Mẹ Nó! Tôi Cứ Tưởng Mình Là Nữ Chính?

Chương 1:




(1)
Nhìn cái đống "bánh chưng" trên giường, tôi có chút bất đắc dĩ.
Buổi tiệc hôm nay vừa kết thúc, đám bạn tôi nói đã chuẩn bị cho tôi một món quà lớn, nhìn nụ cười của tụi nó đã biết chẳng có gì tốt lành.
Tụi nó đưa tôi đến phòng này, tôi còn chưa kịp phản ứng bọn nó đã đóng cửa bỏ chạy.
Tôi kéo vải che mắt xuống, liếc mắt lên giường chỉ thấy một bên trống rỗng. Trên đó viết to mấy chữ: "Vương ba tốt, mời từ từ thưởng thức."
Lông mày tôi co giật.
Bước vào trong nhìn, góc giường còn lại đang trói một cậu trai trẻ dáng vẻ cực kỳ tiêu chuẩn.
Chậc, đáng tiếc, tuổi còn trẻ như vậy đã làm loại công việc xác thịt này.
Nhìn ánh mắt hoảng loạn của người kia, tôi thở dài, cởi trói cho cậu ấy.
Tôi không có sở thích kì quái trong mấy chuyện này.
Tôi đã cởi trói, nhưng cậu ấy vẫn ủy khuất nhìn tôi, thật là chịu không nổi kiểu ánh mắt long lanh thế này mà.
"Thật xin lỗi, là bạn bè tôi quá đáng, cậu có thể tự ngồi dậy được không?"
Cậu ấy nhíu mày,"Tôi... Tôi bị mấy người đó hạ thuốc mê..."
Tôi: "....."
Các chị em tốt của tôi ơi, cần gì phải chơi lớn vậy chứ?!
Tôi kiên trì nhẹ giọng nói: "Vậy, hiện tại cậu cảm giác thế nào? Có cần gọi bác sĩ không?"
Cậu ấy nhanh chóng lắc đầu: "Không cần đâu, dáng vẻ này của tôi... Không muốn gọi thêm người đến nhìn thấy..." lại tiếp tục nhỏ giọng: "Làm ơn đi mà..."
Một cậu nhóc trắng trẻo mềm mại, còn nhỏ giọng cầu xin tôi như vậy...
Tôi như hổ đói trực tiếp vồ lấy thức ăn.
Nhìn ánh mắt từ kinh ngạc đến trầm mê dục vọng của cậu ấy, lửa trong lòng tôi càng cháy càng mạnh, thấm vào trong máu, chảy dọc tứ chi.
Cậu ấy rất có sức lực, lập tức đổi khách thành chủ, mang tôi tiến vào từng đợt dục vọng như thiên đường.

Mây mưa vừa dứt, tôi mệt mỏi đến nỗi không muốn nhấc một ngón tay, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cậu ấy lặng lẽ vòng qua: "Chị, tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị!"
Nghe thấy câu này, tôi mở mắt ra.
Nhìn gương mặt đang đỏ bừng của cậu ấy, giống như thật sự có thể nói được làm được vậy.
Tôi cười nhạo một tiếng: "Chịu trách nhiệm? Nghề này của các cậu, đều biết nói mấy câu thế này để dỗ dành người khác sao?"
Nói xong tôi ngồi dậy, châm một điếu thuốc.
Hết cách rồi, tôi vẫn không thể kiểm soát cơ thể này, trước đây nghiện thuốc lá quá nặng, tôi đã thử rất nhiều cách, chịu rất nhiều đau đớn, nhưng cũng không cai được thuốc lá.
Tôi xấu xa thổi một vòng khói vào mặt cậu ấy, cậu nhóc này lập tức bị sặc đến ho khan, ánh mắt nổi lên một tầng hơi nước.
Tôi bật cười không nhìn cậu ấy nữa.
"Chị.... Tôi có thể gọi chị là chị không?"
Tôi gật đầu.
Tình một đêm mà thôi, cậu muốn gọi tôi là bố cậu cũng được, dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại.
"Chị này, tôi nghĩ chị hiểu lầm rồi, tôi không phải loại người đó."
Không phải loại người đó sao lại xuất hiện trên giường tôi? Đến nói dối cũng không biết, còn non lắm.
Tôi dập thuốc, chuẩn bị rời giường đi tắm.
Cậu ấy lập tức nắm lấy tay tôi: "Chị, tôi là Bạch Diên(*), là sinh viên trường đại học Q, nếu chị không tin, tôi có thể chứng minh! Có điều quần áo của tôi bị mấy người kia lấy đi rồi, trong đó có thẻ sinh viên của tôi."
(*)[白铅 - Bạch Chì 铅 Hán Việt là Diên - Duyên, mình thấy để Diên hay hơn nên dịch là Bạch Diên nha]
Bạch Diên...Bạch Diên... Sao cái tên này quen quá vậy...
Là ở đoạn nào trong cuốn sách này?
Bỗng nhiên bóng đèn trong đầu tôi sáng lên, Bạch Diên! Nam thứ vì bảo vệ nữ chính đã sớm ngỏm củ tỏi! Nhưng sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây? Mẹ nó? Tôi còn ngủ với cậu ấy?
"Chị, thật đó, tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị mà... Có điều... Mặc dù bạn chị nhận nhầm người, nhưng chúng ta... Nếu chúng ta đã lỡ như vậy rồi, tôi không phải loại người tùy tiện... Tình cảm, đúng rồi, chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng, tôi sẽ cố gắng khiến chị thích tôi!!"
Ánh mắt kia trong suốt vô cùng, giống như có thể chứa đựng cả một bầu trời đầy sao.
Cũng phải.
Người vốn nên cùng cậu ấy nảy sinh quan hệ là nữ chính, cậu ấy cũng nói với nữ chính là muốn chịu trách nhiệm, vẫn luôn đối tốt với cô ấy, đến nỗi vì cô ấy mà chết.
Vậy nên những lời cậu ấy nói lúc này không phải nói dối.
Trái tim bỗng nhiên đập lỡ một nhịp.
Tôi hất tay cậu ấy ra chạy vào phòng tắm.
Ngâm mình trong làn nước ấm, tôi mới bình tĩnh lại một chút.
Tính ra tôi xuyên vào cuốn sách này đã được ba tháng.
Ban đầu rất hoảng loạn bất lực, sợ bị người khác phát hiện mình xuyên qua, sau đó tưởng tôi là sinh vật lạ mà bắt đi làm thí nghiệm.
Người khác xuyên sách đều thành bàn tay vàng(*), đến lượt tôi ngay cả bản hướng dẫn người mới cũng không có, toàn phải tự dựa vào IQ của chính tôi.
(*)[Giống như chơi game mà được buff cho nhiều đạo cụ để nhanh qua màn á]
May mà dần dần cũng tiếp nhận được kí ức của chính chủ, hơn nữa cũng nắm được đại khái cốt truyện trong sách, tôi mới bình an vượt qua ba tháng này.
Tôi không muốn có bất kì quan hệ cái gì mà nam chính với nữ phụ, chỉ muốn thành thật làm người thừa kế của tập đoàn Vương thị.
Nói thẳng ra chính là muốn làm một con cá muối có nhiều tiền mà thôi.
Chính chủ vốn được thiết lập là một nữ phụ ác độc, IQ còn không quá cao, diệt trừ mấy nhân vật trong sách, làm rất nhiều chuyện vì nam chính, chỉ đáng tiếc sau đó điên rồi.
Cuối cùng cũng tan cửa nát nhà, vô cùng thảm hại.
Lúc tôi xuyên đến đây, nhìn vào tiền trong tài khoản, quần áo trong tủ, đột nhiên bất lực, chị gái à, bộ tiền là giấy không thể xài hả? Hay là đồ quá xấu?
Sống vì một người đàn ông? Đây không phải phong cách của tôi.
Từ ngày đầu tiên xuyên đến đây, tôi đã tự cứu mình, rời xa nam chính ngầu lòi, chăm chỉ học hỏi kiến thức kinh doanh.
Phụ nữ độc thân xinh đẹp đó biết không?
Mấy chuyện này làm những người xung quanh đều kinh hãi, bởi vì ban đầu nữ phụ không thể không có nam chính, giống như keo dính chó, bây giờ đột nhiên đổi tính, còn muốn làm "thanh niên bốn tốt", quả thật là làm cho người ta kinh ngạc.
Tôi giải thích, nam chính thật sự là quá chói mắt, rác rưởi như tôi căn bản không xứng, chỉ có thể tự mình cố gắng, hy vọng tương lai có thể cùng nam chính đứng chung một chỗ!
Quá hoàn hảo! Vừa là động lực vừa không OOC!
Nhưng mà bây giờ tôi lại nảy sinh quan hệ với Bạch Diên... ngôn tình hay
Quả nhiên đúng là trốn không thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.