một cánh tay đưa tới, đặt sau cánh tay Phó Vân anh, đỡ nàng đứng vững.
Quần áo mùa xuân mỏng manh, sự cứng rắn của cơ bắp siết chặt dưới lớp áo khiến nàng giật mình.
Lát sau, nàng mới ý thức được mình đang tiến về chỗ con ngựa, định leo lên nhưng cả người mềm nhũn, thử mấy lần nhưng cũng không lên được, con ngựa khó chịu, hí vang bực bội.
Thấy nàng cuối cùng đã hoàn hồn, Kiều Gia nhanh chóng thu tay về, cúi đầu nói: "Công tử, đắc tội rồi."
hắn nhấc Phó Vân anh, bế nàng lên lưng ngựa.
Nàng nhắm chặt mắt lại, tới khi mở ra, sự mê mang trong mắt đã biến mất, nhận chiếc roi ngựa mà Kiều Gia đưa cho, nàng nhìn quanh một lượt.
Chuyện càng khẩn cấp càng không thể hoảng loạn.
Nàng cố trấn tĩnh, cầm roi ngựa chỉ về phía Ngô đại cữu và quản sự, "Trói hai kẻ kia lại, đưa về huyện Hoàng Châu. Ta và Kiều Gia đi trước, về phố Đông Đại thăm dò tính hình."
"Huynh đi với muội!"
Phó Vân Khải gào lên, đi ra từ trong đám người, tay kéo dây cương một con ngựa, ngăn Phó Vân anh lại.
Nàng núi xuống nhìn hắn, "Huynh có cưỡi ngựa được không?"
không biết giờ ở nhà thế nào, nàng cần phải mau chóng trở về, không có thời gian để kéo dài nữa.
Phó Vân Khải cắn nhẹ môi, gân cổ gào lên: "Được!"
Phó Vân anh trầm mặc không nói, hắn lại tiếp: "anh tỷ nhi, huynh phải trở về, trong nhà xảy ra chuyện như thế, huynh phải trở về! Đưa huynh theo đi, có khi huynh có thể giúp đỡ việc gì cũng nên."
"Lên ngựa." Phó Vân anh nói.
Phó Vân Khải ừ một tiếng, có một hộ vệ của Vương phủ dẫn một con ngựa đen hiền lành tới, hắn kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, dựa vào sự giúp đỡ của hộ vệ, trèo lên lưng ngựa.
Phó Vân anh dặn dò Kiều Gia: "Ngươi với huynh ấy cưỡi chung một con ngựa đi, đưa huynh ấy theo, huynh ấy chưa cưỡi bao giờ."
Kiều Gia thưa vâng rồi cũng nhảy lên ngựa, nắm chặt dây cương.
Ba người hai ngựa chay thẳng về phía trước.
đi đường bộ thực ra nhanh hơn đi đường thủy, có điều không thoải mái lắm.
Ba người đi một mạch không nghỉ, ra roi thúc ngựa, chỉ mấy chưa đến ba canh giờ đã về đến huyện Hoàng Châu.
Lúc xuống ngựa, mặt Phó Vân Khải trắng bệch, không biết bởi phi nhanh quá nên sợ hãi hay là do mệt.
Đầu tiên, ba người đi tiệm quần áo mua quần áo mới để thay, gửi ngựa ở khách điếm, giả trang thành mấy người ở quê mới lên, đi đường vòng tới phố Đông Đại.
Phố Đông Đại thường ngày yên tĩnh vắng lặng mà hôm nay thật đông đúc, người đến kẻ đi, ngựa xe như nước. Trong ngõ nhỏ tiếng chiêng, tiếng trống, tiếng nhạc tang ma vang lên từng đợt. trên đầu, trên tay những người lui tới đều buộc vải tang trắng, ai cũng buồn bã thê lương. Cứ một lúc lại có người hầu mặc đồ tang bằng vải thô đẩy xe đẩy từ phía trong ra, trên xe chất đầy hương, nến, tiền giấy.
Tiếng phụ nữ gào khóc vọng từ trong tường viện vọng ra khiến người ta đau lòng.
Phó gia đang làm đám tang.
Vành mắt Phó Vân Khải đỏ hoe, bước chân loạng choạng, "Tứ thúc thực sự đi rồi..."
Bọn họ đi tới đầu ngõ, trước mắt là một màu trắng toát, những chiếc đèn lồng đỏ tự tay Phó tứ lão gia treo lên hồi Tết giờ đều đã bị gỡ xuống, đổi thành đèn lồng bọc vải trắng. Cửa chính mở rộng, bên trong bày linh đường, trước linh đường là những người phụ nữ mặc áo tang, quỳ rạp trên mặt đất, vừa khóc vừa đấm xuống đất thình thịch, vô cùng đau khổ, người bên cạnh cũng rơi nước mắt theo.
Có người ngăn mấy người Phó Vân anh lại, "Mấy vị là ai?"
Phó Vân Khải lau nước mắt, cúi đầu.
Kiều Gia ngăn hai anh em họ lại, bước lên trả lời: "Chúng ta từng mang ơn tứ lão gia của quý phủ, nghe nói Phó tứ lão gia đi rồi, tới đây thắp cho ông ấy nén hương."
Người nọ thở dài, "Tứ lão gia là người tốt!"
Than thở mấy câu, người nọ cắt một miếng vải tang, đưa cho mấy người Kiều Gia để buộc vào cánh tay.
Bọn họ cột băng tang cẩn thận rồi trà trộn vào đám người tới phúng viến, đi vào chính đường.
Phía trước linh đường, tiếng khóc rung trời, mấy người mặc áo làm phép của đạo sĩ đang đứng quanh linh cữu làm lễ, còn có hòa thượng ngồi trên đệm hương bồ gõ mõ tụng kinh, chiêng trống vang rền, nghe không rõ tiếng thì thầm của những người xung quanh.
Phó Vân anh ngẩng đầu, nhìn về phía linh đường, trên đó thờ bài vị của Phó tứ lão gia.
...
Nàng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Phó tứ lão gia, Hàn thị và nàng cũng không có hy vọng xa vời rằng mình sẽ được hưởng cái gì, chỉ nghĩ nếu người nhà Phó lão đại đã tới tìm thì sẽ có thêm người thân giúp đỡ, như thế chắc chắn sẽ hơn mẹ góa con côi bơ vơ không nơi nương tựa. Nếu Phó tứ lão gia không thích mẹ con họ thì mẹ con họ sẽ dọn ra ở riêng, chỉ cần có thể đưa Phó lão đại về quê, lá rụng về cội là được rồi, mẹ con họ chẳng có yêu cầu gì khác.
Sau đó Phó tứ lão gia tới, đi vào quán ăn, nhìn thấy hai mẹ con họ, người đàn ông ăn mặc tươm tất chỉnh tề ấy lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu mấy cái thật mạnh trước mặt Hàn thị, nước mắt tuôn ra lã chã.
"Để chị dâu và cháu gái vất vả rồi."
Ông khóc không thành tiếng, dường như ngay lúc nhìn thấy Phó Vân anh, ông đã coi nàng như con ruột, chấp nhận tất cả mọi yêu cầu của nàng, chiều chuộng nàng bất chấp mọi nguyên tắc, vậy nên người trong phủ thậm chí còn cảm thấy Phó tứ lão gia đối xử với nàng còn tốt hơn với Phó Nguyệt, nàng thực sự muốn gì được nấy.
Có sự chiều chuộng của Phó tứ lão gia, nàng mới có thể làm những gì mình muốn mà không phải lo lắng điều gì. Dù những việc nàng làm có trái với lẽ thường ra sao đi chăng nữa, ông vẫn chỉ mỉm cười, xoa đầu nàng, "không sao đâu, có tứ thúc đây rồi!"
Phó tứ lão gia nuông chiều nàng như thế nên Phó Vân anh từng nghi ngờ năm đó Phó lão đại có phải đã gánh họa thay em trai mình nên không thể không trốn đi nơi khác hay không. Phó tứ lão gia áy náy trong lòng nên mới có thể đối xử với nàng và Hàn thị tốt như vậy.
Nếu không thì làm sao giải thích nổi tại sao Phó tứ lão gia lại coi nàng như con đẻ, dung túng cho mọi hành động mà người đời không ai có thể chấp nhận được của nàng.
Dần dần, nàng phát hiện ra suy đoán của mình là gần như không thể. Nàng không biết lý do tại sao nhiều năm như thế Phó lão đại cũng không nhắc tới quê nhà một lần nào... Nhưng có một điều nàng có thể khẳng định, cái người bị thương năm đó chắc chắn không phải do Phó tứ lão gia đánh.
Phó tứ lão gia là người như vậy, rộng lượng hào phóng, thích ôm đồm, tự coi mình là trụ cột gia đình, hy vọng có thể che chở cho tất cả mọi người trong nhà để cả nhà đều có thể được ăn ngon mặc đẹp, cả đời không phải lo lắng gì.
Khi còn nhỏ ông sống vất vả nên sau này có của ăn của để liền đối xử tốt với các con các cháu gấp bội, ông không muốn bọn trẻ cũng phải vất vả như mình. Ông vào nam ra bắc, nỗ lực kiếm tiền cũng chỉ là để cả nhà được hưởng phúc.
Mỗi lần đi đâu về, ông nhất định sẽ mang quà về tất cả mọi người trong nhà, tơ lụa, đồ trang sức, thùng to hộp nhỏ ùn ùn được khiêng vào nhà.
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái kéo ống tay áo của ông làm nũng, đòi đồ ăn đồ chơi, ông sẽ giơ một chiếc hộp tinh xảo lên, lắc lắc cho hộp kêu leng keng rồi mở ra trước mắt bọn trẻ, "Cầm hết đi, mua cho mấy đứa cả đấy."
Hai tên nhóc hoan hô nhảy nhót, mỗi đứa bốc đầy một túi áo đồ ăn, cắm cúi lật mở từng chiếc rương ra xem, Đại Ngô thị, Lư thị, Phó tam thẩm và mấy chị em Phó Nguyệt ngắm nghía đồ trang sức mới lạ, ông đứng bên cạnh cười ha hả, tiếng cười toát ra sự thỏa mãn và vui mừng xuất phát từ sâu trong tâm hồn.
...
Mùng một tháng Giêng, cả nhà ngồi quây quần quanh bàn ăn cơm, trên bàn có đủ gà vịt thịt cá, bày ngập mặt bàn, ông gắp một chiếc đùi gà lớn lên, nhớ tới những ngày khổ cực ngày xưa: "Khi còn nhỏ, con nhà nghèo lúc nào cũng ăn không đủ no, bánh nhân rau dại ta cũng ăn ngon lành! Giờ có bánh rán nhân đường để ăn ta còn thấy quá ngán, nghĩ lại không hiểu sao khi đó có thể nuốt trôi cái thứ kia?! Nuốt một miếng khô đến thủng cả cổ họng."
trên bàn ăn, ông luôn luôn chỉ có mấy câu như thế, hoặc khoe khoang khoác lác về chiến tích đấu trí đấu dũng của mình với bọn thủy tặc, một quyền có thể đánh ngất một gã cao to, hoặc là nhớ lại những kí ức chua xót về cái thời còn ăn cỏ ăn trấu khi còn nhỏ, hoặc khen ngợi Phó Vân anh.
Nghe ông nhắc đi nhắc lại chuyện trước kia, Phó Vân Thái và Phó Vân Khải len lén lè lưỡi với những người khác, Đại Ngô thị, Lư thị, Phó tam thẩm, Phó Quế cười bò, Phó Nguyệt cũng mím môi cười.
Phó tứ lão gia hừ một tiếng, nhìn con trai và cháu trai, cười mắng: "Mấy thằng nhãi ranh."
Miệng nói chuyện, chiếc đũa của ông lại rẽ sang hướng khác, đặt đùi gà vào bát của Phó Vân anh, xoa đầu nàng, "anh tỷ nhi là nhỏ nhất, ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới tròn trịa lên được!" Ông thích tiểu nương tử phúc hậu một chút, nhìn đáng yêu, "Mấy thái thái nhà giàu ai cũng mập mạp trắng trẻo, thế mới đẹp! Con gầy quá."
Nàng phải ăn hết một bát đầy cơm và thức ăn xong, ông mới cho phép nàng rời bàn.
...
Chìm đắm trong suy tư hồi lâu, bỗng tiếng khóc tang thê lương làm nàng bừng tỉnh, nàng nhướn mày, nhìn về phía mấy thiếu niên đang quỳ gối đốt vàng mã trước linh đường.
Thiếu niên quỳ ở giữa tầm mười bảy mười tám tuổi, Phó Vân Khải quỳ bên cạnh hắn, mặt mày đờ đẫn, những người đàn bà đang khóc tê tâm liệt phế xung quanh là người trong họ.
Nàng không nhìn thấy Đại Ngô thị và Lư thị, thực ra là có Phó tam thẩm ở trong nhưng cũng đờ đẫn, hai mắt dại ra, thẫn thờ rơi lệ.
Ngô đại cữu nói gã nhận mệnh lệnh của Đại Ngô thị và Lư thị tới phủ Võ Xương ám sát nàng và Phó Vân Khải, nàng hoàn toàn không tin.
Tuy Đại Ngô thị và Lư thị cũng có chút tính toán cho riêng mình nhưng cả mẹ chồng lẫn nàng dâu đều chỉ là những người dân bình thường hiền lành, có tính toán cũng là chuyện thường nhưng chắc chắn sẽ không dám làm hại đến tính mạng của người khác.
Lư thị đúng là thích thể hiện nhưng cũng thật lòng yêu thương các cháu trai cháu trái, không bao giờ cắt xén chi phí ăn mặc của bọn họ.
Đại Ngô thị không thích thái độ phản nghịch của Phó Vân anh nhưng lúc ngồi trên bàn ăn thấy nàng ăn mặc phong phanh vẫn để ý nhắc nhở nàng mặc thêm áo. Đại Ngô thị chẳng bao giờ muốn nhìn thấy mấy đứa trẻ con trong nhà bị ốm.
Nếu Ngô đại cữu nói Phó tứ lão gia đã chết, Đại Ngô thị và Lư thị giấu không cho nàng và Phó Vân Khải biết tin, chiếm trước một phần gia sản, đợi chia tài sản xong mới báo tin dữ cho họ, nàng có lẽ sẽ tin, nhưng Ngô đại cữu lại nói Đại Ngô thị muốn hại chết nàng và Phó Vân Khải, ngay lúc ấy nàng đã chắc chắn Ngô đại cữu nói dối.
Tại sao tiểu nhị và chưởng quầy nhìn thấy nàng lại sợ hãi đến thế?
Nhất định bọn họ đang che giấu điều gì. Truyện Nữ Cường
Phó Vân anh nhìn xung quan một lượt, đưa mắt ra hiệu cho Phó Vân Khải.
Phó Vân Khải gật đầu, lau sạch đồ hóa trang trên mặt, lao tới trước linh đường, khóc lớn: "Tứ thúc, cháu về muộn rồi!"
hắn ngã nhào xuống trước linh đường, quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.
Người trước linh đường sửng sốt, mấy người đàn bà đang khóc tang ngây ra, tiếng khóc nín bặt.
Có người nhận ra Phó Vân Khải, ngạc nhiên: "Đây không phải là Khải ca nhi sao?"
"Mấy người lão tam không phải nói Khải ca nhi đang đi học không về được sao?"
"Ai, ta đã bảo mà, Khải ca nhi có hiếu, nhất định sẽ quay về, tứ thúc nó đối xử tốt với nó như thế, nó mà không về thì ăn nói thế nào được!"
Những người đến phúng viếng bàn luận sôi nổi, mấy người đàn bà khóc tang nhìn nhau. Thái ca nhi vốn đang bị mấy thiếu niên kẹp ở giữa đột nhiên đẩy những người xung quanh ra, lao tới trước mặt Phó Vân Khải: "Khải ca nhi! Bọn họ cướp của cải nhà chúng ta!"
một câu như vậy vang lên, người xung quanh đều sửng sốt, mặt mày biến sắc.
Có người lập tức bịt miệng Phó Vân Thái, kéo hắn sang gian bên cạnh, Phó Vân Khải cũng bị hai anh họ giữ tay giữ chân đè xuống đất, hắn không ngừng giãy giụa, chân đạp đổ chậu than, tiền giấy đang đốt vương vãi, bay tán loạn.
Phó tam thẩm gào khóc, bò tới cạnh Phó Vân Khải, "Chú em chồng ta mới chết chưa lâu mà các người đã đánh bọn trẻ ngay trước linh đường, một lũ không có lương tâm!"
Người trong họ tộc nhìn nhau, không biết giờ nên tiếp tục khóc tang hay là đi tới giúp đỡ.
Thừa dịp trước linh đường rối loạn, Phó Vân anh đưa Kiều Gia đi vào hành lang, vòng qua chính đường, men theo chân tường đi vào nội viện.
Nơi này là nhà của nàng, nàng biết rõ từng ngóc ngách, dễ dàng tránh né những người Phó gia canh gác trên đường đi, nhanh chóng đi vào chính viện.
Có tiếng khóc nức nở truyền ra từ trong viện của Đại Ngô thị, trước cửa viện có mấy bà tử to khỏe đang ngồi bệt dưới mặt đất đánh bài.
Kiều Gia nói: "Công tử, ta có thể dụ bọn họ đi chỗ khác."
Phó Vân anh cười lạnh, "không cần, đánh ngất luôn cũng được."
Kiều Gia thưa vâng, đi thẳng về phía trước, mấy người đàn bà đặt bài xuống, đứng dậy cản hắn lại, hắn vươn tay, chỉ một lát đã đánh gục toàn bộ.
Phó Vân anh bước qua ngạch cửa đi vào phía trong, đẩy cửa gian phòng phía tây, nơi phát ra tiếng khóc.
Tiếng cửa mở làm người trong phòng hoảng sợ, vội vàng trốn lên giường.
Nàng vén rèm lên.
Người trong phòng nhận ra nàng, ngẩn người, sau đó khóc lớn, "anh tỷ nhi!"
Phó Nguyệt và Phó Quế bò xuống giường, ngã nhào xuống trước mặt nàng, ôm nàng rơi lệ.
Nàng không nói gì, vỗ vai hai chị em.
Hai người đầu tóc rối bù, mặt mày nhợt nhạt, trên người chỉ mặc một chiếc áo lụa ngắn và quần ống rộng, không có áo ngoài, trên chân cũng không đi giày đi tất. Tuy tiết trời đã ấm áp nhưng trong phòng vẫn lạnh, hai chị em đi chân trần trên mặt đất, lạnh đến nỗi chân tay lạnh ngắt, trên người cũng không có chút cảm giác ấm áp nào.
Phó Vân anh cau mày, nén giận, trấn an hai người mấy câu rồi hỏi họ: "Nãi nãi và thẩm thẩm đâu rồi?"
Phó Nguyệt vẫn còn đang sụt sịt, Phó Quế nín khóc trước, lau khô nước mắt trên mặt, kéo Phó Vân anh tới trước giường, chỉ vào người đang nằm trên giường, tiếng nói vẫn vương tiếng nức nở: "Tứ thúc mất, nãi nãi và thẩm thẩm khóc cả ngày lẫn đêm, bỗng người trong tộc tới đây, họ trở mặt, bảo đã tìm cho tứ thúc ba đứa con nối dõi, sẽ làm tang ma cho tứ thúc..."
Vành mắt nàng đỏ hoe, căm hận: "Bọn họ muốn cướp gia sản nhà chúng ta đây mà! Nhà chúng ta có Thái ca nhi, Khải ca nhi, không cần người trong tộc nhét thêm mấy đứa con nối dõi làm gì cả, thẩm thẩm không đồng ý, bọn họ liền đánh thẩm thẩm!"
trên giường có hai người phụ nữ đang nằm song song, Đại Ngô thị trợn mắt, ánh mắt đờ đẫn vô thần, không nói năng gì, người dại ra. Lư thị đã nhắm mắt thiếp đi, trên người không thấy dấu vết gì của việc bị đánh nhưng mặt tái xanh, môi trắng bệch. Tứ thái thái thường ngày mặt mũi hồng hào, phúc hậu giờ đây nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, mặt nhăn nhúm, gầy đi nhanh đến nỗi khó có thể chấp nhận.
Quang cảnh suy tàn thê lương này có gì đó rất quen.
Ngụy gia... Phó gia... gặp đại nạn, phụ nữ trong nội trạch có tranh đấu mấy cũng vẫn bất lực.
Phó Vân anh cay cay sống mũi, nước mắt tràn mi.
Người đứng đầu gia đình mất đi, phụ nữ trong nhà có kiên cường đến thế nào, nếu không có ai làm chỗ dựa thì cũng chỉ có thể bất lực.
Giờ đạo lý chẳng có tác dụng gì hết, quốc pháp gia quy cũng chẳng có tác dụng gì cả, trước mặt dòng tộc, những người phụ nữ mất đã mất đi chỗ dựa chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
Nàng quệt mạnh nước mắt vương trên má, quay đầu lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ rồi lại nhìn xuống chân Phó Nguyệt và Phó Quế.
Hai chị em đứng cạnh nhau, người run bần bật, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
"Quần áo với giày của hai tỷ đâu?"
Phó Nguyệt nơm nớp lo sợ, nghẹn ngào không nói nên lời.
Phó Quế lau nước mắt, "Bọn họ cướp hết đồ đạc trong nhà chúng ta, hằng ngày canh giữ chúng ta, chỉ cho chúng ta một ít đồ ăn thức uống, tỷ định trốn ra ngoài tìm người thân giúp đỡ, bọn họ bèn lấy hết quần áo và giày của tỷ và Nguyệt tỷ nhi."
Sắc mặt Phó Vân anh tối lại.
Kiều Gia nghe thấy mấy chị em nói chuyện, đi ra ngoài, lát sau ôm một đống quần áo và giày mang vào phòng.
Phó Nguyệt đứng yên không nhúc nhích, Phó Quế vẫn hoàn hồn trước, giật nhẹ tay áo nàng, hai chị em bới trong đống quần áo mấy đồ mình mặc vừa, mặc vào người rồi ngồi xuống mép giường, "anh tỷ nhi, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Hỏi ra câu này, Phó Quế càng ý thức được Phó tứ lão gia đã chết thật, nước mắt rơi lã chã, "Nãi nãi ngã bệnh, thẩm thẩm bị thương, cha mẹ ta định đi nha môn cáo trạng nhưng người ở nha môn không quan tâm đén chúng ta, đẩy cha mẹ ta về, bọn họ còn kéo Thái ca nhi ra ngoài, không biết giờ Thái ca nhi thế nào rồi..."
Phó Nguyệt ngã vật xuống mép giường, gào khóc thê lương.
Phó Quế nhìn nàng, cắn cắn môi, nói tiếp: "Cái nhà đã đính hôn với Nguyệt tỷ nhi kia tới từ hôn rồi... Người trong tộc nói Nguyệt tỷ nhi tư thông với người hầu trong nhà..."
Tiếng khóc của Phó Nguyệt ngừng lại một chút, nhớ tới cái ngày đáng sợ đó lại càng khóc thảm thiết hơn, người run lập cập.
Phó Quế thở dài, để cho nàng khóc, khẽ nói: "Bọn họ hại Nguyệt tỷ nhi, tỷ ấy nhát gan thế, làm sao có thể làm những chuyện như vậy được? Bọn họ mua chuộc nha hoàn của Nguyệt tỷ nhi, hãm hại Nguyệt tỷ nhi, lấy đồ riêng tư của Nguyệt tỷ nhi để uy hiếp thẩm thẩm, nếu chúng ta dám làm to chuyện sẽ cho Nguyệt tỷ nhi vào lồng rồi dìm xuống sông."
Nghe Phó Quế kể rõ ngọn ngành, Phó Vân anh lấy lại được bình tĩnh, trên môi hiện lên nét cười lạnh lẽo.
"anh tỷ nhi..." Phó Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt đã khóc tới sưng đỏ, nức nở nói, "không cần để ý đến chuyện của tỷ, cứ tiếp tục như thế này cả nhà sẽ bị bọn họ chèn ép đến chết, cứ làm to chuyện đi, không thể để họ thực hiện được âm mưu!"
Đôi mắt Phó Quế cũng đỏ hoe, nghiến răng, tay siết chặt.
Phó Vân anh đứng dậy, dịu dàng nói: "Đừng sợ."
Phó Nguyệt và Phó Quế lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn nàng, tuy hai chị em vẫn sợ hãi nhưng sau khi nhìn thấy nàng, họ đã không còn hoang mang bất lực như trước.
anh tỷ nhi sẽ bảo vệ họ.
Phó Vân anh đưa mắt ra hiệu cho Kiều Gia ra ngoài, đợi hắn đi được một lúc, nàng kéo tay Phó Nguyệt, "Nguyệt tỷ nhi, bọn họ có làm gì tỷ không?"
Nước mắt Phó Nguyệt rơi như mưa, nàng lắc đầu, "không... Chỉ là nha hoàn đứng ra xác nhận tỷ tư thông với người hầu, thanh danh của tỷ hỏng rồi... anh tỷ nhi, muội không cần quan tâm tới tỷ..."
Phó Vân anh sờ tay lên mặt nàng, lấy khăn lau nước mắt cho nàng, "Chỉ cần tỷ không sao là được."
Phó Nguyệt bàng hoàng, ôm chặt lấy nàng, khóc thất thanh.
Lư thị nằm trên giường bị tiếng khóc làm cho giật mình, mở bừng mắt, đôi tay khua khoắng kịch liệt trong không khí, "đi ra, tránh ra, không được làm hại con gái ta..."
Đại Ngô thị cũng tỉnh tái lại, cổ họng phát ra tiếng thở dốc khò khè.
"Mẹ, anh tỷ nhi về rồi!"
Phó Nguyệt vội vàng lau nước mắt, cầm tay bà và mẹ, "anh tỷ nhi tới rồi!"
Đại Ngô thị vẫn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, Lư thị thì dần tỉnh táo lại, mặt mày lập tức biến sắc, đẩy Phó Nguyệt và Phó Quế: "đi, các con mau đi đi!"
Phó Vân anh ngồi vào bên mép giường, gọi một tiếng, "Tứ thẩm."
Lư thị nhìn nàng, miệng mấp máy, định nói gì nhưng lại không nói nên lời, miệng vừa mở ra đã vang lên tiếng nức nở.
Phó Vân anh cầm bàn tay đang run rẩy của bà, chậm rãi nói từng chữ một: "Tứ thẩm, tứ thẩm yên tâm đi, có con đây rồi."
Nước mắt Lư thị tuôn ra như suối.
...
Phó Vân anh trấn an Ngô thị và Lư thị rồi ra ngoài, hỏi Kiều Gia đang đứng canh ở ngoài: "Ngươi có chắc chắn có thể đưa bọn họ rời khỏi huyện Hoàng Châu an toàn không?"
Kiều Gia tính toán một chút rồi nói: "Sợ là hơi khó, ta thấy người trong linh đường và người canh giữ ngoài cửa là đồng bọn, quá nhiều người. Nếu chỉ đưa mình công tử đi thì mấy trăm người cũng không cản được ta nhưng có thêm mấy vị thái thái và tiểu thư thì khó khăn hơn nhiều."
Phó Vân anh ừm một tiếng, cân nhắc một lát, "Nếu ta có thể đánh lạc hướng bọn họ trong một canh giờ thì sao?"
Kiều Gia nhếch khóe miệng, ôm quyền nói: "Nửa canh giờ là đủ rồi."
...
Phó Vân anh tìm một chiếc thanh la bằng đồng, cầm trong tay.
Linh đường khi nãy còn rối loạn nay đã được bình ổn lại, Phó Vân Thái, Phó tam thẩm và Phó Vân Khải đều đã bị kéo sang gian bên cạnh, canh phòng cẩn thận.
Người tới phúng viếng bên ngoài bàn luận sôi nổi nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người khác, bọn họ có bất bình cũng không có lý gì để chống lại toàn bộ gia tộc họ Phó.
Phó Vân anh cầm thanh la, bước vào linh đường, vừa đi vừa gõ.
Tiếng thanh la vang vọng làm người đang tế bái giật mình, do khi nãy Phó Vân Khải gây náo loạn, đạo sĩ, hòa thượng tới làm lễ đều đã ra về, linh đường chỉ còn mấy người đàn bà đang ra sức gào khóc, nàng đánh thanh la thôi cũng đủ để khiến người trong viện sợ hãi.
Mọi người đều quay lại nhìn nàng.
Nàng nhìn xung quanh một lượt, lạnh lùng nói: "Di cốt của tứ thúc ta còn chưa tìm được, các người đã vội vã phát tang như thế là rắp tâm gì đây?"
Người xung quanh nghẹn họng, nhìn nàng chằm chằm, không biết trả lời sao.
Mấy người đàn bà trước linh đường nhìn nhau rồi nhảy dựng lên, đồng loạt lao về phía Phó Vân anh.
Mặt nàng lạnh như băng, giơ thanh la trong tay, đập thẳng về phía một người đàn bà đang lao tới.
Người đàn bà gào lên thảo thiết, ôm mặt ngã xuống đất, máu trào ra từ khe hở giữa các ngón tay.
"Giết người rồi! Giết người rồi!"
Những kẻ khác sợ hãi hít một hơi, sững lại rồi mau chóng lui về phía sau.
Phó Vân anh cầm chiếc thanh la dính máu đi về phía trước, "Ta đây đầu trọc không sợ bị nắm tóc, ai dám đi về phía trước đổ máu đừng có trách!"
Nàng đi tới đâu, mấy người đàn bà cuống quýt xách váy chạy dạt về bên cạnh đến đó.
một thiếu niên được các tộc lão cố nhét vào gia phả dưới danh nghĩa của của Tứ lão gia chần chừ một lát rồi đứng lên, "Ngươi chính là Vân ca nhi được cha ta nuôi bên ngoài sao? trên gia phả không có tên ngươi."
Phó Vân anh nói: "Các ngươi có thể tự tiện cho tứ thúc ta thêm ba đứa con ngoan, đương nhiên cũng có thể gạch tên ta và Khải ca nhi. Đừng nói nhảm nữa, dẫn ta đi gặp Phó tam lão gia."
Mặt mũi mấy thiếu niên sa sầm.
Phó Vân anh giơ chiếc thanh la lên, cho bọn họ xem vết máu trên đó, "Tử tế với ta một chút, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ta không giữ nổi gia sản của tứ thúc thì cũng chẳng đến lượt các ngươi được lợi đâu."
Gã thiếu niên nhìn ra ngoài, thấy một đống người đang nhìn vào, nghiến răng nói: "Được."
...
Ở gian bên cạnh, Phó tam lão gia và mấy vị tộc lão trong tộc đang ngồi trên ghế bành, khe khẽ bàn bạc với nhau.
Phó Vân anh đi theo gã thiếu niên, bước vào phòng, qua khóe mắt, nàng nhìn thấy những người trong phòng đều tụ tập xung quanh, nghe lệnh Phó tam lão gia.
Phó Vân Khải, Phó Vân Thái, Phó tam thẩm và Phó tam thúc bị trói chân trói tay vứt vào một góc, xung quanh có mấy người đàn bà cao lớn khỏe mạnh canh giữ.
Phó Vân anh thở dài.
Nàng vốn tưởng có thể dựa vào thái độ không sợ chết của mình để ép các tộc lão của Phó gia phải đàm phán, nàng có thể bác bỏ từng lỹ lẽ của tộc lão, chửi mắng bọn họ không ngóc đầu lên được, ép bọn họ phải thừa nhận thân phận con nối dõi của Phó Vân Thái và Phó Vân Khải, giữ được gia sản của Phó tứ lão gia, cứu Phó Nguyệt nhưng nhìn thấy tình cảnh trong phòng hiện giờ, nàng đã hiểu chẳng có gì để đàm phán.
Đám người trong tộc này sẽ không cho nàng lựa chọn ấy, bọn họ đã đập nát bộ mặt giả nhân giả nghĩa của mình từ lâu rồi, lộ ra bản chất lòng lang dạ sói, chỉ chầu chực để xâu xé gia sản của Phó tứ lão gia.
Bọn họ không quan tâm tới sự sống chết của gia đình này.
đi tìm tri huyện cũng vô dụng, thứ tông pháp trong dòng tộc này đến tri huyện cũng không nhúng tay vào được.
Thôi Nam Hiên, Phó Vân Chương... Khi trước bọn họ đều từng gặp phải cảnh này, ai cũng biết bọn họ bị chèn ép, ai cũng biết người trong tộc hung ác tham lam, nhưng cô nhi quả phụ cũng chỉ còn cách nén giận nếu không đến tính mạng cũng không giữ nổi.
Tất cả người trong dòng tộc đều là kẻ địch của bọn họ, bọn họ không còn con đường nào để đi nữa.
Phó Vân anh mỉm cười, gạt hết tất cả những lý lẽ đã được chuẩn bị từ trước ra khỏi đầu, nói thẳng: "Tam lão gia, người vốn là tộc trưởng mà ở trước linh đường của tứ thúc ta chèn ép cô nhi quả phụ, có ý đồ chiếm đoạn gia sản, thế mà không biết xấu hổ sao?"
Phó tam lão gia nhíu mày, trách mắng: "Càn quấy!" rồi vẫy tay, ý bảo người bên cạnh lấy gia phả ra.
một trong mấy tộc lão nâng gia phả đi tới trước mặt Phó Vân anh, đau đớn nói, "Tứ thúc ngươi còn trẻ mà đã ra đi, chúng ta không thể để ông ấy từ nay không có người thờ cúng, nên đã chọn ba đứa trẻ hiếu thảo làm con nối dõi cho ông ấy, giúp ông ấy chăm sóc mẹ già và người vợ góa. Thái ca nhi còn nhỏ, tính tình trẻ con lắm. Nó như thế thì làm sao giữ được gia nghiệp nhà các ngươi? Nào có ai không thương yêu con cháu trong nhà cơ chứ? Ngươi nghĩ rằng mấy gia đình kia để con cái mình nuôi lớn cho người khác làm con nối dõi thì dễ chịu lắm hay sao? Chúng ta hết lòng suy nghĩ cho tứ thúc ngươi, ngươi là đứa chẳng biết sinh ra từ tảng đá nào, tới đây gây rối cái gì?"
Những tộc lão còn lại cười lạnh, mỗi người một câu, châm chọc móc máy Phó Vân anh.
Phó Vân anh không thèm liếc nhìn gia phả lấy một lần, không cần biết tộc lão nói hay ho ra sao, cảm động thế nào, nàng vẫn không dao động, đi thẳng tới trước mặt Phó tam lão gia.
Phó tam lão gia bưng ly trà trong tay lên, nhìn nàng, thở dài, nhẹ nhàng nói, "Con à, đây là biện pháp tốt nhất."
Ông ta chỉ tay về phía chính đường, "Con có nhìn thấy những người tới phúng viếng kia không? Con có biết trong số đó có bao nhiêu người đang nhăm nhe dòm ngó tài sản của lão tứ không? Lão tứ đặt mua đồ cưới cho Nguyệt tỷ nhi, tiêu tiền như nước, vàng bạc chất đầy cả sân, những đồ nội thất đó được chuyển từ bến tàu tới phố Đông Đại, dọc đường thu hút ánh mắt của bao nhiêu người cơ chứ? Đồ cưới ông ấy cho Nguyệt tỷ nhi nhiều thế nào cả huyện thành đều biết, giờ đến những người dưới quê cũng biết lão tứ để lại một khối tài sản khổng lồ... Người Ngô gia, Lư gia đều tới, nếu không phải mấy tộc lão chúng ta ngồi canh giữ ở đây, bà nội và thím của con đã bị bọn chúng bòn rút đến mức chỉ còn cái xác khô. Ta thật lòng nói cho con hay, nếu không có sự can ngăn của chúng ta, người Ngô gia và Lư gia đã dọn sạch nhà kho của cái nhà này từ lâu rồi!"
Phó Vân anh trầm mặc trong chốc lát.
không ngờ, nguyên nhân khiến người Phó gia trở mặt nhanh đến thế lại nằm ở của hồi môn của Phó Nguyệt.
Phó tứ lão gia đã chết, bọn họ sợ nhà chồng của Phó Nguyệt nhân cơ hội này cướp đoạt gia sản của Phó gia nên quyết tâm ra tay trước, khiến Phó Nguyệt không thể lấy chồng.
nói đi nói lại, vẫn cứ là ỷ mạnh hiếp yếu, lấy thế lực của dòng tộc để chèn ép cô nhi quả phụ mà thôi.
Phó tam lão gia đặt chén trà xuống, "Người trong tộc cũng lắm âm mưu, nghe ta, đồng ý nhận mấy người anh trai kia của con đi, có bọn họ, các con mới có thể giữ được gia sản. Dù sao cũng là người một nhà, sẽ không hai lòng, con phải hiểu rõ, chỉ có người Phó gia mới không làm hại tới tính mạng của các con mà thôi."
Phó Vân anh nhìn xung quanh một lượt.
Các tộc lão đang ngồi trên ghế bành, tiếp tục bàn bạc việc chia chác đất đai và cửa hàng tứ lão gia để lại như thế nào, không ai quan tâm tới sự chất vấn của nàng.
Bọn họ là tộc lão, có quyền xử lý mọi việc trong tộc, bọn họ khinh thường nàng nên đến giả vờ cũng không thèm giả vờ.
Nàng cười, nhẹ nhàng nói: "Tam lão gia, ông chắc chắn tứ thúc ta thực sự đã chết rồi sao? Thi cốt còn chưa tìm thấy, các người đã vội vã hạ táng, nếu tứ thúc ta tìm được đường sống trong chỗ chết, trở về rồi thì sao?"
Phó tam lão gia thở dài thườn thượt: "Tiểu nhị tận mắt nhìn thấy bọn cướp dùng rìu chém ông ấy thành hai mảnh..."
Ông ta còn chưa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng la hét.
Chỉ một lát sau, một người đàn bà thất tha thất thểu lao vào phòng, "Ma, ma tới rồi!"
Giữa ban ngày ban mặt nhưng nghe xong lời này, mọi người đều rùng mình, có người run lên cầm cập.