Mỹ Nhân Đông Cung

Chương 1:




Ngày mùng tám tháng bảy năm Đoan Bình thứ hai mươi ba, lần đầu tiên vinh quang của gia tộc rơi xuống người ta. Đế Hậu hạ chỉ tứ hôn, phong ta làm chính phi của Thái tử Tiêu Lễ.
Ta cầm thánh chỉ vàng sáng, chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị người ta đẩy mạnh một cái sang bên cạnh.
Tam muội Kỳ Ngọc cướp lấy thánh chỉ từ trong tay ta, cúi đầu đọc lẩm bẩm: "Sầm thị Y Lan, Sầm thị Y Lan, tại sao lại là ngươi!" Nàng ta là đệ nhất mỹ nhân nổi tiếng kinh thành, tuy lúc thất thố tóc mai có hơi rối nhưng phong thái vẫn rất thu hút người khác.
Ánh mắt nàng ta đầy ghen ghét: "Là ngươi, nhất định là ngươi, ngươi đã dùng thủ đoạn hèn hạ mới cướp được vị trí Thái tử phi từ tay ta!"
Ta chấn động, nhớ đến gia yến cách đây không lâu, mẫu thân nhìn Kỳ Ngọc cười không ngớt: "Trong ba đứa nữ nhi nhà chúng ta, con là người có phúc nhất." Chưa kịp ngẫm nghĩ, Kỳ Ngọc ngày thường yêu kiều yếu ớt đã xông về phía trước, giơ tay giáng xuống từ trên cao...
Trong tiếng thốt lên đầy khiếp sợ của mọi người, một cái tát vang lên hết sức vang dội.
Ta buông tay ra, Kỳ Ngọc ngã trên mặt đất, bụm mặt không tin vào mắt mình. Ta nhìn xuống nàng ta từ trên cao: "Sao nào, chỉ cho phép ngươi ra tay đánh người, không cho phép người khác đáp trả à? Kỳ Ngọc, thánh chỉ đã hạ, ngươi còn nổi điên cái gì!"
Ánh mắt của mẫu thân do dự giữa hai người chúng ta một lát, cuối cùng thở dài, cúi người ôm lấy Kỳ Ngọc an ủi: "Bất kể là con hay là Y Lan, tóm lại đều là may mắn của nhà họ Sầm chúng ta."
Kỳ Ngọc lập tức khóc lóc ngã vào trong lòng mẫu thân: "Chàng từng nói..."
Mẫu thân vội vàng che miệng nàng ta lại: "Kỳ Ngọc, con điên rồi à!" Mẫu thân cười gượng với ta một tiếng: "Y Lan, con đi về nghỉ trước đi, tối nay mẫu thân sẽ đến phòng con."
Ta đáp một tiếng vâng, sau khi hành lễ chào phụ thân đang vuốt râu suy nghĩ ở bên cạnh thì trở về phòng.
Đi vào phòng, tỳ nữ Yểu Liễu bèn thấp giọng nói: "Tiểu thư, ý chỉ này?"
Ta tháo vòng ngọc trên tay xuống: "Ngươi sớm chiều ở chung với ta, ta đã làm những gì, ngươi còn không biết rõ sao? Ta thật sự không biết tại sao lại có ý chỉ này." Xét tướng mạo, xét tài hoa, xét danh tiếng, Kỳ Ngọc bỏ xa ta. Huống hồ, từ nửa năm trước, lúc đi hồ Chinh Hồng thì Kỳ Ngọc đã gặp gỡ Thái tử cải trang đi chơi, trái tim ngầm hẹn.
Lúc này, gương đồng trên bàn trang điểm phản chiếu sự buồn rầu giữa hai đầu lông mày ta. Ta nhấc ấm trà trên bàn lên, rót cho mình một chén đầy: "Thôi bỏ đi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng."
Yểu Liễu nói: "Chính là lời này."
Sau ngày hôm nay chính là giai đoạn bận bịu chuẩn bị gả đi, trong thời gian này, Kỳ Ngọc không xuất hiện lần nào. Ba tháng sau, Thái tử Tiểu Lễ sách phong Thái tử phi, cử hành hôn lễ, ta chính thức vào làm chủ Đông cung.
Một loạt ngọc trai được xếp chỉnh tề trên khắp màn che, hai cây nến long phượng to bằng cánh tay trẻ con cháy hừng hực, trong không khí, hương liệu quý giá và hương vị ngọt ngào của trái cây hòa lẫn với nhau một cách kỳ lạ, ti soạn dâng rượu hợp hoan lên lần thứ ba.
Dưới sự lây nhiễm của mùi rượu, hai gò má của ta nhuốm một màu ửng đỏ. Đam Mỹ Trọng Sinh
Sau khi mọi người tản đi, trong phòng chỉ còn lại ta và Tiêu Lễ. Nhưng sau khi tiến hành xong mọi lễ nghi, cho dù ta cúi thấp mặt vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chứa ý lạnh kia.
Sau một hồi lâu, Tiêu Lễ trầm giọng mở miệng: "Tối nay nàng nghỉ ngơi một mình." Âm cuối của chàng vừa dứt, ta đã giơ tay túm lấy ống tay áo của chàng: "Chàng không thể đi."
Ngọn nến lốp bốp một tiếng, hoa đèn nở bung ra đúng lúc, giọt nến chảy xuôi xuống dưới.
Ta càng nắm chặt ống tay áo của Tiêu Lễ hơn, đây là cửa thứ nhất mà ta phải đối mặt, nếu như đêm tân hôn không giữ được Thái tử thì ngày mai ta sẽ trở thành trò cười của Đông cung, thậm chí là của cả thiên hạ. Ta lặp lại lần nữa: "Chàng không thể đi."
Ta đón lấy ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Lễ: "Mặc kệ điện hạ coi ta là gì, cuộc hôn nhân này là do Đế Hậu định ra. Nếu tối nay chàng rời đi thì người mất mặt không phải là ta, mà sẽ tổn hại đến thể diện của Đế Hậu. Xin điện hạ hãy nghĩ lại."
Ta thốt ra hai từ Đế Hậu nhưng Tiêu Lễ vẫn thản nhiên nói: "Nàng lo xa rồi." Nhưng dù như thế nào, cuối cùng chàng vẫn ngồi xuống lần nữa.
...
Lúc sắc trời tờ mờ sáng, ta chậm rãi mở mắt ra, đêm qua lần đầu tiên trải qua chuyện đời, giờ phút này cơ thể không được thoải mái cho lắm. Nam nhân bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, hai mắt nhắm chặt. Chỗ hốc mắt hơi thấp xuống dưới, đường nét chỗ sống mũi lại đột nhiên cao lên, tạo thành một đường nét sắc bén. Chỉ xét về ngoại hình, đúng là Tiêu Lễ và Kỳ Ngọc rất xứng đôi.
Ta và chàng cùng nằm trên một cái giường, nhưng ở giữa lại phân chia rõ ràng, quả thật rất buồn cười.
Ta không phải đồ ngốc, Thái tử đối xử lạnh nhạt với ta là vì Kỳ Ngọc, chàng yêu thích Kỳ Ngọc, coi ta là kẻ cướp đoạt, chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về Kỳ Ngọc. Trong thâm cung, không có sự ủng hộ của phu quân, tất nhiên mọi bước đi đều sẽ khó khăn. Nhưng vận mệnh lại đặc biệt ở chính chỗ này, tình cảm ở nơi cung đình là thứ quý giá nhất và cũng là thứ rẻ mạt nhất. Quyền thế, địa vị mới là gốc rễ để người đứng vững.
Chỉ cần ta thể hiện được hai chữ "Hiền đức" đến mức cao nhất, dù Tiêu Lễ không yêu ta thì cũng sẽ không thể phế bỏ ta.
Ta lại nhắm mắt lại, lặng lẽ nắm chặt nắm đấm ở dưới chăn, trong cung đình nguy hiểm trùng trùng, vận mệnh đã để ta đi đến bước này, ta không thể bị nhấn chìm một cách lặng lẽ ở trong thâm cung này được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.