Biên tập: R Bê Đê
"... mèo con đáng yêu như vậy, hắn có chút không nỡ để người khác nuôi."
Sau khi Lê Chấn ra ngoài, Phương Hoà vô thức vung vẩy đuôi, từ phía sau chạy ra, đi khắp nơi xem có chỗ nào có thể chạy trốn không.
Không cần biết cuối cùng Lê Chấn là ai, để phòng ngừa thì Phương Hoà nghĩ mình nên nhanh chóng trốn khỏi đây là xong, làm nũng rồi bắt lấy trái tim của một kẻ yêu mèo, không được thì cùng lắm tìm đại một cái ổ nào đó rồi trốn thôi, làm một con mèo hoang trời là nhà, đất là giường cũng được vậy.
Phương Hoà dạo quanh phòng một lượt thì cuối cùng cũng phát hiện ra cửa sổ phòng ngủ đang mở, cậu phi nhanh tới, không chút ngại ngùng xông vào phòng ngủ của người ta. Dù sao thì cửa phòng ngủ cũng đang mở mà, Phương Hoà nhảy lên bệ cửa sổ cạnh giường.
Đợi tới khi cậu nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, vuốt mèo lập tức đưa lên mặt, cậu nhoài người lên kính trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhà tên mặt lạnh kia thế mà lại là chung cư cao tầng, cái cửa sổ này cách mặt đất chắc chắn không dưới mười hai tầng, dù Phương Hoà giờ đã biến thành một con mèo nhanh nhẹn hơn người, cậu cũng không dám nhảy từ đây xuống đâu.
Đứng trên bệ cửa sổ nửa ngày, Phương Hoà ủ rũ nhảy xuống dưới, cả người lờ đờ ra khỏi phòng ngủ, lúc đi qua nhà vệ sinh, nội tâm cậu đấu tranh dữ dội, sau đó cậu vẫn quyết định đi vào soi gương một cái, từ lúc sống lại cậu vẫn chưa biết mình xấu đẹp ra sao.
Thân mèo nhanh nhẹn bấu vào móc treo quần áo trèo lên bồn rửa mặt, nhìn cục lông hai màu trắng đen trước mặt, chỉ thấy một sự ngu ngốc đáng yêu, Phương Hoà đặt vuốt mèo lên gương, đuôi mèo phía sau giật giật hai cái, hình ảnh sinh vật ngốc manh trong gương làm cậu câm nín, một lúc mới ngượng ngùng bỏ vuốt xuống, ông trời cho một thanh niên 21 tuổi như cậu biến thành một cục bông.
Trên cái mặt mèo đầy lông không ai nhận ra, Phương Hoà đang bùng nổ trong lòng.
Lần thứ hai Phương Hoà trở lại phòng sách của Lê Chấn, ánh mắt đặt trên những quyển sách trên giá, chậm chạm bò lên giá sách xem thử thì cậu lại thất vọng phát hiện trên giá sách có quá nhiều sách nước ngoài cậu không hiểu, mấy cuốn còn lại thì quá chuyên nghiệp, chẳng lẽ tên Lê Chấn kia là một tên tội phạm am hiểu công nghệ cao?
Vốn dĩ Phương Hoà muốn tìm chứng cứ chứng minh người đàn ông tên Lê Chấn kia không phải kẻ cuồng giết người nhưng cậu lại không tìm được gì có ích, mặt mèo nhăn lại, Phương Hoà giơ vuốt cào một cái lên giá sách, buồn bực nhảy xuống đất.
Phương Hoà chạy một vòng quanh phòng, sau đó nhảy lên cái ghế xoay rồi trèo lên bàn làm việc của Lê Chấn, trên mặt bàn rất gọn gàng, ngoại trừ sách là nhiều ra thì chẳng có nhiều đồ vật khác, chỉ có một tấm ảnh mà Lê Chấn chụp cùng cô gái rất xinh đẹp.
Ngoại hình của cô gái có chút giống Lê Chấn lại có chỗ có chỗ không giống, cô gái này có mái tóc rất dài, cười vô cùng dịu dàng, không giống Lê Chấn bị cô lôi kéo bên cạnh mặt lạnh như diêm vương, cho dù chỉ là một bức ảnh Phương Hoà thấy ánh mắt của Lê Chấn cũng phải rùng mình, người chụp ảnh thế mà không run tay. Một bên lạnh lùng, một bên dịu dàng, sự tương phản này khiến cậu nhìn lâu thêm chút.
Nhìn một lát Phương Hoà thấy bức ảnh trước mắt hình như trở nên mơ hồ hơn, dù sao giờ cậu vẫn chỉ là một con mèo con vài tháng tuổi, chiến đấu với bệ cửa sổ lâu như vậy khiến cơ thể mèo con mệt mỏi, Phương Hoà dần nằm ra bàn ngủ mất.
Nửa đêm Lê Chấn mới từ cục cảnh sát về nhà, tiếng mở cửa làm Phương Hoà đang ngủ giật mình tỉnh dậy, tai mèo rung rung, mèo nhỏ ngẩng đầu nhìn hắn, trong bóng tối cậu vẫn có thể thấy rõ bóng dáng người đàn ông kia, Phương Hoà nhảy xuống đất, lộn một vòng mới ổn định cơ thể, bốn chân chạy tới phòng khách, núp sau sô pha quan sát người từ cửa đi vào.
Lê Chấn mở đèn thì phát hiện ngay một cục lông đen trắng trốn sau sô pha nhìn trộm mình, hắn chớp mắt, hắn ở một mình quen rồi, dù cho mèo con không thích ở cùng hắn lắm nhưng có ai đó chờ hắn tan ca về nhà, Lê Chấn thấy cũng khá ổn đấy chứ.
Hắn liếc nhìn mèo con một cái, hắn ra khỏi hiện trường đầy máu tanh, dù đã tiêu độc toàn thân nhưng người quanh năm tiếp xúc với các loại xác chết đã sinh ra một loại hơi thở nguy hiểm, động vật càng thông minh sẽ càng đề phòng hắn, Lê Chấn không đi qua chỗ mèo con nữa, hắn để áo khoác và tài liệu qua một bên rồi đi thẳng vào nhà tắm.
Phương Hoà nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông, cậu suy nghĩ, nếu nhân lúc người này mở cửa ra ngoài rồi cậu trốn đi thì xác suất thành công là bao nhiêu.
Tiếng nước vang lên trong phòng tắm, Phương Hoà dùng vuốt cào cào sô pha vài cái, cậu đưa ra quyết định rồi, từ giờ sẽ nhìn chằm chằm cái cửa này, chỉ cần người này vừa mở cửa ra thì hắn liền tìm cơ hội chạy ra ngoài, Phương Hòa leo lên ghế sô pha, thu lu một góc nhìn cái cửa gỗ.
Sau khi tắm xong, Lê Chấn quấn khăn tắm đi ra ngoài, cơ thể kiện mỹ lộ ra, vuốt mèo theo bản năng cào cào sô pha. So sánh bản thân mình giờ chỉ là một con mèo ngốc nghếch đáng yêu thì Lê Chấn đúng là một tên khổng lồ. Phương Hoà không thèm nhìn hắn nữa, có dáng người mà tất cả đàn ông đều muốn sở hữu thì giỏi lắm sao?
Lê Chấn ngồi xuống ghế sô pha, cách mèo con một đoạn. Hắn vừa mới tan làm, vẫn chưa buồn ngủ, tiện tay cầm remote trên bàn bật TV, tháo kính mắt xuống, Lê Chấn đưa tay xoa xoa mi tâm, thả lỏng đầu óc dựa vào lưng ghế nghe tin tức được phát trên màn hình.
Mắt mèo Phương Hoà cũng đang nhìn TV, không phải vì cậu hoài niệm gì, thứ cậu thật sự để ý là thời gian được nhắc tới trong bản tin, toàn thân bắt đầu sốt sắng, cậu cẩn thận xem tin tức, xác nhận đúng thời gian thì bỗng nhiên đứng dậy.
Phương Hoà cho dù có quên mất mình là ai, cậu cũng không thể quên được cái ngày thảm hoạ đổ xuống Trái đất, ngày mà cả nhân loại chìm vào biển máu, một loại bệnh độc không rõ tên đã khiến hàng triệu người biến thành tang thi thèm khát thịt người sống.
Mà thời gian bệnh độc xuất hiện chỉ còn lại ba ngày, nhưng giờ đã là quá nửa đêm, nói cách khác, Phương Hoà chỉ còn khoảng hai ngày để chuẩn bị tất cả.
Trong đầu Phương Hoà xuất hiện vô số suy tính, chỉ cần chuẩn bị kĩ càng thì tại thời kì đầu của mạt thế, Phương Hoà sẽ yên ổn vượt qua. Thế nhưng, bây giờ điều quan trọng là cậu phải trốn khỏi người đàn ông lai lịch không rõ ràng này đã.
Nửa tiếng sau, Lê Chấn tắt TV, lại nhìn thấy mèo nhỏ núp sau sô pha, suy nghĩ vài giây, cuối cùng hắn không sờ vào nó, hắn sợ nếu hắn lại vuốt ve mèo con, sau khi đưa mèo con đi thì hắn thật sự sẽ không nỡ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Hoà bị mùi cá khô thơm phức làm tỉnh ngủ, cả người đầy hứng hởi cong eo, ngáp một cái thật to, dùng đệm thịt hoa mai xoa xoa mặt, cậu thấy cá khô được đặt trên khay trà thì chậm rãi nhảy lên, Phương Hoà nghĩ, cứ từ từ là được, đâu có ai giành cá khô với mình đâu.
Phương Hoà chậm chạp ăn xong đĩa cá khô, khi ngẩng đầu nhìn Lê Chấn, đôi mắt mèo mở to ngốc ngốc nhìn Lê Chấn mặc một thân cảnh phục pháp y tiêu chuẩn, đẹp trai bùng nổ. Cùng lúc đó, Phương Hoà thấy cả người như ấm lên.
Cậu cuối cùng cũng nghĩ ra thân phận của Lê Chấn rồi, không trách được hắn suốt ngày xem mớ tranh ảnh máu me, rồi gì mà hiện trường vụ án, cả người Phương Hoà hưng phấn, cái đuôi duỗi thẳng lên trời, chỉ cần hắn không phải kẻ sát nhân thì Phương Hoà không còn khúc mắc gì với hắn nữa, việc hệ trọng lúc này là làm thế nào để Lê Chấn biết được mạt thế sắp tới mà chuẩn bị vật tư và đề phòng tang thi đây.
Phương Hoà đang suy nghĩ thì bị người đàn ông xách gáy, cậu giống như bị điểm huyệt vậy, không thể nhúc nhích, sau đó được Lê Chấn bỏ vào một cái hộp giấy xách ra ngoài. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Khi hộp giấy được đặt trong xe, Phương Hoà mông lung ló đầu ra nhìn Lê Chấn, không rõ hắn đang làm gì.
Lê Chấn hạ quyết tâm đưa cục lông này tới tiệm thú cưng, hắn bây giờ không dám liếc nhìn nó một cái nào, hắn sợ nhìn nhiều thêm một cái lại đổi ý, mèo con đáng yêu như vậy, hắn có chút không nỡ để người khác nuôi.
Khi dừng xe, Lê Chấn nhìn sang ghế phó lái xem mèo con thì thấy một đôi mắt to tròn nhìn mình chăm chăm, khóe miệng khẽ động. Hắn vươn tay sờ về phía đầu mèo nhỏ, ngoài ý muốn là mèo nhỏ lại dùng sức vươn đầu lên đụng bàn tay của hắn, dụi vào tay hắn, dụi luôn vào tim.
Dù giờ đã là một con mèo ngốc nghếch đáng yêu nhưng đây là lần đầu Phương Hoà chủ động làm nũng, dưới lớp lông mèo là một cái mặt nhỏ thẹn thùng, đôi mắt như ngọc bích như đang phát sáng nhìn Lê Chấn.
Lê Chấn cong môi cười, thôi được rồi, không uổng công cứu mày, Lê Chấn lại đặt mèo nhỏ vào hộp giấy, hắn xuống xe, đi vào cửa hàng thú cưng cách đó không xa.