Ma Nữ Nghê Thường

Chương 216: Sương mù sáng sớm




Này hẳn là một buổi sáng tràn đầy sương mù ẩm ướt, dù cho không xốc lên trướng mành dày đặc, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được không khí mát lạnh cùng ẩm ướt, còn có hỗn tạp mùi vị của cỏ xanh cùng bùn đất, trong sự đắng chát mang theo một mùi thơm ngát đặc biệt, dường như là một ly trà xanh hảo hạng.
Nói hẳn là, bởi vì những thứ này đều là phán đoán của mình mà thôi, trên thực tế ngoại trừ mùi hương, mành trướng hầu như đã ngăn cách hết thảy ở phía ngoài, trong lều bạt lúc này vẫn là u ám, bởi vì chứa đầy hành lý, chỉ có thể từ trong khe hở miễn cưỡng xuyên thấu vào một chút tia nắng ban mai, trong không gian nhỏ hẹp hơi thở lại trầm ổn làm cho người khác an tâm, nhiệt độ cơ thể dựa vào nhiệt độ cơ thể, thoáng nghiêng đầu qua, liền thấy được trong gang tấc chính là khuôn mặt kia.
Bởi vì chen vào nhau, chúng ta chỉ có thể lui vào một góc trong lều vải, cơ hồ là không thể động đậy. Cũng may là không cần nhúc nhích cái gì, quần áo ẩm ướt phần lớn là đã cởi xuống ném ở bên ngoài khi đi vào, lúc ấy trong bóng đêm cũng không tìm vật để thay thế, cứ như vậy mà tìm một tấm thảm mỏng, hai người ôm lấy nhau, vuốt qua mái tóc đang ướt sũng nhỏ nước của nhau, sau đó sát ngồi tựa vào nhau, bất tri bất giác đã ngủ thật say.
Rúc vào nhau, vốn là muốn ôm nàng, cuối cùng vẫn là bị nàng đoạt lấy quyền chủ động, ôm vào trong lòng.
Giờ phút này Luyện nhi chính là đang nhắm mắt cúi đầu, cằm có chút đặt ở trên vai của ta, vì vậy da thịt trên vai rõ ràng cảm giác được hơi thở kia nhẹ nhàng đều đều mà lần lượt lướt nhẹ qua. Ngoại trừ như vậy nàng dường như là đang ngồi rất đoan chính, trong ngực ôm lấy một người cũng không ảnh hưởng đến sống lưng thẳng tắp kia, nếu không phải là quan sát tỉ mỉ, ai biết được người trước mắt này kỳ thật là đang ngủ đến say sưa?
Nhưng thật sự là nàng chẳng những ngủ rất say, mà thậm chí còn ngủ ngon giấc hơn phần lớn thời gian ta từng nhìn thấy, cho tới thời khắc này nhìn nàng đã dồi lâu đều không có nửa điểm phản ứng, vẫn là nhắm mắt ngủ đến trầm lắng, sợi tóc còn mang theo chút ít hơi nước dán ở bên đầu lông mày, theo lý sẽ có chút nhột, nàng lại giống như cũng không hề hay biết, chỉ thấy dưới mi mắt khép lại kia có một màu đen nhàn nhạt, đây cũng không phải là bóng mờ của lông mi, mà hẳn là quầng thâm của mắt.
Im hơi lặng tiếng mà thở dài một chút, theo lý là cho dù trời có sập xuống cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện Luyện nhi bình yên chìm vào giấc ngủ, quầng thâm nhàn nhạt như vậy vẫn là lần đầu nhìn thấy, khó trách sẽ ngủ đến trầm như vậy...Hai ngày qua cho rằng chỉ có bản thân là tràn đầy tâm sự không thể ngủ ngon, không ngờ nàng có thể so với ta càng...
Vốn định nâng tay chạm lên khuôn mặt này, suy nghĩ một chút nhưng vẫn là dừng lại, không nguyện ý đánh thức người đang ngủ say, cho nên vẫn là cứ như vậy mà yên lặng nhìn nàng, dùng ánh mắt miêu tả liền tốt.
Nhìn đến nhập thần, cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên nhìn thấy ngũ quan thủy chung luôn trầm tĩnh kia đột nhiên khẽ động, hai hàng lông mày chợt chuyển động, cánh tay vốn đang vòng quanh eo dưới tấm thảm liền bỗng nhiên siết chặt, lực đạo to lớn, làm cho bản thân trong lúc không kịp chuẩn bị liền thân bất lo kỷ mà rụt lại.
Có lẽ bởi vì một cái co rúm lại này, lực đạo trên cánh tay kia lập tức tan đi, sau đó Luyện nhi liền bất động thanh sắc mà mở mắt ra, tựa như chuyện gì cũng không có, bình tĩnh nâng ánh mắt lên, mở miệng hỏi: "...Làm sao vậy? Trời đã sáng sao?"
"Ân, sáng, mưa hẳn là cũng đã ngừng." Nếu như nàng không đề cập tới chuyện biến sắc trong giấc mộng vừa rồi, bản thân cũng liền xem như không có phát sinh, chẳng qua là gật gật đầu phụ họa mà nói, đồng thời điều chỉnh tư thế một chút, bàn tay tìm kiếm ở thảm trong, tìm được cánh tay đang ôm quanh vòng eo kia, sau đó gác đầu lên xương quai xanh của nàng: "Còn buồn ngủ sao? Nếu không chúng ta đem hành lý chuyển ra ngoài, hảo hảo nằm xuống ngủ một lát đi? Còn nữa cánh tay này của ngươi cũng nên xoa thuốc a?"
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh tay phải dưới thảm, chỗ đó chẳng qua là tạm thời được băng bó một tầng vải mỏng, tuy rằng cũng không hối hận, chỉ là làm người khởi xướng, vẫn cảm giác cần phải đem thương thế kia để ở trong lòng.
Nhưng nàng lại không trả lời, tựa như vừa mới tỉnh lại còn không tỉnh táo lắm, chẳng qua là nhắm mắt khẽ lắc đầu, cũng không biết ý kia là không muốn ngủ tiếp hay là không dùng xoa thuốc...Đêm qua đến nay, Luyện nhi nói vẫn không coi là nhiều, dường như đối với ta không có quá nhiều lời muốn nói, thậm chí biểu lộ cũng ít, nếu như để cho người ngoài nhìn đến, có thể sẽ cảm thấy người này kỳ thật là có thái độ lạnh lùng, hoàn toàn không muốn để ý tới người khác.
Chỉ là trong lòng mình hiểu rõ là được, hiểu rõ người này kỳ thật cũng không phải là như vậy, chứng cứ sao... Chính là...
Nghĩ tới đây liền lơ đãng mấp máy môi, mới phát hiện ra tiểu động tác này đã rơi vào trong mắt của nàng. Khoảng cách rất gần, ánh mắt kia quang minh chính đại, có lẽ thật sự là do sau khi mở mắt ra còn không quá mức thanh tỉnh, ánh mắt rơi vào trên môi ngược lại càng chăm chú đến không thể tưởng tượng nổi, làm cho người ta dường như sinh ra cảm giác đang thực sựu bị đụng vào.
Cứ như vậy, Luyện nhi giống như đang nghiên cứu cái gì đó mà dán mắt nhìn trong chốc lát, sau đó liền từ từ tiến tới gần.
Mềm mại tiếp xúc mềm mại, tiếp theo...Là một cảm giác đau nhói rất rõ ràng.
"A...Aaaaa..." Tuy rằng rất muốn phối hợp với nàng, nhưng cơ thể đã làm theo bản năng mà có chút nghiêng đầu tránh đi một chút, vì vậy cảm giác mềm mại kia giống như đám mây nhàn nhạt lướt nhẹ qua bờ môi, trượt xuống đến cần cổ.
"Làm sao vậy?" Đám mây này trượt xuống đến cần cổ cũng không có bay đi, ngược lại thuận thế tản ra hơi nước, nàng vùi đầu như có như không mà mà lung tung hôn xuống, chỉ là hàm hàm hồ hồ hỏi ra một câu như vậy, mặc dù là giọng điệu hỏi thăm, nhưng nghe vào liền chính là không bận tâm, cơ bản xem như là biết rõ còn cố hỏi.
Cười một cái, đương nhiên sẽ không để ý, chỉ là dù sao cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ có nhẹ nhàng thở dài: "Môi dưới của ta, ước chừng sưng lên...Ngươi liền nửa điểm cũng không có việc gì sao?"
Nàng vẫn như trước không nói lời nào, chỉ dùng hành động để trả lời, làm cho người ta càng thêm bất đắc dĩ.
Ngay mấy canh giờ trước, ngay khi trận mưa to kia còn chưa dừng lại, giữa hôn thiên hắc địa trong bụi cỏ ẩm ướt kia hôn môi cùng giằng co bao lâu? Đại khái cũng chỉ có trời đất mới biết rõ, dù sao là một người trong cuộc bản thân là nhớ không rõ...Chỉ biết đến cuối cùng, liền một chút đụng chạm nhẹ nhàng nhất cũng đủ để khiến cho đôi môi khó chịu giống như bị kim đâm, lúc này mới choáng váng mà tách ra một chút, nhất định là bởi vì thiếu dưỡng khí, liền sau đó là như thế nào bị mang vào trong lều bạt đều không có ấn tượng nhiều lắm.
Cũng may dù đầu óc choáng váng đến thế nào, cuối cùng vẫn nhớ rõ trước khi vào lều đã kịp thời mở miệng dặn dò nàng, nói rằng trên thân chúng ta ẩm ướt khắp nơi đều nhỏ nước liền không thể đi vào, bên trong có hành lý mang theo vật quan trọng, ngàn vạn không thể để bị ẩm ướt nửa điểm.
Luyện nhi nghe xong cũng không nói thêm gì, chẳng qua là thuần thục...Cởi xuống quần áo của cả hai ném ở bên ngoài. Khi đó ngoại trừ lo lắng cho hộp thuốc, nàng làm chuyện gì chỉ sợ bản thân cũng sẽ không phản đối, cho nên cũng trơ mắt để nàng hành động rồi nâng mành trướng tiến vào lều bạt, sau đó phục hồi tinh thần phản ứng đầu tiên lại cũng không phải là xấu hổ gì đó, mà là tìm kiếm từ đống hành lý rút ra một cái thảm, để cho cả hai lau người sưởi ấm.
Ngay lúc đó trong bóng tối bản thân cũng không thể quan sát quá tốt cái gì, chỉ là cảm giác được ánh mắt đối diện rất rõ ràng, rõ ràng đến mức cuối cùng nàng chỉ lựa chọn hai người cứ như vậy mà ôm lấy nhau bọc trong tấm thảm chìm vào giấc ngủ, ngược lại làm cho người ta...Thập phần kinh ngạc.
Chẳng qua hiện tại xem ra, hành động đáng kinh ngạc kia cũng chỉ là bởi vì khi đó xác thực đã cảm thấy rất mệt mỏi, cần nghỉ ngơi dưỡng sức a...Khi cảm giác được nụ hôn trên vai cùng bàn tay ngang hông đều bắt đầu hoạt động trên phạm vi rộng hơn, không khỏi liền cười khổ mà kết luận như vậy.
Không thể phủ nhận, trong lòng nhưng thật ra là thở phào nhẹ nhõm, thậm chí, mơ hồ chờ mong.
Một năm xa cách, nàng khát vọng lấy được cùng ta hy vọng cho đi, đều không đơn thuần chỉ là vì khoái hoạt.
Sớm đã hiểu được như thế nào để phối hợp cùng nhau, cho dù là đang ngồi ở nơi chật hẹp, cho dù giống như một kiện hàng được bọc trong tấm thảm mỏng, kỳ thật cũng không có nửa điểm ảnh hưởng. Hơi lạnh trong không khí buổi sáng sớm dần dần hòa lẫn vào sự ấm áp, nghe được mùi thơm trên cơ thể lẫn nhau, sau lưng tràn đầy là xúc cảm mềm mại tinh tế, mà phía trước cũng không có bị xem nhẹ, tựa như cả người được thấm vào trong ôn tuyền, dòng nước ấm áp không có chỗ nào là không chảy đến, xối qua hết thảy, chảy thẳng vào đáy lòng.
Có lẽ là bởi vì chật hẹp bó tay bó chân, động tác của Luyện nhi không có một chút nóng bỏng kịch liệt, ngược lại là thêm vào một chút dịu dàng cùng che chở, ấm áp chậm chạp dâng lên, làm cho người ta an tâm không thôi.
Khi hết thảy rơi vào cảnh đẹp, bỗng nhiên, dòng nước ấm áp kia lại có chút dừng lại, sau đó thì có một tiếng vang lên phá vỡ sự yên tĩnh ăn ý trong lều bạt.
Tiếng vang này cực nhỏ, rõ ràng là đã bị đè nèn xuống, không hy vọng bị người ta chú ý đến, chỉ là truyền vào trong tai nhưng lại không thể không để ý...Cho nên, dù cho có lo lắng sẽ sát phong cảnh làm phá hư bầu không khí, vẫn là nhịn không được mà dừng sự phối hợp lại, nghe tiếng mà quay đầu lại, nhíu mày mở miệng nói: "Luyện nhi, có phải ngươi bị cảm lạnh rồi hay không?"
Cho dù là cố gắng đè nèn xuống, nhưng lại chính là hai tiếng hắt xì vô cùng nhẹ nhàng không sai, phát sinh ở trên thân người này, đúng là hiếm thấy.
"Nghĩ lung tung cái gì? Chẳng qua là tùy tiện khụ hai cái mà thôi, ngươi cũng không có việc gì ta làm sao có thể có việc gì a?"
Không biết là bởi vì bị nghi ngờ thân thể hay là tức giận vì bầu không khí bị phá hư, sắc mặt của người ở phía sau không có gì tốt nhìn, sau khi nâng mặt phản bác, suy nghĩ, lại giống như lo lắng mà mở miệng hỏi: "Lại nói đêm qua trận mưa kia xác thực không nhỏ, sau khi ngâm một hồi lại không có cách nào nhóm lửa sưởi ấm, ngươi thật sự cũng không có chuyện gì đi?"
Lúc này một chút mập mờ còn sót lại trong không khí cũng đã biến mất gần như không còn, bất quá ấm áp càng lớn hơn, cuộc đối thoại không có khúc mắc đã lâu không mới được này làm cho lòng người trở nên khoan khoái dễ chịu, được nàng quan tâm càng là ấm lòng, vì vậy liền có chút xoay người rồi nở nụ cười, từ trong tấm thảm duỗi một tay ra ôm lấy cổ nàng, nói: "Tất nhiên là không có việc gì, ngươi chưa từng nghe ta hắt xì hay ho khan đi? Ta nhưng là chiếu cố bản thân rất khá a."
"Ân? Là chiếu cố rất tốt...Sao?" Không ngờ người kia lại tựa tiếu phi tiếu mà hỏi lại, trong mắt hiện lên một chút kỳ quái.
"Đương nhiên là chiếu cố rất tốt." Than nhẹ một tiếng, ít nhiều có thể đoán được nàng đang nghĩ tới điều gì, tình huống đêm qua chỉ sợ là đã bị thu hết vào đáy mắt rồi, lại càng không cần phải nói đến chuyện đã xảy ra năm đó... Bất quá, chính là bởi vì như vậy, càng là cảm thấy nên giải thích rõ ràng, ít nhất phải làm cho nàng biết rõ ý tưởng của ta: "Có một số chuyện đã qua, cách đây đã lâu, nhiều lời cũng vô ích. Chỉ là Luyện nhi, ngươi nhớ rõ tội trạng của ta đồng thời cũng nên nhớ rõ, từ nhỏ, cho dù là giữa hè ta cũng sẽ mặc thêm một kiện áo ngoài, không phải là vì muốn phòng lạnh chiếu cố tốt thân thể sao? Ta cũng không phải là người không biết thương tiếc thân thể."
Nghiêm túc mà nói, đề tài này là vén lên từ đêm qua, nhưng trong màn mưa hỗn loạn, giải thích cũng không rõ ràng, lúc này mới thuận thế nhắc lại chuyện xưa. Nàng có lẽ cũng rõ ràng, nụ cười quái dị trên gương mặt liền nhạt đi một ít, lại thấp giọng nói: "Đúng vậy, khi đó ngươi còn biết chiếu cố bản thân hơn sau này, mọi thứ nếu như là một mực thuận lợi giống như khi còn nhỏ, cũng là bớt lo rồi."
Đợi đã, những lời này hẳn là để ta nói mới đúng a...Thật sự không quen nàng thở dài như vậy, nhất thời cũng không biết nên nói tiếp như thế nào mới tốt, ngừng lại một chút, mới cười nói: "Được rồi, ít nhất ta có thể chứng minh, hơn một năm qua ta thực sự chiếu cố bản thân rất tốt —— ngươi xem, mãi cho đến khi chữa khỏi thương thế, lại đi về Hoàng Long động lấy bảo kiếm mà sư phụ đề cập tới để phòng thân, lúc này ta mới bắt đầu thu dọn tay nải đi khắp mọi nơi để tìm ngươi, trên đường vạn dặm xa xôi, chho dù là vào mùa đông khắc nghiệt trên Thiên Sơn, cũng không từng lại sinh bệnh qua một lần nào...Đêm qua mặc dù bất đắc dĩ ngâm mưa cả buổi, đến cuối cùng chuyện hắt xì hơi cũng không liên quan đến ta, không phải sao?"
Vì thoải mái hơn chút ít, cuối cùng lời nói ít nhiều có chút mang theo trêu chọc, chỉ là người bị ta ôm cổ thật sự không có nổi giận, ngược lại không ngừng dò xét mà nhìn tới đây, tựa hồ có chút bán tín bán nghi, muốn phán đoán xem đây là thật hay là dỗ dành nàng.
Suy xét đến cuối cùng, cũng không có kết luận, bởi vì nàng dò xét đến một nửa, lại nhịn không được mà nghiêng đầu hắt hơi một cái.
"Ngươi thật sự là bị cảm lạnh rồi." Vì vậy ta liền đưa ra kết luận của bản thân.
Tuy rằng Luyện nhi đối với cái kết luận này rất không cam lòng, chỉ là sự thật bày ở trước mắt, dù cho nhìn tình huống chẳng qua là một đợt cảm lạnh rất nhỏ, nhưng đã đủ để làm cho người ta không có tâm tình để làm chuyện gì khác. Ta lập tức ngồi dậy, lục túi quần áo lấy ra một bộ thích hợp để thay đổi, sau khi đơn giản mặc vào thỏa đáng lại kéo nàng đi ra bên ngoài lều, tuy rằng bên ngoài có sương mù lượn lờ, chỉ là nhờ nắng sớm, vẫn có thể đem hơi nước vẫn còn đọng lại trên sợi tóc hong khô, sau khi hong khô đi ẩm ướt lại một lần nữa chải lên. . truyện tiên hiệp hay
Bất quá, lúc hong khô chải tóc này, Luyện nhi nhưng lại là một mình hoàn thành, động tác của nàng rất nhanh, đợi đến khi ta nói muốn giúp đỡ liền đã sớm làm xong, lại cũng không nguyện ý trang điểm, chỉ đơn giản lau lau một chút như vậy, sau đó trước sau như một xõa tán mái tóc dài cho xong chuyện.
Đối với chuyện này bản thân cũng không nói gì thêm, chẳng qua là một bên dọn dẹp, một bên mượn chuyện bị cảm lạnh để trêu ghẹo nàng vài câu, mỉm cười nhìn nàng không cam lòng mà phản bác.
Nếu không trêu ghẹo như vậy, đại khái là không thể che giấu hết từng cơn đau đớn cùng áy náy dâng lên dưới đáy lòng, một người từ nhỏ đã vô tai vô bệnh sinh khí phồn thịnh, hôm nay lại còn dễ dàng nhiễm bệnh hơn so với một kẻ bẩm sinh thân thể đã yếu ớt, rốt cuộc là đã phải trải qua sự tra tấn như thế nào, không tưởng tượng ra được, cũng là không muốn tưởng tượng.
Việc cấp bách, tựa hồ ngoại trừ ý định lúc trước, tựa hồ còn phải tăng thêm một phần điều dưỡng, vô luận đối với ta, hay là đối với nàng.
Nếu muốn thời gian gần nhau kéo dài, sau này mỗi một điểm thời gian, đều phải sử dụng thật thích đáng.
Mang theo ý tưởng như vậy, khi đang dọn dẹp, Luyện nhi hỏi tiếp theo có tính toán gì không, vẫn là thẳng thắn trả lời nàng, muốn đi thăm hỏi Nhạc Minh Kha kia một chuyến. Thứ nhất dù sao là khoảng cách không xa, ở trên đỉnh núi gần đây; thứ hai là người này sống ở Thiên Sơn, ta muốn thỉnh giáo xem hắn có thông hiểu cụ thể cách dùng dược liệu ở Thiên Sơn hay không, bao gồm một ít dược liệu trân quý bình thường khó gặp.
"Chính là thứ trong hộp thuốc bên người ngươi sao?" Luyện nhi tất nhiên là hiểu ý, nghe được một nửa liền chen vào nói, đồng thời liếc nhìn trên lưng ta một lần, cau chân mày nói: "Trước kia nghe ngươi nói trong lòng có bệnh, chỉ có linh dược này mới có khả năng hóa giải, nói như vậy quả nhiên là thật sự? Vậy rốt cuộc đó là bệnh gì? Là...Lưu lại lúc ở Võ Đang sao?"
"Bệnh trong lòng ta không phải là ngươi sao?"
Khe khẽ mỉm cười, vẫn như trước lựa chọn câu trả lời thật thật giả giả giống như đang trêu ghẹo, thấy sắc mặt của nàng không vui, mới nới: "Luyện nhi, ta không lừa ngươi, cho nên ngươi phải biết, tuy rằng có hai vị thần y chữa trị cho thương thế của ta, thực sự đã kết luận rằng nội phủ của ta bị tổn thương, nếu như điều dưỡng không tốt, chỉ sợ tương lai...Không thể trường thọ."
Lời này tuy rằng nói ra rất hời hợt, nhưng kỳ thật là cẩn thận từng li từng tí, ánh mắt một mực nhìn chăm chú vào Luyện nhi không dám rời đi, sau khi nghe được câu này, sắc mặt của nàng so với trong tưởng tượng là khá hơn một chút, không có đại biến sắc, chẳng qua là lặng lẽ trong chốc lát, sau đó lại nhìn về phía hộp thuốc kia, trầm giọng hỏi: "...Cho nên ngươi mới tìm thuốc? Thuốc này thật sự có thể điều dưỡng tốt thân thể của ngươi sao?"
"Kỳ thật, chưa hẳn." Thấy nàng trấn định như vậy, ít nhiều là thở phào nhẹ nhỏm, cũng liền đã có sức lực để mỉm cười, lập tức nửa từ chối nửa giải thích mà nói: "Cái gọi là điều dưỡng, lại cũng không phải là chữa bệnh trị thương, cho dù linh dược tốt cũng không thể trông chờ thuốc đến bệnh trừ, này có lẽ là chuyện của cả đời...Bất quá nếu như thời gian còn dài, linh dược trong thiên hạ lại nhiều như thế, như vậy chỉ cần chúng ta nguyện ý, thuốc gì lại tìm không được? Đúng không?"
"...Cũng đúng. Tốt, vậy chúng ta liền sẽ xuất phát đến Thiên Sơn, nếu như Nhạc Minh Kha không thể cho ra một câu trả lời thuyết phục, ta sẽ khiến cho hắn không thể thanh thản ổn định làm Hối Minh thiền sư của hắn!"
Sau khi Luyện nhi trầm ngâm không lâu, nàng rất nhanh liền quyết đoán, nói rất hăng hái, cũng không chìm vào đủ loại tâm tình tiêu cực không thể khống chế lúc trước. Này làm cho bản thân cảm thấy an tâm không ít, không khỏi liền giữ chặt lấy vạt áo của nàng, lại thốt ra một câu: "Đúng vậy, Luyện nhi, nếu như thế gian này cũng có linh dược có thể làm cho tóc trắng biến thành tóc đen, ngươi có bằng lòng tìm thử một lần hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.