Lâm Thần Cương vừa có dự cảm chẳng lành thì lập tức ứng nghiệm.
Nhìn hai vị khách không mời mà tới trước mặt, lại tùy tiện ngồi ở văn phòng của hắn, Lâm Thần Cương lông mày không ức chế được mà có chút nảy lên.
"Các người tới đây làm gì?"
Lâm Thần Cương vừa vốn nghĩ nổi nóng thì lại nghĩ tới Giản Hoa, cuối cùng vẫn tỉnh táo, lạnh lùng hỏi một câu như vậy.
Mộc Á Tùy có chút xấu hổ, cậu cười cười, dùng ngữ khí vô cùng thành kính nói.
"Chúng tôi là muốn hỏi một chút, lúc ấy căn phòng bên cạnh phòng của Hiểu Tình..."
"Cái này các người đi hỏi khách sạn không phải là rõ hơn sao!" Lâm Thần Cương tức giận nói, lập tức kịp phản ứng, cười nhạo nói
"Các người sẽ không ngu xuẩn cho rằng tôi sẽ đem tư liệu cho các người xem?"
Tử Tiêu ngón tay khẽ cử động, Mộc Á Tùy thấy vậy nhanh chóng nắm chặt tay của hắn. Nơi này là cục cảnh sát, nếu xảy ra chuyện thì đối với Tử Tiêu hay đối với vụ án cũng đều không tốt – tuy cậu cũng rất muốn đem tên Lâm Thần Cương này đặt trên mặt đất mà đánh!
Tử Tiêu sắc mặt hơi giận, trở tay nắm chặt lấy tay cậu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Lâm Thần Cương vừa nhìn hai người bọn họ hành động thân mật lẫn nhau, trên mặt có chút thần sắc cổ quái. Tử Tiêu thấy rất rõ ràng, còn ngại chuyện này còn chưa đủ, duỗi tay kia, dùng tay chà xát lên đôi môi hơi sưng của Mộc Á Tùy.
'Choang' một tiếng, đầu của Mộc Á Tùy lập tức chết đứng. Tử Tiêu thì một tấc lại muốn thêm một thước, dùng ngữ điệu thâm tình hỏi
"Còn đau không?"
Mặt của Mộc Á Tùy đỏ lên liếc nhìn hắn, chỉ là lực công kích của cậu không đủ, chỉ như con mèo nhỏ bị trêu chọc hung ác, thở phì phì vung móng vuốt nhỏ. Tâm tình của Tử Tiêu lúc này phi thường tốt, nhìn khuôn mặt của Lâm Thần Cương, như vung một quyền lên mặt hắn vậy.
Cùng với tâm trạng của Tử Tiêu không giống, Lâm Thần Cương hiện giờ hận không thể đem hai người bọn họ ném ra ngoài cửa sổ. Mối quan hệ của hai người này cũng không chỉ đơn giản là bằng hữu thông thường. Khóe miệng của tiểu tử kia có chút hơi sưng, hắn cứ nghĩ là do đánh nhau, hiện tại xem ra...
Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy da gà của mình nổi đầy. Hắn đối với đồng tính luyến ái không có thành kiến, nhưng tận mắt nhìn thấy thì lại là chuyện khác, cái này giống như là đánh hắn một quyền thật mạnh vậy. Huống chi hai người này còn là đối thủ một mất một còn của hắn, hắn thật sự không thể nào đối với bọn họ sinh ra bất luận thứ tình cảm, hay đồng tình nào.
"Vụ án này tôi sẽ tra, không cần các người nhúng tay" Lâm Thần Cương quyết tâm đem bất hòa của hai người đè nén xuống dưới, khóe mắt liếc qua chỗ bọn họ ngồi, trong nội tâm nghĩ có chút muốn mời người về tiêu độc.
"Ách..." Mộc Á Tùy rút tay đang ở trong bàn tay của Tử Tiêu về, vươn tay muốn ngăn Lâm Thần Cương, nào biết Lâm Thần Cương lại né cậu như né vi khuẩn, nghiên người tránh đi tay của cậu. Sắc mặt của Mộc Á Tùy thoáng chốc cứng đờ, nhưng chỉ là trong nháy mắt, sau đó lập tức bình tĩnh trở lại.
Thế nhưng tính tình của Tử Tiêu lại không có tốt như vậy, trong khi Mộc Á Tùy bình tĩnh trở lại, Lâm Thần Cương đã bị treo lên trần nhà. Nhìn thấy sự việc diễn ra, Mộc Á Tùy không hề gấp gáp đi cứu hắn, mà quay sang hỏi Tử Tiêu
"Anh làm như thế nào vậy?"
Lâm Thần Cương bị treo lên trần nhà có chút khóc không ra nước mắt, nghe được câu này thiếu điều bất tỉnh tại chỗ - trong lời nói này tuyết đối là có ý tán thưởng. Bất quá hắn từ trước đến này đều không có tin quỷ thần, lúc này bị treo lên, cũng chỉ nghĩ là Tử Tiêu đã ở trong này làm chút thủ thuật gì đấy, ỷ và đây là sở cảnh sát, hắn lại là đội trưởng, hắn tinh tưởng Tử Tiêu không dám treo hắn lâu.
Tử Tiêu tại trán của Mộc Á Tùy điểm một cái, sau đó chỉ lên trần nhà. Mộc Á Tùy thấy có rất nhiều cánh tay màu đen, từ phía trên trần nhà duỗi xuống, quấn quanh người của Lâm Thần Cương.
Đúng là như xem phim kinh dị 3D – Mộc Á Tùy cảm thán một câu.
Đột nhiên cửa mở ra, Giản Hoa đi tới nhìn hai người bọn họ, lại nhìn Lâm Thần Cương ở trên trần nhà, sau đó quyết đoán xoay người đóng cửa lại, hơn nữa còn khóa cửa.
"Anh vì sao ở chỗ này?" Mộc Á Tùy tò mó nhìn hắn.
Giản Hoa không dấu vết xem thường
"Tôi là pháp y phụ trách án này, các người..." hắn nhìn Lâm Thần Cương đang vặn vẹo ở trên trần nhà "Là tới bức cung?"
Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Tử Tiêu, hắn lập tức phản ứng "Tôi vốn dĩ dêm nay đem những báo cáo tới, nhưng các người lại đến đây, bản thân tôi cũng đỡ chút việc"
Nói rồi mở ngăn kéo của Lâm Thần Cương, đem một văn kiện đưa cho hắn, Tử Tiêu cảm thấy rất hài lòng, Mộc Á Tùy cũng rất cảm kích. Hai người một trước một sau chậm rãi đi ra văn phòng, Giản Hoa muốn nói đem người đưa xuống, thì Lâm Thần Cương 'ba' một tiếng thẳng tắp rơi xuống sàn nhà, lực đạo cũng rất lớn – ngay cả người lạnh lùng như Giản Hoa cũng có chút không đành lòng.
Hết lần này đến lần khác, người này chính là không thể nào khơi dậy sự đồng tình của người khác mà, lúc này hắn quỳ rạp trên mặt đất, hướng về phía Giản Hoa kịch liệt hô
"Phản đồ, cậu phản rồi, cút đi – a!"
Âm thanh kêu thảm này là do Giản Hoa tại trên lưng của hắn vỗ một cái.
"Đầu tiên, anh không phải là cấp trên của tôi, không có quyền ra lệnh cho tôi. Tiếp đến, cấp trên đã sớm phân phó, tất cả những tiến triển của vụ án đều phải đưa cho Tử Tiêu một phần. Anh dám giữ riêng báo cáo..."
Lâm Thần Cương chưa có tìm về giọng nói của mình, mặt mũi tràn đầy không cam lòng.
Giản Hoa đi tới, kéo hắn lên, ôn tồn khuyên nhủ
"Có rất nhiều thứ chúng ta không thấy, không có nghĩa là nó không tồn tại. Cùng với bọn họ phân cao thấp, không bằng cứ tiếp tục tra án còn hơn"
Lâm Thần Cương nhìn một bên mặt của Giản Hoa, tuy âm điệu đã mềm xuống, nhưng vẫn có chút không cam lòng
"Còn nói là huynh đệ, lại còn là huynh đệ nối khố, thế mà lại đi giúp người ngoài"
Giản Hoa bật cười, xoay người tìm hộp cứu thương
"Trước thoa dược đã, sau đó đến bệnh viện kiểm tra"
- --
"Ai, lúc ấy cách vách có người thuê, sau đó khách sạn phong tỏa thì không thấy người đó nữa. Đăng kí phòng thì dùng chứng minh thư giả, theo như những gì miêu tả lại, thì người đó đeo kính râm cùng khẩu trang, nhìn không thấy mặt. Thân hình cao khoảng 1m7, cũng là cùng nam nữ không thể phân biệt. Thanh âm cũng có chút khàn khàn, như là cố ý ép xuống cuống họng..."
Mộc Á Tùy không nói nữa, bởi vì miệng đã bị Tử Tiêu ngăn chặn – người này càng ngày càng tùy tiện quá rồi
Nụ hôn vừa chấm dứt, Tử Tiêu thỏa mãn tiếp tục ăn cơm. Mộc Á Tùy oán hận gắp viên thịt 'lạch cạch lạch cạch' cắn đứng dậy, xem như là trả thù ai đó. Lam Trản bên cạnh yên lặng ăn cơm của mình, không có ý lên tiếng quấy rầy.
Mộc Á Tùy chợt phát hiện – chính là cậu lúc này cũng không có đỏ mặt hay xấu hổ gì cả. Là vì cậu đã quá quen với những hành động thân mật này, hay là da mặt cậu đã dày hơn trước?
Lúc Mộc Á Tùy không có phát hiện, Tử Tiêu đã lấy tập văn kiện từ trong tay cậu rút qua một bên.
Ăn cơm xong, Mộc Á Tùy cũng thu thập chén bát đâu vào đó, vào trong sân cùng Tử Tiêu phân tích vụ án.
"Rất hiển nhiên, có 3 người bị hiềm nghi, người thứ nhất là Hoắc Kiến Thanh, có động cơ giết người. Thứ hai là Lý Thuật, tuy động cơ không rõ, nhưng cũng có cơ hội để giết người. Người thứ 3 là Thu Hóa Chiêu, cùng với những gì miêu tả trong tư liệu có chút giống"
Tử Tiêu gật đầu, thấy vậy Mộc Á Tùy tiếp tục bổ sung
"Hiểu Tình..." Cậu dừng lại một chút, chột dạ quây sang nhìn sắc mặt Tử Tiêu, thấy hắn vẫn bình tĩnh, lúc này mới nói tiếp "Trong báo cáo khám nghiệm tử thi, thì cô ấy bị một vật nặng đánh vào cái ót, bị ngất đi sau đó mới bị giết chết, hơn nữa lúc đó cô ấy mặc chính là áo ngủ..."
"Cô ta cùng hung thủ hẳn là biết nhau, hơn nữa rất có khả năng rất quen thuộc" Tử Tiêu thay lời cậu nói tiếp
Mộc Á Tùy gật đầu "Nói như vậy, hung thủ chỉ có một người, Hoắc Kiến Thanh. Xem ra chúng ta cũng nên tìm cơ hội gặp Hoắc Kiến Thanh một lần"
Tử Tiêu nhìn bộ dáng nghiêm trọng của Mộc Á Tùy, nhịn không được muốn trêu chọc, hắn còn chưa kịp lên tiếng, thì điện thoại của Mộc Á Tùy reo lên
"Á Tùy, chúng tôi ngày mai sẽ về, tôi mua rất nhiều đồ a, cậu có cái gì muốn mua không? Tôi giúp cậu mang về"
Bên kia thanh âm của Bạch Diễn rất vang dội, chứng tỏ cậu ta đang rất hưng phấn. Mộc Á Tùy sờ sờ lỗ tai, có chút hơi ngứa, khóe miệng nhịn không được nhếch lên
"Xem ra cậu cũng rất vui vẻ a! Quà gì đó thì khỏi cần, chỉ cần mang về thật nhiều ảnh chụp là được"
Hai người lại hàn huyên một lát, phần lớn đều là Bạch Diễn nói, Mộc Á Tùy thì chỉ nghe, thỉnh thoảng chen vào một hai câu. Sau khi ngắt điện thoại, Mộc Á Tùy có chút đau long kiểm tra tài khoản, đây chính là điện thoại quốc tế a!
Tử Tiêu luôn nhìn cậu, có vẻ như suy nghĩ điều gì. Đợi cho Mộc Á Tùy đặt di động lại trong túi quần, hắn đột nhiên hỏi
"Rất thích đi du lịch sao?"
"Hả" Mộc Á Tùy bị hỏi có chút sững sờ, sau đó hiểu ra
"Rất thích a, không có chuyện gì thì đi du lịch, ai mà chả thích! Bất quá ở trong nước vẫn tốt hơn, nói chuyện với người khác cũng không khó khăn"
Tử Tiêu nhẹ gật đầu, không cần nghĩ ngợi nói
"Chờ khi nào vụ án kết thúc, chúng ta sẽ không còn áp lực đi du lịch"
Mộc Á Tùy có chút ngây dại nhìn hắn. Tử Tiêu dừng một chút, nhíu mày hỏi
"Em thích Vân Nam hay Tây Tạng? Hay là..."
Hắn một mạch nói ra hơn 10 địa điểm, giống như bọn họ hiện tại đang chuẩn bị đi du lịch, và đang phiền não về điểm đến vậy. Mộc Á Tùy ách ách cuống họng, chỉ cảm thấy dưới đáy lòng nở hoa, tràn đầy mật ngọt.
"Em thích nơi nào?" Tử Tiêu nghiêm túc hỏi
Mộc Á Tùy khóe miệng hơi nhếch, có chút ngốc ngốc nói
"Vân Nam a, Tây Tạng có chút cao, hô hấp không thoải mái..."
Đôi mắt đen như mực của Tử Tiêu như sáng lên
"Vậy Tây Tạng a! Nếu em hô không tốt, vấn đề này anh có thể giải quyết!" Vừa dứt lời, hắn liền thực hành luôn giải pháp.
Mà cái giải pháp này được áp dụng đến hơn nửa đêm, từ trong sân đến khi vào phòng, khi quần áo còn chỉnh tề đến khi hỗn loạn. Đương nhiên, sau cùng Mộc Á Tùy có chút không chịu nổi dừng lại.
Cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.
Mà Tử Tiêu lại không có ý kiến đồng ý dừng lại với cậu, mặc dù trong đêm hắn phải chạy vào trong phòng tắm. Đương nhiên, Mộc Á Tùy đối với hành động quan tâm săn sóc này vô cùng cảm động đến rơi nước mắt, tuyệt đối cậu không nghĩ đến, trong đầu Tử Tiêu hiện giờ chỉ có một ý niệm – Tây Tạng.