Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 81: Thở phào nhẹ nhõm




Nghe Chúng Thời Giang nói xong, Lại Minh Nguyệt đưa mắt nhìn một lượt khắp nhà vệ sinh.
Cô kinh hoàng nhận ra đây đúng là nhà vệ sinh nam thật.
Cô đã tự đưa mình rơi vào tình huống nực cười gì thế này? Lại Minh Nguyệt chỉ ước lúc này mặt đất nứt ra để cô chui xuống thôi.
"Là em biến thái hay anh biến thái đây?"
Chúng Thời Giang nhìn Lại Minh Nguyệt chăm chăm hỏi.
Biết mình là người sai nên Lại Minh Nguyệt không thể mở miệng cãi được câu nào. Truyện Sắc
Cô ấp úng như gà mắc tóc.
"Em...Em...Vào nhầm..."
Nói dứt câu Lại Minh Nguyệt buông tay làm rơi lọ nước rửa tay xuống sàn nhà.
Cô chạy biến ra khỏi nhà vệ sinh, để lại một mình Chúng Thời Giang với vẻ sững sờ hiện rõ trên mặt.
"Cô gái này bị làm sao thế không biết.."
Chúng Thời Giang lẩm bẩm trong khi nhặt chai nước rửa tay đặt lên lavabo.
Quá xấu hổ, Lại Minh Nguyệt chạy về phía cửa thoát hiểm, mở cửa, ngồi xuống bậc câu thang bộ.
Cô đưa hai tay lên che mặt.
"Trời ơi, tôi phát điên lên mất thôi.."
Lại Minh Nguyệt rên rỉ.
Đã vào nhầm nhà vệ sinh nam lại còn vô cớ mắng chửi người ta là đồ biến thái nữa.
Nếu để chuyện kinh khủng này lộ ra ngoài thì cô còn mặt mũi nhìn ai nữa đây? Lại Minh Nguyệt vò đầu bứt tai đau khổ.
Nhưng dù sao sau này vẫn phải gặp lại Thời Giang, vì Minh Nguyệt đã đồng ý đóng giả làm bạn gái của anh vào thứ năm tuần này rồi.
Do đó chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh nam hôm nay, trước sau gì cũng phải giải quyết ổn thoả.
Hơn nữa lúc đó Thời Giang đứng xoay lưng lại với Minh Nguyệt, cơ bản thì anh không hề "lộ hàng".
Và cô cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì mà không nên nhìn.
Đó đơn giản chỉ là một tình huống nhầm lẫn nhẹ mà thôi.
Minh Nguyệt tự biện hộ cho bản thân.
Tuy nhiên có một sự thật không thể chối cãi đó là Lại Minh Nguyệt chính là thủ phạm nhưng lại tự cho mình là nạn nhân, không những thế còn lớn tiếng kết tội Chúng Thời Giang là "Đồ biến thái".
Xét qua xét lại, cô vẫn là người có lỗi trong chuyện này.
Hiện tại Lại Minh Nguyệt có hai sự lựa chọn: một là trực tiếp gặp mặt, thẳng thắn nhận lỗi với anh.
Hai là gửi lời xin lỗi qua tin nhắn.
Phương án thứ hai dễ dàng hơn, nhưng lại có vẻ hơi hèn nhát, không phù hợp với phong cách của Minh Nguyệt.
Thế nên thay vì trốn tránh, cô quyết định sẽ đổi mặt.
Dù sao cũng đã là người trưởng thành, có gan làm thì phải có gan chịu.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lại Minh Nguyệt cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Nhưng chuyện xin lỗi Chúng Thời Giang tạm thời cứ gác lại đó, vì việc quan trọng nhất lúc này là phải tìm thấy Trương Mỹ Vân đã.
Gạt bỏ tâm lý xấu hổ sang một bên, Lại Minh Nguyệt quay trở lại chỗ Chúng Thanh Phong và Chúng Thời Giang.
Cô cố tình phớt lờ Thời Giang, hỏi Thanh Phong về tình hình của Trương Mỹ Vân.
"Đội bảo an đã lật tung từng ngõ ngách trong toà nhà lên rồi nhưng không thấy cô ấy đâu cả"
"Ở nhà thì sao?"
Chúng Thanh Phong lắc đầu, "quản gia nói cô ấy chưa về"
"Còn chỗ trợ lý của anh có tin tức gì không?"
"Quế Sơn đã hỏi thăm danh sách các bệnh nhân gặp tai nạn ở các bệnh viện lớn trong thành phố rồi, nhưng không có"
Lại Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
"Không có trong bệnh viện là mừng rồi"
"Anh cũng nghĩ thế!"
Chúng Thanh Phong gật đầu đồng tình với Lại Minh Nguyệt.
"Cháu kiểm tra trích xuất camera của toà nhà chưa?"
"Cháu kiểm tra một lượt rồi, nhưng chỉ thấy Mỹ Vân đi vào, chứ không thấy cô ấy đi ra"
"Điều đó chứng tỏ cô ấy vẫn ở trong toà nhà này"
Chúng Thời Giang kết luận.
Lại Minh Nguyệt chỉ ra "Nhưng chúng ta đã tìm kiếm khắp mọi nơi rồi..."
"Cháu nhớ lại xem còn chỗ nào chúng ta chưa tìm không?"
Chúng Thời Giang nhìn Chúng Thanh Phong hỏi.
Thanh Phong rà soát lại một lượt trong đầu.
Đội bảo an đã tìm kiếm kĩ lưỡng từ tầng hầm để xe cho tới tầng cao nhất của toà nhà, tổng cộng 20.000 mét vuông nhưng không thấy dấu vết gì của Trương Mỹ Vân.
"Tòa nhà này có tầng thượng không?"
Lại Minh Nguyệt hỏi.
Chúng Thanh Phong quay sang nhìn Lại Minh Nguyệt, trả lời "có".
"Mọi người đã tìm trên đó chưa?"
"Chưa!” anh lắc đầu.
Rất nhanh chóng, Chúng Thanh Phong, Lại Minh Nguyệt và Chúng Thời Giang rồng rắn nối đuôi nhau đi thang bộ về phía tầng thượng.
Cánh cửa dẫn lên tầng thượng được khoá bằng một ổ khoá rất chắc chắn, kiên cố.
"Cửa khóa thế này chắc Mỹ Vân không lên tầng thượng đâu.
Chúng Thời Giang suy đoán.
"Bình thường cửa tầng thượng có mở không?"
Lại Minh Nguyệt hỏi.
"Ban ngày có mở.Thỉnh thoảng anh vẫn lên đây mà"
Chúng Thanh Phong đáp.
"Anh gọi bảo vệ lên mở cửa đi"
"Em nghĩ Mỹ Vân ở trên tầng thượng thật sao?"
Chúng Thời Giang nhìn Lại Minh Nguyệt.
"Không loại trừ khả năng đó"
Nghe theo lời Lại Minh Nguyệt, Chúng Thanh Phong gọi điện cho đội trưởng đội bảo an lên mở khoá tầng thượng.
Cánh cửa vừa mở ra, mọi người đều chết lặng khi thấy Trương Mỹ Vân nằm sõng soài trên nền nhà lạnh lẽo, trong trạng thái bất tỉnh nhân sự.
"Chuyện quái gì thế này? Em cứ tưởng mấy việc này chỉ diễn ra trong phim truyền hình thôi chứ..."
Lại Minh Nguyệt phải đưa tay vịn vào Chúng Thời Giang đứng bên cạnh để không bị ngã.
Chúng Thanh Phong nhào tới, đỡ Trương Mỹ Vân dậy, ôm cô vào lòng gọi.
"Mỹ Vân! Em sao vậy?"
Không trả lời Thanh Phong, Mỹ Vân vẫn trong tình trạng bất tỉnh.
Anh vỗ nhẹ lên má cô, những ngón tay khẽ run lên.
"Tỉnh lại đi Mỹ Vân!"
Sau khi đã lấy lại bình tĩnh, Minh Nguyệt cũng nhanh chóng tới bên Thanh Phong, cầm tay Mỹ Vân bắt mạch cho cô.
"Tình hình thế nào rồi?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
"Không có gì nguy hiểm.Em đoán chắc Mỹ Vân ngất do quá sợ hãi thôi."
Biết Mỹ Vân an toàn, Chúng Thanh Phong mới trút được gánh nặng đang đè nén trong lòng.
Anh ngước nhìn Chúng Thời Giang bảo.
"Cậu lấy xe đi, chúng ta sẽ đưa cô ấy tới bệnh viện"
"Không cần tới bệnh viện đâu.Với tình trạng của Mỹ Vân hiện tại chỉ cần truyền nước biển là được"
Nghe Lại Minh Nguyệt nói vậy, Chúng Thời Giang thở phào nhẹ nhõm.
Anh vốn bị ám ảnh tâm lý với bệnh viện, lại càng không thích đưa người thân mình tới đó.
"Vậy đưa Mỹ Vân tới nhà riêng của cháu đi.Nếu đưa cô ấy về nhà, chắc chắn ông ngoại sẽ biết chuyện và lo lắng"
Chúng Thời Giang hoàn toàn đồng tình với Chúng Thanh Phong.
Ba anh đã có tuổi, lại phải lo nghĩ công việc của tập đoàn nhiều áp lực, tốt nhất những chuyện thế này nên để người trẻ giải quyết, không nên làm kinh động tới ông.
"Cậu biết rồi! Cậu sẽ gọi điện về nhà báo tối nay chúng ta không về"
Chúng Thời Giang xuống trước lấy ô tô.
Lại Minh Nguyệt đỡ Trương Mỹ Vân lên lưng Chúng Thanh Phong, phụ anh đưa cô xuống.
Đầu tiên Chúng Thời Giang lái xe đưa Lại Minh Nguyệt tới bệnh viện sản nơi cô đang làm việc để Minh Nguyệt lấy nước biển, kim truyền và các vật dụng cần thiết.
Sau đó họ cùng nhau tới nhà riêng của Chúng Thanh Phong.
Đứng nhìn Lại Minh Nguyệt cảm ống truyền, truyền nước biển cho Trương Mỹ Vân, Chúng Thời Giang phát biểu ý kiến.
"Chuyên nghiệp phết nhỉ?"
"Nếu anh quên thì nhắc để anh nhớ, em là bác sĩ đi lên bằng năng lực đấy"
Chúng Thời Giang gật gù, nhớ lại khoảnh khắc Minh Nguyệt rửa vết thương và băng bó cho mình cách đây mấy hôm.
"Quả là tay nghề không tồi"
Anh thừa nhận.
Cắm ống truyền cho Mỹ Vân xong, Lại Minh Nguyệt ra ngoài phòng khách, order cơm cho mọi người.
Dù sao họ cũng đã vất vả tìm kiếm Mỹ Vân suốt cả buổi tối nên hiện tại vừa mệt, lại vừa đói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.