Lâu lan giai nhân_C9.5
Edit:Qu33njc3
“Hàn Chấn Dạ, nơi này là Nguy Tu, cũng không phải là Lâu Lan, sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi.”Vương Nguy Tu cố gắng trấn định, đưa tay cầm lấy một bên trường kiếm, đánh giá tình thế trước mắt. Hàn Chấn Dạ đã đi suốt đêm, vừa trải qua một cuộc ác đấu, thể lực khẳng định đã tiêu hao không ít, có lẽ hắn có thể có cơ hội, thừa cơ diệt trừ nam nhân này.
Hàn Chấn Dạ lạnh lùng cười một tiếng, nhìn ra hắn không muốn thả người.”Thử ngăn cản ta xem.”Hắn cúi đầu, nhích tới gần bên tai Băng Nhi, giọng nói ôn nhu trước nay chưa có.”Ở một bên chờ ta, rất nhanh là có thể giải quyết xong.”Mủi chân một chút, hắn phi thân chạy trốn ra ngoài. Truyện Hệ Thống
Vương Nguy Tu hét lớn một tiếng, huy động trường kiếm vung lên màn che, che đi thân hình của bản thân. Hàn Chấn Dạ thân hình cũng chui vào trong màn che, ngọn đèn dầu sáng đã tắt, cũng chỉ thấy bóng dáng của hai người ở màn vải chớp động. thanh âm hai kiếm chạm nhau leng keng vang lên, ở ban đêm dao động tâm người.
“Hàn Chấn Dạ!”Nàng lo lắng kêu lên lo lắng cho sự an nguy của hắn. Mặc dù biết võ công của hắn hơn người, nhưng Vương Nguy Tu cũng không phải là nhân vật bình thường, cộng thêm nơi này lại là cung điện Nguy Tu,Nguy Tu Vương vẫn chiếm lợi thế hơn…
Trong đầu mới hiện lên ý nghĩ này, lại thấy màn che hiện ra bóng dáng, một trong hai người máu tươi phun ra, ở trên màn che nhuộm thành một mảnh màu đỏ rộng, theo sát hai đạo ngân quang hiện lên, tiếng vang tê… tê liên tiếp không ngừng, màn che bị lưỡi kiếm cắt thành vải rách. Vương Nguy Tu kêu thảm một tiếng, từ trong vải rách té ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.
Hàn Chấn Dạ đột nhiên lao ra màn che, giống như con hổ dữ, điên cuồng gào thét một tiếng, sau đó nhảy lên, kiếm rồng trong tay đảo qua, đá gạch trong tẩm cung đảo mắt nát bấy, kiếm thế mang theo một tầng Thạch sóng, thân hình hắn vững vàng rơi xuống đất, cười lạnh dẫm ở phía sau lưng Vương Nguy Tu.
Lại là một vũng máu tươi bắn ra, kiếm trong tay Vương Nguy Tu đã bị chém đứt.
“Này coi như là đáp lễ ngươi đã chiêu đãi cho Băng Nhi.”Hàn Chấn Dạ liếc xéo hắn, hừ lạnh một tiếng. Nếu Băng Nhi thật bị lăng nhục, hắn nhất định sẽ điên cuồng huyết tẩy nơi này, làm cho nhân dân cả nước Nguy Tu trả giá thật đắt.
Ở phía sau màn che chịu mấy lần giao phong,kiếm rồng vì đã uống đủ máu nên lục phũ ngủ tạng của Vương Nguy Tu mới không bị chặt đứt hết. Hắn hôm nay chỉ có thể té trên mặt đất, lay động tay chân, không kìm được mà rên rỉ.
“Không nên… Cho rằng là ta sẽ từ bỏ ý đồ… Ngươi xông vàotẩm cung của ta, giết binh lính của ta… Nguy tu sẽ không cùng Lâu Lan từ bỏ ý đồ…” Vương Nguy Tu cắn răng, giãy dụa nói.
“Thật nếu không có mạng, mới bằng lòng câm miệng sao?”Hàn Chấn Dạ nhướngmày rậm, không hề để ý đến Vương Nguy Tu nữa. Nhìn thấy Băng Nhi bình yên vô sự, tảng đá lớn trong ngực hắn liền rơi xuống, bây giờ hắn chỉ muốn mang nàng trở về Lâu Lan.”Đi thôi, chúng ta trở về.”Hắn đương nhiên ôm lấy vòng eo mãnh khảnh của nàng, vì bộ dáng tái nhợt của nàng mà đau lòng.
Băng Nhi lại dừng chân đứng nguyên tại chỗ, thẳng tắp nhìn vào trong mắt của hắn. ” Trở về đâu?”Nàng hỏi, thanh âm thấp yếu.Sự hân hoan vì gặp hắn mất đi, nàng nhìn vào đôi tay kia,lạinhớ mọi sự việc đã qua.
Lúc trước có cừu hận, hôm nay thì có Sương nhi…
“Trở về Lâu Lan, trở về lều nỉ của ta, ngươi thuộc về chỗ đó.”Hắn cúi đầu nhìn nàng, phát giác nàngvẫn đứng nguyên tại chỗ, cũng không nhúc nhích chỉ nhìn hắn. Hắn nheo mắt, phát giác trong mắt nàng là sự kiên quyết.
Lòng của nàng thoáng cái lạnh thấu, hai mắt đầu tiên là nhắm lại, một hồi lâu sau mới mở ra.”Không, ta sẽ không trở về.”Nàng chậm chạp mà dùng hết khí lực toàn thân đẩy ngón tay ngăm đen của hắn ra, từng bước thối lui.
Đôi mắt đen của hắn hiện lên sự tức giận, bất bình nhìn chằm chằm nàng.”Tại sao không theo ta trở về? Ngươi là muốn lưu lại ở Nguy Tu?”Trong góc phát ra thanh âm rên rỉ của Vương Nguy Tu, đôi mắt đen của hắn không kiên nhẫn hung hăng nhìn nàng.
Băng Nhi đưa hai tay khép lại áo choàng của hắn, tầm mắt chuyển hướng sang nơi khác. Nên đã muốn, bọn họ vẫn nên tính toán cho rõ ràng, hết thảy nên giải quyết thỏa đáng nàng không muốn nhận lấy sự hành hạ kia nữa.
“Ta muốn trở về Lâu Lan, cũng muốn trở lại lều nỉ của mình. Hàn Chấn Dạ, ngươi đã đáp ứng ta, ta vì ngươi uống xong ly rượu độc kia, trả ngươi một mạng, từ đó về sau chúng ta sẽ không thiếu nợ nhau nữa, ta không còn là nữ đày tớ của ngươi nữa.”Nàng nói từng câu từng chữ, mỗi một chữ nói ra, lại nhận lấy sự tức giận của hắn phóng tới.
Cảm giác bị áp bách tràn ngập bốn phía, làm cho người khác không thở nổi. Vương Nguy Tu không có phát hiện tình huống không đúng, hắn nghe thấy có vệ binh rối rít tiến tới, cho nên lá gan cũng lớn lên một chút.
“Ngươi đừng nghĩ chạy đi, ta sẽ hướng Lâu Lan điều binh — “thêm một tiếng nữa, Hàn Chấn Dạ trên chân một dùng sức, Vương Nguy Tu kêu rên một tiếng, chớp mắt đã ngất đi.
Hắn bước lên trước một bước, trong hai mắt bắn tán loạn nhanh chóng hai quang mang, nhìn chằm chằm Băng Nhi. “Là sao? Ta với ngươi trong lúc quan hệ trừ chủ nhân cùng đầy tớ, lại không còn dính dấp gì sao?”Hắn hỏi thăm nàng,thanh âm rất nhẹ phản phất trên khuôn mặt của nàng.
*******************************
Nàng cho là uống xong ly rượu độc kia một mạng thế một mạng, chuyện giữa hai người bọn họ có thể như vậy mà kết thúc sao? Hàn Chấn Dạ lấy ánh mắt sắc bén khóa chặt Băng Nhi lại, không rõ giờ phút này rốt cuộc nên hung hăng mà hôn nàng, hay là bóp chết nàng? Nàng lại muốn rời khỏi hắn? Nàng dám…!
“Đó là ngươi chính miệng hứa hẹn, không phải sao?”Băng Nhi không nhịn được trong lòng đau quặn lại. Những thứ hận cùng yêu kia, coi như là dính dấp sao? Nàng không dám chạm vào những tình cảm mãnh liệt kia sợ mình sẽ sa vào rồi sẽ không thể rút ra được! Hắn đã có Sương nhi, bộ dáng hắn đối vớiSương nhi thủy chung là nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ ôn nhu, tin tưởng hắn nhất định sẽ đối xử tử tế Sương nhi…”Không cho phép ngươi không tuân thủ hứa hẹn, nên để cho ta rời đi, thả ta tự do.”
Trong ngực đau đớn, cơ hồ muốn bức ra nước mắt của nàng. Hắn có chịu buông tay ra, để nàng rời đi hay không? Lòng của nàng đã đau đớn quá rồi, không cách chịu thêm chútthương tổn nào nữa.
Vệ binh cửa tiếng bước chân tiến tới gần, vô số Trường Đao ở dưới ánh đèn lóe lên, mọi người giơ đao lên từ từ vây quanh hai người.”Dám làm bị thương Nguy Tu Vương, mau bắt lấy hắn!”Thị vệ trưởng hô.
Hàn Chấn Dạđối vớinhững người đó làm như không thấy, hắn ngắm nhìn Băng Nhi, nắm kiếm rồng trong tay thậm chí có chút ít run rẩy. Một hồi lâu sau, hắn ngửa đầu tuôn ra một trận tiếng cười kịch liệt.
Vệ binh ngoài cửa đều bị tiếng cười của hắn làm cho khiếp sợ, bất an lui về phía sau một bước.
Hồi lâu sau, tiếng cười điên cuồng mới ngừng nghỉ, trở về vẻ âm tàn.”Tốt, rất tốt, rất tốt.”Hắn lẩm bẩm tự nói, tròng mắt đen đáng sợ bắn ra tia lửa tán loạn.”Ngươi muốn rời khỏi ta? Nghĩ muốn tự do? Tâm nguyện duy nhất ngươi lại là cái này!”Hắn lặp lại lời của nàng, kiếm rồng trong tay đột nhiên giương lên, một trận gió quét ra.
Bọn vệ binh còn không kịp phản ứng, thậm chí không có cơ hội cùng Hàn Chấn Dạ đối mặt, đã vì sự phẫn nộ của hắn mà chịu mấy đao, kiếm phong quét qua ngực,bụng, áo giáp nhất thời rớt xuống, tất cả bị đánh bay ra ngoài, toàn bộ ngã trên mặt đất rên rỉ tha mạng.
Băng Nhi kinh ngạc thở gấp một tiếng, nhìn thấy hắn sải bước tiến tới, nàng xoay người theo bản năng muốn chạy trốn. Nàng không biết hắn vì sao trong lúc bất chợt cuồng nộ, hơn không biết mình vì sao chọc giận hắn, nàng chẳng qua là van xin hắn bỏ qua cho nàng, đây là điều hắn đã từng đồng ý qua mà!
Hai chân chỉ mới vừa bước ra một bước, hơi thở phái nam mãnh liệt tiến tới, hơi thở nóng rực phản phất ở phía sau cổ nàng. Nàng ngay cả một tiếng cũng không kịp kêulên, đã bị Hàn Chấn Dạ ôm lấy, bá đạo đem nàng kéo vào trong lòng. Nàng kinh hãi địa mở to mắt, nhìn vào thần sắc điên cuồng của hắn.
“Ta đổi ý, ta sẽ không thả ngươi đi, cả đời này cũng không thể! Nếu như nói giữa chúng ta chỉ có quan hệ chủ nô vậy cũng được, như vậy cả đời này của ngươi cũng là nữ nô của ta!”Hắn gầm nhẹ, mủi chân một chút đã phóng qua bọn thương binh nằm trên mặt đất, không thèm quan tâm đến một ai,ôm nàng rời khỏi Vương Cung Nguy Tu.
Băng Nhi mở to mắt, bị đặt ở trong lồng ngực rộng rãi của hắn.”Không! Buông!”Nàng hoảng sợ giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi vòng ôm của hắn. Nhưngsức lực của hắn quá mạnh, nàng chỉ có thể dán chặt vào da thịt của hắn, nghe thấy tiếng timđập của hắn.
“Cả đời này, ngươi đừng mơ tưởng mà rời đi!”Hàn Chấn Dạ âm lãnh nói, dưới ánh trăng thúc ngựa quay về.
Trong ngực tiểu nữ nhân giãy giụa không nghỉ, không nhìn thấy trong đôi mắt đen của hắn có thần sắc rất phức tạp — khi nàng nói muốn đi, nói giữa hai người chẳng qua là quan hệ chủ nô, trong mắt của hắn chợt lóe lên một tia yếu ớt.
Chẳng qua là sự yếu ớt ấy rất nhanh biến mất, hắn lấy tức giận cùng bá đạo che dấu hết thảy, mạnh mẽ đem nàng vùi trong ngực.
Thả nàng đi sao, cả đời này coi như là muốn đem cả đời nàng giam cầm lại cũng sẽ khôngbao giờ từ bỏ nàng! Cả đời này, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông tha cho nàng.