Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 511: Mật vân bất vũ




Lăng Thần nhìn sắc mặt hưng phấn của Thủy Thiên Nhu thì đột nhiên khẽ cười nói: " có những việc không có chút tín tâm cố nhiên là không được nhưng nếu tín tâm quá lớn thì cũng không phải là chuyện tốt. Muội muội. Mọi việc nên hảo hảo chuẩn bị mới được".
Thủy Thiên Nhu đáp ứng một tiếng nhưng trong lòng lại có chút không yên nói: " tỷ tỷ cứ yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu". Nói xong nàng nhìn Lăng Thần chần chờ nửa ngày rồi mới nói: "Thần tỷ, vì song phương chúng ta có quan hệ hợp tác, lần này tỷ có thể… cùng gia tộc chúng ta đi quan sát một phen hay không ".
Lăng Thần thấp mi trầm tư một lúc rồi ngẩng đầu cười nói: " cũng hảo." rồi lại đột nhiên nghĩ đến ba gã thiếu niên nọ của Thủy Gia thì trên trán không khỏi nổi lên một luồng hàn ý lạnh như băng.
Thủy Thiên Nhu thấy mục đích chuyến đi này cũng đã đạt được, trong lòng tràn đầy sự vui mừng cáo từ mà đi.
Lê Tuyết từ phía sau Lăng Thần chợt đi ra nhìn thân ảnh Thủy Thiên Nhu đã đi xa lãnh đạm hỏi: " muốn động thủ a?". ngôn tình ngược
Lăng Thần mệt mỏi tựa lưng vào phía sau, nhẹ ừ một tiếng, giọng nói trầm trọng " Đại sự như thế, ta như thể đi trên băng mỏng a. Nếu có công tử ở đây thì đỡ lo bao nhiêu không… ".
Lê Tuyết mỉm cười nói: " nếu sự tình gì cũng muốn hắn tự mình quyết định thì sợ rằng chỉ cần công phu là đã mệt chết hắn, ngươi lại thương tâm. Như vậy ngươi muốn phải thương tâm hay là thoát khỏi sự lo lắng".
Lăng Thần rên rỉ một tiếng, trở tay ôm cái thắt lưng ong của Lê Tuyết nói "Tuyết tỷ tỷ, Thần Nhi thực sự là đã rất mệt mỏi rồi, bất quá ta không muốn thương tâm."
Lê Tuyết thương xót an ủi vuốt ve đầu hạ Lăng Thần đang tựa vào ngực mình, ôn nhu nói: " chúng ta đều là vì hắn. Không mệt mỏi."
"Uh. Vì hắn, có mệt cũng thấy không mệt." Lăng Thần nhẹ nhàng nói.
"Đối với quốc thư của Nam Trịnh người đã xử lý ra sao rồi?" Lê Tuyết hỏi.
"Đã quyết định rồi. Ngay lúc này quân lực của Lăng Gia đang nhanh chóng tập kết, từ từ nhằm hướng Nam Trịnh áp bách qua.". Lăng Thần nỉ non mà nói: " đừng động. Tuyết tỷ tỷ, để cho ta dựa thêm một lúc nữa".
Lê Tuyết thán cười một tiếng nghĩ thầm. Ta thực sự đã trở thành bảo mẫu của Lăng Thiên rồi. Không chỉ trăm nom cho hắn mà lại còn phải chiếu cố cho cả phụ nữ của hắn. Nghĩ tới đây nàng không khỏi ha ha cười to lên.
Một lời nói, thậm chí là một ý niệm của Thượng vị giả hoặc mỗi một động tác cũng có thể hội dẫn tới một đại sự kiện, vố số người phải vì đó mà tận lực bố trí đại sự!
Hôm nay quân tiên phong của Bắc Ngụy đã được xuất động. Giương cung bạt kiếm, cát bui chiến trận mù mịt dưới bước chân của hơn mười vạn đại quân mà mục tiêu nhằm thẳng Tây Hàn mà đến! Cử động rất rõ ràng này đã làm cho trên dưới Tây Hàn đều run rẩy sợ hãi toàn lực chuẩn bị cho chiến tranh. Lai nói cũng không ái nghĩ đến một chuyện. Nếu như nói trước kia Bắc Ngụy là do Bắc Ngụy hoàng thất cầm quyền thì Tây Hàn có thể còn dám thoải mái ứng chiến nhưng hôm nay thế lực chân chánh cầm quyền ở Bắc Ngụy chính là ngàn năm thế gia Ngọc Gia. Nghĩ đến Ngọc Gia ngàn năm súc tích đã đủ làm cho người ta không lạnh mà run.
Ở một phía khác, chỗ Lăng Gia tại biên giới Thừa Thiên, cha Lăng Thiên là lão già Lăng Khiếu đang suất lĩnh mười vạn hùng binh từ từ nam tiến. Lúc này khoảng cách tới Nam Trịnh cương vực chỉ còn khoảng năm sáu mười dặm thì lão hạ lệnh hạ trại. Lần hàng động này cho thấy thái độ phi thường cứng rắn đối với việc Nam Trịnh cư nhiên phái người tập kích con dâu của mình cũng như biểu đạt sự oán giận sâu sắc, thề phải bắt Nam Trịnh cúi đầu. Mà lần này Nam Trịnh ủy khúc cầu toàn đưa ra vài phương án bồi thường nhưng đều bị Lăng đại nguyên soái dùng thái độ cực kỳ xúc phạm mà toàn bộ cự tuyệt đồng thời lại lớn tiếng tuyên bố là Nam Trịnh không có nửa điểm thành ý.
Ủy khúc cầu toàn đến cực điểm mà đối phương lại nói là phương án bồi thường không hề có nửa điểm thành ý, như vậy đối phương có dụng tâm là điều thật sự rất rõ ràng. Quân thần Nam Trịnh trên dưới đều nhận thức rõ ràng dụng ý hiểm ác của Lăng Gia, rõ ràng chính là mượn cớ để phát động chiến tranh, tin tưởng cho dù không có sự kiện " tập kích" thì cũng sẽ có một màn tội danh khác để tạo ra trận đại chiến này! Dưới sự oán giận cực độ, Nam Trịnh tiến hàng động viên quy mô toàn quốc, mạt binh lệ mã, thề bảo vệ quê hương! Khí thế cũng không rơi xuống hạ phong.
Lăng Gia đệ nhị Đại tướng quân Trầm Như Hổ cũng dẫn mười vạn hùng binh triển khai nơi biên giới giữa Thừa Thiên và Đông Triệu, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Điều này làm cho Đông Triệu trên dưới cũng cực kỳ khẩn trương, chẳng lẽ Lăng Gia tại tính toán một lúc mở ra hai chiến tuyến. Thậm chí việc đáng Nam Trịnh chỉ là ngụy trang còn mục tiêu chân chánh là chúng ta. Trong lúc nhất thời các loại ý kiến quan điểm bất đồng được đưa ra khiến cho các vị đầu não đều phân vân khó quyết.
Mà trong Lăng Phủ biệt viện lúc này, vị quân sư do Lăng Thiên tự thân chỉ định là Mạnh Ly Ca đang tay cầm quạt, khăn chít đầu mà bày mưu nghĩ kế, nắm trong tay lưỡng diện chiến cuộc. Toàn bộ binh mã tinh nhuệ trong biệt viện đều đã được đặt trong tình trạng chuẩn bị cao độ, chỉ chờ thời cơ để phát động.
Tại một mặt khác, nhìn cử động của Ngọc Lăng hai nhà, cảm giác thiên hạ đại thế sắp thay đổi nên thiên hạ đệ nhất đại tài phiệt Tiêu Gia cũng không cam lòng yếu thế mà điều đại quân từ các nơi ẩn phục đi ra, nhanh chóng chỉnh hợp. Quân tiên phong mơ hồ trực chỉ Thừa Thiên cùng Kim Bích Thành chăm chú nhìn thèm thuồng.
Thiên Tinh đại lục đột nhiên chiến vân rậm rạp nhưng tình thế lại nhiều mây mà không mưa khiến cho hào khí bị đè nén đến cực điểm. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, một khắc này chỉ cần một điểm hoa lửa là đủ làm đống hỏa dược này bùng cháy.
Ngay trong ngắn ngủn vài ngày công phu này thế cục cả thiên hạ đột nhiên trở nên khẩn trương. Bỗng nhiên khắp nơi đều có lang yên nổi lên mà bất kỳ hữu tâm nhân nào đều có thể từ đó ngửi được mùi dị thường. Lần này mặc dù chỉ có một vài thế lực hơi có chút động tác nhưng ba thế lực này lại cơ hồ là ba lực lượng mạnh nhất thiên hạ, chí ít là ba thế lực mạnh mẽ nhất Thiên Tinh đại lục. Cái này đã đủ để ảnh hưởng tới thế cục của đại lục!
Toàn bộ Thiên Tinh đại lục lúc này giống như rắn ẩn mình trong hang trú đông đang chờ tiếng sấm đầu mùa xuân, lẳng lặng chờ đợi thanh âm của tiết Kinh chập nhưng lại hoàn toàn không biết thanh âm này rốt cục mang đến là phúc hay là họa?
Vạn mộc vô thanh chờ mưa gió tới.
Mà ngay lúc này, nhân vật chủ yếu của Lăng Gia, Lăng Thiên lăng đại công tử lại đang mang theo mình một tuyệt sắc đại mỹ nhân nhi mà thảnh thơi tiêu sái dạo bước trong một khu núi rừng vô danh nào đó, một lộ không nhanh không chậm, cư nhiên đem đoạn hành trình chạy trốn này làm thành thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức. Một lộ nhu tình mật ý, nói không quá là đầy xuân quang kiều diễm.
Trong đoạn thời gian này Lăng Thiên không hiểu sao cảm giác được tốc độ tăng trưởng của chân khí trong cơ thể vượt xa trước đây. Hơn nữa về mức độ tinh thuần cũng hơn xưa, giống như nước suối trong suốt, mỗi lần vận công xong xuôi tựa hồ như có một loại cảm giác gột rửa mới mẻ. Loại cảm giác này làm cho Lăng Thiên thật sự là vừa vui mừng lẫn cực kỳ sợ hãi!
Chẳng lẽ, công quyết chân chính của Kinh Long Thần Công cư nhiên lại mạnh mẽ như thế.
Ngoài loại cảm giác này Lăng Thiên còn cảm giác được mỗi ngày tựa hồ nghỉ ngơi hay đả tọa tại nơi sơn dã lại có hiệu quả hơn xa việc nghỉ ngơi hoặc đả tọa tại khách sạn hay thị trấn. Cái này lại làm cho Lăng Thiên cảm giác được có chút mơ hồ bất minh.
Nhưng sau khi nhận thức được điểm này Lăng Thiên liền đơn giản là từ bỏ việc nghỉ ngơi tại khách sạn mà mỗi ngày vào ban đêm lại mang Tiêu Nhạn Tuyết vào núi rừng, tùy tiện tìm một chỗ dừng lều vải để cho Tiêu Nhạn Tuyết nghỉ ngơi còn chính mình thì ra ngồi ngoài cửa lều vải mà điều tức. Quả nhiên tốc độ tu luyện lại tăng lên rất nhanh.
Trong quá trình nội lực gia tăng nhanh chóng này Lăng Thiên cũng thường xuyên cảm giác được tại chỗ huyện đản trung trước ngực có một luồng cực kỳ ôn hòa rót vào kinh mạch, dẫn đạo nội lực của mình, du du bất tức. Lăng Thiên mặc dù không biết luồng lực lượng này đến từ đâu nhưng lại biết luồng nội lực này đã giúp hắn tiến cảnh cực nhanh như thế. Toàn bộ là do sự trợ giúp của luồng lực lượng này mà sinh ra hiệu quả lớn như vậy! Cho nên, Lăng Thiên cũng không có để ở trong lòng. Nguyên nhân là vì sau khi luyện Kinh Long Thần Công đến tầng thứ mười hai thì huyệt đạo toàn thân cũng có thể hấp thu được thiên địa chi linh khí để gia tăng nội lực tu hành của mình. Lăng Thiên cũng tự biết sau khi chính mình lấy được được công pháp chánh xác đã khiến cho tự thân công lực sớm được kích phát với năng lực đặc thù này. Điều này khiến cho trong lòng hắn hiển nhiên là có vài phần hoan hỉ!
Những ngày nghỉ ngơi tại chốn sơn dã này có hậu quả duy nhất mà cũng là hậu quả không thể tránh khỏi đó là làm cho Tiêu đại tiểu thư cực kỳ bất mãn. Tiêu Nhạn Tuyết nọ từ thuở nhỏ đã cẩm y ngọc thực nào đã có từng tao ngộ cảnh như thế, đột nhiên từ cuộc sống an nhàn sung sướng sang cuộc sống ăn khổ ngủ trên đá núi cứng rắn lạnh như băng. Cả người trên dưới đều đau nhức vô bì, làn da và thân thể mềm mại như ngọc kia sao có thể chịu được khổ sở này?
Sau đó Tiêu đại tiểu thư nghĩ ra một biện pháp là mở cánh cửa lều vải ra mà mình thì cũng nằm dịch ra cửa, một nửa thân thể ở bên trong còn cái đầu thì gối lên một cái chăn đặt trên người Lăng Thiên, như thế là lấy thân thể Lăng Thiên làm gối đầu mà từ khi dùng biện pháp này thì cư nhiên lại ngủ cực kỳ ngon. Trong khi ngủ đôi khi không tự kiềm chế được mà chui cả người vào lòng Lăng Thiên. Điều này làm cho Lăng đại công tử đang tiềm tâm tu luyện kêu khổ không thôi.
Nếu đơn độc là ôm nàng mà ngủ thì cho dù là cả một buổi tối đối với thể lực của Lăng Thiên đương nhiên là không có vấn đề gì, huống chi là một khi ngồi đả tọa, hồn du vật ngoại, trong cơ thể chân khí tự động lưu chuyển nên cơ bản cũng không cảm giác được sức nặng. nhưng Lăng Thiên dù sao cũng là thiếu niên mới lớn huyết khí phương cương, rồi lại lâu chưa hành sự, trong khi đại nam nhân về phương diện này chung quy đều có nhu cầu! Chính cái này lại là sự phiền toái.
Một thân thể thơm mát mềm nhũn, một thân thể mềm mại không chút phòng ngự nằm trong lòng mình mà mình lại không có dũng khí làm gì, mà làm gì thì phải chịu trách nhiệm. Cái này Lăng Thiên cũn không ngại nhưng trước khi tâm hồn thiếu nữ của Tiêu Nhạn Tuyết đối với Lăng Thiên vẫn chưa hoàn toàn chuyển biến thì Lăng Thiên tự hỏi vẫn chưa muốn lãnh trách nhiệm này mà cũng không nguyện ý nhận trách nhiệm này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
càng ngày càng khó chịu, vóc người của Tiêu Nhạn Tuyết nọ chỗ lồi chỗ lõm đều rất hợp lý, hơn nữa khuôn mặt xinh xắn cũng vào hạng quốc sắc thiên hương, trên người mang theo mùi thơm sâu kín của thân thể nữ nhi càng thị làm cho Lăng Tiểu công tử (thằng nhỏ đó) mỗi sáng sớm đều bạt kiếm mở cờ, có khi đứng thẳng đến một hai thời thần mà cũng tuyệt không đầu phục Lăng đại công tử. Cuối cùng để làm cho Lăng Tiểu công tử đầu hàng, ngay từ buổi sáng thật sớm Lăng Đại công tử đã ra sơn tuyền tắm rửa. Tẩy tẩy rửa rửa đến mức cảm giác ngay cả sơn tuyền lạnh lẽo cũng nóng cả lên.
Lăng Thiên bi phẫn thở dài, mẹ cái này cũng là cuộc sống sao? Nghẹn uất một lúc lâu thì hạ phúc cư nhiên lại có cảm giác đau đau. Cứ như thế này không khéo bản công tử thực sự biến thành Đông Phương Bất Bại mất. Có khi hắn nghĩ bất chấp hậu quả đem cô nàng này đưa vào chánh pháp nhưng nghĩ đi nghĩ lại thế nào thì cuối cùng không làm được, cuối cùng đè ý nghĩ mê người này xuống vì hậu quả quả thực là phi thường nghiêm trọng.
Mà đoạn thời gian này Tiêu Nhạn Tuyết ngược lại lại có khí thế hung hung vì cảm giác Lăng Thiên không có dũng khí động đến nàng. Nha đầu này cư nhiên phản khách vi chủ, đôi khi lại trêu chọc Lăng Thiên một phen. Khi không cẩn thận mở hé nửa vạt áo hay không cẩn thận để lộ nửa bắp chân trắng noãn. Thậm chí đôi khi không cẩn thận đột nhiên gặp phải một đôi Tiểu Bạch thỏ cũng như bị "hù dọa" mà nhảy vào lòng Lăng Thiên, sau đó làm nũng một trận khiến cho Lăng Thiên mũi đầy mùi thơm, mặt hồng tai đỏ tưởng như mình sắp hóa thành lang sói thì nàng lại như bừng tỉnh hiểu ra chuồn mất chạy trốn, đứng từ xa xa mà nhìn bộ dáng chật vật của Lăng Thiên mà cười to.
Quyển 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.