Như thế xem ra không cần lo lắng bị chết ngạt. Hách Thiên Thần ngồi trên ghế, thiếu nữ nhìn hắn phủi đi một chút bụi bậm trên y mệ, vốn là muốn mở miệng nhưng bỗng nhiên nói không nên lời, cũng giống như Tiểu Trúc thỉnh thoảng sẽ ngẩn người nhìn Hách Thiên Thần, nàng cũng si ngốc nhìn như thế, chỉ cảm thấy y mệ màu thanh lam phủi đi bụi bậm lại tràn đầy mỹ cảm.
“Ta nghĩ rằng ngươi là khách nhân mà thiếu gia đã mời đến.” Chờ hắn buông tay, thiếu nữ đứng ở vách tường, vẫn không ngừng quan sát trên người hắn.
Lại là thiếu gia, Hách Thiên Thần khẽ cười, “Thiếu gia của ngươi thỉnh mấy vị khách nhân?”
“Chỉ một mình ngươi.” Thiếu nữ nghiêng đầu, kinh ngạc nói ra cảm giác của chính mình, “Ta vừa tiến vào nhìn thấy ngươi thì bỗng nhiên cảm giác ngươi mới giống chủ nhân ở nơi này, hết thảy mọi người ở đây ắt hẳn phải nghe lời phân phó của ngươi. Ngươi nói xem, có kỳ quái hay không?”
Người ngồi trên ghế vẫn giữ nguyên biểu tình bình thản, tựa hồ thừa nhận một cách thờ ơ đối với điểm này, hoặc cũng có thể là vui vẻ đồng ý, “Vì sao không nói ngươi tên là gì?”
“Ta tên là Hợp Hoan.” Thiếu nữ không hề ngượng ngùng khi nói ra cái tên thập phần quyến rũ này, đôi mắt đen láy nhìn khắp lượt từ trên mặt xuống người của Hách Thiên Thần, “Ngươi không hề cảm thấy hiếu kỳ thiếu gia của ta là ai hay sao?”
“Nếu ta hỏi thì ngươi có nói hay không?” Hách Thiên Thần thản nhiên đứng lên. Thiếu nữ trước mắt xem ra rất khả ái, nhưng khi hắn phát hiện chính mình hoàn toàn không thể vận công, bất luận Hợp Hoan trước mắt khả ái như thế nào thì hắn cũng không xem nàng là một thiếu nữ tầm thường.
“Ngươi không hỏi thì làm sao biết ta sẽ không nói?” Hợp Hoan mỉm cười, trên khuôn mặt lộ ra một chiếc lúm đồng tiền, hai bờ má ửng đỏ xem ra giống như một quả táo, thập phần mê người, nhìn thấy hắn đứng lên, nàng cũng đi đến vài bước.
“Thiếu gia của ta họ Lý.” Không đợi hắn hỏi, nàng liền nói trước, đưa tay vuốt nhẹ lên bím tóc trước ngực, bỗng nhiên cúi đầu, “Thiếu gia nói….”
“Thiếu gia của ngươi nói gì?” Ánh mắt của Hách Thiên Thần lướt qua vách tường đã được khép kín.
“Thiếu gia nói….” Hợp Hoan nhìn xuống mũi chân của mình, nhan sắc trên mặt đỏ ửng như quả táo, bỗng nhiên nhắm mắt lại rồi lớn tiếng nói, “Thiếu gia muốn ta hảo hảo hầu hạ ngươi.”
Dứt lời, nàng tựa như nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nhìn xuống mũi chân của mình, vô luận lúc trước Hách Thiên Thần làm cho nàng nhìn hắn không chớp mắt như thế nào, thì giờ khắc này lại giống như không có dũng khí ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ cùng với một câu hỏi, “Thiếu gia của ngươi muốn ngươi hầu hạ ta như thế nào?”
Lúc này Hợp Hoan mới ngẩng đầu, “Ngươi muốn ta làm như thế nào thì ta liền làm như thế nấy, muốn cái gì…..cũng được….” Nàng cúi đầu, lại lặng lẽ nâng mắt, sau đó rất nhanh lại cúi mặt xuống.
Bỗng nhiên ngất xỉu trong thư phòng, sau khi tỉnh lại thì phát hiện không biết mình đang ở nơi nào, nội lực trên người không thể sử dụng, chỉ có một gian phòng trống trải và một thiếu nữ đột ngột xuất hiện, ai đối mặt với hết thảy việc này sẽ luống cuống nghi hoặc cũng như bất an, nhưng Hách Thiên Thần xem ra rất bình tĩnh, giống như không có chuyện gì có thể khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Nghe thấy lời nói của Hợp Hoan, ánh mắt của Hách Thiên Thần nhìn nàng vẫn như trước, vừa ôn hòa vừa hữu lễ, thậm chí vẫn bình thản không hề biến đổi.
Lúc này, nếu Hợp Hoan biết thân phận của hắn mà còn dám ở trước mặt hắn cúi đầu lộ ra nhược điểm ở sau cổ, thì trừ phi nàng thật sự là một thiếu nữ bình thường, hoặc là có mười phần chắc thắng khiến nàng hoàn toàn tự tin
Vô luận ai mất đi nội lực thì cũng sẽ trở nên yếu ớt, có lẽ sự tự tin này bởi vì như vậy mà ra, mặc dù là Thiên Cơ các Đàn Y công tử thì làm sao lại có ngoại lệ. Nàng có lẽ là một thiếu nữ bình thường, chỉ vì xuất hiện ở một nơi bất thường nên trông có vẻ kỳ quái, hoặc nàng chính là một cao thủ bất lộ tướng, hai đáp án này, đến tột cùng cái nào mới chính xác…. “Muốn cái gì cũng được?” Hách Thiên Thần nhìn khắp tứ phía, “Không bằng trước tiên đem đến một ly rượu.”
Hợp Hoan xem ra có một chút thất vọng, “Chỉ cần rượu thôi sao?” Nàng quay người lại, không biết từ nơi nào mang đến một ly rượu, cầm lấy ly rượu hướng hắn đi đến, trên mặt vẫn còn lộ ra nụ cười ngượng ngùng, đi đến một khoảng cách rất gần Hách Thiên Thần thì mới dừng lại cước bộ, “Thật sự chỉ cần rượu thôi sao?”
Nàng lại xác nhận, Hách Thiên Thần trả lời một câu không rõ hàm nghĩa, “Ngoại trừ rượu thì không biết cô nương còn có thứ gì?”
Nàng lui ra phía sau một chút, hơi mỉm cười, bỗng nhiên đem ly rượu nâng lên môi, cũng không uống mà ly rượu lại từ trong tay của nàng rơi xuống đất, đồng thời y phục của nàng cũng được thoát hạ, không biết nàng làm như thế nào, nhưng chỉ trong chốc lát, hiển lộ trước mặt Hách Thiên Thần là thân thể của một thục nữ đã trưởng thành, hương thơm trên cơ thể của thiếu nữ hòa lẫn với hương rượu tạo thành một mùi vị ngất ngây lòng người.
Thân thể của nàng bởi vì lộ ra dưới ánh mắt của Hách Thiên Thần mà trở nên run lên nhè nhẹ, bím tóc đen huyền phân tán, từ đầu vai xõa dài ra sau lưng, chỉ khác biệt một chút mà lại sinh ra biến hóa kinh người, nàng không còn giống một thiếu nữ mà là một tuyệt đại giai nhân tràn ngập mị sắc, nàng mỉm cười ngượng ngùng, hướng thân thể dựa vào người của Hách Thiên Thần.
Cánh tay trắng như tuyết duỗi ra, đó là sự cám dỗ mà không người nào có thể kháng cự, nếu trước mắt là một người khác thì tất nhiên sẽ đưa tay nghênh đón, nhưng ngay khi nàng chuẩn bị dựa vào thì một ánh sáng sắc bén hiện lên, từ phía sau gáy của nàng phóng ra!
Hách Thiên Thần bị mất nội lực, không có khả năng vận công, một ánh sáng sắc bén hiện lên trước mắt hắn, hắn làm sao có thể tránh né? Ngay lúc này, phía dưới y mệ bỗng nhiên lấp lánh kim quang, hai luồng ánh sáng chạm vào nhau. Đinh, một tiếng vang lên, có cái gì đó bắn lên trên tường rồi rơi xuống. Một kích của Hợp Hoan bất thành nên nàng vội vàng thoát lui, nàng hướng đến cơ quan của cánh cửa ngầm nhảy đến, mái tóc đen bồng bềnh theo đường cong lả lướt của thân thể, khi đến được cánh cửa thì cổ họng của nàng bỗng nhiên căng thẳng. (NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn)
“Ách–” Đó là một sợi dây xoắn ngay cổ, nó mảnh như sợi tóc, nó vòng vào cổ của nàng đặc biệt nhanh, chỉ cần mới vừa rồi nàng dừng lại chậm một bước thì giờ khắc này có lẽ đã đầu lìa khỏi cổ.
Nàng không dám manh động. Phía sau truyền đến giọng nói bình thản ôn hòa, “Hình như cô nương đã quên vài thứ.”
Hợp Hoan không thể mở miệng cũng không dám mở miệng, Hách Thiên Thần nắm chặt Giao Tàm ti trong tay, tiếp tục cười thản nhiên, “Đã quên mặc lại xiêm y, đi ra ngoài như thế sẽ dễ bị phong hàn.”
Nàng chậm rãi xoay người, thứ gì đó trên cổ họng được thả lỏng một chút, nàng thoát khỏi tay hắn nhưng cũng không dám tùy ý đi lại, cho dù chỉ nhìn thấy một nụ cười ôn hòa lạnh nhạt nhưng nàng cũng không dám khinh thường, nàng thong thả ngồi xuống nhặt lên trang phục, mỗi một phần trên thân thể theo động tác của nàng đều lộ ra phong tư mê người, Hách Thiên Thần không lảng tránh, ánh mắt của hắn rất chuyên chú, cũng giống như hết thảy những người nam nhân khác đều sẽ làm như vậy vào lúc này, nhìn không chớp mắt. (nhìn cái giề)
“Công tử có tức giận hay không? Vừa rồi Hợp Hoan chỉ đùa một chút….” Chờ đến khi Hợp Hoan mặc vào xiêm y, nàng tựa hồ lại trở thành tiểu cô nương dễ dàng thẹn thùng đỏ mặt.
“Ta làm sao lại tức giận? Ta cũng chỉ là vui đùa với ngươi mà thôi.” Giao Tàm Ti quấn quanh trong tay của Hách Thiên Thần, động tác của hắn rất ôn nhu, vẫn hữu lễ mà ôn hòa như trước.
Hợp Hoan biết rõ giờ khắc này hắn không có nội lực, nếu nàng xuất thủ thì chưa hẳn không có phần thắng, nhưng nàng không dám dễ dàng thử lại một lần nữa.
Nam nhân đứng ngay nơi đó cho dù mất đi nội lực thì vẫn không hề bất an, bộ dáng bình thản ung dung, hết thảy tâm tư và tính toán của nàng đều bị lộ ra dưới mắt của hắn, tựa hồ có một cảm giác áp bách từ trên người hắn lan tỏa khắp phòng, đó là tư thái, chỉ có tuyệt đỉnh cao thủ mới có tư thái như vậy.
Không chỉ có võ công tu vi cao thâm, cao thủ đạt đến cảnh giới này thì bất luận chiêu thức nào cũng đều có thể phát huy hiệu quả đáng sợ nhất trong tay của hắn, chỉ cần tùy ý đứng thẳng đã có thể dung hợp với khí thế của thiên địa tự nhiên, giơ tay nhấc chân đều khó có thể tìm được sơ hở. Cao thủ như vậy, nàng làm sao dám dễ dàng manh động? Nàng chỉ hối hận trước đó không hề phát hiện, nhưng hắn che giấu rất kỹ, rất tự nhiên, làm sao có thể trách nàng không phát hiện đã rơi vào tay của một tuyệt hảo cao thủ, hắn không hề để lộ uy thế ra bên ngoài, hết thảy hơi thở đều thu lại, cho nên ban đầu trong chốn võ lâm không ai biết được võ công của Đàn Y công tử sâu cạn như thế nào là bởi vì Hách Thiên Thần căn bản chưa từng hiển lộ.
Mặc dù mất nội lực nhưng hắn cũng không phải là đối tượng mà nàng có thể dễ dàng xuống tay. Hợp Hoan cứ đứng phía trước cửa cơ quan ngầm, một bước cũng không dám đến gần Hách Thiên Thần.
“Công tử quả nhiên đại nhân đại lượng, nếu cảm thấy ở đây không có ý nghĩa thì là ta không tốt.” Giống như mới vừa rồi chưa phát sinh bất luận điều gì, nàng cười khéo léo, sau đó trừng mắt nhìn rồi chỉ về phía cánh cửa ngầm, “Bên ngoài còn rất nhiều nơi có ý nghĩa, công tử nếu đến đây làm khách, vì sao lại không đi xem thử, nếu công tử không chê, ta…..ta có thể dẫn đường cho ngươi.”
Cắn môi, tựa hồ vì những hành động mới vừa rồi mà cảm thấy có lỗi, nàng hơi thoáng cúi đầu, nếu không làm ra những việc trước đó thì bất luận người nào cũng sẽ cho rằng nàng quả thật là một thiếu nữ hồn nhiên không biết thế sự.
Giờ khắc này Hách Thiên Thần giống như đã quên hết thảy việc trước kia, hắn gật đầu, “Như vậy phiền cô nương dẫn đường.”
Hợp Hoan đang muốn mở cửa thì một bàn tay đã duỗi ra, nhẹ nhàng nhấn vào một chỗ trên vách tường, cánh cửa chuyển động một cách yên lặng.
Nàng cả kinh trong lòng, “Công tử dường như rất quen thuộc với nơi này?”
“Lần đầu tiên đến đây làm khách, không thể nói là rất quen thuộc.” Hách Thiên Thần để cho nàng đi trước, hắn bước theo sau, ra khỏi cánh cửa, bên ngoài được giăng đầy hoa đăng, bên trong hành lang rất tối khiến những ngọn hoa đăng chiếu xuống thành một màu đỏ mông lung.
“Nhưng làm sao công tử lại biết cách đi ra khỏi cửa?”Hợp Hoan đi trước, tiếng bước chân của nàng nhẹ như những cánh hoa rơi trên mặt đất, nhưng làm nàng kinh hãi là nàng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.
Cước bộ của Hách Thiên Thần tựa hồ không cần dùng nội lực, giống như đang đi trên không trung, hắn bước đi tiêu sái, mỗi một bước đều là thản nhiên, dưới chân yên lặng không một tiếng động, “Nhìn thấy cô nương mở cửa thì tự nhiên sẽ biết.”. Truyện Sắc
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, Hợp Hoan cũng không thể không kinh hãi, cơ quan trên cánh cửa ngầm được thiết kế ở bên trong vách tường, nếu muốn mở ra thì phải dựa vào đúng vị trí và cùng với góc độ và lực đạo phù hợp khi nhấn xuống, sai sót dù chỉ nửa điểm cũng không thể mở ra, hắn chỉ nhìn một lần nhưng lại có thể điềm nhiên thực hiện động tác chính xác như vậy, kỳ thực là hắn mỗi thời mỗi khắc đều đang nhắc nhở nàng, không cần làm ra việc ngốc nghếch. Kinh hãi phát hiện điểm này, Hợp Hoan ngậm miệng không hề lên tiếng.
Trong chặng đường yên lặng đến mức đáng sợ, hai người tiếp tục bước đi, dần dần có thể nghe thấy tiếng người truyền đến, ở cách đó không xa là một cánh cửa, Hợp Hoan đi đến trước cánh cửa, “Đến nơi này thì ta không thể tiếp tục đi vào.”
Lời nói của nàng dường như có một chút tiếc nuối, Hách Thiên Thần chỉ vào cánh cửa rồi nói, “Thiếu gia của ngươi đã từng nói, ta muốn cái gì thì ngươi đều phải nghe theo, nếu ta mời ngươi đi vào, ngươi có đi hay không?”, “Nếu công tử muốn ta đi vào thì ta đương nhiên có thể.” Hợp Hoan mỉm cười không hề miễn cưỡng, vui mừng hớn hở mở cửa ra.
Cửa vừa mở thì bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng và âm thanh làm cho người ta mặt đỏ tai hồng, Hách Thiên Thần đứng trước cửa tựa hồ cũng ngây ngẩn cả người.
Trong gian phòng rộng lớn chỉ kê một chiếc giường, có thể nằm hơn mười người mà vẫn rộng rãi, giờ khắc này ở trên giường có hai người đang gắt gao quấn lấy nhau, như hai con dã thú cắn xé đang ái ân kịch liệt, mồ hôi như mưa tuôn ra trên thân thể xích lõa, tiếng da thịch mạnh mẽ chạm vào nhau cùng tiếng thở dốc nặng nề khàn đặc không ngừng vang lên, hơi thở tình dục thối nát phiêu tán trong không khí.
“A, a – hảo, Cửu Tiêu, nữa đi!” người bị đặt ở dưới thân là một nam nhân, hắn không ngừng kêu to, cái tên trong miệng của hắn làm cho Hách Thiên Thần đột nhiên bị chấn động, trong tai chỉ có hai chữ kia không ngừng vọng lại.
Cửu Tiêu?