Sau đó liền dừng động tác trong tay, cầm viên hạt đào nhìn kỹ. Ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, trên tròn dưới thon như hình một trái tim, hoa văn vỏ ngoài như được điêu khắc chạm rỗng, màu sắc thoáng hiện màu phấn hồng, mặt ngoài bóng loáng mà no đủ. Lắc nhè nhẹ, dường như có thể nghe thấy thanh âm lay động của nhân đào bên trong.
Nếu nói trước đây Trương Thư Hạc có chút phản cảm phiền chán đối với chuyện đạo gia, còn từng nói giỡn những thứ cha vẽ là phù quỷ vẽ, nhưng lúc này thì nửa phần cũng không dám coi thường.
Chỉ cần nhìn ba món đồ này được giấu bên trong tượng đá Linh Bảo Thiên Tôn ẩn mật như thế, thì tuyệt đối không phải là vật bình thường, rất có thể có liên quan tới đạo gia.
Tuy Trương Thư Hạc không vừa mắt thư tịch đạo học bày đầy trong phòng sách của cha, nhưng ít nhiều cũng xem qua một số phim quỷ ma, mỗi khi cương thi đạo trưởng khai đàn, sau khi vẽ phù đều sẽ phun lên một ngụm tinh huyết (phần máu chứa tinh hoa trong cơ thể), uy lực của phù đó nhất định sẽ tăng nhiều, một số khí cụ cũng như thế.
Mà tinh huyết trên cơ thể người, trên đầu lưỡi là tinh thuần nhất. Lúc này Trương Thư Hạc lập tức cắn xuống đầu lưỡi, chùi ra từ khóe miệng một giọt máu bôi lên hạt đào trong tay. Giọt máu vừa mới dính lên vỏ ngoài, tựa như nước gặp phải bọt biển, bị hút hết nửa phần cũng không còn.
Nửa ngày sau, thấy nó vẫn không có động tĩnh gì, Trương Thư Hạc lại nhìn thêm một lần, thậm chí soi dưới ánh sáng bên ngoài, vẫn là bộ dáng trước đó. Sau khi lắc vài cái, lại không nghe thấy thanh âm nhân đào trong hạt, không khỏi ngừng tay.
Đang định đứng dậy đi tìm thứ gì đó đập một chút thử xem, đột nhiên từ trong góc sô pha truyền đến thanh âm một bài nhạc, y cả kinh, thân thể cứng đờ, sau khi ý thức được là gì, mới quay đầu lại nhìn qua. Trời biết y đã mười năm rồi chưa từng cầm qua điện thoại di động, bởi vì ở mạt thế, thứ này không có nửa phần tác dụng.
Sau chút do dự, liền chuyển hạt đào trong tay qua lòng bàn tay trái, sau đó tìm ra điện thoại di động từ trong kẽ sô pha. Nhìn lướt qua, ấn xuống nút nhận nghe.
Vừa nối được liền nghe thấy bên trong truyền đến một trận tiếng rít gào, lười nhác, đến trễ, làm lỡ chuyện quan trọng, làm cho công ty tổn thất, một phân tiền lương cũng đừng hòng lấy, cút đi...
Trương Thư Hạc chỉ nghe vài câu liền mắt điếc tai ngơ ném nó trở lại sô pha. Tiền ở trong mạt thế không đáng nhắc tới, huống chi chỉ là phần công tác thực tập. Kế đó liền chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu hạt đào, ai biết bàn tay trái đột nhiên dâng lên từng đợt cảm giác nóng cháy khó có thể chịu đựng.
Y vội vàng mở tay trái, nhìn vào trong tay.
Chỉ thấy vỏ ngoài hạt đào nơi lòng bàn tay đã biến thành màu hồng nhạt xinh đẹp, bảy điểm đen nhỏ vốn dĩ, lúc này thành màu chu sa, còn mơ hồ lộ ra chút ánh tím. Bàn tay trái vốn không nhạy bén, lại đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, cảm giác dường như trong không khí có thứ gì đó, đang điên cuồng tuôn vào viên hạt đào trong tay. Trong lúc nhất thời kinh mạch toàn thân đau đớn, mồ hôi rơi như mưa, cả người đều bị giày vò, trong nháy mắt ướt sũng như vớt ra từ trong nước, mà bảy điểm trong tay thì lại gió nổi mây vần.
Nhưng trên thực tế, người ngoài xem ra, y chỉ ngồi trên sô pha với sắc mặt trắng bệch kinh ngạc nhìn bàn tay, không có chút biến hóa.
Không biết qua bao lâu, cảm giác đau đớn phát trướng trong thân thể dần dần hòa hoãn, cảm giác đau đớn nóng cháy nơi lòng bàn tay cũng dần dần biến mất. Bảy điểm chu sa cỡ bằng hạt mè lại khôi phục thành màu đen xám, mà hạt đào màu đỏ nơi lòng bàn tay, lại đột nhiên phát ra một tiếng giòn vang nhỏ bé.
Tiếp theo từ chính giữa hạt đào tự nhiên nứt ra thành hai mảnh.
Quá trình này đại khái chỉ có hơn mười giây, T shirt trên người Trương Thư Hạc cũng đã ẩm ướt dính trên người, quần đùi dán lên đùi, toàn thân thoát lực, tinh thần lại không dám có chút thả lỏng, cố chịu đựng sự không thoải mái, nín thở nhìn qua. Chỉ thấy ở một mảnh vỏ bên trong hai mảnh, nhân đào đã nảy mầm, mọc ra một cây mầm non hai lá mini, màu lục non non nhìn cực kỳ vui mắt, mà một nửa còn lại là mảnh vỏ trống không.
Khác biệt chính là, cây mầm non trước đây là do mình sau khi ăn nhân đào, ngẫu nhiên phát hiện mọc trong lòng bàn tay, mà cây mầm non này, lại dựa vào lực lượng của chính nó, mọc ra tự nhiên từ trong hạt đào, đẩy mở vỏ đào.
Lúc này mầm non đang ở trong phạm vi vòng vây của bảy điểm đen trên bàn tay. Trên bàn tay này, cảm giác của y mẫn cảm dị thường, có thể cảm nhận được rõ ràng sinh mệnh lực mạnh mẽ trên dưới toàn thân hai phiến lá non đó, cùng với đường gân nhỏ bé trên phiến lá, thậm chí còn thấy rõ ràng tầng lông tơ trên mặt lá non, giống như hình ảnh độ nét cao, mà hoàn toàn không cần thông qua mắt.
Điểm này vào trước đây, là căn bản không cảm giác được.
Qua một hồi, toàn thân liền nhịn không được run rẩy, trong nháy mắt ban nãy, tựa hồ đã hao hết lực lượng toàn thân y, ngay cả tinh thần cũng mệt mỏi cực độ. Sau khi nhìn rõ nhân đào trong tay, liền có chút không khống chế được, trước mắt tối sầm, cả người ngã lên sô pha, nhắm mắt nặng nề ngủ. Còn hạt đào với chồi non trên tay trái không bởi vậy mà đổ xuống, mà trực tiếp ẩn vào trong tay.
Giấc ngủ này ngủ thẳng đến chạng vạng, sau cùng bị một hồi chuông bài ‘Đến chết cũng phải yêu’ làm bừng tỉnh. Thói quen nuôi thành nhiều năm khiến hai mắt y vừa mở, lập tức ngồi dậy, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, đợi sau khi nhớ lại hết thảy, mới thả lỏng toàn thân, ánh mắt dời về phía sườn sô pha, lúc này màn hình điện thoại di động đang lập lòe sáng.
Nhịn xuống sự lo lắng trong lòng, đưa tay cầm qua, nhìn lướt qua biểu hiện cuộc gọi đến, tựa hồ là điện thoại dượng gọi tới, ngừng hai giây mới nhận nghe.
Y nhớ nửa năm sau khi cha mẹ gặp nạn qua đời, dì nhỏ với dượng đều rất ít gọi điện tới, thường ngày cũng cực kỳ lãnh đạm với y, cái gọi là ‘vô sự không lên điện Tam Bảo’, đột nhiên liên hệ y, nhất định là có chuyện gì đó.
Sau khi tiếp nối, trong điện thoại lập tức truyền đến thanh âm có chút nhiệt tình của dượng: “Tiểu Hạc a, buổi tối còn chưa có ăn cơm đúng không? Hôm nay dì nhỏ cháu làm sủi cảo nhân thịt heo rau cần, còn làm không ít đồ ăn nhắm rượu, từ sau khi cha mẹ cháu qua đời, hai nhà chúng ta cũng rất lâu rồi không tụ họp, hiện tại qua đây đi, cơm đều đã chuẩn bị xong chỉ còn thiếu mình cháu, qua đây uống hai bình với dượng...”
Trong nháy mắt Trương Thư Hạc liền bị sủi cảo nhân thịt heo rau cần được nói trong điện thoại câu mất hồn, một lát sau mới nhớ tới, trước đây tựa hồ cũng có một cuộc điện thoại như thế, bất quá sau đó lại huyên náo cực không thoải mái với dì nhỏ và dượng, nhưng y lúc này đã không còn là y mười năm trước nữa.
Hơn nữa cũng không biết có phải do hạt đào mọc mầm non hay không, vừa ngủ tỉnh lại bụng đói kêu vang, đói đến mức trước ngực dán ra sau lưng, lúc này nghe thấy có một bàn cơm nước chờ y ăn, không hề nghĩ ngợi liền lập tức đồng ý, gác điện thoại xong liền kiềm chế không được đứng dậy, không ai biết mùi vị đói hơn so với y.
Sau khi đi hai bước, đột nhiên nghĩ đến chuyện mầm xanh, vội vàng mở tay trái ra, dường như nhận thấy được ý nghĩ của y, trong hạt đào, một gốc cây non đã cao nửa thước* xuất hiện trước mắt (hơn 15cm), khiến mắt y không khỏi sáng ngời. Mầm xanh trước đây bất kể như thế nào cũng không cao lên được, lúc này chỉ tốn nửa ngày đã mọc được đến nửa thước, còn lộ ra lá xanh. Chẳng lẽ vỏ đào cũng không phải vật phàm? Ý nghĩ vừa ra, trong bàn tay lập tức xuất hiện nửa hạt đào trống kia.
Thấy nó vẫn còn, trong lòng y nhất thời trấn định, mắt mỉm cười nắm nhẹ bàn tay thành quyền, hạt đào với cây non đều biến mất, khi mở tay ra lại, thì vẫn như bình thường.
Trương Thư Hạc thoáng thở phào nhẹ nhõm, đầu tiên giấu tấm lụa với vật hình cầu đen sì sì trong chén nước ra sau sô pha, kế đó cảm thấy không đúng, lại đổi chỗ đến trong đống áo cũ, thuận tiện cởi T shirt quần đùi vì ra mồ hôi mà có chút mùi chua trên người, dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ xuống lầu.
Dưới lầu có mấy tiệm nướng, vừa đến buổi tối thì người đặc biệt nhiều, cách khá xa, một luồng vị thịt đã chui thẳng vào mũi. Trước đây Trương Thư Hạc đã tập mãi thành quen, cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng, nhưng hiện tại lại thèm đến mức nuốt nước miếng, mắt bốc lên ánh xanh, hận không thể cướp hết nuốt toàn bộ vào bụng.
Nói ra, y thực sự đã rất lâu rồi không ngửi thấy được vị thịt thơm như vậy.
Cũng may nhà dượng cách không xa lắm, y cũng có chút tự chủ, cố không liếc nghiêng, đi qua khỏi mấy tiệm nướng đó, không hề dừng lại. Vừa đến nhà dượng, quả nhiên thấy trên bàn trong phòng khách đã bày một bàn cơm rau, vậy mà còn có một đĩa thịt heo chín nhúng tương xắt khối bự.
Trương Thư Hạc gần như không khách sáo mấy câu, sau khi ngồi xuống đã bắt đầu ăn. Y quả thực đã đói đến thảm, cũng thực sự có chút thèm, ăn cơm không khỏi có chút dồn dập. Có lẽ bản thân tuyệt không cảm thấy, nhưng nhìn ở trong mắt dì nhỏ và dượng với thằng em họ mập mạp, lại mười phần giống tên quỷ đói ba ngày ba đêm không ăn gì. Một câu cũng không nói, chỉ biết không ngừng ăn như hổ đói, như là ba năm chưa từng thấy qua gạo thịt heo, một bàn thịt lớn sau khi bị y gắp vài đũa, chỉ còn lại vài miếng. Truyện Lịch Sử
Dì nhỏ nhìn mà sắc mặt cứng ngắc, đau lòng không thôi. Bà với mẹ của Trương Thư Hạc là cùng cha khác mẹ, thường ngày có đi lại nhưng không thân, đối với đứa cháu bên ngoại không tiền đồ này thì nửa điểm hảo cảm cũng không có, nếu không phải lần này vì chuyện nhà ở, căn bản sẽ không gọi y vào trong nhà để hầu hạ cơm ngon rau ngọt.
Hai vợ chồng vốn muốn vừa ăn vừa nói chuyện với Trương Thư Hạc, kết quả lại trợn mắt há hốc mồm nhìn y ăn liên tục ba bát cơm, nửa đĩa thịt heo, một đĩa sủi cảo lớn, một chén canh hải sản, nửa bát thịt kho tàu, mới đặt đũa xuống.
Nhóc mập ở bên cạnh đột nhiên thốt ra câu: “Trương Thư Hạc là con heo!” Nói xong liền làm mặt quỷ chuồn khỏi ghế chạy đi.
Dượng lập tức nháy mắt với vợ mình, dì nhỏ thấy thế cho ông ta một ánh mắt khinh bỉ, sau đó quay sang nói với Trương Thư Hạc: “Tiểu Hạc a, nhóc mập nó còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, nói chuyện nông sâu cháu cũng đừng để trong lòng, kỳ thực hôm nay dì nhỏ muốn nói chút chuyện với cháu, thuận tiện ăn bữa cơm tối cùng cháu... Cơm có đủ không? Chưa đủ thì dì nhỏ sẽ bới thêm cho cháu một chén nữa...” Nói xong liền làm thế muốn đứng dậy.
Trương Thư Hạc căn bản không để lời nói của nhóc mập trong lòng, sau khi nghe thấy lời của dì nhỏ thì nói: “Không cần, cháu đã ăn no.” Kế đó nhìn hai người.
Cái gọi là ‘bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm’, sau khi suy nghĩ một lát mới mở miệng nói: “Dì nhỏ, dượng, nếu hai người có chuyện thì cứ nói thẳng đi.”