Đúng 4h sáng tôi đã có mặt ở trường để thực hiện chuyến thám hiểm khu rừng bí ẩn ^^
- Hai tên trợ lý lâu thế nhỉ. Hay chúng nó ngủ quên rồi ~.~
- HÙÙÙÙÙÙ!!!!!!!
- Ối cha mẹ ơi!
- Hahahhhhh
- *** 2 thằng khốn nạn định dọa chết tao hả!
- Mày nói ai là trợ lý của mày? Vậy là nhẹ tay với mày rồi đấy.
Nguy hiểm thật thì ra mình cũng chỉ là người đến sau ~.~
- Tối quá tao chẳng nhìn thấy gì cả - Kento càu nhàu
- Có đèn pin đây rồi - vừa nói tôi vừa giơ lên báu vật đèn pin ^^
- Ơ, sao thế này, rõ ràng hôm qua thay pin rồi mà.
- Gì vậy trời ~.~ đèn này mua lâu chưa?
- Chưa. Đèn này là cụ nội tao để lại. Bố tao mới cho tao tuần trước.
*té ngửa x2*
- Thôi dùng điện thoại tao soi tạm vậy. - Taro
- Hì +_+
Biệt đội thám hiểm bắt đầu hành động /(^o^)/
* Nhiệm vụ số 1: Trèo qua cổng trường. Done!
* Nhiệm vụ số 2: Đi thật nhẹ để con chó không phát hiện ra.
- Tao có thấy chó nào đâu:-/ - Kento
- Đây này. Mày đạp lên mõm nó rồi còn gì.
- Hử?
ẲNG ẲNG ẲNG!!!
- Ối trời ơ... *bịt*
- Bọn mày nghĩ cách gì đi hình như có người ra - Kento *run run*
- Giờ còn nghĩ cái gì nữa ~.~ - Taro
BỐP!!!
ẲNG___________________________
- Đèn pin của tao!!!!
- Đèn cái gì. Chạy đi không chết cả nút bây giờ. *xách cổ chạy*
- Ngồi yên có người ra đó - Taro
- Hừ cái con chó này, chỉ biết ăn ngủ với sủa, đang ngủ mà cũng sủa được. Chó này! *Bốp*
- Ẳng ẳng ẳng... ^^!
* Nhiệm vụ số 3: Trèo vào khu sân sau.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
- Ôi mày ơi tối thế này sợ quá. Có con gì đang kêu ý T_T - Kento
- Con đấy là mày đấy im và trèo đi - Taro
Mất 10 phút trèo qua trèo lại tôi và Taro mới giúp tên Kento béo qua được hàng rào. Chỉ còn 1h30" trước khi trời sáng.
Phải công nhận là nhìn từ ngoài vào khá kinh dị, trông như một khu rừng về đêm vậy. Nhưng đã chót lên mặt rủ chúng nó rồi thì phải tiếp tục thôi...
Thực sự là một khu rừng! Càng đi vào càng thấy sâu hun hút. Những tán cây rậm rạp đan khít vào nhau nên khi ngẩng đầu lên gần như không thể nhìn thấy dù chỉ một ngôi sao. Một màu đen bất tận ôm lấy ánh sáng le lói từ chiếc điện thoại. Tôi không ngờ ở đây lại lạnh đến vậy. Gió thổi những chiếc lá va vào nhau tạo nên những tiếng "két két " vô cùng rùng rợn. Tôi chẳng còn biết phương hướng nữa gì nữa, tôi đi theo cảm tính. Hai thằng kia cũng chỉ biết đi theo tôi.
Kento *run run*: Hay là quay lại nhỉ?
Tôi *run run*: Ý kiến hay đấy. Mày thấy sao Taro?
Taro: Nhưng mà quay lại là quay hướng nào?