Điền Kiều Kiều liếc nhìn Dương Quốc Hữu khi nghe những lời đó, sau khi nhìn thấy nỗi đau trong mắt chồng của mình, Điền Kiều Kiều ngay lập tức cảm thấy không muốn tiếp tục cưỡng bức anh ta. Thực ra trong gia đình này cô ghét nhất là Dương Từ, bố mẹ chồng tuy có thiên vị nhưng thực ra cũng khá tốt, ít nhất tốt hơn đại đa số bố mẹ chồng khác. Cô ấy không thể vì một người chú nhỏ phiền phức mà buộc một người có trách nhiệm như Dương Quốc Hữu cả một đời phải khom lưng vì mang tiếng bất hiếu sao?
Vì vậy Điền Kiều Kiều đã thay đổi quyết định, trên thực tế tốt nhất là để cho chú ba và chú tư ra ngoài, như vậy trong gia đình sẽ có thêm hai phòng, chồng cô sẽ không phải mang tiếng xấu là bất hiếu. Gia đình chú cả không muốn tách ra cũng không sao, không được nữa thì sau này họ sẽ mua một căn nhà ở công xã. Một mặt trên danh nghĩa họ vẫn sống với cha mẹ, mặt khác họ có thể chuyển đến thị trấn khi tâm trạng không tốt.
Chỉ là mặc dù ý tưởng của Điền Kiều Kiều là tốt, nhưng khi cô đưa ra ý tưởng của mình, cô đã ngay lập tức bị cả nhà phản đối, lần này ngay cả Tô Ấu Đình cũng không vui. Bởi vì những gì Điền Kiều Kiều có thể nghĩ ra, Tô Ấu Đình nữ chính trọng sinh cũng nghĩ ra.
Khi Tô Ấu Đình trọng sinh và sớm kết hôn với Dương Lăng Húc, cô đã muốn sống hạnh phúc với hắn đến cuối đời, nhưng cô không cố ý quay lại để hành hạ Dương Lăng Húc. Tội lỗi trong mắt Dương Lăng Húc vừa rồi đã quá rõ ràng, nếu hắn thực sự làm theo những gì Điền Kiều Kiều nói, ông bà và cha mẹ của hắn sẽ sống với gia đình của đứa con thứ hai. Ngay cả khi họ không quan tâm đến ý kiến của những người khác trong thôn, sau này Dương Lăng Húc chắc chắn sẽ đổ lỗi cho cô trong một thời gian dài.
Vì vậy Tô Ấu Đình cũng nói: "Em dâu có ý tốt, bất quá hai ông bà vẫn là luôn đi theo nhà con cả, vẫn là để cha mẹ đi theo chúng ta đi."
Điền Kiều Kiều nghe thấy lời này lập tức nổi giận, không ngờ lúc này Tô Ấu Đình lại trở mặt, châm chọc nói với Tô Ấu Đình: "Chị dâu thay đổi nhanh quá, trước đó còn kêu ca ầm ĩ muốn một mình phân ra, hiện tại nhìn thấy nhị phòng của chúng ta muốn hiếu thảo, ngươi đột nhiên thay đổi thái độ cũng muốn hiếu thảo rồi sao?"
Hai người chị dâu lúc trước còn chung phe, nay phát hiện mẹ chồng không dễ đối phó như vậy, để không khiến người đàn ông của mình áy náy, họ lập tức thay đổi thái độ và bắt đầu túm lấy việc chăm sóc người già.
Thấy hai người càng lúc càng ồn ào, Dương Mãn Thương vốn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng. "Được rồi, đừng tranh cãi nữa. Không phải muốn tách ra sao? Vậy các ngươi lần lượt tới nói cho ta biết vì sao các ngươi thật sự muốn tách ra."
Khi Lưu Tiêm Mai nghe thấy những lời của Dương Mãn Thương, bà nhìn ông với vẻ hoài nghi. Bà đã làm mềm lòng hai người con trai, vì sao người đàn ông này lại đề nghị phân gia?
Cảm nhận được sự khó hiểu trong mắt Lưu Tiêm Mai, Dương Mãn Thương bất lực thở dài nói: "Bà vẫn không nhìn ra sao? Hai đứa nó quyết tâm muốn được phân gia mà, thứ hai đứa nó tranh giành bây giờ cũng chỉ là danh tiếng, thực ra vốn không có đứa nào thực sự thật tâm muốn nuôi chúng ta."
Tất cả mọi người trong Dương gia đều im lặng khi nghe những lời đó, phải nói rằng Dương Mãn Thương đã nhìn thấy điều đó rất rõ ràng. Gia đình của con cả và con thứ hai nói rằng họ sẽ chu cấp tiền trợ cấp cho họ, nhưng chỉ có con thứ Dương Quốc Hữu là thành tâm, còn ba người còn lại có lẽ họ cũng chu cấp cho bọn họ nhưng không nguyện ý lắm.
Dương Quốc Hữu nhìn thấy sự thất vọng hiện rõ trong mắt Dương Mãn Thương, trong lòng không khỏi nhói đau. Anh ta vô thức mở miệng định giải thích điều gì đó, nhưng thấy Dương Mãn Thương đang vẫy tay với anh cả. ngôn tình ngược
"Lão đại, ngươi nói trước đi. Chuyện đã ồn ào đến mức này rồi, không bằng nói hết ra đi, các ngươi cũng đừng giấu diếm gì nói hết ra đi."
Dương Lăng Húc liếc nhìn Tô Ấu Đình, nghĩ rằng Tô Ấu Đình đã sinh một đứa con trai cho hắn, bây giờ họ đang lên kế hoạch sinh đứa con thứ hai. Hắn không muốn Tô Ấu Đình tiếp tục chịu oan ức, vì vậy cắn răng nói: "Cha, mẹ, chúng ta thật muốn tách ra. Thứ nhất, trong nhà gian phòng quá nhỏ, cả nhà cùng chung sống với nhau khó tránh khỏi sẽ có xích mích gì đó; Thứ hai, chú ba chú tư cũng không còn nhỏ nữa, hai chị dâu ra vào nhà cũng bất tiện; Vẫn còn một điều quan trọng hơn là, con và Đình Đình lên kế hoạch sinh thêm một đứa con nữa, đến lúc đó trẻ con nhiều rồi sẽ không có chỗ cho ở."
Dương Mãn Thương nghe xong nhìn Dương Quốc Hữu, Dương Quốc Hữu không thể không môi và nói: "Chúng con cũng cảm thấy có quá nhiều người rất bất tiện."
Trên thực tế, lý do chính khiến nhị phòng muốn tách ra là vì khi đó Dương Từ đã khiến Điền Kiều Kiều sợ hãi. Nhưng tính chất công việc của Dương Quốc Hữu tương đối phức tạp, anh ta không thường ở nhà và Điền Kiều Kiều cảm thấy sợ hãi khi ở nhà một mình. Nhưng trước mặt Dương Từ, anh ta không thể nói ra. Ngoài ra, biểu hiện của Dương Từ gần đây khá tốt nên anh ta càng khó nói về điều đó.
Sau đó đến Dương Gia Hữu, Dương Gia Hữu không muốn phải phân gia. Anh ấy không ghét ông bà mình đã già, chứ đừng nói đến việc chán ghét bị cha mẹ lảm nhảm. Anh ấy là một người không quá xuất sắc, vẫn là một người yêu gia đình nhớ cội nguồn. Nếu thực sự cần thiết phải phân gia, anh ấy thực sự sẵn sàng nhận trách nhiệm dưỡng lão cho cha mẹ.
"Con không muốn phân gia, nhưng con cũng sẽ không ngăn cản anh cả và anh hai. Không bằng để cho hai người bọn họ phân gia, như anh cả bọn họ đã nói đi."
Suy nghĩ của Dương Gia Hữu tương đối đơn giản, anh ấy còn chưa lập gia đình nên suy nghĩ của anh ấy thực ra rất dễ hiểu. Dù sao anh ấy cũng chưa có vợ, không cần phải bị kẹp giữa vợ và họ hàng, anh ấy lựa chọn không phân gia cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng khiến tất cả mọi người ngoài ý muốn là, khi họ hỏi đến chỗ của Dương Từ, Dương Từ đã nói: "Con ủng hộ việc phân gia".
Mọi người trong Dương gia không khỏi nhìn về phía Dương Từ, hoàn toàn thắc mắc tại sao anh lại ủng hộ việc phân gia? Đối với người chưa kết hôn thì phân gia rất không có lợi, bà không muốn phân gia chính bởi vì đau lòng anh, kết quả là tiểu tử này hoàn toàn không biết tốt xấu, quay lưng lại với bà muốn ủng hộ việc phân gia.
Cảm nhận được ánh mắt không hài lòng của bà nội, Dương Từ lập tức mở miệng giải thích. "Trong nhà có quá nhiều người thật sự rất phiền phức, lâu ngày sẽ xảy ra xích mích, một gia đình đang tốt lại trở thành thù, dù sao cái nhà này này sớm muộn gì cũng phải phân ra, không bằng nhân cơ hội này trực tiếp phân ra đi. Còn về những người chưa kết hôn mà bà nội vẫn luôn lo lắng, cùng lắm thì lúc phân gia phân cho chúng ta nhiều hơn một chút, anh cả và anh hai chắc chắn không ngại điểm này đi."
Nói đến đây, Dương Từ dừng một chút, đưa tay bắt tay mẹ rồi nói tiếp: "Hơn nữa phân gia cũng không phải trở thành người xa lạ, cha và chú hai không phải vẫn liên lạc bình thường sao? Ngoài ra thỉnh thoảng ông bà nội cũng có thể chuyển đến đó sống vài ngày, con không nghĩ rằng chú hai và dì hai sẽ vì điều này mà trở nên xa lạ.
Mặc dù Tô Ấu Đình không biết Dương Từ đang định làm gì, nhưng cô ngay lập tức nói khi nghe những lời của Dương Từ: "Đúng rồi ạ, khi chúng con tách ra chúng con sẽ sống ở trong thôn. Đến lúc đó cha mẹ muốn chuyển đến nhà của ai thì đi nhà người đó, còn tốt hơn cả một gia đình quây quần bên nhau."
Thấy vậy, Dương Mộng Liên không khỏi thì thầm: "Vậy nếu chúng ta thực sự phân gia, ông bà và cha mẹ sẽ ở với ai?"
Dương Quốc Hữu/ Dương Gia Hữu/ Dương Từ gần như đồng thanh nói, "Tất nhiên là với ta."
Ba anh em liếc nhìn nhau, vốn dĩ không khí trong nhà căng thẳng, nhưng vì sự ăn ý bất chợt nên nhẹ nhàng hơn nhiều, Dương Quốc Hữu vốn luôn nghiêm khắc, rất ít khi cười vậy mà giờ đã cười rồi.
Thấy vậy, trái tim của Dương Mãn Thương ấm lên một chút, Dương Quốc Hữu và Dương Gia Hữu sẵn sàng chu cấp cho họ khi về già, người cha Dương Mãn Thương không hề ngạc nhiên. Ông không khỏi nhìn đứa con trai nhỏ của mình, ông không ngờ Dương Từ lại đứng dậy vào lúc này.
Bởi vì Dương Từ là con út trong gia đình, anh đã được đại gia đình nuông chiều từ khi còn nhỏ, tính tình của anh từ khi còn nhỏ đã có không đứng đắn. Ông vốn nghĩ rằng nếu có phân gia, phản ứng đầu tiên của Dương Từ chắc chắn sẽ không đồng ý. Suy cho cùng giờ đây bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể thấy rằng cả Dương gia chu cấp cho Dương Từ từ ăn, uống, mặc đến cả dùng. Một khi Dương gia thực sự phân gia, Dương Từ không thể chiếm được chỗ tốt của anh em mình được nữa.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người, Dương Từ không chỉ đứng ra ủng hộ việc Dương gia phân gia mà dường như còn đang tranh giành trách nhiệm phụng dưỡng người già với các anh trai của mình. Nhìn đứa con út kém hiểu biết nhất thế này, lại so sánh với đứa con cả mà mình yêu quý và tự hào nhất, tâm trạng Dương Mãn Thương lúc này bỗng phức tạp khó tả.
Xem ra... ánh mắt của phu nhân thật tốt, vợ đã từng nói với ông một câu như vậy, bà ấy nói đừng nhìn đứa út nghịch ngợm không biết gì, biết đâu khi lớn lên sẽ phải dựa vào đứa út này để dưỡng lão chứ. Ông liếc nhìn đứa con trai lớn đang im lặng, rồi nhìn đứa con trai thứ hai không nhìn vợ mình mà nhìn nơi khác, đột nhiên cảm thấy nói không chừng đó là sự thật.
Mặc dù lão tam rất muốn nuôi bọn họ, nhưng lão tam là người không có chút năng lực gì, sau này nếu có thể nuôi gia đình nhỏ của mình thì tốt rồi. Trong tương lai nếu hai vợ chồng già rồi muốn dưỡng lão, ước tính họ thực sự phải dựa vào đứa con thứ tư thông minh và xảo quyệt này rồi.
Dương Mãn Thương nặng nề thở dài, như thể đột nhiên già đi mười tuổi. Khi đứa trẻ lớn lên đôi cánh của nó cứng rồi, làm một người lớn muốn cường ép giữ nó lại là điều không thể nào.
"Vậy thôi, chúng ta chia con cả và con thứ đi đi. Tuy nhiên bởi vì khi hai đứa kết hôn, tiền tiêu xài đều là của người nhà, bây giờ hai đứa muốn tách ra thì chỉ có thể lấy đồ trong phòng các người mà thôi. Tiền trong tay vợ chồng chúng ta, ngoại trừ tiền lương hưu của mình, còn phải dưỡng lão cho ông bà nội, còn phải cho tiền cưới hỏi của ba đứa con sắp tới, hai ngươi nghĩ sao về điều này?"
Điền Kiêu Kiều nghe vậy thì mừng rỡ khôn xiết, trước đây cô làm gì cũng không tách ra được, không ngờ lần này lại thuận lợi như vậy. Vì vậy, khi nghe những lời của bố chồng, cô đã đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Mặc dù phân như thế này bọn họ lỗ rồi, nhưng lương của Dương Quốc Hữu cao và cô cũng có công việc, vì vậy cô thực sự không nhìn đến món nhỏ đó. Nếu không phân gia, Dương Quốc Hữu sẽ phải giao nộp tiền lương suốt, lâu dần đôi vợ chồng trẻ nhất định sẽ khổ sở.
So với sự thẳng thắn của nhị phòng, trong lòng Tô Ấu Đình cảm thấy không cam tâm. Cô không biết nhà chồng có bao nhiêu tiền, nhưng đó chắc chắn không phải là một khoản nhỏ. Lúc đầu cô ồn ào muốn phân gia cũng là nhắm đến món tiền đó, muốn dùng tiền đó làm vốn để bí mật kinh doanh.
Nhưng bây giờ nhị phòng đã đồng ý rồi, hơn nữa còn có rất nhiều người đang bò trên tường của sân nhà Dương gia nữa, Tô Ấu Đình thực sự rất xấu hổ khi tranh luận về điều này. Dù sao Dương gia có bốn người già, phía dưới còn có ba người trẻ tuổi chưa lập gia đình, nếu cô tiếp tục kiên trì nữa cũng sẽ không tốt, nói không chùng có thể sẽ bị mang tiếng xấu.
Dương Mãn Thương là một người làm việc nhanh gọn hiệu quả, sau khi con cả và con thứ gật đầu đồng ý với việc phân chia, ông đã gọi bí thư chi bộ đến để công chứng ngay trong ngày. Để sau này họ không phải hối hận, Dương Mãn Thương còn yêu cầu hai con trai và con dâu lập một văn bản và ấn dấu vân tay của họ lên đó, giải thích rằng họ tự nguyện không muốn phân bất cứ thứ gì.
Nhưng cho dù sự phân chia này rất không công bằng, nhưng vợ chồng Dương Mãn Thương trước giờ không có lỗi, từ nhỏ họ đã đối xử rất tốt với hai đứa con trai này. Sau khi hai vợ chồng sáu mươi tuổi, tất cả các con trai phải đưa 30 đồng tiền dưỡng lão hàng năm.
30 đồng tiền dưỡng lão hàng năm, cũng tức là một tháng chưa đến 3 đồng. Đây là quy tắc của đại đội của họ dành cho người già, bất kể họ có tách ra hay không. Bởi vì Dương gia có bốn người con trai nên mới đưa ít như vậy, nếu mà đưa quá nhiều Tô Ấu Đình cũng sẽ không nguyện ý cho bọn họ. Dù sao trong lúc phân chia bọn họ cũng không được chia cái gì, nếu như còn phải cho nhiều tiền dưỡng lão như vậy, bọn họ sẽ tổn thất rất nhiều.
(CMN éo phải người)
Dương gia vốn không cần phân chia lương thực, tài sản nên việc phân chia gia sản rất thẳng thắn, ngay trong đêm hôm đó cả nhà đã được phân chia xong. Việc nên làm là công chứng thì công chứng xong, mỗi nhà giữ một bản chứng từ tách hộ, sau này sẽ không có vướng mắc gì.
Trước rạng sáng hôm sau, vợ chồng Dương Lăng Húc nóng lòng muốn dọn đi, điều này khiến bà nội và Lưu Tiêm Mai rất không vui. Dương Từ bị tiếng dọn đồ đạc bên ngoài đánh thức, anh không muốn ra ngoài giúp nên tiến vào không gian học tập.