Lúc trước nghe Luyện nhi nói đã đào được sào huyệt của đối phương, còn tưởng phải hấp tấp mau mau đi qua mới phải. Không nghĩ tới đi trên đường cái, nàng không hề vội vàng, trái lại còn lôi kéo tôi đến khu chợ nhộn nhịp mua sắm vài thứ, dáng vẻ đã tính trước kỹ càng.
Mặc dù suy nghĩ khác nhau, nhưng xưa nay bản thân sẽ không xen vào những chuyện nhỏ nhặt này, đã quen nghe theo ý nàng, thêm nữa dạo này ít thời gian ở chung, bầu không khí mấy ngày trước giữa hai người còn hơi cứng ngắc. Bây giờ khó có được cơ hội cùng nàng đi dạo cười nói vui vẻ mười ngón tay đan vào nhau, đã không muốn quan tâm nhiều nữa, nàng muốn mua cái gì, liếc mắt đưa tiền là được.
Lại nói, đến nơi này cũng vài ngày rồi, đây vẫn là lần đầu tiên đặt mình trên đường phố tràn đầy phong tình dị tộc này, xa lạ rồi lại thỉnh thoảng nảy sinh cảm giác quen thuộc rất là vi diệu. Luyện nhi thì ngược lại, bộ dạng khinh xa thục lộ (xe nhẹ chạy đường quen), giới thiệu xung quanh cho tôi nghe, có lẽ là tác dụng của việc bôn ba mấy ngày qua đây. Nghĩ như vậy, càng thêm xấu hổ.
Như có như không suy nghĩ, nắm tay nhau đi dọc đường, mua sắm đồ đạc càng ngày càng nhiều. Mãi cho đến khi nàng định mua một con tráng mã (ngựa khỏe) từ tay thương nhân, mình mới tiến lên can thiệp nói:
- Luyện nhi, chúng ta không ở đây lâu nữa, loại gia súc này cũng không thể đi đường xa, ngươi mua nó làm gì?
Nghe xong lời này, nàng quay đầu khiêu mi, nụ cười không giảm, chỉ nói:
- Một lát có chặng đường mười mấy dặm, tất nhiên là mua để cưỡi, tránh cho đến lúc đó ngươi lại đau ốm khó chịu chỗ này chỗ kia.
- Đừng lo. - Tôi trả lời rất nhanh:
- Dưỡng mấy ngày nay, gần như khỏe rồi, không cần thiết.
Là thật sự cảm thấy không cần thiết, hoặc là, tâm tình muốn chứng minh nào đó đang khăng khăng quấy phá.
Thế nhưng Luyện nhi không thèm nể mặt mũi, "hừ" một tiếng nói:
- Nếu ngươi không cưỡi, ta cũng cần vật chở đồ, bằng không chẳng lẽ định ôm mấy thứ này đi hơn mười dặm à? Lỉnh kỉnh chết.
Thật ra thì lúc này đồ đạc tuy không ít, nhưng không tính là nhiều, vẫn không thể gọi là lỉnh kỉnh được. Suy cho cùng tôi cũng không rõ tình huống cụ thể, nếu nàng đã nói vậy, dĩ nhiên mình không tiện nói gì nữa, đành cười một cái, không tiếp tục xen vào.
Lượn vòng ra khỏi đường phố, lúc đang chuẩn bị lên đường, đã bị nàng kiên quyết túm lên ngựa, muốn thể hiện mình ổn cũng không được, bởi vì tự Luyện nhi đã ngồi ngay ngắn trên ngựa trước. Xưa nay nàng chỉ dùng khinh công chạy gấp rút, không quá thích cưỡi ngựa, cho nên nhìn nàng ngồi trên ngựa làm tôi bất ngờ, do đó không thể từ chối được.
Mà sau đó, hai người một ngựa lắc lư hơn một canh giờ, nhìn bốn phía hoang vu, mới biết có lẽ nàng nói đúng. Càng đi xa càng không thể phủ nhận, nếu hoàn toàn dựa vào khinh công chạy trên đoạn đường này, đối với mình hiện giờ mà nói, thật sự là lực bất tòng tâm...
Khoan đã, chẳng lẽ vì nàng hiểu được vấn đề này nên mới...
Quay đầu nhìn, dưới ánh mặt trời, người ngồi chung đang chuyên chú giương roi giục ngựa, tuy là vậy, nét mặt tươi cười thần thái phấn chấn vẫn ngậm bên mép, trong con ngươi trong suốt vẫn là tự đắc. Nàng như vậy, lại dùng phương thức uyển chuyển kín đáo săn sóc người khác như thế, được sao? Hoặc là tôi lại tự cho là đúng?
Mà trước đó nàng đã nói, "Dường như suy nghĩ ra chút gì", rốt cuộc sẽ là cái gì đây?
Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy sốt ruột, một khắc sau bất động thanh sắc bị áp chế trở lại.
Tập trung chạy đi, hai người không nói chuyện, tất cả do nàng chủ đạo, ngựa không dừng vó tiến về một phương hướng rất lâu. Lúc mặt trời dần ngã về phía tây, bên ngoài một mảnh hoang vu, rốt cục dần hiện ra chút gì đó. Xa xa thấy có một vật đứng sững, dù bị gió bào mòn đến biến dạng, nhưng vẫn còn nét khái quát. Đến gần một chút mới nhìn rõ, hẳn là vật nhân tạo, từng ngôi nhà được xây dựng liên kết với nhau trên nền đất bỏ hoang, phóng tầm mắt nhìn tới, gắn kết bất quy tắc tạo thành mảnh phế tích lớn, nghiễm nhiên là một toà thành không người.
Cảnh tượng này làm tôi rất bất ngờ:
- ... Luyện nhi?
Vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc quay đầu, người sau lưng như đoán được tôi định hỏi gì, tháo khăn che mặt xuống, giải thích:
- Chỗ ẩn thân rất hoàn hảo nhỉ? Nơi này tục truyền là thành trì của dân bản xứ ngàn năm trước, về sau chẳng biết sao lại bỏ hoang, biến thành một tòa thành hoang, ngược lại thành hang ổ thiên nhiên cho bọn cướp, đám kia trốn ở trong đó như con chuột, hại ta và nghĩa phụ tìm thật không dễ dàng.
Sau khi nói xong, nàng thả chậm tốc độ, bắt đầu thúc ngựa tiến vào, di tích tường thành được bảo tồn hoàn hảo nằm ngay bên cạnh, cảm giác kinh nghi đi qua, trong đầu mơ hồ nhớ ra hình như có một di tích cổ như vậy tồn tại, chỉ là cảnh trước mắt hiển nhiên càng sống động hoàn chỉnh hơn mấy trăm năm sau. Ngõ phố quanh co hẹp dài, xung quanh đủ loại hình nhà đất san sát sắp hàng, cửa sổ đen ngòm lộ ra không khí trầm lặng cổ quái.
Có lẽ là bị khung cảnh tĩnh mịch này ảnh hưởng, đáy lòng chẳng biết từ lúc nào đã dâng lên nhàn nhạt sợ hãi, không biết nguyên nhân của nỗi sợ này, tự nhiên cũng khó mà nói ra.
Cho đến khi nhìn thấy cột khói bay lên ở đằng xa, mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Khói là khói đen, rõ ràng là đang đốt gì đó. Giục ngựa đi thẳng về hướng khói, mới biết cột khói xuất phát từ một viện tử, viện tử này không có gì khác với kiến trúc xung quanh, đều là đất vàng đắp thành, quá trình dầm mưa dãi nắng đã bào mòn không còn được hình dạng hoàn chỉnh như ban đầu, nhưng giàn khung vẫn còn. Nếu nói có điểm nào khác biệt, chính là trong viện có rất nhiều đồ đạc, có thùng có chậu, có gia cụ (dụng cụ gia đình) có hàng dệt. Những món đồ đạc vụn vặt này đặt chung một chỗ, hiện ra một chút sức sống trong tòa thành hoang chết trầm lặng.
Đương nhiên có sức sống nhất, còn phải kể đến đống lửa cháy hừng hực giữa viện, cùng bóng dáng cao lớn uy mãnh bên đống lửa.
- Tới rồi?
Có lẽ đã nghe tiếng vó ngựa từ sớm, Thiết lão gia tử thấy chúng tôi xuất hiện cũng không hề kinh ngạc, chỉ là vuốt râu quay đầu lại, ha hả cười nói:
- Đường phố ở thành quỷ này rối tung, ta đoán không chừng các con sẽ bị mê loạn, mới nghĩ tới chiêu đốt lửa chỉ đường này, quả nhiên mới vừa đốt lên các con đã tới, không ngờ lão nhân ta cao minh nhỉ?
- Da mặt nghĩa phụ thật dày.
Luyện nhi vào viện nhảy xuống ngựa, không chịu yếu kém cười nói phản ngược lại:
- Rõ ràng sáng nay là ngài lẩn quẩn lạc đường trước, cuối cùng còn phải dựa vào ta mới có thể lật đổ phủ Hoàng Long này, giờ lại nói lạc đường là ta, thật không biết xấu hổ. Mặt trời còn chưa lặn mà đã đốt lửa, không phải là ở một mình thấy sợ, mới đốt lửa để thêm can đảm à?
- Ôi chao! Nói gì đó, Thiết Phi Long ta là loại người nhát gan sao, cho dù con không cần người chỉ đường, mặt trời cũng đã ngã về tây, chi bằng châm lửa sớm một chút.
Lão nhân nghe xong cũng không nổi giận, chỉ cười "ha ha", khoát tay nói:
- Huống hồ mấy thứ đồ đạc hại người này, lão nhân gia ta thấy không vừa mắt, sớm đốt sớm thoải mái.
Lúc hai người đấu võ mồm, tôi cũng sớm xuống lưng ngựa, đang vừa giúp Luyện nhi cột ngựa, vừa quan sát xung quanh. Nghe lão gia tử nói vậy, theo bản năng nhìn về đống lửa, lúc này mới chú ý những thứ ngổn ngang dẫn lửa ở giữa, dễ thấy nhất là mấy món đồ lớn ở giữa, tuy đã bị ngọn lựa vây quanh nuốt chửng, nhưng trong ngọn lửa bốc cháy đó, có thể thấy được rõ ràng nhất là những vết máu loang lổ ở trên.
- Đây là...
Nhẹ hít vào một hơi, trong lòng láng máng hiểu chút gì, nhìn lão gia tử, quả nhiên thấy ông ấy hiểu ý gật đầu nói:
- Ừ, là hình cụ, chỗ này chính là sào huyệt của đám cường đạo mà chúng ta đang tìm, đừng thấy bên ngoài tầm thường, trong phòng đó còn có huyền cơ khác, bọn họ không chỉ cướp bóc tiền của, còn lấy việc hành hạ người đến chết làm thú vui, thật sự là một nhóm đồ mất hết tính người!
Nhìn theo ánh mắt lão gia tử, một ngôi nhà bằng đất cách đó không xa, cánh cửa sâu thẳm tối om không che đậy càng lộ vẻ âm u, trước đó còn định vào nhà xem một chút, bây giờ trong lòng bỗng chốc nổi trống lên.
Tôi cũng không rõ bản thân bị sao, chẳng lẽ bởi vì hôm nay trên tay nhuốm máu, vốn tưởng bản thân không thèm để ý, thì ra thật sự vẫn lưu tâm?
Trong lúc bị kẹt giữa bất an và nghi hoặc, đã bị một người nắm lấy, còn chưa kịp thu hồi ánh mắt vẫn còn đặt trên ngôi nhà bằng đất kia, đã thân bất do kỷ bị Luyện nhi kéo đến bên đống lửa. Đang khó hiểu, nghe nàng cười nói:
- Có gì đặc biệt hơn người, không phải là đã tới tay chúng ta rồi à, cái này gọi là báo ứng xác đáng nhỉ? Hôm nay có thể giết được sảng khoái, nếu không phải đều là bọn ác đồ vô nhân tính, đi đâu để tìm được trận đánh sảng khoái như vậy? Nực cười cá lọt lưới mà còn muốn lẻn đi nhà trọ báo thù, không biết tự lượng sức.
- Ha ha, giờ thì nói nhẹ nhàng rồi, lúc thẩm tra ra tin có kẻ địch lẻn vào nhà trọ, ta vẫn chưa quên dáng vẻ nóng ruột như khỉ ngồi trên đống lửa của Ngọc oa nhi con đấy, ha ha...
Lão gia tử đúng lúc nói tiếp, dẫn tới đối phương trừng mắt nhìn.
Bên trong tiếng cười của thiếu nữ và lời trêu ghẹo của lão nhân, bất an khó hiểu trước đó dần dần biến mất, tôi mỉm cười, hoàn toàn buông lỏng.
Khoảng thời gian sau đó là tụm năm tụm ba quanh đống lửa nói chuyện, dò hỏi rõ ràng toàn bộ tiền căn hậu quả. Hang ổ đạo phỉ này chính là mục tiêu tìm kiếm của Thiết lão gia tử và Luyện nhi, bên trong phần lớn đều là đồ tử đồ tôn của Kim Độc Dị, đáng tiếc là không thấy tung tích đứa cháu thân thích kia. Qua tra khảo mới biết được, người kia chỉ tới một chút thời gian, nhưng mấy ngày trước đã nhận được tin tức gì đó, lại vội vã rời đi, nói là phải đi kinh thành hội hợp với Kim Độc Dị cùng bàn đại sự.
Khảo vấn xong, sau khi xác nhận không sai lầm, lão gia tử định tội đám người còn lại, người nào đáng giết thì giết, nên phế phải phế, đuổi đi sạch sẽ, chỉ chờ Luyện nhi đón người qua đây hội hợp.
- Kinh thành à... Nếu tin tức là thật, chuyến đi xa này sẽ không xem là uổng phí, nếu vậy, chỗ này cũng không còn lý do ở lại, việc này không nên chậm trễ, bây giờ chuẩn bị cho chặng đường về à? - Chải chuốt manh mối thật tốt, tôi ngẩng đầu từ trong trầm ngâm, hỏi.
- Cái này ngược lại không cần bận tâm, đã sớm chuẩn bị xong, ở hang ổ này cái gì cũng có, lấy dùng là được, đồ nào còn thiếu ta đã dặn Ngọc oa nhi mua rồi, hơn nữa, ha ha...
Lão gia tử thần thần bí bí mà cười, đứng dậy sải bước đi vòng qua phía sau, không qua bao lâu đã dẫn ra một con lạc đà cao lớn:
- Xem, ngay cả món đồ này đạo tặc cũng để lại cho chúng ta, cộng thêm con Ngọc oa nhi mua, có vật để cưỡi dọc đường cũng không lo.
Nghe ông ấy nói, không khỏi ngạc nhiên, sau khi ngẩn ra mới nói:
- Chờ đã, lão gia tử, nghe ý của ngài là chỉ có ba người chúng ta, định cưỡi một lạc đà một ngựa đi về đường cũ? Điều này hình như có chút...
Gần như muốn hoài nghi mình nghĩ lầm rồi, ký ức về đủ loại nguy hiểm vẫn còn mới mẻ, sao lão gia tử có thể khinh thường như vậy?
- Không phải lo, đương nhiên là có biện pháp. - Lúc này thiếu nữ bên cạnh lên tiếng, cười khẽ giải thích:
- Có điều biện pháp này hả, lại chứng minh lý lẽ khác của nghĩa phụ bị sai rồi, có nhớ lúc xuất quan ông ấy đã nói gì không? Ông nói chắc như đinh đóng cột là tuyến bắc Ha Mi chiến loạn, chỉ sợ năm ba tháng vẫn chưa thể thông, nhưng hôm nay thẩm tra đám kia mới biết được, tuyến bắc đã thông hành vô ngại từ nửa tháng trước, ngươi nói xem, có phải ông ấy lại hại chúng ta cực khổ dư thừa rồi hay không, hả?
Nghe Luyện nhi chế ngạo, da mặt Thiết lão gia tử lúc đỏ lúc trắng, cũng may màu da đen nhìn không rõ, chỉ thấy ông ấy không được tự nhiên sờ sờ bộ râu ngắn, nói:
- Này, loại chuyện này, vốn đã nói không xác định, không thể bảo đảm, lúc đó các con cũng đồng ý xuất phát rồi, lão già ta có gì mà đuối lý? Khụ... Lại nói, lúc trở về có thể đi tuyến đường kia, không phải là chuyện tốt sao? Vẫn tốt hơn là biển cát mênh mông.
Luyện nhi hay so đo, lần này trêu ghẹo, chắc là đánh trả lão nhân trước đó nói nàng bộ dạng như khỉ con ngồi trên đống lửa. Mắt thấy đường đường một vị lão anh hùng oai phong uy lẫm lại bị chính nghĩa nữ của mình chế giễu nghẹn khuất không ngớt, tôi không thể bỏ thêm đá xuống giếng, giả bộ hắng giọng, mở miệng dời sang đề tài khác, nói:
- Nếu có thể đi tuyến bắc an toàn hơn, vậy thì tốt rồi, dọc đường này chúng ta cũng đã học được rất nhiều, hiện tại đã chuẩn bị đầy đủ rồi, hẳn là sẽ lập tức lên đường?
Mặc dù lúc này mặt trời đã lặn, nhưng so với qua đêm ở nơi thành hoang này, chẳng thà lên đường xuất phát mới vừa lòng hơn.
Nghĩ đến đây, trong ngực xẹt qua một loại thất vọng vô cớ. Cho dù không mấy tình nguyện, nhưng hiện giờ xem ra, tự thấy bản thân ở suốt chặng đường này có vẻ giống như gánh nặng giống như thừa thãi, nhất là sau khi đến đây, việc gì cũng không giúp được, cũng không xuất được chút sức lực nào, thậm chí toàn bộ quá trình cũng không tham dự, chỉ có việc nghe kết quả cuối cùng sau khi các loại bụi bặm lắng xuống, sau đó sẽ mơ màng bước trên đường về, thật sự là...
- Việc này hả, phải rồi, Trúc oa nhi... - Âm thầm ảo não hơn, lại nghe Thiết lão gia tử mở miệng nói:
- Thân thể con điều dưỡng thế nào rồi? Bắc lộ này tuy là an toàn không ít, nhưng sẽ khó tránh vất vả, con đã phục hồi mấy phần rồi? Chịu được đường đi mệt nhọc không?
- Không thành vấn đề! - Gần như là phản xạ ngẩng đầu, lập tức trả lời:
- Mấy ngày nay gần như hoàn toàn khôi phục, huống chi, có lẽ con không hợp với thời tiết ở đây, không quen khí hậu mới khó chịu, thay vì tĩnh dưỡng, chẳng thà rời khỏi càng trị tận gốc hơn.
Không thể giúp còn chưa tính, nếu còn kéo chân sau, lỡ bên kinh thành xảy ra biến hóa không hay nào đó, vậy thì không thể tha thứ cho chính mình nữa. Cho nên tôi đã nói như đinh đóng cột, giọng nói vô cùng kiên quyết.
Có lẽ ngày thường không dụng giọng điệu này, lời vừa ra khỏi miệng, lập tức dẫn tới hai người khác đều nhìn về bên này.
Nhìn thì nhìn, Luyện nhi vẫn chưa nói gì, lão gia tử lại ngẫm nghĩ, mới nói:
- A, vẫn là qua đêm nay rồi tính tiếp. Hai oa oa các con tiếp tục ở đây đi, lão nhân ta định đêm nay vào thành một chuyến, đem cái này... - Ông ấy vừa nói vừa đứng dậy, đi tới cạnh rương gỗ nhỏ, vỗ vỗ lên rương và nói:
- ... Đây là tiền tài bất nghĩa mà ta và Ngọc oa nhi đã tìm thấy, lúc trước đi dò hỏi tin tức đã gặp vài khổ chủ cung cấp đầu mối, trong này sợ là có đồ của họ, ta đi dò xét thử, nếu có, vậy vật quy nguyên chủ, còn dư lại sẽ phân phát cho người nghèo xung quanh, coi như làm việc thiện.
Thiết lão gia tử là một người làm việc sấm rền gió cuốn, miệng nói, tay cũng đã xách rương gỗ lên, tháo dây thừng kéo ngựa qua, lập tức xoay người lên ngựa, nói:
- Các con ngoan ngoãn đợi ở đây, hẹn sau nửa đêm, trễ nhất là trước bình minh, ta nhất định sẽ về.
Dứt lời ghìm cương ngựa một cái, bộ dáng chuẩn bị lên đường.
- Từ từ đã.
Vào lúc này, bỗng nhớ tới một việc, bật thốt một tiếng ngăn cản.
Quả nhiên lão nhân ngừng lại, giương mắt nhìn sang, mình cũng không nghĩ ngợi nhiều được, vội tiến lên mấy bước đi qua, ngẩng đầu lên nói:
- Lão gia tử, nếu ngài định đi tán tài (phân phát tài của), vậy có thể cho ta mượn hoa hiến Phật được không, Lấy một ít đưa cho hướng đạo trẻ tuổi kia, xem như là đáp tạ hắn?
Nhắc tới cũng thật sự là không phải với hắn, sau khi giết người đổ máu, không hề giải thích gì mà đã theo Luyện nhi rời đi, để lại cục diện hỗn loạn cho người ta. Tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ người nọ khi đó sợ đến ngẩn người, luôn cảm thấy hơi áy náy, nhất thời không nghĩ ra phương pháp đền bù ra sao. Lúc này thấy việc làm của lão gia tử như vậy, đột nhiên trong đầu nảy ra ý niệm.
Không cảm thấy ý niệm này sai ở chỗ nào, nhưng lúc nói ra, dường như cảm nhận được tầm mắt ở phía sau lưng.
Nghi hoặc quay đầu, bên đống lửa, Luyện nhi vẫn không nhìn bên này, nàng đang vô cùng chuyên chú thêm củi khô vào lửa, vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi vẫn cong lên theo thói quen.
- A? À, này cũng phải, thanh niên kia tính ra đã cứu mạng con, những ngày qua ở nhà trọ cũng là ân cần chiếu cố, yêu cầu này của con trái lại cũng dễ hiểu. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Không thấy gì khác thường, lại bị câu trả lời của lão nhân thu hút nghiêng đầu, thấy Thiết lão gia tử ngồi trên lưng ngựa, vuốt râu cười nói:
- Có điều, chỉ tặng một ít tiền của là được rồi hả? Không có lời gì muốn nói? Lão nhân ta làm việc tốt thì làm đến cùng, muốn nhắn nhủ gì Trúc oa nhi con cứ nói, đến lúc đó ta nhất định sẽ truyền đạt, cũng xem như làm việc chu toàn.
Vốn không có ý tưởng này, được Thiết lão gia tử đề xuất, ngược lại cũng cảm thấy nên nói chút gì đó, tôi cúi đầu suy nghĩ một lát, nói:
- Được rồi, không nói gì nhiều, chỉ mấy chữ, phiền lão gia tử chuyển cho hắn -- phi đồng đạo, thán vô duyên; ân tương thù, tình tương tạ*."
(*) câu này có thể hiểu là: không cùng nghề, không có duyên, xin đền đáp ân huệ, chối từ tình cảm.
Phía sau "rắc" một tiếng, âm thanh bẻ gãy vang lên giòn giã. Quay đầu lại, chỉ là Luyện nhi bẻ gãy một cành củi lớn, hờ hững ném vào trong lửa.