ô Truy chùn bước bởi thời không may!
Ngựa sao chùn bước thế này?
Ngu Cơ, biết tính sao đây hỡi nàng?
Bài ca này được chép trong ‘Sử ký’ phần ‘Hạng Vũ bản kỷ’ và ‘Hán thư’ phần ‘Hạng Tịch truyện’, sau được ‘Nhạc phủ thi tập’ xếp vào Cầm khúc ca từ, với tên ‘Lực bạt sơn tháo’ 力拔山操. Bài này cùng với ‘Đại phong ca’ 大風歌 của Lưu Bang 劉邦 được coi là hai bài thơ sớm nhất đời Hán làm theo lối Sở từ.
Tháng 12 năm 202 tr.CN, Hạng Vũ đóng binh ở Cai Hạ, binh ít lương hết, bị quân Lưu Bang vây mấy lớp. Một đêm, Hạng Vũ nghe bốn mặt quân Hán hát một khúc ca nước Sở, cảm thấy thế lớn đã mất, uống rượu trong trướng, cảm khái hát khúc ca bi thiết này. Đây chính là bài thơ duy nhất còn lại của Hạng Vũ.
Đặt tên cho tiểu công chúa là Ngu Hề, ban đầu chắc cũng chẳng thương yêu gì.