..
Vì chân bị thương nên khá khó khăn cho Trịnh Gia Hoà tự thân vận động, thành ra tốn không ít thời gian trong việc tẩy rửa cơ thể, thời điểm cậu tắm xong thì Tống Thành Thư trên lầu cũng đã xong.
Tống Thành Thư đỡ Trịnh Gia Hoà ngồi xuống sô pha, lột màng bọc lúc nãy quấn tạm thời ra, duỗi tay lấy hòm thuốc chuyên dụng kế bên, sau đó tỉ mỉ khử trùng miệng vết thương trên chân Trịnh Gia Hoà rồi tiến hành khâu lại, Tống Thành Thư sử dụng một ít thuốc gây tê cho cậu trong quá trình khâu vết thương, giúp cậu giảm đau đớn phần nào.
Chờ đến khi toàn bộ xử lý xong xuôi thì Tô Duệ Triết cũng bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra tới, cậu nấu một nồi cháo thịt nạc đơn giản với trứng vịt Bắc Thảo, kèm thêm tám cái trứng chiên. Tô Duệ Triết hầm cháo rất có tay nghề, cháo nấu đặc sệt, lại thơm phưng phức, hơn nữa thịt nạc xay nhuyễn cùng trứng vịt Bắc Thảo đúng là một sự kết hợp hoàn hảo, mỹ vị trần gian là đây chứ đâu. Số trứng chiên được Tô Duệ Triết lấy từ trứng gà mái cậu nuôi trong không gian, chẳng những tươi ngon, mà còn xốp xốp mềm mềm, thêm vào một tí nước tương, vị tươi ngon làm người ta hận không thể đem cả đầu lưỡi nuốt vào. . Ngôn Tình Trọng Sinh
Trịnh Gia Hòa thật sự rất ngạc nhiên vì nhìn thấy một bàn thức ăn mỹ vị tới như vậy, không ngờ rằng cậu vẫn có cơ hội được ăn ngon trong tình cảnh ác liệt của thế giới hiện tại này, vừa ăn cậu vừa khóc đỏ hốc mắt.
"Làm sao vậy? Miệng vết thương đau?" Nhìn đến bộ dáng này của hắn, Tống Thành Thư không khỏi quan tâm hỏi.
"Không, không phải..." Trịnh Gia Hòa nghẹn ngào mở miệng, "Tôi chỉ đang nghĩ đến ba mẹ... Tối qua lúc từ quán Internet chạy ra thì có lập tức gọi điện thoại cho họ, nhưng một chút tín hiệu di động cũng không có, căn bản là không tài nào liên lạc được với họ..."
"Ba mẹ cậu đang ở đâu? Cậu là người thành phố S à?"
"Không phải... Họ đang công tác ở nước ngoài..." Trịnh Gia Hòa ảo não gãi gãi đầu tóc, toàn bộ thế giới bỗng chốc đảo điên trong một đêm, tất cả mọi chuyện xảy ra chân thực giống những bộ phim điện ảnh mạt thế cậu từng xem, còn thiếu chút nữa cậu đã chết trong miệng những con quái vật đó! Trịnh Gia Hoà thật sự không dám tưởng tượng ba mẹ ở nước ngoài xa xôi sẽ gặp phải thứ gì nữa!
Nhìn đến bộ dáng bi thương của Trịnh Gia Hòa khiến nội tâm ba người đều có chút không đành lòng, chỉ tiếc là lo lắng cũng không thể làm được gì, vì khẳng định máy bay đã sớm dừng hoạt động ở tình trạng hỗn loạn này rồi.
"Luật pháp ở nước ngoài cho phép người dân mang vũ khí tự vệ, có lẽ họ sẽ được an toàn mà." Tống Thành Thư vỗ vỗ bờ vai của cậu, nhẹ giọng khuyên nhủ, "Giờ cậu phải cố gắng lo cho bản thân sống thật tốt, để về sau lúc đường truyền kết nối trở lại còn có thể gặp lại họ nữa chứ."
Trịnh Gia Hòa gian nan gật đầu, tiếp tục ăn.
Ăn cơm xong, Tống Thành Thư giúp Tô Duệ Triết gom dọn chén đũa, cùng cậu vào phòng bếp rửa sạch.
Triển Vân quay sang hỏi Trịnh Gia Hòa, "Cậu có dự định làm gì kế tiếp không?"
"Tôi cũng không biết..." Trịnh Gia Hòa lắc đầu, có chút thấp thỏm len lén nhìn Triển Vân, "Tôi có thể đi theo mọi người được không? Tôi sẽ nỗ lực đánh tang thi, sẽ cố gắng lấy thật nhiều vật tư, sẽ..."
Trịnh Gia Hòa càng nói âm thanh càng nhỏ, nói thế nào bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, đối phương cứu cậu một mạng, còn đem cậu trở về tận tình chữa trị, cho cậu cả đống đồ ăn ngon, mà cậu lại dám mặt dày đòi hỏi thêm yêu cầu như vậy?
Ai cũng biết ở thế đạo như bây giờ, thức ăn là thứ quan trọng nhất, không có thức ăn thì vô pháp sinh tồn. Nếu bọn họ đồng ý mang theo hắn, nhất định sẽ thêm gánh nặng phần ăn của một người nữa...
"Có thể." Triển Vân dứt khoát đáp ứng, hắn quan sát thấy cậu có lẽ cũng không phải hạng người yếu nhược chỉ biết mưu toan tính kế bẩn thỉu gì, giữ cậu lại cũng được, dù sao có thêm người trợ giúp cũng sẽ tốt hơn nhiều.
Trịnh Gia Hòa đang cúi thấp đầu, nghe thế lập tức ngẩng mặt lên, vẻ mặt vui mừng quá đỗi.
"Cảm ơn cảm ơn cảm ơn! Tôi nhất định cố gắng hết sức! Tôi..."
Triển Vân buồn cười xua tay, nói lời động viên Trịnh Gia Hoà, "Dưới lầu còn một gian phòng cho khách, cậu dọn vào đó ở đi, có chuyện gì đều chờ vết thương lành rồi lại rồi tính sau."
"Tốt quá, thật sự là quá tốt rồi, cảm ơn cảm ơn mọi người rất nhiều..." Trịnh Gia Hòa trong lòng mừng đến phát điên, cả ba đều là người tốt, hơn nữa thân thủ lại không tồi, cậu có thể đi theo bọn họ thật sự là quá tốt!
Trải qua một đêm thức trắng mọi người đều đã mệt muốn chết rồi, lục tục nhanh chân trở về phòng nghỉ ngơi. Khu biệt thự này tương đối vắng người, bởi vậy sẽ không có nhiều tang thi tụ tập, đối với họ mà nói thì là nơi trú ẩn tạm thời an toàn.
*******
Thời điểm mọi nguời tỉnh dậy đã là buổi chiều, Tô Duệ Triết mang chè đậu xanh ướp lạnh từ tủ lạnh ra, gọi những người khác lại đây uống. Nhiệt độ ban ngày cực kỳ nóng, rõ ràng họ đang mở điều hoà ở phòng khách, màn cửa cũng che kín mít mà vẫn cảm giác đuợc cái nóng như thiêu đốt. Nói không chừng lại qua vài ngày nữa, điện nuớc đều sẽ mất hẳn, đến lúc đó bọn họ sẽ càng khổ sở.
"Tiểu Triết, viên tinh hạch em lấy lần trước rốt cuộc là để làm gì vậy?" Triển Vân uống một ngụm chè đậu xanh ướp lạnh ngọt thanh, bỗng nhớ Tô Duệ Triết có lấy một viên tinh hạch nửa trong suốt từ đầu tang thi chó ra nên mới mở miệng hỏi.
"Đương nhiên là có tác dụng nha." Tô Duệ Triết nói liền lấy viên tinh hạch kia đem ra.
Viên tinh hạch đã được Tô Duệ Triết dùng nước rửa sạch qua, hiện nguyên trạng là một viên đá nửa trong suốt, mang theo chút màu sắc hồng hồng, nếu không biết nó được đào từ nơi nào, phỏng chừng vẫn là cảnh đẹp ý vui.
"Ngoài việc bị tang thi cào hoặc cắn bị thương mới có thể kích phát dị năng, thì tinh hạch này cũng có khả năng giống vậy." Tô Duệ Triết đem viên tinh hạch đặt trước mặt Triển Vân để hắn có thể nhìn được rõ ràng hơn, "Theo thời gian trôi qua, trong đầu tang thi sẽ ngưng kết ra loại tinh hạch này, nó đồng thời ẩn chứa virus tang thi, và đồng thời ẩn chứa một loại năng lượng cường hãn khác."
Kiếp trước thì khoảng một tháng sau mạt thế, mọi người mới biết được sự hiện diện của tinh hạch, mà cách sử dụng tinh hạch cũng là qua một đoạn thời gian con người mới nghiên cứu ra. Người bình thường sau khi nuốt tinh hạch thì có khả năng kích phát dị năng, dị năng giả trong quá trình chiến đấu có thể dùng tinh hạch bổ sung lượng dị năng bị tiêu hao. Tuy rằng bị tang thi cào cắn cũng kích phát được dị năng đó, nhưng dù sao cũng phải bị thương, nếu sơ ý một cái còn sẽ bị tang thi cắn đến chết, làm gì tiện lợi được như tinh hạch?
Thành thử sau khi tinh hạch bị phát hiện, nhu cầu của nhân loại đối với tinh hạch cũng gia tăng mạnh mẽ, và khoảng thời gian tiếp theo, tinh hạch trở thành một loại tiền tệ trao đổi thiết yếu ngoại trừ thức ăn.
Đương nhiên, bất luận việc gì cũng có tính hai mặt của nó, đừng quên trong tinh hạch chứa đựng virus tang thi, nếu con người sử dụng nó thì cũng có khả năng rất lớn bị lây nhiễm virus biến thành tang thi. Nhưng để có thể sinh tồn ở hoàn cảnh mạt thế khốc liệt, sẽ có vô số người nguyện ý mạo hiểm phương pháp này.
"Anh thử nó được không?" Tô Duệ Triết nhìn phía Triển Vân.
Triển Vân ngẩng đầu thấy ánh mắt của Tô Duệ Triết, sau đó không chút do dự cầm tinh hạch ném vào trong miệng.
Qua chừng năm giây, cả người Triển Vân ngã quỵ về phía sau, lâm vào hôn mê.
Tống Thành Thư hoảng sợ chạy tới đỡ lấy Triển Vân, vội vàng nhìn về phía Tô Duệ Triết, "Cậu ấy... Cậu ấy sẽ không bị gì đâu phải không?"
"Anh ấy không có việc gì đâu." Tô Duệ Triết bước lại gần cùng Tống Thành Thư đem Triển Vân nằm xuống trên ghế sô pha.
Tô Duệ Triết tuyệt đối không tùy tùy tiện tiện đem tính mạng Triển Vân ra để mạo hiểm, kiếp trước Triển Vân ngoài ý muốn bị tang thi cào trúng nên kích phát được dị năng, có nghĩa trong cơ thể hắn có sẵn kháng thể, thế việc dùng tinh hạch sẽ hoàn toàn không thành vấn đề.
Hiện tại mới chỉ là khởi đầu mạt thế, càng sớm kích phát được dị năng, càng có cơ hội tăng nhanh lực lượng bản thân, vì có một quy tắc bất thành văn ở mạt thế, thực lực mới là đạo lý, mà cường giả lại chính là chân lý.
===================================
【Trên đường ruộng viết tiểu kịch trường】
Tống Thành Thư: Nhiều chương tới vậy hả, nay mới ngày đầu tiên mạt thế mà đã kích thích muốn truỵ tim luôn rồi, về sau sẽ như thế nào nữa đây, thân tui chỉ là một bác sĩ nho nhỏ mà thôi, CAN'T HOLD!!
Triển Tiểu Vân: Tức phụ nhi đang tắm rửa ~ tức phụ nhi đang tắm rửa ~ có nên đi nhìn trộm không ta, à không, phải là đi xem em ấy có tắm rửa sạch sẽ hay không thôi.
Tống Thành Thư:...
Trịnh Gia Hòa (hít đất hít đất...): Hô hô hô...
Tống Thành Thư: Trịnh Gia Hòa, tiểu bằng hữu cậu đang làm gì á?
Trịnh Gia Hòa: À à, lần đầu tiên có dị năng, cảm thấy cả người tràn ngập sức mạnh, không được rồi, tôi phải xuống dưới đánh tang thi một vòng mới được!
Tống Thành Thư:...
Tô Tiểu Triết: Triển Tiểu Vân, anh nhanh đi tắm rửa.
Triển Tiểu Vân: Tức phụ nhi thơm thơm! ( づ ̄?  ̄) づ
Tô Tiểu Triết: o ( *////▽////*) o
Tống Thành Thư:...Rốt cuộc tui đây tồn tại là có nghĩa lý gì chứ?! Mấy người nỡ lòng nào đối xử tệ bạc với một tên bác sĩ nhỏ bé như vậy à?! Lương tâm mấy người không cắn rứt hay sao?!
..