Một Đời Dài Lâu

Chương 4:




4
Vào lần đầu tiên ta gặp Tống Tri Thời, hắn còn chưa phải là dáng vẻ người ghét chó ngại, mọi người đòi đánh thế này.
Ngày đó ta đang di cư tới vách núi mà ta mới vừa ý.
Ở đất bằng lâu rồi, ta muốn đổi khẩu vị, cảm thụ cảm giác sảng khoái khi nhìn từ trên cao xuống xem thế nào.
Ta còn nhớ hôm đó trời mưa nhỏ, thích hợp chuyển nhà. Ta bung mũ nấm của mình ra, sợi nấm lắc lư đuổi theo những hạt mưa, đã lâu lắm rồi không được thảnh thơi như thế.
Bất thình lình có một đống rác từ trên trời rơi xuống, hung hăng nện vào mũ nấm của ta.
Cho dù đã là cây nấm già ngàn năm, vào giây phút này ta vẫn cảm nhận được gánh nặng mà sinh mệnh không thể chịu đựng nổi.
Nghiêm cấm vứt đồ từ trên trời xuống!
Ta mất rất nhiều công sức mới có thể giải cứu được bản thể của mình ra, điều khiển sợi nấm bao quanh rồi quấn chặt lấy cái "đồ bị vứt" này lại, sau đó dính nó trên vách núi.
Ta gãi đầu ngó qua nhìn một cái, à, là một con nhân tộc.
Dựa theo tuổi tác của nhân tộc thì hắn mới khoảng mười tám mười chín tuổi, còn chưa cả cập quan.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Hắn bị thương, y phục màu xanh trắng đã loang lổ toàn m á u tươi đỏ thẫm, sắc mặt cũng đã trắng bệch như tờ giấy.
Ta đau lòng xoa bản thể của mình, lặng lẽ nhìn về phía hắn, tính toán đợi lát nữa hắn c h ế t, ta sẽ chôn hắn ở dưới nhà mới của ta để làm phân bón.
Nhưng mạng của người này thật sự quá ngoan cường, qua mấy canh giờ sau hắn lại run rẩy mở mắt ra.
Sau khi phát hiện mình đang bị sợi nấm treo giữa không trung, đôi ngươi của hắn chợt co lại, theo bản năng mà đưa tay ra muốn bắt được thứ gì đó có thể chèo chống hắn ngay tại lúc này.
Ta - cây nấm bị nắm chặt cái thân:?
Cây nấm mà ngươi cũng nắm?
Tính sai, lẽ ra nên tránh xa hắn ra một chút.
Ta tức giận rút sợi nấm lại, nhân tộc này thấy mình đột nhiên lại bị rơi xuống, hắn giật thót, càng túm lấy ta chặt hơn.
A! Đau c h ế t nấm!
Ta không thể không thu nhỏ bản thể của mình lại, sau đó nhảy một phát thoát ra khỏi tay hắn.
Nhân tộc rơi xuống với vẻ mặt khiếp sợ.
Không nghĩ tới đúng không? Bà đây còn có thể thu nhỏ, lại còn có thể nhảy lên!
Xuống dưới mà chơi đi.
Cho đến hôm nay, mỗi lần ta hồi tưởng lại việc mình đã ném Tống Tri Thời đi thì đều sẽ cảm thấy trong lòng có chút áy náy. Cái đức hạnh c h ế t tiệt bây giờ của tên này có thể là do lúc đó bị rơi bể đầu mà có.
Nhưng lúc ấy, ta nào có biết tương lai mình sẽ rơi vào nanh vuốt của người nào đó, còn ngốc hết chữa định đi xuống vách núi nhặt thi, thu hoạch con mồi đầu tiên trong nấm sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.