Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 12:




Cà vạt xộc xệch, khuy áo sơ mi cũng mở toang, nhìn từ trên cao xuống dưới, độ cung mượt mà, cái gì cũng đều nhìn thấy rõ ràng.
Cố Trì Khê ôm nàng càng chặt, gần như hòa vào nhau, không nhịn được đưa môi đến gần nàng, khẽ chạm vào tai nàng, lùi về sau một chút, lại áp vào người nàng.
"Hiện tại đã gặp, có thể đi rồi..." Ôn Ninh bị ép vào cửa, nghiến răng cố gắng giữ cho giọng nói không thay đổi, cảm thấy khó chịu lại hoảng loạn.
Người phía sau không trả lời, mưa nụ hôn cứ rơi xuống tai nàng.
Giống như nước lũ âm ỉ lâu ngày trong núi, khi phát hiện bị vỡ liền lao ra ngoài, mang theo nước ấm từng chút từng chút thấm vào da thịt, chảy khắp tứ chi, sôi trào.
Cố Trì Khê rất cường thế, Ôn Ninh bị động nghiêng đầu tránh không được, giãy giụa lại bị nắm lấy hai tay, hoàn toàn chịu bài bố.
Nàng nhất thời bực bội, chua chát lại dâng lên.
"Không nghĩ tới Cố tổng nửa đêm thích tới phòng người khác làm chút chuyện mờ ám bẩn thỉu như vậy!" Nàng một hơi nói rất nhiều, trong ngực nghẹn đến hoảng.
Thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi mà cười.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì người này muốn đi thì đi, muốn về thì về, muốn rời khỏi thế giới của nàng liền không có gánh nặng nào, muốn xông vào cuộc sống của nàng liền không có kiêng nể gì, không có một chút thẹn thùng cùng áy náy, không có chút để ý đến cảm xúc của nàng.
Ỷ lại khi còn nhỏ, ái mộ khi lớn lên, tất cả đều biến thành tra tấn đối với bản thân nàng. Mấy năm nay đã có rất nhiều biến cố, nàng mang gánh nặng đi từng bước, nghĩ đã sớm xóa người này khỏi ký ức của mình, những khoảnh khắc tim đập nhanh đó, những khoảnh khắc quan tâm đó, tất cả đều là gánh nặng mà nàng muốn vứt bỏ.
Nhưng kỳ thực nàng chỉ giấu vết thương vào một góc trái tim không thể chạm tới.
Chạm vào liền rất đau.
Mà người này không chỉ chạm mà còn cố xé rách nó.
Ôn Ninh nổi nóng, nói ra những lời khó nghe, nếu là người khác nàng có thể cho chút mặt mũi, nếu là Cố Trì Khê, người này không biết xấu hổ, không cần cho.
Có chút khó thở, nàng dùng móng tay véo vào tay cô, không quá mạnh.
Cố Trì Khê khẽ hít một tiếng, nhưng không chịu buông ra, yên lặng chịu đựng, khóe môi cong lên một đường cong khó nhận thấy, sau đó buông một tay ra, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Lòng bàn tay ấm nóng, giống như vuốt lông mèo.
"Xin lỗi." Cô thấp giọng nói.
Trong lòng Ôn Ninh run lên, gai góc trên người lập tức mềm nhũn, bực mình không biết cố gắng, không chịu mặc kệ cô. Một lúc sau, nàng lại lạnh lùng nói: "Chị cố ý ngồi chuyến bay này phải không?"
"Ừm, vừa lúc đến đây công tác."
"Có thể làm ngài hạ mình ngồi chuyến hàng không dân dụng là vinh hạnh của tôi." Nàng nhịn không được đâm chọc vài câu.
Cố Trì Khê khẽ cau mày, hít một hơi, hạ giọng nói: "Đừng nói như vậy."
Ôn Ninh đột nhiên có chút không đành lòng, mím môi.
Bàn tay phía sau chậm rãi leo lên cổ nàng ôn nhu vuốt ve, nhưng lại rất cẩn thận, không có động tác gì thêm.
Cố Trì Khê ăn mặc mỏng manh, áo khoác gần như trong suốt, áo vest không tay ôm sát vào da, họa ra đường cong quyến rũ, Ôn Ninh hoàn toàn có thể cảm nhận được lưng nàng phập phồng.
"Em có người thích sao?" Cô đột nhiên hỏi, ngữ khí trầm thấp, không rõ ý tứ.
Ôn Ninh được trấn an thoải mái, mới thả lỏng một chút lại căng thẳng lên: "Chị hỏi cái này làm gì?"
"Trả lời tôi trước."
"Tại sao tôi phải trả lời chị?"
Người này nói chuyện hay làm gì cũng cường thế, chỉ đối mặt với nàng, trước kia nàng từng cho rằng như vậy là tình thú, nhưng hiện tại lại rất không thích, một khi cường ngạnh nàng liền không nhịn được mà cường ngạnh, cả người xù lông lên.
Cố Trì Khê không nói nữa, mà là nghiêng đầu hôn lên mặt nàng.
"Tôi buồn ngủ."
Ôn Ninh tránh thoát, không thèm nhìn cô, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, đi đến vali tìm đồ đi tắm.
"Tôi ở lại nơi này." Cố Trì Khê đi theo nàng.
"Chị không có chỗ ngủ à?"
"..."
"Đàm trợ lý đâu?"
"..."
Ở trước mặt Ôn Ninh, Cố Trì Khê không thể nói dối, cho dù có thể nói dối, cô cũng sẽ không làm như vậy. Cô không trả lời, khoanh chân ngồi trên sô pha, thần thái nhàn nhã.
Rất có tư thế đuổi cũng không đi.
Ôn Ninh cảm thấy khó xử, lại biết cô cố ý muốn chọc giận mình, bèn mỉm cười nói: "Công ty có quy định quản lý đoàn người ở nước ngoài, không được phép cho người không phải là thành viên đội bay ở lại phòng qua đêm, chị đây là muốn tôi vi phạm quy định sao?"
Cố Trì Khê không nói, hàng mi cong cong rũ xuống, che đi đôi mắt sâu thẳm như hồ nước.
Người này cố chấp lên quả thực biến thái.
- - Không biết xấu hổ.
Thực sự bất lực, Ôn Ninh không buồn quan tâm đến cô nữa, ngay cả công ty cũng là của cô, muốn đổi quy tắc cũng có thể đổi, nàng không nói một lời ôm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Một trận tiếng sột soạt, tiếng nước từ bên trong vọng ra.
Cố Trì Khê ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn bóng người chiếu trên vách kính trong suốt của phòng tắm, trong mắt gợn sóng, vô thức mê mẩn.
Ôn Ninh tắm rất nhanh, mười phút sau liền đi ra.
Nàng mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ có dây, cổ thấp lại rộng, làn váy bên trái xẻ cao, bắt chéo bằng ren thêu mỏng.
Ánh mắt Cố Trì Khê hơi ngưng lại, không thể dời đi.
"Chị không tắm sao?" Ôn Ninh không chút cố kỵ vặn eo, lắc lư ở trước mặt cô, "Vậy đừng nghĩ ngủ trên giường."
Chiếc giường lớn 1,5 mét đủ cho hai người nằm, nàng nghĩ mình chỉ ngủ một đêm, nếu người này không thành thật nàng liền một chân đá xuống.
Cố Trì Khê có chút kinh ngạc: "Tôi có thể ngủ trên giường sao?"
"Nếu không thì sao?"
Nàng nhìn quanh phòng, chỉ thấy sô pha vừa đủ dài, chỉ tay nói: "Chị muốn ngủ sô pha cũng được."
"Giường đi." Cố Trì Khê lập tức nói, từ trong túi đứng dậy lấy quần áo.
Cô đã mang theo thứ cần mang theo, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn cho chuyến đi này. Không chỉ phải đi máy bay của Ôn Ninh mà còn phải ở trong phòng của nàng, nằm trên giường của nàng, ăn đậu hũ của nàng, chiếm hết tiện nghi của nàng bằng mọi cách có thể.
Nơi nào giống đi công tác, quả thực là theo dõi nàng.
Ôn Ninh phát giác chính mình lại rơi vào bẫy.
Nàng đột nhiên rầu rĩ, trong lòng ngột ngạt, không thoải mái. Khi Cố Trì Khê đi tắm, nàng tắt đèn, chỉ để lại đèn giường, kéo chăn nằm xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
Nghĩ đến nhiều thứ, rất nhiều thứ...
Vào ngày sinh nhật lần thứ 20 của mình, nàng đã thổ lộ với Cố Trì Khê.
Lễ vật chồng chất, phía sau bánh kem và nến là khuôn mặt của người kia, được ánh nến ôn hòa chiếu sáng, trong đôi mắt đen đọng sương ẩm ướt, cô mỉm cười nhìn nàng nói chúc mừng sinh nhật.
"Tỷ tỷ--"
"Hửm?"
"Em cũng muốn quà."
"Muốn quà gì?"
Ôn Ninh cắn môi dưới, ra hiệu cho cô, muốn thấp giọng nói cho cô biết. Cố Trì Khê hơi nghiêng người về phía trước, đôi môi mềm mại chạm vào tai cô, cô nghe thấy Ôn Ninh thổi khí nói.
"Chị."
Trong lồng ngực nóng lên, Ôn Ninh ôm lấy cô.
Ánh mắt Cố Trì Khê ngưng tụ, vực sâu tĩnh lặng bị quấy nhiễu, trong mắt dâng lên cảm xúc khó đoán, kinh ngạc, hoảng sợ, phức tạp, ẩn nhẫn, tựa hồ có tất cả, nhưng lại giống như không có cái gì.
Cô mỉm cười, vòng tay qua vai Ôn Ninh, ôn nhu nói: "Ninh Ninh, thổi nến đi."
Không biết cô nghe hay không nghe, hiểu hay không hiểu, tóm lại là không có bất kỳ phản ứng gì.
Ôn Ninh có chút nhụt chí, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng. . truyen bac chien
Dũng khí không phải lúc nào cũng có, nàng muốn nói lại, nói rõ ràng cho cô hiểu. Bên ngoài nàng không chút cố kỵ, nhưng lại rối rắm thấp thỏm trước Cố Trì Khê, từ ngày yêu thích cô, nàng đã thay đổi đến long trời lở đất.
Đáng tiếc là sau này nàng không có cơ hội nói ra.
Bảy năm là một trở ngại mà hai người không thể vượt qua.
Nghĩ đến đây, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, mí mắt Ôn Ninh trên dưới đánh nhau, cuối cùng không nhịn được, chậm rãi khép lại...
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, máy sấy tóc kêu ong ong một hồi. Cố Trì Khê mặc đồ ngủ đi ra, tầm mắt mờ mịt, ánh sáng màu cam nhạt ấm áp phản chiếu trên mặt kính mờ đục, giống như cục đá trong rượu màu hổ phách.
Thân hình cong cong trên giường bất động, thở đều đều, đã chìm vào giấc ngủ say.
Đứng bên giường, giống như một cái bóng bị bóng đêm tac ra, cô lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Ôn Ninh, một lúc sau, cô cúi người xuống, cẩn thận hôn lên trán nàng.
Sau khi tắt đèn, căn phòng chìm trong bóng tối, Cố Trì Khê nằm bên cạnh Ôn Ninh.
Ánh trăng rơi vào khung cửa sổ, mát lạnh như nước, xung quanh vô cùng yên tĩnh, thính giác được phóng đại vô hạn, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở đều đặn của đối phương.
Cố Trì Khê nằm nghiêng, đối mặt với Ôn Ninh, ánh mắt dần dần thích ứng với bóng tối, có thể nhìn rõ thân ảnh mông lung của người bên cạnh. Cô nhịn không được duỗi tay ra, đầu ngón tay sắp chạm vào môi nàng liền dừng lại, chậm rãi thu về.
Đêm đó, có lẽ nữ nhân kia cũng nằm bên cạnh Ninh Ninh như vậy.
Hoặc có lẽ họ -
Cố Trì Khê nắm chặt tay.
Đầu óc rối bời, trằn trọc không ngủ được, đến hơn hai giờ sáng vẫn chưa thấy buồn ngủ.
Khi sắp chìm vào giấc ngủ, người bên cạnh trở mình, không ngừng lẩm bẩm, giống như đang nằm mơ.
"Tại sao... đều không...nói với em..."
"Tỷ tỷ......"
"Tỷ tỷ......"
Ôn Ninh nằm nghiêng, vùi nửa mặt vào trong gối, mơ hồ gọi tỷ tỷ mấy lần.
Cố Trì Khê giật mình, nín thở không dám động, sau đó nghe thấy Ôn Ninh hừ hai tiếng trong mũi, cũng không có động tĩnh nữa, hô hấp vẫn đều đều như cũ.
"Ninh Ninh?" Cô khẽ gọi.
Rất yên tĩnh.
Cô thở ra một hơi, đứng dậy, cẩn thận đỡ vai Ôn Ninh, lật người nàng lại, ôm vào trong ngực.
Tứ chi vô thưc chuyển động, câu lấy eo cô.
Sáng hôm sau, Ôn Ninh bị đồng hồ báo thức đánh thức, ánh nắng vàng rơi xuống chăn bông, nàng nheo mắt ngồi dậy, nhìn bên cạnh, phát hiện trong phòng chỉ có một mình mình.
Không biết người kia đã rời đi từ lúc nào, để lại một căn phòng thoang thoảng hương chanh.
Điện thoại có tin nhắn văn bản nhận được nửa giờ trước.
[Thứ bảy tôi trở về]
Ôn Ninh nhìn màn hình, trong lòng thầm đọc mấy lần, ngón cái trượt xuống lật qua các tin nhắn, bấm vài lần, dừng lại ở chữ "Thêm vào danh bạ".
Giằng co một hồi rốt cuộc cũng không lưu.
Buổi sáng bay trở về Lạc Thành, sau khi Ôn Ninh về đến nhà ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một chút, làm xong một nửa bản danh sách rồi lái xe ra ngoài.
Hôm nay công việc không tốt lắm, đều là đơn hàng cự ly ngắn, buổi tối chỉ có một đơn ra sân bay.
Mặt trời đang lặn, bầu trời có màu vàng cam rực lửa.
Ôn Ninh từ sân bay về, đậu xe ở tầng hầm công ty, đi căn tin ăn cơm.
Những năm này, nàng rất ít khi tự nấu ăn, bởi vì nàng lười, một mình nấu ăn, ăn xong còn phải rửa bát, chưa kể ở nhà một mình không có không khí nên cố gắng đến căn tin ăn, cho nên nếu không ăn ở nhà liền ăn trong căng tin.
Một lý do khác là để tiết kiệm tiền, chỉ mười tệ đã có thể ăn nhiều thứ.
Nàng thường nghe các đồng nghiệp nói bay trên trời, làm việc nghỉ ngơi thất thường, ngày nghỉ không đồng bộ với công chúng, giống như một người lang thang khắp nơi và coi thế giới là nhà của mình. Còn có điều hạnh phúc nhất là dù có hạ cánh vào thời điểm nào thì sẽ luôn có người chờ mình trở về.
Này nàng khịt mũi khinh thường.
Làm ra vẻ.
"Ôn cơ trưởng, thật trùng hợp."
Một giọng nữ trong trẻo từ trên đỉnh đầu truyền đến, suy nghĩ của Ôn Ninh bị cắt đứt, nàng dừng đũa, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt có chút lai.
Vạn Tư Kỳ đặt đĩa ăn xuống, ngồi đối diện với nàng.
"?"
"Ôn cơ trưởng không nhớ tôi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.