Thiên Dương và Thanh Quang mắt thấy trời đã tối, cả hai đều lên lầu hai chuẩn bị nghỉ ngơi, lại không ngờ nghe được âm thanh nói chuyện và tiếng ô tô từ xa chạy gần tới.
Cả hai đều tâm hữu linh tê cố gắng im lặng không phát ra thanh âm nào mà thông qua góc khuất quan sát mấy chiếc xe chạy ngang qua.
Mặc dù sắc trời hơi tối nhưng do có xe vừa mới bị vỡ kính ở phía sau giúp hai người nhìn được khung cảnh trong xe.
Dù không rõ lắm, nhưng loáng thoáng nghe thấy âm thanh quát mắng đánh chưỡi hay hay hình bóng một số người bị trói lại ở trong xe.
Dù rất muốn hiểu hơn về tình hình và giúp đỡ họ nhưng cả hai ai cũng biết mình yếu đuối không có sức lực đối kháng nếu nhảy ra ngăn cản thì cũng chỉ là đưa thêm đồ ăn nên cả hai đều cố gắng ẩn nấp xem xét tình hình.
Thanh Quang và Thiên Dương chưa kịp vui mừng khi thấy đoàn xe vừa chạy ngang qua chỗ ngôi nhà thì bất thình lình có một chiếc xe vừa nãy trong đoàn đi chưa được bao lâu liền quay lại dừng ở phía trước cổng gần ngôi nhà. ngôn tình sủng
Cả hai căng thẳng không thôi quan sát thì có hai người xuống chém rất nhiều trái cây nước uống xuống chất lên xe.
Rất may không ai trong họ có không gian hệ dị năng và chiếc xe cũng không thể lôi hết trái cây đi, chứ nếu không Thiên Dương bọ họ hẳn sẽ đối mặt với nguồn nước thiếu thốn.
Khi xe mở ra, cả hai bây giờ mới quan sát rõ chiếc xe hơn. Đó là một chiếc xe màu đen sắc, bên trong ngồi khoảng tám người gồm năm nam ba nữ.
Trong đó có hai nam hai nữ bị trói lại. Một thiếu niên tuổi chừng mười lăm mười sáu tuổi một nữ nhân khoảng hai sáu hai bảy tuổi và một cặp vợ chồng trung niên khoảng bốn mấy tuổi.
Hai vợ chồng trung niên trên người đầy vết thương không nói, nữ nhân kia lại bị một nam nhân từng bước ép sát trêu chọc. Nam thiếu niên lại bị ép buộc mà ngồi trên người một nam nhân đeo kính vẻ mặt bại hoại bị bắt vuốt ve.
Một người còn lại đang mắc tay lái ở phía trước bóng hình gầy ốm nhìn không rõ mặt nhưng cũng kè một nữ sinh ở bên phục vụ. Nữ sinh nhìn tuổi cũng tuổi 25 nhưng lại không bị trói hay ép buộc gì mà rất chủ động câu dẫn người lại xe.
Hai nam nhân còn lại vẻ mặt to tướng nhưng làm thô sống mà vác những quả cây nước xuống chất lên xe.
Hai người họ dự định đi vào trong ngôi nhà xe nhưng lại nghĩ đến cảnh hương diễm trong xe liền không tò mò mà quay lại lên xe.
Đợi cho chiếc xe nổ máy đi xa cả hai đều thở phào nhẹ nhõm một hơi mà an tâm ngồi xuống tựa lưng vào tường.
Dù rất muốn chuyển chỗ cư trú nơi nhưng bây giờ trời đã tối dần không dễ quan sát cũng như tang thi hoạt động rất nhanh nhạy và dày đặc vào buổi tối nên cả hai đều không di chuyển đến vị trí khác quá xa.
Cầm lên quả nước uống màu xanh lam, Thiên Dương uống một ngụm lớn giải khát rồi nhìn qua hàng rào treo những quả mọng nước mà uống thêm một ngụm vừa suy nghĩ sâu xa.
Câu hỏi đầu tiên hiện trong đầu Thiên Dương là tại sao dường như đại đa số người ở ngoài đều biết quả này có thể uống được nước nhưng thân là nghiên cứu viên ở căn cứ lại không hề biết đến đâu?
Có thể do căn cứ vừa mới phát hiện chưa nói ra. Hay do toàn căn cứ đều không biết vấn đề này. Cũng có lẽ thông tin bị phong tỏa…
Dù trong đầu âm mưu luận rất nhiều nhưng Thiên Dương cũng không thể tìm ra đáp án.
=== Hết Chương===