Thiên Bích… Tùng Hạ thầm gọi một tiếng trong lòng.
Tùng Hạ chạy tới, quả nhiên phát hiện một đống người đang chắn trước xe xăng, một gã đàn ông râu quai nón đứng trước xe hô to: “Mẹ chúng mày thằng nào nổ súng, bắn phải xe xăng nó nổ để cả lũ cùng chết à! Chúng mày là ai, dám cản xe của bang Hồng Uy!” Gã vừa chửi vừa quan sát Trần thiếu cao to uy mãnh, mắt nhìn trừng trừng.
Người đàn ông cao gầy đứng bên cạnh Trần thiếu lạnh nhạt nói: “Mày mới đến ư, ngay cả Trần thiếu của bang Thanh Nham cũng không nhận ra?”
Râu Quai Nón nhìn người bên cạnh một chút, dường như muốn chứng thực, vừa quay đầu nhìn sắc mặt bất thường của người bên cạnh mới biết trước mặt mình đúng là lão đại của bang Thanh Nham. Gã đơ ra một chút, nhất thời không biết nên làm gì bây giờ.
Một người đàn ông thoạt nhìn tương đối nhã nhặn đứng dậy, đề phòng lên tiếng: “Bang Thanh Nham có ý gì? Muốn cướp à?”
Trần thiếu lạnh giọng nói: “Xe xăng kia của khu công nghiệp, trên đó còn đánh ký hiệu của khu công nghiệp, người của khu công nghiệp chủ động tặng cho chúng tao, bây giờ là chúng mày đang cầm đồ của chúng tao, chúng mày muốn cướp à?”
Người đàn ông nhã nhặn hừ một tiếng: “Ngài chứng minh thế nào người của khu công nghiệp tặng cho mấy người? Tôi nói họ cho chúng tôi đấy. Trần thiếu, một Trùng Khánh ngài thấy vẫn chưa đủ, còn muốn vung móng chó đến Quý Châu sao? Hình như hơi xa một chút đó.”
Trần thiếu mở cái miệng to như chậu máu, hung ác thét một tiếng với gã, âm thanh kia rất to, chấn động khiến lòng người run lên, đâu có giống tiếng chó sủa, rõ ràng là tiếng dã thú gào thét.
Bang Hồng Uy có vài kẻ nhát gan, theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Sắc mặt người đàn ông nhã nhặn cũng hơi tái đi, nhưng không hề tỏ vẻ sợ hãi. Hôm nay họ dẫn theo không ít người đến, tuy lão đại không tới, nhưng hai cao thủ đều tới, bang Thanh Nham chưa chắc đã đánh với họ, dù sao thì nếu đánh nhau đôi bên đều không có lợi, không bằng thương lượng đối phó, có thể mang về bao nhiêu xăng thì mang.
Người đàn ông cao gầy cả giận: “Mẹ nó mày còn dám nói năng lỗ mãng, cẩn thận cái mặt trắng ấy bị xé rách đấy, biết điều thì đưa lũ kia cút đi.”
Người đàn ông nhã nhặn lạnh nhạt nói: “Thứ này rốt cuộc là của mấy người hay của tôi, bây giờ còn chưa thể rõ ràng, tôi đoán rằng Trần thiếu cũng chẳng có lòng dạ đâu mà múa mép khua môi với chúng tôi, nhưng ít ra cái này do chúng tôi phát hiện trước, chuyện này mấy người phải thừa nhận chứ? Nói rõ nhé, ai thấy thì có phần, chúng ta chia đôi, đỡ phải đấu nhau, đôi bên cùng thiệt, thế nào?”
Trần thiếu âm trầm nhìn gã chằm chằm, không lên tiếng.
Người đàn ông cao gầy nhìn Trần thiếu, lại nhìn về phía người đàn ông nhã nhặn, cười lạnh một tiếng: “2 – 8.”
Râu Quai Nón cả giận: “Mẹ nó, khinh người quá đáng!”
Người đàn ông nhã nhặn nắm chặt nắm đấm: “Mấy người thật sự muốn đánh nhau ư?”
Trần thiếu nói: “Lão đại của chúng mày đâu, mày là đếch gì, ở đâu cho lên tiếng.”
Râu Quai Nón quát: “Lão đại chúng tao đến đây, mày ngay cả một nửa cũng mất.”
Lông trên người Trần thiếu dựng cả lên, vận sức chờ phát động, hắn trầm giọng nói: “2 -8, được là được, nếu không được, 2 của chúng mày cũng mất.”
Người đàn ông nhã nhặn tính toán không ngừng trong lòng, nhìn về phía một cao thủ trong bang, gã cũng không có được ý gì thêm.
Người nọ cắn răng nói: “Cầm hai phần đem về, chúng tao còn mặt mũi gì gặp lão đại? 4 – 6, không được thì liều mạng.”
Hắn vừa dứt lời, Trần thiếu đã đột ngột nhảy lên khỏi mặt đất, nhảy lên hơn ba mét, như một tia chớp đánh về phía người đàn ông nhã nhặn kia.
Ánh mắt người đàn ông nhã nhặn sau đôi kính mở trừng trừng, Tùng Hạ mắt thấy bóng dáng của gã hóa thành một bóng nhòe trong không khí, cả người liền biến mất tại chỗ!
Tùng Hạ trợn to hai mắt, trong nháy mắt cường hóa thị lực, lúc này mới có thể miễn cưỡng bắt được động tác của người đàn ông nhã nhặn kia.
Gã là dị nhân tiến hóa tốc độ?!
Tốc độ này thật sự quá nhanh, không hề kém dị chủng chó như Trần thiếu một chút nào, chạy nhẹ nhàng như bay trong khu rừng, địa hình phức tạp và cây cối thành đàn biến thành lá chắn thiên nhiên của gã. So với gã, cơ thể khổng lồ của Trần thiếu có chút khó khăn, thế nào cũng không đuổi kịp.
Người của đội bên cũng đánh nhau, Tùng Hạ trốn phía sau cây, thưởng thức cuộc đại chiến người – thú này.
Hóa ra người đàn ông cao gầy là dị nhân tiến hóa ngược lớp thú, hóa ra Râu Quai Nón kia là dị chủng trâu đực, người dị chủng và người tiến hóa ngược đều là loại rất thưa thớt. Dị nhân tiến hóa sức mạnh vẫn là nhiều nhất, thế nhưng những dị nhân sức mạnh này đều được trang bị vũ khí, hơn nữa hiển nhiên đã được huấn luyện một chút nên biết cách sử dụng năng lực tiến hóa của mình, lợi hại hơn nhiều dị nhân như hai anh em họ Trần – chỉ biết dùng nhiều sức lực. Chỉ mỗi việc họ thông qua thay đổi độ đàn hồi của cơ bắp để nâng cao khả năng nhảy và đánh đã khiến Tùng Hạ được mở rộng tầm mắt.
Xem ra, không chỉ có họ đang lợi dụng tin tức trong ngọc cổ, tích cực chủ động tiến hóa mà tất cả dị nhân đều vì không gian sinh tồn rộng lớn hơn mà nỗ lực trở nên mạnh mẽ.
Tùng Hạ nhìn một hồi, đột nhiên phát hiện phía sau xe xăng có một bóng người lén lén lút lút, đội một chiếc mũ rách, quần áo hơi bẩn thỉu, không thấy rõ mặt lắm, nhưng Tùng Hạ lại vô cùng quen thuộc vóc dáng kia.
Là Liễu Phong Vũ!
Tùng Hạ phát hiện Liễu Phong Vũ, Liễu Phong Vũ cũng phát hiện ra cậu, hai người cách một chiến trường đang chiến đấu kịch liệt, cách nhau hơn mười mét, nhưng không có cách nào liên lạc với đối phương. Ngôn Tình Trọng Sinh
Liễu Phong Vũ vốn cũng định len lén chuồn đi, bởi vì mục đích của hắn đã đạt được, nhưng xem tình hình chiến đấu ở đây dữ dội như vậy, hắn lại lo Tùng Hạ một mình ở đây, đành phải trốn sau xe xăng quan sát tình hình.
Trần thiếu đã cắn chết người đàn ông nhã nhặn kia, trước ngực hắn cũng bị rạch một vết máu rất dài, đang ngồi dưới đất thở dốc.
Tùng Hạ lặng lẽ chạy đến: “Trần thiếu, ngài không sao chứ?” Cậu đứng cạnh Trần thiếu, len lén hấp thu năng lượng của người đàn ông nhã nhặn vào trong cơ thể.
Năng lượng trong cơ thể cậu có được qua trận chiến đầu tiên sau khi chữa trị cho mọi người đã tiêu hao không còn lại mấy, mỗi một người trong nhóm đều có nghĩa vụ của mình. Để mọi người cùng trở nên mạnh mẽ, cậu cũng có nghĩa vụ bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị năng lượng dư thừa để chữa trị cho họ, cậu không thể cứ mãi khăng khăng với đạo đức ràng buộc, cậu phải ép mình khắc phục.
Trước mắt chính là một nguồn năng lượng không nhỏ, cậu tuyệt đối không thể bỏ qua!
Trần thiếu bị thương, tâm trạng không được tốt cho lắm, quát cậu: “Cút ngay!” Nói xong lại đánh về phía một dị nhân tiến hóa sức mạnh.
Trên chiến trường, ai nấy cũng bề bộn nhiều việc, không ai để ý đến Tùng Hạ, cậu thầm lặng đi từ phía sau một cái cây qua sau một thân cây khác, hấp thu năng lượng của vài dị nhân đã chết. Phạm vi hấp thu năng lượng của cậu còn rất hữu hạn, bây giờ cũng chỉ chừng mười mét, phải mạo hiểm tới gần.
Sau khi hấp thu một vòng, trong thân thể cậu tràn đầy năng lượng, những năng lượng đủ mọi màu sắc như cầu vồng sặc sỡ, cuồn cuộn không dứt chui vào trong cơ thể, cảm giác dần dần được lấp đầy này thật là tuyệt.
Năng lượng Mộc màu xanh biếc, năng lượng Thổ màu đen, năng lượng Thủy màu xanh nhạt, năng lượng Kim màu vàng… đẹp quá… khoan đã, không có năng lượng Hỏa?
Tùng Hạ đột nhiên nhớ tới chuyện cậu chưa từng hấp thu năng lượng Hỏa.
Cậu nhíu mày một cái, trốn phía sau một cái cây, cẩn thận nhớ lại.
Lần đầu tiên hấp thu năng lượng là năng lượng Mộc của bọ ngựa, nhưng lúc đó cậu căn bản không biết mình đã hấp thu. Lần thứ hai là năng lượng Kim của gã lông dài kia, cũng hấp thu trong lúc vô tình. Từ đó về sau, cậu biết mình có thể hấp thu năng lượng. Kế tiếp, chắc là năng lượng Mộc của đám muỗi kia, sau đó là… Sau đó chắc là năng lượng Thổ của thằn lằn, tiếp nữa là đánh một trận tại khu công nghiệp và đánh một trận trên đường với nhóm gã trọc, cho đến bây giờ… cậu đã hấp thu đủ loại năng lượng, duy chỉ có năng lượng Hỏa màu đỏ, ngoại trừ nhận ra trên người Liễu Phong Vũ có thì cậu chưa từng được tiếp xúc với ai giống vậy.
Là bởi vì năng lượng Hỏa rất ít sao? Hay do trùng hợp những giống loài biến dị mà cậu gặp phải, không có ai mang năng lượng Hỏa?
Chuyện này cũng không tránh khỏi trùng hợp. Nếu như không phải cố ý xem xét, cậu căn bản không phát hiện ra.
Tùng Hạ cảm nhận một lượt, phát hiện trên chiến trường có một dị nhân năng lượng Hỏa, chính là Râu Quai Nón dị chủng trâu đực kia, gã đang giao thủ với người đàn ông cao gầy.
Tùng Hạ tỉnh táo lại, bắt đầu phân tích. Trên chiến trường tổng cộng gần ba mươi dị nhân, năng lượng Mộc nhiều nhất, chiếm gần nửa, năng lượng Thổ nhiều thứ hai, rồi đến năng lượng Thủy, năng lượng Kim khá ít, nhưng còn có ba người, năng lượng Hỏa ít nhất, nếu không tính Liễu Phong Vũ thì chỉ có một.
Chuyện này không khác tỉ lệ phân chia Ngũ hành của các giống loài biến dị mà trước kia cậu gặp phải là mấy. Năng lượng Mộc và năng lượng Thổ hình như vẫn luôn nhiều nhất, năng lượng Hỏa là hiếm nhất.
Suy nghĩ kỹ một chút, phương hướng tiến hóa của dị nhân, ngoại trừ người sở hữu sức mạnh tự nhiên thì các cơ quan trong cơ thể thuộc Hỏa trong Ngũ hành gồm có tim, ruột non, lưỡi, mạch máu, những cơ quan này biến dị quả thật rất khó tưởng tượng, không giống biến dị vô cùng trực quan như nghe, nhìn, ngửi…. Phương hướng dị chủng, động thực vật thuộc Hỏa trong Ngũ hành cũng không có nhiều. Phương hướng tiến hóa ngược, lớp chim thuộc Mộc, lớp thú thuộc Thổ, động vật lưỡng cư thuộc Thủy, không có loại thuộc Hỏa, cứ phân tích ra như vậy, năng lượng Hỏa là năng lượng ít xuất hiện nhất, tuyệt đối không kỳ quái.
Khó trách cậu chưa hấp thu năng lượng Hỏa bao giờ…
Ngay khi cậu đang suy tính, chiến cuộc trên chiến trường đã càng ngày càng nghiêm trọng, có vẻ bang Hồng Uy không địch lại, tử thương hơn nửa. Không đến nửa tiếng, chỉ còn lại bốn người đang khổ cực chống đỡ. Tùng Hạ ra sức nháy mắt ra hiệu cho Liễu Phong Vũ, bảo hắn chạy mau, nếu không người của bang Hồng Uy chết sạch, bang Thanh Nham thật sự không có lý do tha cho hắn.
Liễu Phong Vũ do dự nửa ngày, đành phải đi. Nếu hắn còn không đi, chờ bang Thanh Nham đánh xong, hắn sẽ không đi được nữa.
Liễu Phong Vũ vừa mới đi, chiến trường lại xuất hiện tai biến, Râu Quai Nón kia cả người đầy máu, sắp không chịu được nữa, lại đột nhiên hóa thành hình người, lấy từ trong quần áo của mình ra một cái gì đó, chớp mắt đã chạy tới xe xăng, mọi người tập trung nhìn vào, là một trái lựu đạn!
Nhất thời, tất cả mọi người trên chiến trường đều không dám cử động, chiếc xe chứa mấy chục tấn xăng nếu phát nổ, dù họ có Phi Mao Thối [75], cũng không chạy thoát kiếp này.
[75] Phi Mao Thối: Người có đôi chân chạy nhanh, một từ xuất xứ từ hệ thống chuyển phát thời cổ đại. Thần Hành Thái Bảo Đới Tung trong tác phẩm “Thủy Hử” chính là một “Phi Mao Thối” điển hình.
Râu Quai Nón giận dữ gào lên: “Cấm thằng nào cử động, thả chúng tao đi, nếu không tao sẽ liều chết với chúng mày!”
Mấy người của bang Hồng Uy đang hấp hối trong tay bang Thanh Nham giãy dụa, tất cả đều chạy trở về bên cạnh gã, ai nấy đều vô cùng thảm hại.
Trần thiếu cũng khôi phục hình người, lạnh lùng nhìn gã: “Mày muốn thế nào?”
“Xe xăng này là của bang Hồng Uy, đồ cẩu tạp chủng như mày, ỷ vào thằng già là Tư lệnh mà diễu võ dương oai ở Trùng Khánh, muốn cướp đồ của chúng tao, không có cửa đâu!”
Trần thiếu lạnh giọng nói: “Chỉ cho chúng mày chặn đường cướp bóc, còn toàn cướp của dân thường không chút sức kháng cự, lại không cho chúng tao lấy lại đồ đạc của mình ư? Nếu mày muốn chết, chúng tao cùng mày, có giỏi thì cho nổ đi.”
Râu Quai Nón lau máu trên mặt một cái, hung ác nói: “Bây giờ tao sẽ lái xe xăng về, thằng nào dám cản, mẹ nó chứ tao sẽ nổ chết thằng đó.”
Trần thiếu và người đàn ông cao gầy nhìn nhau, người đàn ông cao gầy trầm giọng nói: “Kéo dài thời gian với mày mà nói thì có chỗ gì tốt, mày khẳng định sẽ chết trước chúng tao. Đánh nhau thế này đôi bên cùng thiệt, tổn thất cũng không nhỏ, đừng đánh tiếp nữa, hay là theo lời mày nói, ta chia 4 – 6?”
Râu Quai Nón hung tợn nói: “Mẹ nó đứa nào tin được chúng mày, chuyến này chúng tao đã tổn thất nhiều anh em như vậy, chúng mày muốn nhân cơ hội tiêu diệt chúng tao thì làm sao.”
Trần thiếu hừ lạnh: “Xe xăng chúng mày lái về, chúng tao chọn một người làm con tin. Xế chiều hôm nay, chúng tao sẽ mang thùng đến chia xăng, xăng ở trong tay mày, người cũng ở trong tay mày, như vậy yên tâm rồi chứ?”
Râu Quai Nón và đồng bọn liếc nhau, mới nói: “Tao giữ ai làm con tin?”
“Hắn.” Trần thiếu chỉ một ngón tay, Tùng Hạ trốn phía sau thân cây, nhất thời đón nhận ánh mắt mọi người.
Tùng Hạ trong lòng mắng chửi Trần thiếu không ra gì.
Cậu hít sâu một hơi, đi ra từ phía sau thân cây.
Trần thiếu nói: “Hắn là người của khu công nghiệp, cũng là kẻ lần này tới thông báo tin xe xăng cho tao biết, là một người thường, tùy chúng mày xử trí, nhưng tốt nhất là chúng mày nên giữ lại, tiểu tử này có không ít bạn bè lợi hại.”
Râu Quai Nón nghiến răng ken két, người của khu công nghiệp đã giết người anh em trọc đầu của gã, hủy một trạm kiểm soát mà họ đã thiết lập trên con đường béo bở nhất thông từ Quý Châu đến Trùng Khánh. Hận cũ chưa báo lại thêm thù mới, ánh mắt gã nhìn Tùng Hạ như hận không thể ăn cậu luôn.
Chân cẳng Tùng Hạ hơi nhũn ra, đây là Trần thiếu đang ép cậu đi vào đường chết.
Khi cậu đi tới bên người Trần thiếu, Trần thiếu âm trầm nhìn cậu một cái, thấp giọng nói: “Cậu nghĩ tôi là thằng ngu sao? Muốn mượn đao của tôi để giết người? Dù sao cũng phải trả cái giá đắt, nếu không thì làm thế nào để không phụ lòng các anh em đã chết của tôi. Yên tâm, nếu cậu chết, tôi cũng sẽ lo cho người của khu công nghiệp thật tốt.”
Tùng Hạ nắm chặt nắm tay, run giọng nói: “Mong Trần thiếu nói được làm được, ý kiến này do tôi đưa ra, đừng làm khó người già trẻ em.”
Trần thiếu lạnh lùng cười: “Tạm biệt.”
Tùng Hạ nhìn về phía Râu Quai Nón, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Đại ca.”
Người bên cạnh Râu Quai Nón thô bạo kéo cậu lên xe.
Thiên Bích…
Tùng Hạ thầm gọi một tiếng trong lòng.
Trước đây trong những thời khắc nguy hiểm, luôn có Thành Thiên Bích bảo vệ cậu, bây giờ cậu thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Thủy Thiên Thừa: Rất nhiều bạn không hiểu lắm về khái niệm dị chủng và tiến hóa ngược, bởi vì nhiều bạn đọc trên di động không nhìn thấy lời tác giả nên tôi nói lại một chút ở chính văn.
Tiến hóa ngược và dị chủng khác nhau ở chỗ, dị chủng là dung hợp với một động thực vật riêng biệt nào đó, động thực vật này độc nhất vô nhị trên thế giới tiến hóa ngược là một người có biểu hiện đặc điểm của một giống loài nào đó ví dụ như: Trên thân người tiến hóa ngược lớp thú sẽ xuất hiện bộ lông, có thể đi và đứng thẳng cũng có thể đi bằng bốn chân, có đuôi. Người tiến hóa ngược loại lưỡng cư có thể biểu hiện các đặc điểm của loài bò sát, thay đổi nhiệt độ cơ thể, đi dưới nước. Người tiến hóa ngược lớp chim có thể mọc cánh hay lông vũ các loại. Phàm là giống loài có bộ gene đã tham gia vào cuộc tiến hóa phát triển của địa cầu, cho dù là những sinh vật có bộ gene hàng trăm triệu năm trước đây trước khi có sự xuất hiện của con người, từ biển vào đến đất liền, từ vi sinh vật đến động vật có vú… cũng có thể trở thành hướng tiến hóa ngược của con người. Lớp thú, lớp chim, động vật lưỡng cư chỉ là phương hướng tiến tiến hóa ngược phổ biến trong số này thôi, nói không chừng sau này sẽ gặp phải động vật thân mềm không xương sống ấy chứ
Mặt khác, sinh vật cụ thể, mỗi loại sinh vật thuộc Ngũ hành đều không giống nhau (phần lớn do tôi nói bừa) cho nên dị nhân dị chủng với động vật, trên người có thể hiểu hiện các loại năng lượng, nhưng dị nhân tiến hóa ngược chỉ biểu hiện đặc điểm riêng biệt của giống loài đó, cho nên năng lượng Ngũ hành là cố định. Bởi vậy, dị nhân tiến hóa ngược lớp thú thống nhất là thuộc Thổ, nhưng trâu mặc dù là động vật có vú, nhưng Ngũ hành thuộc Hỏa, cho nên Râu Quai Nón dị chủng trâu đực biểu hiện năng lượng Hỏa (Xin đừng hỏi vì sao lại như vậy, bởi vì… cái này đã được thiết lập là như thế… →→)
Fir: Có vẻ tác giả giải thích còn rối hơn:)))) Có thể hiểu đơn giản là dị chủng là A và B hòa vào làm 1 thể do A ăn B hay A bị B ăn. Các bạn có nhớ người đàn ông dị chủng dơi đã dụ nhóm Tùng Hạ vào bang của họ không? Người có thể hóa thành dơi và dơi có thể tụ lại thành người ấy, đó là biểu hiện của dị chủng. Còn tiến hóa ngược là người tiến hóa biểu hiện đặc điểm của tổ tiên chúng ta (VD xưa là tinh tinh tiến hóa thành con người, giờ là con người tiến hóa ngược mang đặc điểm của tinh tinh), có thể tiến hóa ngược lớp thú, lớp chim, lớp bò sát… tùy vào trí tưởng tượng của tác giả.