Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 166.4: Phiên Ngoại Sở Tĩnh Huyền – Lý Đại Nương (4)




Quân Tâm Thùy Hứu -
Hắn nhìn Lý đại nương, tựa hồ cảm thấy thú vị.
“Ta ở lại, thái tử dám làm gì hay sao?” Không cam lòng bản thân mình bị vây ở thế hạ phong, Lý đại nương nghênh đón ánh mắt của đối phương.
Mặc dù bị người đời xưng là Lý đại nương, nhưng Lý Phúc dù sao cũng là một nam nhân, vô luận là vì thể diện hay là sự kiêu ngạo của mình thì hắn cũng không cho phép bản thân lộ ra vẻ chật vật.
Vấn đề này của hắn làm cho Sở Tĩnh Huyền khẽ giật mình, phát hiện sắc mặt đang biến hóa của Sở Tĩnh Huyền, Lý đại nương khoái trá xoay người, khi cửa điện sắp sửa bị đẩy ra thì cổ tay lại bị giữ chặt, “Ngươi nói nơi này là hoàng cung, thân là thái tử, có chuyện gì mà ta lại không dám?”
“Chỉ là ta có muốn làm hay không.” Từ phía sau vang lên một giọng nói thì thầm ở bên tai, mang theo uy nghiêm hoàng tộc khiến người ta run rẩy, Lý đại nương đột nhiên tỉnh ngộ, một lần nữa hắn lại phạm phải sai lầm, hắn không nên khiêu khích một kẻ mà cho tới bây giờ chưa có ai dám làm trái.
Tính cách khác thường của hắn được cho là thú vị và vô cùng đặc biệt, sự khiêu khích của hắn thật sự làm cho Sở Tĩnh Huyền bị khơi mào dục vọng.
“Đi theo ta, ngươi sẽ biết ta có dám hay không.” Mỉm cười nhìn thần sắc khẽ biến của đối phương, Sở Tĩnh Huyền siết chặt lực đạo trên cổ tay của Lý đại nương rồi kéo hắn ra sau cung điện.
Không kịp phản ứng, Lý đại nương bước đi một cách cứng ngắc. Dọc đường đi, cung nữ và người hầu chỉ cúi đầu không liếc mắt, tựa hồ hoàn toàn không nhìn thấy thái tử điện hạ đang lôi kéo một người nữ tử hướng vào tẩm cung. Theo Lý đại nương thì bọn họ cúi đầu không liếc mắt có lẽ là vì đã tập thành thói quen. Đam Mỹ Sắc
Nhưng hắn không phải là loại nữ tử dùng để tầm hoan, hắn là nam nhân, Sở Tĩnh Huyền thật sự có thể chạm được hắn? (tầm hoan = mua vui)
“Thái tử từng thưởng thức qua nam nhân?” Hắn giả vờ tùy ý hỏi, thái độ thoải mái và cách dùng từ khiến cho Sở Tĩnh Huyền đang đi phía trước phải nhíu mày.
“Trong cung cũng có, chẳng qua không quang minh chính đại mà thôi.” Câu trả lời của hắn cũng nằm trong dự kiến của Lý đại nương, mặc dù Sở Tĩnh Huyền là thái tử, đã nhìn quen hết thảy mọi thứ ở trong cung, nhưng cho tới nay thanh danh cũng rất tốt, chưa từng nghe thấy những lời thị phi tựa như yêu thích tiểu quan hoặc là si mê nam sắc.
Giống như một ván cờ, Lý đại nương cười thầm trong lòng, hắn mặc nữ trang nên rất dễ dàng khiến người ta nhầm lẫn, nhưng đến khi hắn thoát hạ y phục, nhìn đến thân thể có cấu tạo giống như nam nhân, không biết vị thái tử này có mất hứng hay không.
Bất quá chỉ là vì một hồi tranh chấp, là vị thái tử cao cao tại thượng vì thể diện mà muốn dùng hành động để đe dọa hắn, trong lòng tự nói như vậy, Lý đại nương đi theo người Sở Tĩnh Huyền tiến vào tẩm cung.
Sở Tĩnh Huyền đóng lại cửa phòng, hắn cũng cảm thấy có một chút bất ngờ đối với quyết định đột ngột của mình, nhưng Lý Phúc tùy tiện đi theo hắn vào đây, chẳng lẽ đã sớm quen với những chuyện như vậy?
“Thoát y.” Ngữ khí hơi nghiêm khắc, Lý đại nương phát hiện thái độ của Sở Tĩnh Huyền so với ở trên đại điện có một chút bất đồng.
Nhìn thấy Sở Tĩnh Huyền hơi thay đổi, đoán rằng đối phương đang hối hận, vì vậy động tác thoát y của Lý đại nương không chậm, tư thái thoải mái cởi xuống ngoại bào, để lộ ra lồng ngực bằng phẳng, Sở Tĩnh Huyền đã sớm nhìn thấy bộ dáng bán lõa thể của hắn, cũng không có biểu tình, cứ đứng bên giường nhìn hắn như vậy.
Vì muốn làm cho đối phương hoàn toàn đánh mất ý niệm hoang đường ở trong đầu, hai tay đang đặt trên hạ y hơi tạm dừng một chút, rốt cục Lý đại nương cũng cởi xuống phần y phục còn sót lại, thân thể xích lõa không một mảnh vải che thân đứng trước mặt đối phương, “Ta là nam nhân, không cần ta phải nhắc nhở thái tử, ắt hẳn thái tử điện hạ cũng đã biết.”
“Ta biết.” Không kiên nhẫn mà vội vàng cắt ngang lời của Lý đại nương, Sở Tĩnh Huyền cảm thấy có một chút hỗn loạn, trên đường đến tẩm cung là lúc dục vọng cũng dần dần hồi phục, hắn biết bản thân mình đang làm một chuyện hoang đường.
Người thị tẩm trong cung thái tử cũng không nhiều, hắn chưa nạp phi, tuy rằng không tính là giữ mình trong sạch, nhưng chưa bao giờ hoang đường đến mức đi tìm một người nam nhân để thỏa mãn trí tò mò, nhưng nụ hôn mới vừa rồi thật sự làm cho hắn mê loạn.
“Lại đây.” Hắn ngồi xuống giường, vươn tay đối với Lý đại nương
Một vài tia sáng lọt qua khe cửa sổ đóng chặt, ánh nắng dừng trên thân thể xích lõa, đây là thân thể của nam nhân, so với thiếu niên thì trưởng thành hơn, tuy rằng khung xương hơi mảnh, nhưng tuyệt đối không thể bị lầm thành nữ tử, lông tơ nhạt màu hơn so với nam nhân bình thường, dung mạo thanh lệ tuấn tú, chiều cao cân xứng với vóc người, đường cong xinh đẹp mềm dẻo.
Cước bộ chần chờ, Lý đại nương thoạt nhìn tựa hồ đang do dự, thái tử đang ngồi trên giường chỉ mỉm cười, liền đứng dậy đến gần, rồi ôm lấy thân thể xích lõa của Lý đại nương vào lòng, “Nếu ngươi hối hận thì hiện tại rời đi vẫn còn kịp.”
Cho rằng cảm thụ của dục vọng trước đó chỉ là xung động nhất thời của người nam nhân, nghe thấy lời khuyên của Sở Tĩnh Huyền, Lý đại nương càng thêm khẳng định suy đoán của mình, “Bản thân thái tử thích thân thể của nữ nhi, cần gì phải miễn cưỡng, thả ta ra là được rồi.”
“Ta cũng biết rằng ta không phải đang miễn cưỡng.” Tìm được bờ môi của hắn, Sở Tĩnh Huyền chậm rãi hôn lên, không hề buông tha bất luận một ngóc ngách nào, từ môi đến răng, từ đầu lưỡi đến khoang miệng mềm mại ướt át.
Trong lòng của Sở Tĩnh Huyền nhớ đến cảm giác mới vừa rồi, đúng như hắn đã suy nghĩ, vẫn tốt đẹp như vậy, so với nữ tử thì hương thơm càng thuần túy và càng mềm mại hơn một chút. Đối với nụ hôn này, Lý đại nương tựa hồ có một chút luống cuống và kinh ngạc, làm cho Sở Tĩnh Huyền thuận lợi xâm nhập vào trong, nhấm nháp càng thêm trọn vẹn.
Hương yên chi thoang thoảng lại thuần túy hơn so với trên người của nữ nhi, lại không có mùi mồ hôi trên thân thể của nam nhân, thoạt nhìn là một nam tử trưởng thành, nhưng phản ứng lại hơi giống thiếu niên, có vẻ ngây ngô, tựa hồ thoát hạ y phục bên ngoài thì mới hiển lộ bản chất thật sự của hắn. (yên chi = son)
Vượt qua ngoài dự liệu của Sở Tĩnh Huyền, thân thể của hắn lại một lần nữa trở nên nóng rực, khí huyết sôi trào.
“Buông ra….” Phát hiện nhiệt độ đang đụng chạm dưới thân là cái gì, cũng phát hiện sự biến hóa trên cơ thể của mình, Lý đại nương thầm mắng một câu. Hắn quả thật đã quên, bất luận người nam nhân nào cũng không thể chịu nổi sự khiêu khích.
“Lúc này đã quá trễ.” Vây chặt Lý đại nương vào trong lòng, Sở Tĩnh Huyền tháo ra chiếc trâm gài tóc trên đầu của Lý đại nương, mái tóc đen nhánh, trong khoảnh khắc xõa dài như thác nước, Sở Tĩnh Huyền không biết sau đó hắn có hối hận hay không, nhưng hắn xác định, nếu lúc này buông tha cho người trước mắt thì hắn nhất định sẽ hối hận.
Lý đại nương bị Sở Tĩnh Huyền kéo đến giường, khi muốn rút châm thì chợt phát hiện Tú Hoa Châm của hắn đã nằm trong bộ y phục ở trên mặt đất, trướng mạn bị kéo xuống, chỉ chớp mắt, có một người nam nhân nằm lên thân của hắn, cúi đầu chăm chú nhìn hắn, khuôn mặt tràn ngập dấu vết của dục vọng.
“Thái tử điện hạ!” Thân thể của Lý đại nương buộc chặt, không ngờ sự tình lại phát triển đến mức này.
“Ta ở đây.” Nụ cười trở nên thâm trầm, Sở Tĩnh Huyền cúi người hôn xuống mái tóc đen nhánh, rõ ràng không thể nhẫn nại, nhưng Sở Tĩnh Huyền vẫn hôn xuống mái tóc của hắn, nhịp tim của Lý đại nương trở nên hỗn loạn.
Thái tử Sở Tĩnh Huyền trong dân gian cũng không phải là một thái tử có tiếng tăm, không tệ cũng không tốt, không ham mê triều chính, cũng chưa làm nên chuyện đại sự, vì vậy cũng không khiến cho dân chúng chú ý, nhưng giờ khắc này, Lý đại nương đột nhiên phát hiện sự ôn nhu dịu dàng của vị thái tử điện hạ này.
Không bận tâm đến triều chính, mặc cho nhị hoàng tử phát huy tài năng của mình, là vì không muốn làm sâu sắc mâu thuẫn huynh đệ, không ảnh hưởng đến biên thùy, không ảnh hưởng uy tín của An Lăng Vương ở trong quân ngũ, chân chính làm cho mình trở thành một người không hề có dã tâm, kỳ thực mà nói thì để làm được việc này cũng không phải dễ dàng.
“Suy nghĩ chuyện gì? Muốn chạy trốn hay sao?” Mỉm cười nhẹ nhàng, hơi thở thổi đến bên tai của Lý đại nương, giờ khắc này Sở Tĩnh Huyền không hề suy nghĩ vì sao mình lại làm như vậy, hắn chỉ trung thực với dục vọng của chính mình, người dưới thân tuy là một nam tử nhưng việc này cũng không ngăn cản được hắn, hắn biết nên làm như thế nào, cũng chờ mong sẽ nhận được điều gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.