Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 3: Lời cảnh cáo trong mộng




Vốn rất hiếm khi nằm mơ, vậy mà không hiểu sao hôm nay Nhạc Mai Sương lại sống trong giấc mộng lạ kỳ. Sở dĩ nói như thế bởi biết rõ mình đang mơ, nhưng bất kể cố gắng thế nào cô vẫn không sao tỉnh dậy được.
Cảnh vật trước mắt là bữa tiệc sinh nhật sắp tổ chức của bố, khách khứa bạn bè đông vui náo nhiệt khác thường. Bên bàn tiệc, người bố Nhạc Mộ Thạch của cô đang trò chuyện vui vẻ cùng nhóm bạn đối tác kinh doanh. Đúng lúc đó, một tiếng gọi nũng nịu bỗng vang lên, thu hút sự chú ý của cô.
Là tiếng của người đàn bà cực kỳ xinh đẹp vừa xuất hiện trong bộ váy dạ hội màu đỏ rượu vang, cổ áo trễ sâu, nổi bật trên khuôn mặt trang điểm cầu kỳ là đôi mắt phong tình quyến rũ lấp lánh những ánh mê hoặc, cả người toát lên phong thái của một gái làng chơi lẳng lơ.
“Hừ! Đồ tiện nhân không biết xấu hổ!”, Nhạc Mai Sương khó chịu rủa một câu, rồi lại trừng mắt nhìn bố tiến tới nồng nhiệt siết chặt bàn tay bà ta, tiếp đó dõng dạc tuyên bố với mọi người ngày họ kết hôn, “Đồ đàn bà thối tha! Bà không còn đắc ý được bao lâu nữa đâu!”. Thầm phá lên điệu cười mỉa mai, đôi mắt Mai Sương không ngừng xuyên qua đám người tìm kiếm bóng hình bé nhỏ.
Kia rồi! Nơi góc khuất không ai chú ý, ánh mắt Mai Sương đã xác định được mục tiêu: Một cô bé với gương mặt tái mét cầm trong tay chai Brandy đang nhìn mình không chớp mắt.
“Đồ rác rưởi.” Quét sang cái nhìn khinh thị, Nhạc Mai Sương nhẹ nhàng tiến tới trước mặt em gái, giật phắt cái chai trong tay cô bé rồi nhanh chóng rót đầy ly rượu tinh xảo: “Đi! Đưa cho bà ta!”.
“Chị…”, cô bé run rẩy đón chiếc ly, do dự đứng nguyên tại chỗ.
“Đồ con hoang này! Tao nói cho mày biết, hôm nay không phải mày chết thì là bà ta chết, cứ liệu mà làm đi!” Trừng mắt dọa dẫm đứa em gái đang không ngừng run rẩy vì sợ, Nhạc Mai Sương thoắt cái đã ẩn mình trong căn phòng phía sau.
“Mọi người đâu rồi! Mau gọi xe cấp cứu! Tiểu Nhã, Tiểu Nhã!” Chẳng lâu sau, phòng khách vang lên giọng Nhạc Mộ Thạch kinh hoàng thét lớn cùng tiếng mọi người xôn xao hoảng loạn.
Tựa mình vào cánh cửa lắng nghe tiếng mọi người giục giã, Mai Sương biết mình đã thành công! Vậy là nỗ lực bẩn thỉu của đồ lẳng lơ nhằm kiếm chác tài sản của bố cô đã tan tành rồi. Cô thỏa mãn cười lớn đến không dừng lại được, trong lòng chất chứa những niềm vui.
“Tiểu Sương, vui quá nhỉ…” Bất chợt, một bàn tay lạnh lẽo từ đâu chộp lấy vai cô. Cảm giác băng lạnh từ nơi tiếp xúc nhanh chóng lan toàn cơ thể, Mai Sương giật mình cứng đờ người lại.
“Vu… Vu…”, Nhạc Mai Sương há miệng thở gấp, giọng nói quen thuộc kia chính là của Vu Nhã mà đáng lẽ giờ đang nằm trên sàn phòng khách chờ xe cấp cứu.
“Tiểu Sương, có chuyện gì buồn cười vậy, nói cô nghe xem nào!” Giọng nói âm u như ma quỷ cõi âm vang vọng bên tai khiến cô thiếu nữ vốn đã khó thở càng thêm dựng tóc gáy. Từ từ chuyển động chiếc cổ đã bắt đầu cứng ngắc, cô quay lại nhìn…
“Á…” Tiếng kêu thét kinh hoàng chỉ trong chốc lát phá tan vẻ yên tĩnh của căn phòng. Nhạc Mai Sương vội vã lùi về phía sau dán chặt người vào tường, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn cái xác mặt mũi đầy máu, hai cánh tay cứng đơ giơ thẳng về phía mình.
“Cứu tôi với! Có ai không?” Trong tiềm thức, Mai Sương muốn hét lên thật lớn, nhưng không hiểu sao giọng nói cứ nhỏ xíu và khàn đặc chẳng thể phát thành tiếng. Thấy bàn tay xám ngoét kia cứ chầm chậm tới gần cổ mình, thậm chí cảm nhận rõ cả hơi lạnh âm u ngay kề bên, Nhạc Mai Sương chỉ còn cách bịt chặt mắt lại, tuyệt vọng chờ đợi cái chết sắp đến…
“Đã biết sợ chưa?” Đúng lúc đó, từ đâu vọng tới giọng nói dịu dàng mà lạnh lẽo, bầu không khí âm hàn khi nãy cũng dần trở lại ấm áp.
“Ai đó?” Ngẩng phắt đầu lên, thiếu nữ ngạc nhiên nhận thấy căn phòng mình vừa ở khi nãy giờ đã chẳng thấy đâu nữa. Lúc này Mai Sương đang ngồi trong một khoảng không tối thẫm, bốn phía đen như mực, chỉ có duy nhất một điểm sáng lấp lánh giữa không trung khiến cô thấy mờ mờ thân thể của mình, đồng thời cảm nhận được giọng nói kia vọng đến từ điểm sáng ấy.
“Ta là ai, cô không cần biết” Điểm sáng nhấp nháy: “Những điều ác độc đều do suy nghĩ của bản thân mà ra, hình ảnh vừa rồi chính là vận mệnh tương lai của cô. Đừng tưởng mình làm không có sơ hở thì người khác sẽ không biết, chớ quên câu ‘Ngẩng đầu ba tấc có thần linh’, tất cả mọi việc người trần làm, trời cao đều thấy rất rõ, làm càng nhiều việc thất đức, báo ứng sẽ đến càng nhanh. Đã nhớ kỹ chưa?”.
“Nhớ… nhớ rồi ạ”, Nhạc Mai Sương run rẩy, không chớp mắt nhìn chằm chằm đốm sáng trước mặt: “Vậy tôi phải làm sao mới thay đổi được số mệnh? Tôi không muốn bị con ma nữ đó ám suốt đời đâu!”.
“Muốn thay đổi số mệnh thật ra không phải không có cách. Trời cao luôn từ bi, nếu cô thật sự có lòng hối cải, vẫn còn rất nhiều cơ hội.” Giọng nói ngừng lại một thoáng: “Chỉ cần tránh xa tà tâm hại người, vận mệnh tương lai của cô cũng sẽ thay đổi theo tư tưởng đổi thay đó. Đương nhiên vẫn còn một điểm quan trọng, đó chính là từ nay phải tích đức hành thiện, tuyệt đối không được nổi tà niệm nữa, đặc biệt là đối với em gái cô. Nếu còn dám bắt nạt cô bé, tất cả những việc xảy ra vừa rồi sẽ giáng xuống đầu cô với cấp độ hơn đến trăm ngàn lần, lúc ấy sẽ thật sự là ‘thiện có thiện báo, ác giả ác báo’. Khi đó có hối hận cũng chẳng ai đến cứu cô đâu”. Truyện Tổng Tài
“Vâng, tôi nhớ rồi. Cảm ơn đã giúp đỡ!” Trong mắt nhen nhóm tia hy vọng, Nhạc Mai Sương lặp đi lặp lại lời cảm kích.
“Còn một việc cuối cùng, ta hy vọng cô nói cho ta biết sự thực.” Đốm sáng từ từ di chuyển đến đỉnh đầu thiếu nữ, như thể muốn soi thấu tim cô, bao trùm cả thân thể cô trong quầng sáng mờ nhạt: “Ai đưa cho cô túi thạch tín đó?”.
“Là… là bạn… của anh tôi.” Như bị đôi mắt sắc nhọn xuyên thấu tâm can, Nhạc Mai Sương lắp bắp không dám giấu diếm.
“Cách” một tiếng, chiếc vòng tay màu lam bất chợt rơi xuống trước mặt khiến Mai Sương giật nảy mình: “Đưa cái này cho người bạn của anh cô, những việc khác cô không cần quan tâm, đi đi!”. Lời còn chưa dứt, Mai Sương đang định hỏi thêm, thì dưới chân bỗng hẫng một cái, cả thân người rơi tuột vào khoảng không tối đen…

“Á!” Mở choàng mắt, tỉnh dậy khỏi giấc mộng, Nhạc Mai Sương đưa tay dụi đôi mắt mờ nhòe rồi nhìn sang bên cạnh. Nơi cô ngồi là lớp học sáng choang và các bạn đang yên lặng trong giờ tự học. Thì ra là một giấc mơ! Sợ chết đi được! Nhẹ nhàng thở phào một hơi, cô điều chỉnh lại tâm trạng rối bời khi nãy: “Thôi cứ làm bài tập trước đã, tối về nhà còn phải lên mạng nữa”. Lẩm bẩm một hồi, cô quay người lấy sách giáo khoa trong cặp ra.
Nghĩ đến chuyện chưa biết chừng tối nay lên QQ[2] sẽ được gặp người mình thầm yêu trộm nhớ bấy lâu, trong lòng Nhạc Mai Sương bỗng dấy lên niềm hạnh phúc ngọt ngào. Cô vui vẻ mở vở bài tập, tay vô tình chạm vào hộp bút đóng kín trên bàn.
[2] QQ là phần mềm “chat” (tán gẫu) thông dụng của TQ (tương tự như Yahoo của Việt Nam).
“Cạch” một tiếng, nắp hộp vừa hé mở, ánh mắt chạm phải món đồ bên trong, bàn tay Mai Sương vô thức run lên bần bật khiến cả hộp bút rơi xuống nền đất. Trong hộp, chiếc vòng tay với những hạt màu lam nằm yên lặng.
Một hạt trong số đó được khắc ba chữ nhỏ kín đáo – Hàn Cốc Liên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.