Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 227: Phần thưởng




Khi còn đi học, Trương Mỹ Vân đã từng thấy người ta hướng dẫn cách đánh lửa ở trong sách.
Nhưng cô chỉ xem qua cho biết chứ không nghĩ tới một ngày mình sẽ phải vận dụng kĩ năng này.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Vậy nên khi thấy Chúng Thanh Phong đánh lửa thành công, cô thích thú reo lên như đứa trẻ được mẹ cho quà: "Cành cây cháy thật rồi này!"
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân gương mặt anh giãn ra thành một nụ cười.
Cô vui khiến anh cũng vui lây.
Trương Mỹ Vân quay sang nhìn Chúng Thanh Phong với ánh mắt long lanh, đây ngưỡng mộ: "Sao anh giỏi quá vậy? Sao cái gì anh cũng biết làm vậy?"
"Biết càng nhiều kĩ năng sinh tồn, khi gặp nghịch cảnh em sẽ càng có nhiều cơ hội sống sót."
Trương Mỹ Vân gật gù, chăm chú lắng nghe như đang nuốt lấy từng lời anh nói.
"Nếu lần này thoát chết trở về em nhất định sẽ bái anh làm sư phụ"
Cô cao hứng tuyên bố.
"Còn phải xem thái độ em thể nào đã..."
"Em hứa sẽ chăm ngoan, học hành tử tế, không phụ lòng anh."
Chúng Thanh Phong quảng hai viên đá lửa về phía Trương Mỹ Vân.
Cô phản ứng khá nhanh nhạy nên đã kịp thời giơ tay bắt được trước khi chúng rơi xuống đất.
"Đánh lửa đi!"
Anh nói.
Cô nhìn anh vẻ ngơ ngác.
"Một trong những kĩ năng sinh tồn quan trọng nhất em cần biết đó là tạo ra lửa.Anh vừa làm mẫu rồi, giờ tới lượt em."
Chúng Thanh Phong đi ra ngoài cửa hàng, nhặt thêm củi, lá cây khô và bùi nhùi cho Trương Mỹ Vân thực hành nhóm lửa.
Cô cọ xát hai viên đá lửa vào nhau như đang gãi ngứa.
"Em ghè các cạnh sắc của hai viên đá lửa với nhau để tạo thành các tia lửa.Cách này tương tự như cách sử dụng hai thanh kim loại nhưng do tính chất của đá lửa tạo ra được các tia lửa liên tục nên cách này thường hiệu quả hơn rất nhiều."
Anh hướng dẫn tỉ mỉ.
Trương Mỹ Vân làm theo lời Chúng Thanh Phong.
Cô tích cực chà xát hai viên đá lửa vào nhau.
Một tia rôi hai, ba tia lửa bản ra, bắt vào bùi nhùi, bốc cháy.
Trương Mỹ Vân sung sướng, ngẩng lên nhìn Chúng Thanh Phong: "Làm được rồi! Em làm được rồi!"
"Tốt lắm!"
Anh gật đầu thừa nhận nỗ lực của cô.
"Đây là lân đầu tiên em đánh lửa đấy."
"Anh biết!"
Trương Mỹ Vân đòi hỏi: "Ít ra anh cũng phải thưởng cho em để khích lệ tinh thân học tập chứ."
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân hỏi với giọng đầy cưng chiêu: "Em thích anh thưởng gì nào?"
"Tuỳ tâm!"
Chúng Thanh Phong đưa ngón tay trỏ khêu Trương Mỹ Vân.
Cô ghé mặt lại gần anh, vẻ hí hửng.
Bất thình lình Thanh Phong hôn một cái lên má Mỹ Vân.
Hành động của Chúng Thanh Phong diễn ra rất nhanh nhưng lại khiến Mỹ Vân bất động mất một lúc khá lâu.
Cô thật sự bất ngờ, thậm chí có chút kinh ngạc khi được anh hôn lên má.
Thấy Trương Mỹ Vân ngơ ngác, Chúng Thanh Phong hỏi: "Sao thế? Không thích phần thưởng của anh à?"
Đâu chưa kịp load xong câu hỏi của Chúng Thanh Phong, miệng Trương Mỹ Vân đã nhanh nhảu trả lời: "Thích!"
Thấy Chúng Thanh Phong cười Trương Mỹ Vân mới nghĩ lại.
Cô vội hỏi anh: "Mà khoan, vừa rồi anh nói gì ấy nhỉ"
"Anh hỏi em không thích phần thưởng của anh à?"
Bấy lâu nay Trương Mỹ Vân đều tìm cơ hội để tỏ tình với Chúng Thanh Phong nhưng vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp.
Hiếm hoi lắm mới có cơ hội từ trên trời rơi xuống thế này.
Cao thủ không bằng tranh thủ.
Mỹ Vân phải chớp lấy thời cơ, tận dụng triệt để mới được.
Sau một hồi đản đo suy nghĩ, Trương Mỹ Vân quyết định phải áp dụng kĩ năng mặt dày mà Chúng Thanh Phong đích thân dạy cho mình mới được.
Cô thành thật trả lời: "Được thưởng đương nhiên là thích rồi, những em cảm thấy người thưởng quá bủn xỉn.
Có phải phần thưởng hơi ít rồi không?"
Nói xong Trương Mỹ Vân cũng chẳng cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng gì hết.
Có lẽ Chúng Thanh Phong là thầy giỏi, còn Mỹ Vân là học trò xuất sắc nên kỹ năng mặt dày của anh đã được truyền dạy vô cùng thành công.
Là người thông minh nên đương nhiên Chúng Thanh Phong hiểu ngụ ý trong câu nói của Trương Mỹ Vân.
Anh không ngần ngại, ngay lập tức đáp ứng mong muốn của cô bằng cách tặng cho cô một nụ hôn sâu, đắm đuối.
Sau khi Chúng Thanh Phong buông Trương Mỹ Vân ra, cô vẫn còn cảm thấy ngộp thở vì nụ hôn của anh.
Cũng giống như lần trước, lần này anh hôn cô một cách bất ngờ và mạnh mẽ.
Tim Trương Mỹ Vân đập điên cuồng trong lồng ngực.
Vừa rồi cô chỉ nói chơi thôi không ngờ anh lại hôn cô thật.
Chúng Thanh Phong nghiêng đầu nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Thế nào? Lần này em đã cảm thấy hài Thật ra Chúng Thanh Phong chỉ đùa Trương Mỹ Vân cho vui thôi, chứ anh luôn tự tin vào những kĩ năng của bản thân mình.
Dựa vào sự hưởng ứng của Mỹ Vân anh biết mình không phải là một người hôn tệ.
Vậy nên Chúng Thanh Phong không để tâm tới điều đó lắm.
Anh nói xong là thôi.
Chỉ có Trương Mỹ Vân tưởng rằng anh nói thật, tự mình dẫn vặt bản thân.
Đống lửa cháy phừng phừng vừa có tác dụng thắp sáng, lại vừa tỏa ra hơi ấm giúp Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong không còn lạnh nữa.
Trương Mỹ Vân cởi chiếc áo len ẩm ướt mà tối hôm qua Chúng Thanh Phong đã cho cô mượn để mặc cho đỡ lạnh ra.
Cô cẩn thận bóc từng mảng bùn đất dính trên áo ra, rồi treo lên cành cây đặt cạnh đống lửa hong cho khô.
Sau đó Trương Mỹ Vân đưa chiếc áo đã khô cho Chúng Thanh Phong.
Trương Mỹ Vân nghĩ nát óc để tìm cách sửa chữa lại sai lầm vừa rồi của bản thân.
Nhưng càng nghĩ cô càng cảm thấy bế tắc.
Thật ra Chúng Thanh Phong chỉ đùa Trương Mỹ Vân cho vui thôi, chứ anh luôn tự tin vào những kĩ năng của bản thân mình.
Dựa vào sự hưởng ứng của Mỹ Vân anh biết mình không phải là một người hôn tệ.
Vậy nên Chúng Thanh Phong không để tâm tới điều đó lắm.
Anh nói xong là thôi.
Chỉ có Trương Mỹ Vân tưởng rằng anh nói thật, tự mình dẫn vặt bản thân.
Đống lửa cháy phừng phừng vừa có tác dụng thắp sáng, lại vừa tỏa ra hơi ấm giúp Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong không còn lạnh nữa.
Trương Mỹ Vân cởi chiếc áo len ẩm ướt mà tối hôm qua Chúng Thanh Phong đã cho cô mượn để mặc cho đỡ lạnh ra.
Cô cấn thận bóc từng mảng bùn đất dính trên áo ra, rồi treo lên cành cây đặt cạnh đống lửa hong cho khô.
Sau đó Trương Mỹ Vân đưa chiếc áo đã khô cho Chúng Thanh Phong.
"Áo khô rồi, anh mặc vào đi."
Chúng Thanh Phong không nói gì, đưa tay sờ vạt áo của Trương Mỹ Vân.
Động tác của anh nhanh gọn, dứt khoát nhưng bất ngờ nên cô không khỏi giật mình.
"Anh...
anh định làm gì?"
Trương Mỹ Vân cảnh giác, đưa hai tay lên vòng qua vai, ôm chặt lấy cơ thể.
Anh nhìn cô bật cười hỏi: "Em nghĩ anh có thể làm gì trong tình huống này?"
Trong khi Trương Mỹ Vân vẫn đang bối rối, Chúng Thanh Phong cầm tay cô, rôi nhét cái áo vừa được hong khô vào tay cô.
"Thay áo ra đi.Áo của em ướt, ngấm lạnh vào sẽ bị viêm phế quản, nặng hơn thì viêm phổi."
Trương Mỹ Vân sững người lại.
Cô cảm thấy xấu hổ vì đã suy diễn lung tung, nghi ngờ ý tốt của Chúng Thanh Phong.
"Thế còn anh? Anh mặc độc một chiếc áo sơ mi suốt từ đêm qua tới giờ, lỡ nhiễm lạnh rồi bị ốm thì sao?"
"Suốt từ năm bốn tuổi tới giờ anh chưa phải uống viên thuốc nào hết."
"Vậy nghĩa là hồi bé anh hay bị ốm lắm hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.