Là Ánh Trăng

Chương 17:




Edit: Bưởi Mật Ong
Beta: Diệu
-
Giáo sư Niếp hiện tại đã thay đồ, cách ăn mặc khác so với lúc ở trên tàu. Mái tóc được chải tỉ mỉ cẩn thận vuốt ra đằng sau, trên người mang một thân quần áo đuôi én được cắt tỉa vừa vặn, giày da sạch sẽ không chút tì vết.
Trì Việt hơi sửng sốt, có chút phản ứng không kịp. So ra thì sự tương phản này quá lớn nhưng cậu cũng hiểu rõ, đây chính là người mà bọn cậu đã gặp vào buổi sáng.
Trì Việt có chút lắp bắp: "Niếp... Giáo sư Niếp Niếp?"
"Tôi không phải là "Giáo sư Niếp Niếp", chỉ có một chữ "Niếp" thôi." Giáo sư Niếp chậm rãi sửa lại họ của mình, "Chính thức giới thiệu một chút, kẻ hèn này họ Niếp, tên Vĩnh Xán, là giáo sư khoa thanh nhạc của Học viện Âm nhạc Bắc Kinh."
Lúc này giáo sư Niếp hoàn toàn khác biệt so với lúc còn ở trên xe lửa, không chỉ là cách ăn mặc mà cả khí chất nữa. Đứng trong phòng học, cậu hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng hòa ái, thận thiện ở nhà ga nữa, thay vào đó là một loại tự tin có sẵn trong xương cốt. Hoặc có thể nói là một loại cảm giác về khoảng cách, ở nơi này, ngài ấy là tuyệt đối là vương giả.
Giáo sư Niếp còn có tiết học nên sau khi trò chuyện đơn giản với hai người liền đi tới bục giảng. Trong nháy mắt, khi ông bước lên nơi thuộc về mình, bầu không khí trong lớp học liền thay đổi, học sinh vốn đang ngồi uể oải ngay lập tức đã thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh, một câu nhỏ xíu cũng không dám nói.
Vì thế lúc này trong đầu Trì Việt chỉ có một suy nghĩ--- xem ra giáo sư Niếp này đúng thật nghiêm túc như những bạn học kia, không dễ chọc chút nào.
Những người học thanh nhạc đều có giọng nói vang và to hơn so với người bình thường, họ đã quen với các phương pháp nói chuyện khác nhau. Giọng nói của giáo sư Niếp vang vọng trong phòng học, vừa trầm vừa mạnh mẽ khiến Trì Việt và Giang Tiệm Đông tự giác ngồi nghe giảng phía sau.
Giang Tiệm Đông vốn là người rất nghiêm túc nên việc tập trung nghe giảng là một chuyện rất bình thường. Chỉ có Trì Việt, cậu cũng rất muốn chăm chú nghe giảng nhưng đây lại là tiết học lịch sử âm nhạc, Trì Việt lại không có chút hứng thú nào, nghe giáo sư Niếp giảng mà hồn cậu không tự chủ được liền chạy mất.
Trì Việt từng nhìn thấy ảnh của giáo sư Niếp nhưng trên tàu cao tốc đó cậu lại không nhận ra ông. Ai bảo trong ảnh nhìn ông vô cùng nghiêm túc lúc cậu gặp lại là bác hàng xóm dễ mến cơ chứ.
Trì Việt nhớ tới lúc cậu lôi kéo tay Giang Tiệm Đông khoe khoang, khoác loác nói "Anh trai tôi là người hát hay nhất thế giới" lúc này mới biết thân phận của giáo sư Niếp khiến cậu cảm thấy xấu hổ, không biết nói gì cho phải. Trì Việt đúng là rất thích khen Giang Tiệm Đông nhưng ở trước mặt giáo sư nói cái gì mà "nghe tốt nhất" đều chỉ là múa rìu qua mắt thợ.
Cậu cứ lúng túng như vậy suốt cả một tiết học, đến cả việc nhìn vào mắt giáo sư Trì Việt cũng không dám.
Nhiều lần ông liếc về phía bọn họ Trì Việt cũng chỉ có thể cười một cách lúng túng.
Lúc tan học giáo sư Niếp tới tìm Giang Tiệm Đông nói chuyện, vẫn là giọng điệu ôn hòa, thoải mái ấy, giống như lúc ở trên tàu cao tốc kia, rất tự nhiên cùng Giang Tiệm Đông bàn bạc chuyện đi học.
Trì Việt ở bên cạnh nghe hai người trao đổi, bỗng nhiên nghĩ tới---- một giáo sư của học viện âm nhạc có thể ngồi nghe cậu bốc phét lâu như vậy, chẳng phải đã chứng minh được năng lực của Giang Tiệm Đông sao?!
Đối với người khác hung dữ nhưng với Giang Tiệm Đông lại rất nhẹ nhàng, chẳng phải đây là đãi ngộ đặc biệt chỉ anh mới có sao!
Trì Việt vui vẻ, chớp chớp mắt nhìn giáo sư Niếp, mà ông cũng cảm giác được ánh mắt của cậu liền cho cậu một ánh mắt thoải mái.
Khoảng thời gian nghỉ hè này giáo sư Niếp còn có lớp học nên ông quyết định sau khi kết thúc lớp sẽ một mình phụ đạo cho Giang Tiệm Đông. Trì Việt đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện quả thực vui vẻ muốn chết! Giáo sư Niếp đối với Giang Tiệm Đông thật sự quá tốt, ông thậm chí còn lo lắng tình hình kinh tế cho anh mà cố ý giảm học phí.
Sau khi nói xong giáo sư Niếp liền rời đi trước, dù sao ông cũng rất bận rộn. Trì Việt và Giang Tiệm Đông cũng ra khỏi lớp học. Hai người cũng không trực tiếp đi về, bởi vì Trì Việt còn muốn xem ít bức ảnh treo trên dãy hành lang nên cả hai chỉ chậm rãi đi dạo một vòng ở đó. Những bức ảnh kia đều là ảnh biểu diễn của học sinh ở đây, rất đẹp, cũng rất hoành tráng. Hai người nhìn một vòng cũng đã cảm thấy thỏa mãn liền quyết định đi về. Lần thứ hai đi ngang qua phòng học lại ngẫu nhiên nghe được tiếng nhỏ giọng bàn tán.
"Hai học sinh vừa rồi là ai vậy? Tại sao giáo sư Niếp lại có thái độ tốt với bọn họ như vậy chứ?" Người nói chuyện chính là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, là người ban nãy nói chuyện với Trì Việt.
"Cậu không nghe thấy sao, là học sinh trung học đến tìm giáo sư Niếp để lên lớp." Nam sinh lên tiếng là người có vóc dáng khác cao, gầy gò. Lúc nãy trên lớp giáo sư Niếp có gọi tên cậu ta, Trì Việt vẫn nhớ rõ cậu ta tên Thẩm Nhất Minh.
Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa có chút bất mãn: "Ai trong chúng ta cũng đều đến từ trường trung học mà. Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi cũng đã tới tìm giáo sư Niếp để theo học. Chẳng nhẽ là do cậu ấy đặc biệt sao?"
"Đến cái này cậu cũng không hiểu à?" Thẩm Nhất Minh ra vẻ thâm trầm tặc lưỡi hai tiếng, nói: "Có thể được giáo sư Niếp đối xử tốt thế kia, nhất định là có quan hệ rồi."
Mấy người này anh một câu tôi một câu nói chuyện vô cùng náo nhiệt, nghiễm nhiên đưa Giang Tiệm Đông thành người có quan hệ nhưng không có năng lực. Cũng có mấy người nói nhìn Giang Tiệm Đông không giống vậy nhưng đều bị Thẩm Nhất Minh bác bỏ.
Thẩm Nhất Minh đặc biệt kiên trì khẳng định Giang Tiệm Đông là một bình hoa không có năng lực. Trì Việt càng nghe càng buồn cười, lại cảm khái giáo sư Niếp thật sự tán thưởng năng lực của Giang Tiệm Đông như vậy, ngay cả học sinh của ông cũng có thể cảm nhận được.
Nhận định được năng lực của Giang Tiệm Đông là một chuyện, nhưng lại ở chỗ này khoa môi múa mép, bịa đặt lại là chuyện khác.
Bởi vì không muốn thừa nhận năng lực của anh liền tùy tiện suy đoán lung tung, đây là loại người đáng khinh nhất. Trì Việt giống như lơ đễnh ho khan hai tiếng, cố ý nói với Giang Tiệm Đông: "Anh, sao em lại nghe thấy tiếng chó sủa ở trong lớp học nhỉ?"
Giang Tiệm Đông đương nhiên hiểu ý của cậu, cười nhạt một tiếng rồi hùa theo: "Đúng không?"
"Có! Anh nhìn kìa!" Trì Việt kéo Giang Tiệm Đông vào phòng học, bước chân hiên ngang, anh đương nhiên biết trong lớp học không thể nào có động vậy được, là anh cố ý làm vậy.
Mấy học sinh kia đang ngồi trong lớp không nghĩ tới bọn họ vẫn còn ở đây. Đôi mắt Trì Việt mở to, giống như khiếp sợ: "Thật xin lỗi đàn anh, đàn chị nha. Xin lỗi, em không biết mọi người còn ở đây."
Mấy học sinh kia lúng túng đứng tại chỗ, biết mình đuối lý, mãi một lúc lâu sau mới xua tay nói: "Không có gì, không có gì."
Trì Việt cười tủm tỉm: "Mọi người cứ tiếp tục nhé, bọn em đi trước, các anh chị cũng đừng về muộn quá nha!"
Mấy người kia cũng chỉ có thể lúng túng chào hai người: "Tạm biệt."
Vừa rồi coi như đã xả được giận nên cả quãng đường về nhà Trì Việt đều cười, bên má xuất hiện chiếc lúm đồng tiền xinh đẹp.
Học viện cách nhà Trì Việt khá xa, hai người ngồi tàu điện ngầm quay về. Chiếc xe vững vàng chạy về phía trước, điều hòa trên tàu tỏa ra mát rượi. Trì Việt cười hì hì kể cho Giang Tiệm Đông biểu cảm của mấy người vừa rồi hài hước cỡ nào, nói mặt mấy người kia trắng bệch ra sao. Giang Tiệm Đông im lặng nhìn Trì Việt, đáy mắt đều là sự ôn nhu, cưng chiều hết mực.
Đến bây giờ, lúc ở chung với Trì Việt anh đã không còn mang dáng vẻ nghiêm mặt nữa, đa phần đều trở thành người anh trai dịu dàng, quen thuộc với Trì Việt.
Trì Việt không quá quen nhìn anh, đôi mắt Giang Tiệm Đông quá đẹp, là màu sắc tuyệt đẹp của bầu trời. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Trì Việt có chút mất tự nhiên tròn mắt, lại bỗng nhiên nghĩ đến gì đó.
"Đúng rồi! Anh," Trì Việt có chút khẩn trương, "Em vừa mới động chạm đến mấy người kia, liệu bọn họ có tức giận không nhỉ?"
Giang Tiệm Đông hơi nhướng mày: "Giận cái gì?"
"Tức giận chuyện em nói mỉa họ í!" Trì Việt nói, "Em vừa làm cho mấy người đó mất mặt, họ khẳng định không vui đâu."
Trì Việt càng nghĩ càng thấy khẩn trương, đến cả má lúm đồng tiền cũng không còn.
Vừa rồi nói xấu họ một chút Trì Việt đã vui vẻ đến nghiện nhưng bây giờ tỉnh táo lại thấy có chút hoảng hốt.
"Nhỡ đâu bọn họ vì chuyện này mà nhắm vào anh thì làm sao bây giờ? Không chừng anh với mấy người đó sẽ phải ở chung trong một thời gian dài đó!"
Trì Việt càng nói càng thấy hối hận nhưng Giang Tiệm Đông cũng chỉ thản nhiên nói: "Không có việc gì đâu."
Trì Việt coi như anh chỉ đang an ủi mình: "Ài, sớm biết em đã không nói bậy rồi,chỉ trách do em quá cảm tính thôi."
"Không sao." Giang Tiệm Đong đột nhiên ngắt lời cậu, tay đặt phía sau cổ Trì Việt, nói chuyện với giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Là lỗi của bọn họ."
Bàn tay Giang Tiệm Đông nóng như lửa, Trì Việt bị động tác của anh làm cho bối rối: "Mấy người đó..."
"Không sao đâu." Giang Tiệm Đông nói, "Âm nhạc là dựa vào thực lực để nói chuyện, hành động sẽ chứng minh tất cả."
Giang Tiệm Đông không phải là người thích ganh đua, nhưng không có nghĩa là anh sợ. Mọi thứ về âm nhạc anh chưa bao giờ sợ, chỉ có dáng vẻ tự tin đầy mình.
Những người tự tin sẽ luôn tỏa sáng. Trì Việt bình tĩnh nhìn Giang Tiệm Đông, trong mắt cũng mang theo ánh sáng: "Ừm, anh nói đúng, chúng ta không có gì phải sợ."
Giang Tiệm Đông rũ mắt xuống, che giấu nụ cười nơi khóe miệng.
Mấy ngày sau mọi việc trở lại bình thường, Giang Tiệm Đông mỗi ngày đều tới học viện mà Trì Việt lại cũng nhất quyết đi theo anh.
Giáo sư Niếp thật lòng muốn hướng dẫn Giang Tiệm Đông. Dưới sự chỉ dạy của ông, Giang Tiệm Đông tiến bộ rất nhanh, Trì Việt đi theo cũng gọi là mát mày mát mặt.
Mà người duy nhất khiến Trì Việt không vui có lẽ chính là nam sinh tên Thẩm Nhất Minh kia. Thật không khéo học kì này giáo sư Niếp dạy mấy lớp học, mà mỗi một môn đều thấy bóng dáng cậu ta.
Lớp chuyên ngành hôm nay cũng vậy. Đam Mỹ Sắc
Khóa học nhỏ này sắp xếp rất lộn xộn, ngoại trừ tiết lịch sử âm nhạc lần trước Trì Việt đi nghe ra thì hầu hết đều là lớp chuyên ngành. Nội dung giảng dạy trong lớp này cũng sẽ phức tạp hơn, Trì Việt lại càng nghe không hiểu. Giang Tiệm Đông ngồi nghe bên cạnh, Thẩm Nhất Minh thỉnh thoảng lại trò chuyện với anh.
"Ài, đàn à, cái này cậu có biết không?"
"Đàn em à, cách hát này cậu chưa từng được nghe qua phải không?"
"Đàn em, chúng ta không lấy hơi như thế này, như cậu là bị loạn rồi."
Sau mỗi giờ lý thuyết đều có thời gian luyện tập rất dài, Thẩm Nhất Minh ở bên cạnh mỗi ngày đều mang dáng vẻ "không mệt mỏi" hướng dẫn Giang Tiệm Đông.
Trì Việt ở bên cạnh nhìn đến mức mắt muốn nổ đom đóm, cậu giận rồi.
Lúc cậu ta nói xấu sau lưng Giang Tiệm Đông, Trì Việt có thể lập tức phản kích bởi vì người đuối lý là cậu ta, nhưng bây giờ Thẩm Nhất Minh lại giả vờ muốn hướng dẫn cho Giang Tiệm Đông khiến Trì Việt không có cách nào phản bác. Bao giờ người ta cũng chỉ đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại cả.
Nửa giờ luyện tập nhanh chóng kết thúc, giáo sư Niếp bắt đầu kiểm tra kết quả luyện tập của học sinh: "Thẩm Nhất Minh cậu lên trước đi."
Thẩm Nhất Minh tự tin lên sân khấu, rất thành công trình bày xong một đoạn nhỏ.
"Rất tốt." Giáo sư Niế hài lòng gật đầu.
Thẩm Nhất Minh đúng là có chút bản lĩnh, cậu ta vẫn luôn là học sinh giỏi của giáo sư Niếp nên mới không ưa thái độ của ông đối với Giang Tiệm Đông. Sau khi toàn bộ học sinh thông qua bài kiểm tra, giáo sư Niếp liền nói tan học. Thẩm Nhất Minh ngay lập tức mở miệng: "Chờ một chút giáo sư, còn có một bạn học chưa kiểm tra." Thẩm Nhất Minh tựa như ném phi tiêu mà chỉ chỉ vào Giang Tiệm Đông nói, "Còn có cậu ta chưa lên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.