"Ài," Trương Lệ Linh nhẹ nhàng thở dài một hơi, cũng không nói gì, chỉ chậm rãi đi ra cửa.
"Lệ Linh," Trần Thiên Minh muốn nói nhưng lại thôi, nhìn thấy dáng vẻ nàng thương tâm như vậy, trong lòng hắn tự nhiên thấy rất đau, một cảm giác đau không nói lên lời.
Trương Lệ Linh dừng bước, xoay người lại, nói với Trần Thiên Minh, nói: "Làm sao vậy, có việc gì sao?"
"Anh, anh…" Trần Thiên Minh vốn định nói là không muốn Trương Lệ Linh rời đi, nhưng mà nghĩ lại thì mình giờ đã trắng tay, còn gì mà muốn nàng ở lại đây? Vì thế hắn vội đổi đề tài: "Em vất vả rồi, cần phải bảo trọng thân thể."
"Tôi không có việc gì, dù sao tôi cũng quen mệt rồi. Trần Thiên Minh, vừa rồi tôi nghe Quốc ca nói là Tiểu Hào bị kẻ thù đánh chết, anh, ah cần phải cẩn thận." Trương Lệ Linh càng nói càng thương cảm.
"Anh sẽ cẩn thận, nói lại thì, sư phụ anh hiện cũng đến giúp anh khôi phục võ công, sau này cũng không sợ tên không kiếp kia nữa. mà nói thêm là sư huynh cũng sẽ giúp anh nữa." Trần Thiên Minh cười cười với Trương Lệ Linh, an ủi nàng.
"Nhưng mà, anh có biết không, anh làm vậy khiến tôi rất lo lắng." Trương Lệ Linh nói xong, hai mắt cũng đỏ lên, giống như là sắp khóc vậy. Dáng vẻ nàng hiện giờ, bộ ngực phập phồng, nhũ câu rất sâu không khỏi khiến Trần Thiên Minh động lòng, phía dưới dường như có phản ứng.
"Em, em lo lắng cho anh sao?" Trần Thiên Minh có chút giống như là "thụ sủng nhược kinh", Trương Lệ Linh đến giờ chưa bao giờ ôn nhu với hắn như vậy, nếu không phải là hung dữ thì cũng là mắng nhiếc, cuối cùng thì đều khinh thường bước đi.
"Trần Thiên Minh, Tiểu Hào chết, em rất thương tâm, nhưng anh mà chết, em sẽ càng thương tâm hơn nữa." Trương Lệ Linh đột nhiên nhào vào lòng Trần Thiên Minh, ôm hắn thật chặt, sau đó bắt đầu khóc nhỏ.
"Đừng, đừng khóc." Tay chân của hắn luống cuống không biết làm gì, đặc biệt là bộ ngực đang phập phồng của Trương Lệ Linh, cái loại cảm giác mềm mại mê người này hắn rất quen thuộc, quen thuộc đến mực hắn muốn ngay lập tức đẩy Trương Lệ Linh xuống, sau đó nhấm nháp chúng một phen.
"Không… người ta rất buồn, không biết là anh đắc tội với ai, tiền bạc không có thì thôi, hiện giờ Tiểu Hào cũng đã chết, không biết sau này sẽ còn chuyện gì nữa đây. Em, em không muốn anh chết!" Trương Lệ Linh lại tiếp tục nhỏ giọng khóc. Nàng nhớ lại mới sáng nay còn nói chuyện với Tiểu Hào, vậy mà đến trưa đã không còn nói gì được nữa.
"Đừng khóc, anh sẽ báo thù cho Tiểu Hào." Trần Thiên Minh cắn răng, căm hận nói.
"Anh, anh phải cẩn thận đó!" Trương Lệ Linh lo lắng nói, "Em không muốn anh lại có chuyện xảy ra."
"Chúng ta sẽ cẩn thận, hiện tại đám A Quốc cũng đã theo sư huynh anh học võ công, sau này người nào muốn làm khó chúng ta, cũng không dễ dàng nữa đâu." Trần Thiên Minh nói.
"Ưm," Trương Lệ Linh nhẹ nhàng buông Trần Thiên Minh ra, sau đó lau nước mắt, gật đầu nói: "Chỉ là, các anh vẫn phải chú ý đó.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Anh biết rồi." Vẻ mặt Trần Thiên Minh có chút thất vọng, cảm giác mềm mại kia đã không còn, hắn quả thật muốn nhớ lại một chút.
"Đúng rồi, vậy sư huynh của anh là làm gì? Hắn nói chuyện rất uy nghiêm, còn nữa, hắn nói giúp chúng ta chuyện với quan tòa."
"Ha ha," Trần Thiên Minh nhớ đến chung hướng lượng lại thấy rất cao hứng, là cục trưởng an toàn cục, tất nhiên có một ít quyền lợi đặc thù, chẳng qua là hắn cũng không dám nói cho Trương Lệ Linh, vì thế chỉ đành lừa nàng, "Sư huynh anh cũng là người lam ăn, chẳng qua là quen biết một số quan lớn, vì thế có thể giúp chúng ta một chút."
"Vậy thì tốt, như vậy em cũng yên tâm. Hiện tại em thấy, tiền tài có thì có, không có cũng không sao, người còn mới là mấu chốt." Trương Lệ Linh gật đầu. "Muộn rồi, em phải về phòng." Nàng hình như có chút lưu luyến không rời nhìn Trần Thiên Minh, nói.
"Em, em đêm này ở lại với anh được không?" Trần Thiên Minh có chút chờ mong.
Trương Lệ Linh suy nghĩ, sau đó lại nhìn Trần Thiên Minh, thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Không, nhưng, anh phải đồng ý, chúng ta mặc quần áo mà ngủ, anh, anh không được cởi quần áo của em." Nói xong, khuông mặt của nàng đã đỏ bừng lên.
"Được, không thành vấn đề." Trần Thiên Minh trong lòng chợt động, thầm nghĩ: Xem ra đêm này mình có thể luyện công đặc thù nửa giờ hương ba công rồi. Vì thế, hắn vội vàng đóng cửa phòng lại, sau đó vội vàng lôi Trương Lệ Linh đến bên giường.
"Em, em…" Trương Lệ Linh mặt đỏ bừng, muốn nói nhưng lại thôi.
"Em làm sao vậy?" Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ Trương Lệ Linh thẹn thùng như vậy, sắc tâm đại động, vội hỏi nàng.
"Em muốn vào WC." Trương Lệ Linh nói xong, mặt đỏ bừng thoát khỏi tay Trần Thiên Minh, đi thẳng vào WC, sau đó khóa cửa lại, chỉ thấy bên trong có chút tiếng động.
Trần Thiên Minh bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Ta còn tưởng là có chuyện gì chứ? Hóa ra là muốn vào WC." Hắn vừa nghĩ vừa đi đến bên ghế dựa. Đột nhiên, hắn linh cơ chợt động, nhớ tới lúc trước đã đục một cái lỗ nhỏ trên cửa WC. Vì thế hắn vội vàng đến bên cửa, chậm rãi ngồi xuống.
Chỉ thấy Trương Lệ Linh đã ngồi trên bồn cầu, vẻ mặt rất xinh đẹp, khiến trong lòng Trần Thiên Minh rất ngừa ngáy. Hiện giờ, hắn rất muốn Trương Lệ Linh nhanh nhanh chút, để hắn nhìn thấy màn mê người kia. Tuy nhiên, Trần Thiên Minh lại cảm thấy như vậy đối với Trương Lệ Linh là không tốt, nhưng hắn cũng không thể tự khống chế chính mình, bởi vì, không nhìn thấy thứ gì, thì lại càng muốn xem hơn. Hơn nữa, nếu cảm thấy là không đúng liền không làm, vậy thật là phải xin lỗi danh hiệu nam nhân này.
Một lát sau, Trương Lệ Linh rút cục đứng lên, nàng nhẹ nhàng kéo quần lót lên, sau đó thì kéo quần lên. U cốc đen tuyền kia, khiến hai tròng mắt của Trần Thiên Minh sáng rực, đó quả là địa phương mê người, một địa phương khiến tâm thần mình điên đảo, một đại phương khiến minh khao khát muốn khám phá.
Trần Thiên Minh vội vàng chạy đến ngồi bên giường. Hắn hiện giờ đã có nhiều kinh nghiệm, nắm rất chắc thời gian. Vì thế, khi hắn vừa ngồi xuống giường thì cửa phòng WC cũng mở ra.
Trương Lệ Linh đỏ mặt đi ra, dường như vừa rồi nàng đi WC là chuyện rất xấu hổ vậy.
Trần Thiên Minh háo sắc nhìn Trương Lệ Linh nói: "Lệ Linh, em mệt rồi, mau lại đây nghỉ đi, ngày mai em còn có việc phải làm đó!" Hắn vừa nói vừa vỗ xuống giường.
Trương Lệ Linh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó ngồi xuống cạnh Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh đặt tay lên vai Trương Lệ Linh, nhẹ nhàng kéo nàng nằm xuống, sau đó lại lấy tay ôm nàng. Thân thể Trương Lệ Linh mềm nhũn, khiến hắn rất hứng phấn.
Trương Lệ Linh không dám cử động, nàng chỉ nhắm mắt lại, cũng không dám nhìn Trần Thiên Minh. Nàng hiện giờ, hai má ửng hồng, trông như là quả táo vậy, khiến Trần Thiên Minh muốn cắn một miếng.
"Lệ Linh, em đẹp quá." Trần Thiên Minh si ngốc nhìn Trương Lệ Linh nói. Trương Lệ Linh chẳng những khuông mặt xinh đẹp, mà hơn nữa bộ ngực cao vút, đùi đẹp thon dài, khiến hắn xúc động không thôi. Đặc biệt là địa phương thần bí mê người giữa hai chân nàng, khiến hắn vô cùng mê muội. Đáng tiếc là không thể tận tình thưởng thức nó ở khoảng cách gần. Điều này chính là điều khiến Trần Thiên Minh than thở trong lòng.
"Ưm," Trương Lệ Linh nhẹ nhàng đồng ý, nhưng cũng không nói gì cả.
Hiện giờ Trần Thiên Minh cũng mặc kệ, sắc tâm đã động, đặc biệt là bộ ngực đầy đặn của Trương Lệ Linh lại liên tục phập phồng trước mặt hắn, kích thích dục vọng nam tính trong người hắn. Hắn nhẹ nhàng xoay người, nhấc tay lên, trực tiếp đặt lên bộ ngực đầy đặn của Trương Lệ Linh.
"A…" Trương Lệ Linh nhẹ nhàng rên lên, bàn tay của Trần Thiên Minh khiến nàng cảm thấy rất ngứa ngáy, hơn nữa lại liên tục truyền từ bộ ngực của nàng tới chỗ sâu nhất trong lòng nàng.
Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh cũng không phản đối, chỉ nhẹ nhàng rên một tiếng, biết hành vi của chính mình cũng không phạm quy. Vì thế, hăn bắt đầu dùng sức vuốt ve bộ ngực nàng.
"A…" Trương Lệ Linh lại rên rỉ, bàn tay của Trần Thiên Minh dường như là có ma thuật vậy, mỗi lần vuốt ve đều khiến tim nàng đập mạnh hẳn.
Trần Thiên Minh rất hưng phấn, hắn trực tiếp ngồi dậy, vuốt ve đôi thỏ ngọc của nàng càng thêm rõ ràng hơn, giống như là muốn chơi đùa cho thật thỏa mái vậy.
Còn Trương Lệ Linh hiện giờ, bị Trần Thiên Minh trêu đùa như vậy, nàng chỉ đành cắn chặt răng, không dám phát ra thanh âm nào, vẻ mặt muốn dừng lại như cỗ vũ này rất hấp dẫn người khác. Mà nàng lại cố kẹp chặt hai chân, hơn nữa bờ mông thỉnh thoảng lại vặn vẹo.
Trần Thiên Minh biết hiện tại dục hỏa của Trương Lệ Linh đã bị hắn thiêu lên, nếu mình còn đổ thêm dầu vào, nhất định có thể làm nàng "bùng" lên, mặc mình tùy ý. Nghĩ vậy, bàn tay của Trần Thiên Minh chậm rãi trườn xuống bên dưới của nàng.
"A…" Trương Lệ Linh rốt cục không nhịn được nữa, nàng dần rên rỉ lớn tiếng. Trần Thiên Minh đã vuốt ve phía dưới của nàng, tuy là còn cách một lớp quần, nhưng mà sức lực từ bàn tay của hắn cũng khiến dục hòa của nàng bùng lên. "Thiên, Thiên Minh…không…muốn…"
Trương Lệ Linh kêu nhưng khá yếu ớt, đối mặt với sự vuốt ve của người mình yêu, tuy nàng là một nữ nhân truyền thống, nhưng cũng khó lòng tự khống chế được chính mình.
Hiện giờ Trần Thiên Minh cũng không nghe thấy Trương Lệ Linh nói gì cả, đặc biệt là phản ứng hiện giờ của nàng lại càng khiến hắn hưng phấn hơn, động tác trên tay lại càng mạnh dạn hơn. Hắn vuốt ve phía dưới của Trương Lệ Linh, tuy là cách quần, nhưng vẫn cảm giác được sự hưng phấn của u cốc.
Đột nhiên, Trương Lệ Linh mở hai chân ra, sau đó lại nhanh chóng khép lại, kẹp chặt lấy tay của Trần Thiên Minh, khiến tay hắn không thể nào nhúc nhích.
"Anh, anh không có phạm quy mà?" Vẻ mặt Trần Thiên Minh rất vô tội, nhất định không nhận ra lỗi lầm?
Cũng giống như lần trước vậy, chính hắn vuốt ve nàng cách quần áo, làm sao lần này có thể phạm lỗi được chứ?
"Anh, anh không được động, em chịu không nổi." Trương Lệ Linh mặt đỏ bừng, thở gấp. Vừa rồi, nàng phải dùng dũng khí rất lớn mới có thể tự khống chế mình, mới có thể ngăn cản được Trần Thiên Minh, nếu để tên bại hoại này tiếp tục sờ nàng, vậy thì khẳng định là đêm này nàng cái gì cũng cho hắn. Nghĩ đến đó, mặt Trương Lệ Linh lại càng thêm đỏ.
Trần Thiên Minh thấy vẻ mặt ửng đỏ này của nàng, hắn lại càng đắc ý hơn, hắn tưởng Trương Lệ Linh muốn nhẹ nhàng hơn, "Ha ha, biết sai sao, không có việc gì, anh là một người rất khoan dung, anh sẽ không trách em đâu. Em mau mở hai chân ra, để anh rút tay ra, cũng không ngờ được là chân em lại lợi hại như vậy, chỉ kẹp một cái, tay anh đã không thể rút ra rồi." Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn Trương Lệ Linh rất ái muội.
"Anh, anh còn nói nữa, liều mạng vuốt ve người ta, khiến người ta thở cũng khó khăn, anh mà còn lộn xộn, em chẳng những kẹp chặt nó mà còn muốn chặt nó xuống đó." Trương Lệ Linh vừa nói vừa yêu kiều trừng mắt với Trần Thiên Minh.