Mạng Không Còn Lâu

Chương 42: Cắt Cổ Tay




Lục Văn Tây đột nhiên chạy tới mở cửa, Hứa Trần đang cứu vãng nồi thuốc. Chén trước đó đã bị cậu uống mất, cậu vừa chắt từ nồi ra hơn nửa chén, đang lọc cặn, sau đó thấy Lục Văn Tây cấp tốc từ phòng ngủ chạy ra, mở điện thoại vô tuyến.
Hứa Trần đi tới cửa, nhìn dáng vẻ Lục Văn Tây, cậu đoán có lẽ là Đặng Huyên Hàm tới.
Ách... trước đó Lục Văn Tây đi qua đi lại không phải đang diễn tập với Đặng Huyên Hàm à?
Sau khi nhìn điện thoại vô tuyến, biểu tình Lục Văn Tây không tốt lắm.
Anh nghe thấy ở ngoài cửa có tiếng la hét chói tai, âm điệu rất khó nghe, cứ như không biết nói chuyện nhưng cố tình lại cố gắng nói, nói tới khàn cả giọng, lại còn mang theo tiếng khóc nức nở, nghe cực kỳ dọa người.
Anh mở vô tuyến ngoài cửa, nhìn linh hồn bên ngoài mà biểu tình trở nên phức tạp.
Là linh hồn của một cô gái, bất quá dáng vẻ tựa hồ không đúng lắm, cứ như trong miệng ngậm thứ gì đó, thực sự làm người ta có cảm giác rất khó chịu.
Lúc này tâm tư cô gái rất kích động, vừa nói vừa nói: "Cầu xin anh... cứu người... cứu mẹ... cầu anh... bọn họ nói anh có thể thấy được em... van cầu anh..."
"Cô...có chuyện gì?" Lục Văn Tây nhịn không được thông qua vô tuyến hỏi cô gái.
Âm thanh của cô gái không biết phát ra từ nơi nào, nhìn nhìn xung quanh một chút rồi kịch một tiếng quỳ xuống đất, vừa dập đầu gào khóc vừa mơ hồ nói: "Cầu xin anh... mau cứu mẹ em..."
Lục Văn Tây nhìn màn hình, đột nhiên có chút không thoại mái.
Thấy tràng diện này, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
"Cô, em nói xem có chuyện gì?"
"Bà ấy sắp chết... mau mau..."
Lục Văn Tây đứng trước điện thoại vô tuyến do dự một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Hừa Trần đang khó hiểu nhìn về phía mình, trong tay Hứa Trần còn bưng thuốc. Anh bước nhanh tới ừng ực uống cạn, uống xong thì nôn khan một cái, sau đó đặt chén thuốc vào phòng bếp, nói với Hứa Trần: "Chúng ta ra ngoài, phải ẩn thân."
Hứa Trần không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Lục Văn Tây biết, Hứa Trần không phản ứng là vì bên ngoài không có ác linh, một linh hồn tốt gấp gáp cầu xin như vậy, anh thật sự khó lòng cự tuyệt.
Anh tùy tiện khoác một cái áo khoác, trực tiếp ra cửa, nắm lấy tay cô gái kéo tới thang máy: "Vừa đi vừa nói."
Cô gái lập tức gật đầu, đi theo Lục Văn Tây.
Cô nói chuyện không rành mạch, sau khi lên xe Lục Văn Tây vẫn chưa nói được ý đại khái.
Thế nhưng cuối cùng Lục Văn Tây cũng biết được một chân tướng làm anh cực kỳ khó chịu: mẹ của cô gái đã giết cô rồi tự sát, bất quá bà ta vẫn chưa chết, vẫn còn cơ hội cứu, cô gái hi vọng Lục Văn Tây cứu mẹ mình.
Nghe xong chuyện, Lục Văn Tây nhịn không được nghiêng đầu nhìn cô gái, sau đó tiếp tục lái xe, còn phải căn cứ theo hình dung của cô mà tìm kiếm chỗ ở.
Cô mắc chứng bệnh Down, hay là liệt não hay là chứng tự bế gì đó, bởi vì nhà quá nghèo không có tiền chữa trị nên vẫn không biết rốt cuộc là chứng bệnh gì. Từ nhỏ đã thiếu hụt, sau khi trở thành linh hồn vì muốn cứu mẹ mình nên mới trở nên lợi hại, lại còn nhận biết đường.
"Ai nói với em, anh có thể thấy quỷ?" Lục Văn Tây nhịn không được hỏi.
"Một... cô gái... fan... fan hâm mộ... của anh."
Anh nhớ ra rồi, phỏng chừng là thiếu nữ quỷ mà anh gặp trước kia, sau đó cô bé liền chạy tới chỗ anh cầu cứu.
Lúc Lục Văn Tây chạy tới tiểu khu, thiếu nữ quỷ cũng ở đây, đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ thiếu nữ quỷ, là một cô gái dáng dấp xinh đẹp, chỉ là trên cổ có một vết máu cực kỳ dữ tợn, phần đầu cũng giống như gắng gượng chắp lên.
"Xảy ra chuyện gì?" Lục Văn Tây hỏi.
"Em cũng không biết nữa, em đang đi dạo ở gần đây thì nghe bát quái biết được một chút. Tính trạng của cô bé này giống như những đứa bé bị si ngốc ngay từ khi sinh ra, phỏng chừng vì điều kiện gia đình không tốt, không kiểm tra thai nhi, đứa trẻ khi sinh ra bị thiếu hụt, mẹ cô ấy một mình mang cô ấy. Lão cha kia là một tên cặn bã, bởi vì không muốn gánh vác trách nhiệm nên ly dị tái giá, đứa con ném cho bà mẹ. Mẹ cô bé đang mắc một khoản nợ, không thấy hi vọng nên đã giết cô ấy, sau đó tự sát."
Dọc theo đường đi tâm tình Lục Văn Tây thực sự rất kiềm nén, lồng ngực giống như bị đè ép, vẫn luôn có cảm giác nặng trĩu, làm anh cực kỳ khó chịu. Anh không thể nói rõ tâm tình của mình lúc này, chẳng qua cứ cảm thấy thực khó chịu, không đành lòng, không muốn quản lại không thể không quản.
Anh vẫn không muốn tham dự vào mấy chuyện thế này, cũng không muốn nhìn, anh biết trên thế giới này có rất nhiều người có tình cảnh tuyệt vọng, anh sẽ vì bọn họ mà cảm thấy chua xót, cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng anh không phải chúa cứu thế, anh chỉ muốn né tránh.
Giống như người sợ máu sẽ rất sợ thấy cảnh máu me; người mềm lòng sẽ không thích nhìn cảnh giết cướp.
Lục Văn Tây không nhìn nổi tình cảnh này.
Thế nhưng chuyện này lại cầu tới tận cửa nhà anh.
Cửa phòng khóa chặt, Hứa Trần nhìn Lục Văn Tây một cái, thấy Lục Văn Tây gật đầu liền lấy ra một lá bùa trong túi, sau khi đọc khẩu quyết thì chụp bùa lên cửa, dẫn Lục Văn Tây tiến vào trong.
Lúc tiến vào, Lục Văn Tây nắm tay thiếu nữ si ngốc, cũng mang cô tiến vào.
Nhà không lớn, bọn họ nhanh chóng tìm được mẹ của cô.
Mới vừa tiến vào đã ngửi thấy mùi thối rữa gay mũi, còn có mùi khai ngấy của nước tiểu. Ngoài cửa chất đống rác rưởi, phỏng chừng bà mẹ đã nhặt rác về để chọn ra những thứ có thể sử dụng, mặc dù không cần mua nhưng dù sao cũng chỉ là rác.
Phòng bếp nối liền với phòng vệ sinh, phạm vi rất nhỏ hẹp, bên trong chỉ có một căn phòng ngủ, trong phòng đặt một chiếc giường nhỏ, một bên khác đặt một cái lồng lớn. Thi thể cô nằm trong lồng, trên cổ vẫn còn vết siết.
Lục Văn Tây chú ý quần áo trên người cô phỏng chừng là mới, màu sắc rất tươi đẹp, cũng rất vừa người. Bên cạnh lồng còn đặt chén đũa cùng quần áo dính dầu mỡ. Anh thậm chí có thể nghĩ tới bà mẹ đã cố ý mua quần áo mới cho cô, còn cho cô ăn một bữa cơm ngon, hết thảy đã dùng hết toàn bộ số tiền bà tích góp được.
Phỏng chừng đã có dự mưu từ lâu rồi đi...
Sau đó, bà đã siết chết cô, đầu lưỡi thè ra thật dài.
Sau khi cô chết, có lẽ bà đã khóc rất nhiều, bà nằm trên giường, mép giường có khăn tay, tiếp đó cắt cổ tay tự sát.
Như vậy, hai mẹ con bà sẽ được giải thoát.
Có lẽ chỉ có người từng trải nghiệm cuộc sống tuyệt vọng đó mới biết bọn họ suy sụp thế nào. Cuộc sống từng ngày từng ngày trôi qua không hề có lối thoát, cũng không có hi vọng, tương lai tăm tối không có ánh mặt trời, càng sống càng mệt mỏi, còn không bằng tự tìm đường giải thoát.
Vì thế bà đã chọn cái chết, chết rồi sẽ xong hết mọi chuyện.
Thế nhưng con gái bà không hi vọng bà chết, thế giới của cô rất đơn giản, suy nghĩ cũng rất đơn giản. Cô không biết cứu sống mẹ mình rồi, bà sẽ đối mặt với cái gì, nửa đời sau có thể sống tốt hay không. Cô nghĩ rất trực tiếp, rất thuần túy, chỉ muốn mau mau cứu mẹ mình mà thôi.
Đường xa như vậy phỏng chừng là đi bộ tới nhà Lục Văn Tây, một hồn phách hoạt động bất tiện làm sao đi được chứ?
Còn có âm thanh gào khóc ở ngoài cửa nhà, bây giờ nhớ lại, Lục Văn Tây vẫn cảm thấy thực khó chịu.
Tiến vào bên trong, Lục Văn Tây chỉ quan sát tình trạng một cái liền lập tức tiến tới bên cạnh mẹ cô gái, muốn kiểm tra xem bà còn hô hấp hay không, lúc quay đầu lại thì thấy Hứa Trần mặt mũi xanh mét nhìn một màn này.
Cắt cổ tay.
Lại là cắt cổ tay.
Một màn này hệt như rắc muối vào vết thương của Hứa Trần.
Đặng Huyên Hàm là vậy, nơi này cũng vậy.
Bất quá sau một chốc cứng ngắc, Hứa Trần vẫn bước tới nói: "Giao cho tôi đi, tôi sẽ cầm máu trước, sau đó đưa tới bệnh viện à?"
"Ừm." Lục Văn Tây không đoán được suy nghĩ của Hứa Trần, anh chỉ đáp một tiếng.
Lúc Hứa Trần đang cấp cứu, Lục Văn Tây liền gọi điện bảo Doãn Hàm Vi lập tức tới bệnh viện chờ sẵn, bảo là muốn cứu một người nên cần Doãn Hàm Vi hỗ trợ xử lý, anh là nghệ sĩ nên không tiện lộ diện.
Đồng thời cũng bảo Doãn Hàm Vi báo cảnh sát, hơn nữa còn nói rõ tình huống.
"Không phải chứ lão đại, sao anh lại đụng phải chuyện như thế?" Doãn Hàm Vi nghe xong chỉ cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
"Nhận được một cuộc điện nặc danh nhờ giúp đỡ."
"Mấy cuộc gọi thế này thường đều là đám lừa gạt đi?"
"Anh tin."
"Được rồi, em báo cảnh sát trước rồi sẽ tới bệnh viện, chúng ta nắm chặt thời gian, chuyện để sau rồi nói."
Sau khi đến địa điểm, Hứa Trần cũng không dùng thuật ẩn thân nữa, sau khi cấp cứu xong lập tức cõng người phụ nữ ra khỏi phòng. Lục Văn Tây đi theo phía sau, vẫn còn ẩn thân, cho dù làm người tốt việc tốt nhưng tình huống căn bản không thể giải thích này vẫn không lộ ra thì tốt hơn.
Trên đường tới bệnh viện, nữ quỷ si ngốc ngồi kế bên tài xế, vẫn luông quay đầu lại nhìn Hứa Trần ngồi ở phía sau với mẹ mình, cẩn thận nói: "Cám ơn."
"Ừm." Lục Văn Tây không khách khí, cô bé quả thực nên nói cám ơn.
"Thật ra thì em... đã chuyện xấu... hai anh sẽ bắt em sao?" Cô gái hỏi.
"Em từ trong cửa cưỡng ép ra ngoài à?" Lục Văn Tây hỏi, thật ra sau khi vào cửa anh đã chú ý tới cửa khóa trái bên trong, đáng ra nữ quỷ phải bị giam ở bên trong chứ không phải ở bên ngoài, chỉ có ác linh mới có bản lĩnh này.
Cô gật đầu.
"Biết tụi tôi sẽ bắt em mà em vẫn tới tìm tôi?" Lục Văn Tây lái xe, biểu tình có chút nghiêm túc, thế nhưng vẫn cùng cô gái trò chuyện.
"Cứu mẹ."
"Sau đó thì sao? Em muốn luân hồi không?"
"Muốn, lần sau, làm một... một người thật tốt." Bởi vì không còn gấp nữa nên nói chuyện cũng càng lúc càng ổn định hơn, dễ nghe hơn rất nhiều.
Lục Văn Tây vốn vẫn luôn trầm mặc, lúc này đột nhiên bật cười, sau đó gật đầu: "Em nhất định sẽ trở thành một người thực khỏe mạnh, đó gọi là khổ tận cam lai."
"Bọn anh... không bắt em sao?"
"Không bắt, người ngồi phía sau sẽ bắt, bất quá anh sẽ cố gắng ngăn chặn cậu ấy."
Cô gái nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn về phía Hứa Trần, phát hiện Hứa Trần căn bản không nhìn mình mà chỉ chăm chú nhìn Lục Văn Tây đang lái xe, ánh mắt chưa từng dời đi.
Cô cũng quay qua nhìn Lục Văn Tây, phát hiện Lục Văn Tây hiện giờ cực kỳ ôn nhu.
Trước đó còn rất nghiêm túc, thế nhưng lúc an ủi cô thì ôn nhu hệt như ánh mặt trời.
Hứa Trần đưa người phụ nữ vào bệnh viện, Lục Văn Tây ở lại trong xe, lấy ra một bao thuốc, hút một điếu.
Anh quay đầu lại, thấy sau xe có một mảng máu lớn, có chút chán ghét nhưng không nói gì, chỉ nặng nề hít một hơi khói.
Cũng không bao lâu sau Doãn Hàm Vi đã tới, đi theo Hứa Trần xử lý mọi việc.
Anh ở trong xe đợi hơn hai tiếng Hứa Trần mới trở ra, đi tới cửa xe nhưng không tiến vào. Lục Văn Tây mở cửa sổ, khoác tay lên khung cửa nhìn Hứa Trần hỏi: "Sao vậy?"
"Anh mau vào trong đi, mẹ cô gái đã tỉnh rồi."
"Anh vào cũng có làm được gì đâu?"
"Ân đức cần phải ký cho anh."
Làn khói trong xe theo cửa sổ tràn ra ngoài, Lục Văn Tây không cố chấp, chỉnh sửa áo khoác một chút, lại soi gương một cái rồi đội nón, cúi đầu đi vào bệnh viện.
Hiện giờ là rạng sáng, không phải giờ mở cửa nên chỉ có người đang cấp cứu, bất quá cũng không quá nhiều, hơn nữa đều đang bận rộn, không có mấy người chú ý tới Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây đi tới trước một cái giường, phát hiện nơi này chỉ có rèm ngăn cách chứ không tính là phòng bệnh riêng. Người phụ nữ nằm trên giường đã tỉnh, vừa khóc thảm thiết vừa nói với Doãn Hàm Vi: "Tại sao lại cứu tôi, tôi đáng chết... tôi sống không nổi nữa... tôi không còn mặt mũi nào để sống nữa."
Sau khi tiến vào, Lục Văn Tây đứng yên nhìn chằm chằm tràng diện này, có chút muốn hút thuốc, nghe thấy tiếng khóc của đối phương, anh có chút đau đầu. Nhân viên y tế thực không biết làm sao, họ hi vọng bà nhỏ giọng một chút để những người khác còn nghỉ ngơi, chính là bà không chịu nghe.
Anh khoát tay bảo Doãn Hàm Vi ra ngoài, Doãn Hàm Vi do dự một chút, vẫn đi ra ngoài.
Nơi này không có hiệu quả cách âm, Lục Văn Tây chỉ có thể đi tới mép giường, sau đó cúi người nói: "Là con gái bà bảo tôi tới cứu bà."
Tiếng khóc của người phụ nữ khựng lại, khiếp sợ nhìn Lục Văn Tây.
Anh nghiêng đầu nhìn Hứa Trần đứng cách đó không xa hỏi: "Có thể để hai người bọn họ nói chuyện với nhau không? Giống như trước đó em để anh nói chuyện với fan hâm mộ ấy."
Hứa Trần nhìn người phụ nữ một chút, chú ý tới trên người bà đầy tử khí thì gật đầu, đi tới bên cạnh bấm thủ quyết búng vào trán bà một chút.
Sau đó, bà liền nhìn thấy con gái vẫn luôn canh giữ bên mép giường.
Người phụ nữ sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn con gái, nước mắt cũng không kiềm được nữa, run rẩy hỏi: "Là Quyên Nhi hả con?"
Quyên Nhi lập tức gật đầu, cũng rơi nước mắt.
Người phụ nữ đột nhiên tự tát mình một bạt tai, sau đó xin lỗi Quyên Nhi. Quyên Nhi không chạm vào người bà được, không có cách nào ngăn cản, lúc xuyên qua cơ thể bà thì mang tới một làn gió lạnh làm bà sửng sốt.
"Chỉ có mười lăm phút đồng hồ thôi, sau đó bà sẽ không thể thấy cô ấy được nữa." Lục Văn Tây đứng bên cạnh nhắc nhở.
Người phụ nữ nhìn Lịc Văn Tây, vội vàng lau nước mắt, sau đó liền nghe Quyên Nhi nói: "Mẹ... con không hận mẹ, mẹ đánh con... vì tốt... con hiểu, con không hận. Rất đau... nhưng con không hận. Con không khống chế được... con, con không muốn.... mẹ tức giận... không muốn, nhưng lại muốn... muốn kêu... muốn giãy giụa..."
Nước mắt người phụ nữ lại một lần nữa tràn đê, bất quá bà cố gắng giữ vững lý trí: "Là mẹ vô dụng, mẹ không chăm sóc tốt cho con, con chỉ mới mười chín tuổi, con không nên... là mẹ không thể kiên trì nổi nữa."
"Không trách mẹ, đừng chết."
"Mẹ không nên quyết định như vậy, nếu mẹ kiên trì thì nói không chừng có thể tiếp tục kiên trì..."
"Mẹ, đừng khóc, con, đừng khóc."
Hai người khóc lóc trò chuyện mười lăm phút, phút giây cuối cùng Quyên Nhi nói một câu: "Mẹ, mẹ cực khổ rồi... con... con yêu mẹ."
Sau đó, bà không thấy được con gái mình nữa.
Thế nhưng Lục Văn Tây có thể thấy.
Anh nhìn người phụ nữ nằm trên giường, một tay được băng bó kĩ lưỡng sau khi khâu miệng vết thương lại, tay còn lại vừa truyền nước biển vừa lau nước mắt. Quyên Nhi vẫn quỳ trên mặt đất khóc, vẫn còn không ngừng nói chuyện, chỉ là mẹ cô bé không thể nghe thấy.
"Bà thiếu tiền tôi sẽ trả thay bà, cho dù bà cực khổ mệt mỏi thế nào thì nợ vẫn phải trả, tiền của người khác không phải do gió thổi tới. Tiền thuốc men cùng chi phí này nọ tôi cũng sẽ lo toàn bộ, thế nhưng những chuyện khác thì tôi không có cách nào thay đổi, có lẽ bà phải ngồi tù hoặc bị phán xử, chuyện này tôi không biết cũng sẽ không quản." Lục Văn Tây đặc biệt lãnh tĩnh nói. . Truyện Khoa Huyễn
Người phụ nữ vẫn còn thút thít nhưng cố bò dậy, tựa hồ muốn quỳ lạy Lục Văn Tây, anh lập tức né tránh: "Hai mẹ con bà sao cứ như vậy?"
Người phụ nữ nghe vậy thì hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục khóc, khóc thực thảm, bà hiểu được ý của Lục Văn Tây.
"Cô bé sẽ đi luân hồi, đầu thai kiếp khác, có lẽ cô bé sẽ được làm một người bình thường, bà không cần khóc. Tôi đi đây, ngày mai còn việc phải làm, cảnh sát đã liên lạc với trợ lý của tôi, sẽ tới sau, bà phải tự chăm sóc cho mình." Lục Văn Tây nói xong thì muốn rời đi, không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
"Cám ơn cậu." Người phụ nữ nghẹn ngào nói.
Lục Văn Tây liếc nhìn hai mẹ con một cái, quay đầu bước đi.
Ra khỏi bệnh viện, Lục Văn Tây đi về phía bãi đậu xe, đi được một nửa thì đột nhiên quay đầu lại đứng trước mặt Hứa Trần, nắm lấy cổ tay cậu hỏi: "Đau không?"
Hứa Trần bị hỏi bất ngờ có chút sửng sốt.
"Anh hỏi em, lúc chỗ này bị cắt, đau không?" Lục Văn Tây lặp lại.
Hứa Trần theo bản năng muốn rụt tay lại nhưng lại bị nắm chặt hơn, Lục Văn Tây không đùa, anh đang rất nghiêm túc.
Tựa hồ bị ánh mắt kiên định của Lục Văn Tây nhìn tới mất tự nhiên, Hứa Trần thỏa hiệp trả lời: "Rất đau, còn cảm thấy lạnh, trên núi không có thuốc tê, lúc khâu lại rất đau."
"Cha mẹ em đâu?! Bọn họ không ngăn cản sao?"
Hứa Trần lại một lần nữa trầm mặc.
Lục Văn Tây vẫn nhìn chằm chằm Hứa Trần, không biết vì sao anh đột nhiên đau lòng, nhìn ánh mắt Hứa Trần tựa như có làn sương mù lại tựa không có gì cả, ánh mắt mang theo cảm xúc thê lương, tự giễu, điều này làm anh thực khó chịu, anh liều mạng ôm Hứa Trần, ấn đầu cậu nhóc vào hõm cổ mình.
"Được rồi, anh không hỏi nữa, sau này anh thương em, anh đau em!" Lục Văn Tây cố gắng ôn nhu nói, anh sợ mình lớn tiếng sẽ dọa Hứa Trần.
Tâm tình của anh lúc này rất tệ, người anh thích cư nhiên bị đám người kia đối đãi tàn nhẫn như vậy.
Nhiều máu như vậy sẽ rất đau đi, cảm giác hít thở không thông rất khó chịu đi?
Thế nhưng anh không làm được gì, hết thảy đều là chuyện đã qua, anh căn bản không biết an ủi người ta, chỉ có thể ôm Hứa Trần như vậy, có lẽ có thể khá hơn một chút đi?
Lúc bị ôm, thân thể Hứa Trần vẫn thực cứng ngắc, thế nhưng cái ôm này thực sự quá ôn nhu, cũng quá ấm áp, làm cậu không nỡ né tránh. Hứa Trần hiếm khi tự do phóng túng một lần, cứ vậy dựa vào Lục Văn Tây, ngửi mùi hương trên người anh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của anh.
Trước kia Hứa Trần cứ tưởng Lục Văn Tây rất nghiêm túc là vì Quyên Nhi mang tới phiền toái, vì anh cảm thấy phiền não.
Thế nhưng bây giờ lại đột nhiên cảm thấy anh đang quan tâm cậu.
Bời vì thấy vết cắt cổ tay của người phụ nữ nên liên tưởng tới cậu.
Hứa Trần nâng tay xoa xoa tóc Lục Văn Tây, Hứa Trần biết, lúc Lục Văn Tây xù lông nếu làm vậy thì anh sẽ không phản kháng, ngược lại còn cọ cọ lòng bàn tay cậu, cứ hệt như một con mèo dịu ngoan.
Doãn Hàm Vi cầm một đống biên lai từ trong bệnh viện chạy ra ngoài đón cảnh sát thì thấy tình cảnh hai người ôm chặt lấy nhau, anh cuống cuồng chạy tới, thực sự là chạy nước rút với tốc độ 100 m/s, sau đó khẩn trương hề hề nói: "Lão đại, anh muốn chết à? Ở bên ngoài sao lại ôm ấp như vậy, lỡ có ký giả thì sao?!"
Lúc này Lục Văn Tây mới buông lỏng Hứa Trần, cũng không thèm để ý, Hứa Trần không thu liễm khí tràng, đội săn ảnh căn bản không chụp được hình ảnh rõ ràng, cùng lắm cũng chỉ là hình Lục Văn Tây ôm một cục gạch men, nhìn như sản phẩm Photoshop vậy.
"Đưa chìa khóa xe của cậu cho anh." Lục Văn Tây chìa tay.
"Xe của em phải tự lái, anh chạy được không?" Doãn Hàm Vi hỏi.
"Cứ đưa đi, dù sao anh cũng không muốn lái xe chiếc xe máu."
Doãn Hàm Vi kì thực muốn cẩn thận hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bất quá thời gian không còn sớm nên chỉ đành bỏ qua, đưa chìa khóa cho Lục Văn Tây về nhà nghỉ ngơi, chuyện sau đó do anh xử lý, tiếp đó lại nhận chìa khóa xe của Lục Văn Tây.
Sau đó Doãn Hàm Vi nhìn Lục Văn Tây kéo tay Hứa Trần, cứ vậy quang minh chính đại... không, hiện giờ đang là ban đêm tối lửa tắt đèn, đi về phía xe anh đang đậu.
Doãn Hàm Vi chống nạnh, nhìn nghệ sĩ nhà mình cùng bạn con trai chứ không phải bạn trai rời đi mà nhịn không được xúc động, thế giới này rất công bằng, cho Lục Văn Tây có diện mạo đẹp mắt, bối cảnh gia thế cao quý, nhất định cũng sẽ cho Lục Văn Tây một người bạn trai đẹp trai! Còn anh, thượng đế sẽ cho anh diện mạo cùi bắp, gia thế cùi bắp, lại còn thể chất chuyên bị bồ đá, thật là đặc biệt mà: "..thôi thì cứ nghe theo số mệnh đi."
Mặc dù có chút không muốn thừa nhận nhưng Doãn Hàm Vi vẫn phải nói... hai người bọn họ đứng chung một chỗ thực sự bổ mắt.
Nháy mắt Lục Văn Tây kéo Hứa Trần đi, trị số menly nổ tung, trị số đẹp trai phát bạo a.
"Lão đại của chúng ta thực đẹp trai mà!" Doãn Hàm Vi cười hì hì, cảm khái xong thì chầm chậm chạy ra cổng bệnh viện đón cảnh sát, phối hợp điều tra.
Lúc ngồi trên xe thắt dây an toàn, Hứa Trần tốn cả nửa ngày vẫn không thắt xong, cậu có chút không quen với xe của Doãn Hàm Vi.
Lục Văn Tây nghiêng người qua giúp cậu thắt dây an toàn, sau đó kéo đầu cậu tới, trực tiếp hôn lên môi cậu, tiến quân thần tốc.
.*.
[Tác giả] Lục Văn Tây: cái trò hôn môi này... thực gây nghiện a...
Hứa Trần mân môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.