"Sinh tử đúng là đại sự, nhưng so với sự phấn khích cả một đời thì chỉ là chuyện nhỏ. Mỗi người sống ở đời, tự trong nội tâm đều có những phấn khích cảm động nào đó. Ngươi nếu đã cho rằng ta là một sự phấn khích không nhìn thấu, vậy cứ tiếp tục khám phá đi."
Vương Siêu nghe Nghiêm Nguyên Nghi nói như vậy, cảm xúc vẫn như trước không có dao động gì, chỉ xoay người lại, đưa lưng về phía Nghiêm Nguyên Nghi, hai tay sau lưng, cước bộ nhẹ nâng, không thể biết được bước chân nặng nhẹ thế nào.
"Ngươi cũng đã ngủ nhiều ngày như vậy, hôm nay tỉnh lại cũng xem như là một đại hỷ sự, cùng đi với ta gặp người nhà của ngươi đi, còn có cả vị hôn phu kia nữa."
Vương Siêu nâng chân bước ra ngoài cửa.
Nghiêm Nguyên Nghi vội vàng từng bước, đi theo phía sau hắn hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
"Ước chừng khoảng một hai tháng." Vương Siêu cũng không quay đầu lại, trực tiếp trả lời câu hỏi của Nghiêm Nguyên Nghi.
"Vậy cũng không phải là lâu lắm..." Nghiêm Nguyên Nghi trong lòng cân nhắc một chút, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau đó mở ra, trong ánh mắt hiện lên một thần tình cổ quái không thể nhận ra, ở phía sau nhìn hình dáng của Vương Siêu một cái, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: "Đại hội võ đạo cũng chưa diễn ra, nhưng ngươi hiện tại cũng đã là thiên hạ đệ nhất cao thủ, uy vọng càng ngày càng lớn, trong một hai tháng vừa rồi, ta có thể tưởng tượng được, ngươi chắc chắn lại làm rất nhiều đại sự kinh thiên động địa."
Tâm tình lúc này của Nghiêm Nguyên Nghi cũng đã từ trong chấn động sinh tử hồi phục lại, nàng lúc nói chuyện khuôn mặt luôn nở nụ cười, thần tình và khí chất rõ ràng thay đổi so với trước kia, tựa hồ có một loại hương vị bí ẩn ở bên trong."
"Khí chất của ngươi càng ngày càng phẳng lặng, ngày đó ở trong tổng hội Hồng Môn, ngươi cũng đã đột phá chướng ngại của tâm linh, tiến nhập vào một loại cảnh giới quyền pháp tiền tri, khám phá ra tâm lý động cơ chưa nảy mầm, loại cảnh giới này, ngoại trừ thê tử Tử Trần của ta, ta, thủ lĩnh GOD, Ba Lập Minh, thêm cả hai người là người trẻ tuổi ở Nhật Bản Đại Bản giáo và gã Xuyên Đảo Huyền Dương kia, bây giờ có cả ngươi. Nhưng mà hai gã người Nhật Bản kia đi theo tà đạo, so ra thì vẫn kém ngươi rất xa."
Y phục sau lưng Vương Siêu bị Nghiêm Nguyên Nghi nhìn chằm chằm khiến cho hắn không có gió mà tự giật mình, hắn cũng đã đạt tới Như Lai chi cảnh, Nghiêm Nguyên Nghi cho dù chết đi sống lại, nhìn thấu sinh tử, cảnh giới đề cao, ở trước mặt hắn vẫn như trước có chút chưa đủ sức.
"Một hai tháng nay cũng không có đại sự gì, chỉ có năm lão nhân người Nhật đột nhiên mai phục ám sát ta, bị ta giết chết, chẳng qua chỉ giúp ta điều tra một chút về giới võ thuật Nhật Bản mà thôi."
"Năm lão nhân người Nhật? Xuyên Đảo Huyền Dương? Người này lại có thể tiến nhập đan kính? Xem ra cũng chính là chuyện vài năm về trước, giáo chủ Vân Lang của đại bản giáo kia, từ nhỏ đã tiến hành tu luyện trấn hồn quy thần, tinh thần cảnh giới cao mười phần, nhưng mà thời điểm ta thành danh thì hai người này vẫn còn rất yếu ớt, không đáng nhắc tới. Mấy lão già kia thì lại không giống thế." Lúc Nghiêm Nguyên Nghi nghe thấy Vương Siêu nói tới thê tử Đường Tử Trần của hắn, trong ánh mắt hiện lên một đạo tinh quang, rồi lập tức biến mất, nhưng khi nghe tới năm lão nhân người Nhật thì lại hơi sửng sốt: "Giới võ thuật Nhật Bản cũng không phải tuyệt tự, trong đó có vài lão nhân trăm tuổi, tuy rằng thể lực đã thoái hóa, nhưng sức bạo phát kinh người, đối với lĩnh ngộ về quyền pháp cảnh giới lại cao thâm khó dò, ta cũng không theo kịp, trong đó khủng bố nhất chính là đám người Y Đằng Nam, Điền Thôn Thượng Nghĩa, Cúc Mục Viên Chi Trợ, Trúc Sơn Đại Chi, Vũ Điền Giác Vinh. Những người này nếu cùng mai phục ám sát một người, chắc chắn sẽ chết không phải nghi ngờ. Ngươi nói những kẻ mai phục ngươi có mấy người?"
"Xem ra ngươi rất quen thuộc với thông tin tình báo trên thế giới." Vương Siêu dừng bước, "Những kẻ vây công ta, chính là năm người ngươi vừa nói, còn thêm mười chiến sĩ Terminator của Mỹ, chẳng qua toàn bộ đã chết trong tay ta, nghĩ lại vẫn thấy đáng tiếc."
"Toàn bộ đã chết trong tay ngươi..."
Hai hàng lông mi của Nghiêm Nguyên Nghi đang nhìn bình thường bỗng nhiên cau lại, biểu hiện ra một bộ dáng vô cùng thùy mỵ, thở dài: "Ngươi lúc nào cũng là vô địch thiên hạ, chẳng lẽ trên thiên hạ thật sự không ai có thể khiêu chiến với quyền uy của ngươi?"
"Ngươi cho rằng như thế?" Vương Siêu nói: "Tình báo của ngươi rất nhiều, đối với ta cũng rất có lợi, ngươi hiện tại nếu đã tỉnh lại mà không đối nghịch với ta, không bằng hợp tác cùng với ta, ta hiện tại đang muốn làm một chuyện đại sự, với thân phận của ngươi chắc hẳn sẽ rất hứng thú."
"Chuyện đại sự gì?" Nghiêm Nguyên Nhi cũng dừng người lại, cùng Vương Siêu một trước một sau cách nhau không đến một thước, thập phần gần kề sát nhau.
"Một lưới bắt hết anh hùng trên thiên hạ, đây là sự chuẩn bị trước khi đại hội võ thuật diễn ra." Vương Siêu nói dăm ba câu, liền đem mục đích lần này đến Bắc Kinh cùng Phong Thái hợp tác nói cho Nghiêm Nguyên Nghi. Nghiêm Nguyên Nghi cũng là nữ nhân đã thông minh thành tinh, Vương Siêu mới nói vài câu, nàng đã hoàn toàn hiểu được.
Vương Siêu vừa mới nghe được những lời vừa nói của Nghiêm Nguyên Nghi, đã biết rằng nữ nhân này trong nhiều năm chấp chưởng bộ đội đặc chủng Trường Phong, biết vô cùng nhiều tin tức bí mật. Chính mình muốn tại đại hội võ đạo có thể điều tra nắm giữ toàn bộ thông tin của các cao thủ bí ẩn trên thế giới, Nghiêm Nguyên Nghi đương nhiên chính là trợ lực lớn nhất.
"Một lưới bắt hết anh hùng trong thiên hạ, khí phách thật là lớn, ngươi có biết rằng thế giới này phức tạp đến thế nào không?" Nghiêm Nguyên Nghi nói xong, đột nhiên cười quỷ dị, hỏi một vấn đề tràn ngập mùi thuốc súng, "Nhưng mà, ngươi nói ta tỉnh lại sẽ không đối nghịch với ngươi, nếu ta bảo ta còn muốn đối nghịch với ngươi thì làm sao?"
"Vậy thì đương nhiên phải..." Hai tay Vương Siêu vẫn đặt ở sau lưng, đem khoảng không không đến một thước giữa chính mình và Nghiêm Nguyên Nghi hoàn toàn lộ rõ, không hề cố kỵ nhẹ nhàng nói: "Cho ngươi lại tiếp tục hôn mê!"
"Á..." Nghiêm Nguyên Nghi nghe thấy lời nói này của Vương Siêu, trong ánh mắt đột nhiên phát ra quang mang sắc bén trước kia chưa từng có, nhưng rồi lại ảm đạm đi, chân hơi hơi trượt lùi về phía sau hai ba thước, hơi hơi thở dài một cái, lấy ngón tay vuốt vuốt sợi tóc của chính mình, đã có một ít dáng vẻ con gái, nhẹ nhàng nói: "Đường đường thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhân vật tung hoành vô địch, lại khi dễ một nữ nhân như ta, đây là cái bổn sự gì?"
Vương Siêu thật ra chưa từng nhìn thấy Nghiêm Nguyên Nhi hiển lộ ra dáng vẻ con gái, trước kia Nghiêm Nguyên Nghi tuy rằng đúng là con gái, nhưng cứng rắn mười phần, sát ý đằng đằng, thật sự là bá chủ thống lĩnh đội quân át chủ bài, mà hiện tại Nghiêm Nguyên Nghi sau khi tỉnh lại, tuy rằng không thể nói rằng tính tình đại biến, nhưng kết hợp giữa cương với nhu lại có một loại cảm giác càng thêm khó hiểu.
Vương Siêu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ của Nghiêm Nguyên Nghi một chút, lắc đầu nói: "Ngươi cũng không phải là nữ nhân bình thường, ngươi đứng thứ năm trong thiên hạ cao thủ."
"Nghi nhi..."
Ngay lúc ấy, mấy tiếng hô to liên tiếp cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Nguyên lai là Nghiêm Thọ Kính và Nghiêm mẫu nghe thấy tiếng động nên vội vàng chạy lại đây. Đến khi bọn họ nhìn thấy Nghiêm Nguyên Nghi duyên dáng yêu kiều, dáng đứng xinh đẹp, đều không hẹn mà cùng dụi chính con mắt của mình một chút, dường như không thể tin được vào chính mình, tưởng rằng đang mơ giữa ban ngày.
"Người của Lý gia đã đi chưa?"
Nghiêm Nguyên Nghi thấy cha mẹ của mình, cũng không kích động như vậy, chỉ hơi hơi tiến lên hai bước, nói hai ba câu, sau đó hỏi.
"Chưa đi, vẫn còn đợi. Cũng đã qua năm ngày năm đêm rồi, không tưởng được còn có thể thấy ngươi khỏe mạnh vui vẻ như vậy, ta an tâm rồi, ai."
Nghiêm mẫu lau nước mắt, sờ sờ vuốt vuốt tay của Nghiêm Nguyên Nghi.
"Vậy là tốt rồi, đúng lúc bọn họ ở đây, vừa vặn đang có chuyện muốn nói với bọn họ." Nghiêm Nguyên Nghi tựa hồ đã khôi phục lại tính cách lãnh ngạo, quyết đoán như trước khi chết.
"Ngươi có chuyện gì? Vừa mới tỉnh lại, vẫn nên nghỉ ngơi đi." Nghiêm Thọ Kính nói, hắn nhìn nhìn Nghiêm Nguyên Nghi, lại nhìn nhìn Vương Siêu, dường như cảm thấy có gì đó không bình thường. "Cơ thể của ta không có việc gì, chẳng qua chỉ là cảm giác ngủ một giấc hơi dài một chút thôi." Nghiêm Nguyên Nghi lắc đầu: "Chuyện ta muốn nói rõ ràng cùng Lý gia, đương nhiên là từ hôn."
"Từ hôn!"
Nghiêm Thọ Kính cùng Nghiêm mẫu đều chấn động, bọn họ thế nào cũng không ngờ được, việc đầu tiên mà con gái mình muốn làm sau khi tỉnh lại lại là việc này.
"Chuyện của ta cũng đã làm thỏa đáng rồi, ta đi trước một bước."
Vương Siêu nghe thấy Nghiêm Nguyên Nghi nói như vậy, đột nhiên nói ra một câu, cước bộ vừa nhẹ nhàng nhấc lên đã đi tới hơn mười thước, thêm vài bước sau đó là không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Khoan đã."
Nghiêm Nguyên Nghi tại thời điểm Vương Siêu vừa động, lập tức vươn tay muốn nắm lấy y phục của Vương Siêu, thủ pháp của nàng tuy rằng tinh diệu khoái tốc (rất nhanh và tinh xảo), nhưng dù sao cũng là người bị bệnh mới khỏi, làm sao túm được một nửa cái chân lông của Vương Siêu.
Vương Siêu đương nhiên sẽ không để ý tới chuyện tình giữa Nghiêm gia và Lý gia, hôn ước giữa hai nhà, giải trừ hay không giải trừ cũng không phải là chuyện của hắn. Nếu hắn không đi ngay, Nghiêm Nguyên Nghi thực sự có thể sẽ giống như Chu Giai năm đó, kéo hắn ra làm lá chắn.
"Thực đúng là lục địa thần tiên..."
Thấy Vương Siêu lững thững như đi dạo, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả một tướng quân kinh nghiệm bể dâu như Nghiêm Thọ Kính cũng đều sinh ra một loại cảm giác hâm mộ.
"Ba, Vương Siêu hùng bá thiên hạ, so với tiểu tử Lý Dương kia thì thế nào?"
Nghiêm Nguyên Nghi nghe thấy phụ thân của mình cảm thán, sắc mặt bình tĩnh giống như một cái giếng cổ.
Ngoại ô Bắc Kinh.
Trong một câu lạc bộ.
Phòng trà thanh tịnh, một mùi thơm ngát, một bàn cờ.
Hai người đánh cờ chính là Phong Thái và Vương Siêu.
"Không thể tưởng được, ta lại có thể thắng được thiên hạ đệ nhất cao thủ, chuyện này mà truyền ra ngoài thì thực là vinh hạnh." Ván cờ cũng đã kết thúc, phần bàn cờ phía bên Vương Siêu khói lửa hỗn độn, bị Phong Thái đánh cho nát bét.
"Ta ngoại trừ võ công ra, mấy thứ cầm kỳ thi họa này đều rối tinh rối mù." Vương Siêu cũng không quan tâm đến thắng bại của ván cờ.
"Đây là tất cả tư liệu tình báo mà Hồng môn bên kia thu thập được, hơn nữa ta còn sử dụng một ít tài nguyên, bên trong có tư liệu tỉ mỉ của tám nhân vật, bọn họ hoặc từng là cao thủ, nhưng đã ẩn tàng hơn mười năm rồi, hoặc là thâm tàng bất lộ, chưa ai nghe thấy, nhưng ngẫu nhiên bị người biết được, hoặc là cao thủ bên trong tổ chức võ trang thần bí, nhưng đây cũng chỉ là một phần nhỏ thôi."
Sau khi đánh xong ván cờ, Phong Thái xuất ra một chồng tư liệu.
"Đã tra được tám người? Chẳng lẽ đều là cao thủ đan kính?"
Vương Siêu hơi hơi giật mình một chút, thật sự cảm thán thế lực to lớn của Hồng môn, năng lực điều tra thật là rộng.
"Cũng không phải, nhưng những người này đều là cao thủ, năng lực cụ thể chúng ta cũng không biết, người điều tra cũng không đủ khả năng để nhận ra được, đây đều là những nhân vật thâm tàng bất lộ. Trước hết ngươi cứ xem tư liệu điều tra đi, ta thấy tư liệu này chắc là phần lớn cũng không chính xác, nhưng ngược lại trong đó có hai tên ta chưa xác định được, những tên này đều có tâm tư đối với đại hội võ đạo."
Phong Thái đem tư liệu giao cho Vương Siêu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Thiên hạ anh hùng, nhiều làm sao."
Ngay lúc Vương Siêu đang xem tư liệu, Nghiêm Nguyên Nghi đã tới.