Nhưng Tiêu Hoài Ngọc vừa dứt lời liền cúi đầu xuống, nhìn thấy cái đầu người còn chưa nhắm mắt lăn đến dưới chân mình, trong nháy mắt nàng nổi lên cơ buồn nôn cùng một trận hoảng sợ.
Bởi vì trong giấc mộng kia, nàng hình như cũng đã chứng kiến qua cảnh tượng như thế này, đầu người rơi xuống đất, chết không nhắm mắt, nhưng cái đầu trong giấc mộng kia...là của chính nàng.
Chung quy cũng chỉ là mộng, bây giờ nàng cũng chỉ là một người bình thường, chưa từng trải qua giết chóc như vậy. Cho dù giấc mộng kia có như thế nào thì giờ đây cũng chỉ là một hồi hư vô.
Ngô Tư nghiêm trị cực kì quyết liệt, ngoài việc chém đầu, còn ghi lại tên của những kẻ đào tẩu này lại, sau đó chuyện mà người nhà của những người này chờ được trong những ngày sắp tới chính là lao dịch nặng và thuế má tăng. Có lẽ vì vậy mà trong những ngày tiếp theo đó, trong quân doanh cũng không còn kẻ nào đào tẩu nữa.
Tiêu Hoài Ngọc không muốn chết, vì vậy khi đó nghe thấy lời nói của Quách Hồng Lân, nàng đã suy nghĩ không ngừng.
Nàng muốn kiến công, muốn chứng minh nữ tử cũng không thua bất kì nam nhân nào khác, đồng thời cũng không muốn bản thân chưa ra trận đã chết một cách oan uổng.
Nhưng chuyện tối hôm nay đã nhắc nhở nàng, thái độ trong quân doanh đối với kẻ đào tẩu chính là liên lụy đến cả nhà. Mà thứ Tiêu Hoài Ngọc lo lắng nhất chính là an nguy của vị muội muội nhỏ nhất của nàng.
"Ta nhất định phải sống sót." Tiêu Hoài Ngọc ngồi trên chiếu, hai tay lau chùi đao của mình: "Quách huynh."
"Hả?" Quách Hồng Lân đang nói chuyện với Lục Bình, nghe thấy tiếng gọi của nàng liền xoay người.
"Ngươi biết dùng đao không?" Tiêu Hoài Ngọc chăm chú hỏi.
"Đương nhiên." Quách Hồng Lân trả lời: "Ta xuất thân từ quân hộ, vì vậy các vũ khí trong quân doanh dùng tới ta hầu như đều biết."
"Xin ngươi hãy dạy ta." Tiêu Hoài Ngọc nâng hai tay dâng đao của mình lên, trong mắt toát lên sự chân thành: "Ta không muốn chết."
Quách Hồng Lân cùng Lục Bình nhìn nhau một chút, Lục Bình ngạo mạng hất đầu lên: "Đệ tử đã tìm đến cửa, Quách đại tướng quân còn không chịu nhận sao?"
"Tướng quân cái gì! Nói sảng sao!" Quách Hồng Lân trách mắng.
Lục Bình xoay người ngã ngồi trên chiếu: "Ôi ngủ đã, có làm gì thì nhỏ tiếng một chút."
Quách Hồng Lân nhìn qua hai người đang ngủ còn lại: "Được, vậy cũng đánh thức hai người kia đi."
Cứ như vậy, Vương Đại Vũ và Vương Tiểu Bảo đều bị gọi ra khỏi lều: "Lại có người chạy trốn sao?"
"Trốn cái gì mà trốn." Quách Hồng Lân khiển trách: "Sắp tới chúng ta phải ra trận giết địch, chẳng lẽ các ngươi định cứ như vậy mà ra chiến trường sao?"
"Như vậy, ta liền dạy cho các ngươi cách dùng đao và thuẫn." Quách Hồng Lân cầm một thanh đao lên.
Làm Bộ binh, vũ khí thường thấy nhất trong quân doanh chính là đao và thuẫn.
"Cách dùng của đao và kiếm không giống nhau, đao pháp cơ bản có tổng cộng mười ba thức, cách Kỵ binh và Đao binh dùng đao có chút khác nhau."
"Kiếm là nhận biết hai mặt, thân kiếm mặc dù mỏng nhưng lại bén nhọn, cho nên lấy việc đâm làm chủ. Mà đao chỉ chú ý một mặt, thân đao dày dặn không dễ gẫy, vì vậy dùng chém làm chủ." Quách Hồng Lân giới thiệu cấu tạo của đao cho ba người.
"Vì vậy khi dùng đao trên chiến trường không nên dùng kích ám sát, bởi vì thân đao dày nặng, đâm thì dễ nhưng rút ra lại khó. Trên chiến trường nếu để mất vũ khí thì sẽ rất nguy hiểm, lại còn là chuyện cực kì ngu xuẩn."
"Có phải nếu sức lực mạnh thì sẽ không cần phải lo lắng nhiều như vậy hay không?" Tiêu Hoài Ngọc hỏi.
"Đúng vậy." Quách Hồng Lân gật đầu: "Ta dạy các ngươi vì đều là tân binh, sẽ không thể vận dụng tối đa được tác dụng của khiên. Nhưng sau này lên chiến trường rồi, các ngươi sẽ tự biết mà lĩnh ngộ."
Sau đó Quách Hồng Lân cầm lấy đao giao cho ba người: "Bộ binh một tay cầm đao, một tay cầm khiên, nếu không may bị mất khiên, vậy thì hai tay cầm đao tiến hành bổ, chém, đẩy, quét."
"Nhớ kỹ, phải công kích ngay điểm yếu của địch, Bộ binh không có quần giáp, đây là một nhược điểm. Khi công kích đồng thời cũng phải phòng bị, trừ chỗ này ra còn có mắt, yết hầu là hai chỗ yếu nhất trên cơ thể, có thể đâm hoặc chém. Còn đối với áo giáp, các ngươi không được đâm thẳng vào, bởi vì một khi đâm vào, thân đao rất có khả năng sẽ bị áo giáp kẹp lại, tình thế như vậy rất nguy hiểm."
Đối với việc Quách Hồng Lân nhiệt tình giảng dạy, Tiêu Hoài Ngọc cực kì nghiêm túc lắng nghe.
"Điểm cuối cùng, trong lúc tác chiến, từ trước đến nay đều lấy đoàn đội làm chủ, binh sĩ tự tác chiến là chuyện cực kì hiếm. Chúng ta là cùng một đội ngũ, vì vậy lúc tác chiến phải phối hợp với nhau, Sóc binh tiến hành viễn hành tiến công, yểm hộ Đao binh cận chiến. Mà Đao binh là đánh cận chiến, chỉ chống đỡ được kẻ địch trước mắt, ngoài còn phải bảo vệ Sóc binh, rút nhanh đánh lẹ, chỉ có như vậy mới có thể tăng tỷ lệ sống sót trên chiến trường."
"Nhớ kỹ, nếu các ngươi bởi vì hoảng sợ mà rút lui, vậy thì các ngươi không chỉ hại mình, mà còn hại cả chiến hữu của mình."
"Vào quân doanh rồi thì đã không còn là bách tính, mà là chiến sĩ bảo vệ đế quốc, chúng ta mình nước mà chiến, vì nhà mà thủ."
Quách Hồng Lân dõng dạc nói như vậy khiến cả ba người đều nhiệt huyết sôi trào: "Chúng ta là chiến sĩ của Tây Sở, chúng ta vì nước mà chiến!"
Sau đó Quách Hồng Lân cầm thanh đao làm mẫu trả lại cho Tiêu Hoài Ngọc, xong quay sang cầm một cái thuẫn lên: "Hoài Ngọc, ngươi đến đây, dựa theo cách ta làm mẫu mà tiến công."
Tiêu Hoài Ngọc một tay cầm đao, một tay cầm thuẫn đi lên trước.
"Đến." Thấy nàng chậm chạp không ra tay, Quách Hồng Lân liền trấn an nói: "Ta học được chiến thuật đánh nhau, ngươi không làm ta bị thương được đâu a."
Nghe thấy hắn nói như vậy, Tiêu Hoài Ngọc khẽ thở ra một hơi, nàng nắm chặt thanh đao, hai mắt nhìn thẳng.
"Nhanh, cứ coi ta như kẻ địch là được." Quách Hồng Lân dùng đao vỗ vỗ vào thuẫn.
"Giết!" Một tiếng gào thét vang lên, Tiêu Hoài Ngọc ra sức bổ tới.
Quách Hồng Lân dùng thuẫn chống đỡ thành công, nàng chém thêm mấy lần đều bị hắn cản lại.
Có lẽ không quen sử dụng đao và thuẫn cùng một lúc, Tiêu Hoài Ngọc liền ném thuẫn trong tay đi, hai tay cầm đao hướng tới Quách Hồng Lân điên cuồng mà chém.
Đối mặt với sự tiến công mạnh mẽ đột ngột như vậy, Quách Hồng Lân liền cảm thấy nàng giống như biến thành một người khác, hắn lại không chỉ dùng thuẫn để đỡ nữa, mà dùng thêm cả đao, liên tục thay nhau đỡ từng vết chém của Tiêu Hoài Ngọc.
Cuối cùng, đao trong tay Tiêu Hoài Ngọc bị đánh rơi, mà thuẫn trên tay Quách Hồng Lân cũng bị nàng đánh rớt.
Mọi người nhìn thấy tình cảnh này, ai cũng đều khiếp sợ: "Trời a! Đây là thần tiên đánh nhau sao?"
"Thần tiên đánh nhau cái gì?" Quách Hồng Lân lạnh lùng hừ hai người một chút: "Đông Tề có một vị Hổ tướng, tay có cầm một thanh đao lớn, chém một phát có thể đánh nát cả người lẫn ngựa."
Lời nói của Quách Hồng Lân khiến cả ba người giật nảy mình.
"Sức mạnh và tốc độ cũng không tệ, có thể theo kịp đám lão binh kia, chỉ có điều thiếu chút kỹ năng di chuyển." Quách Hồng Lân khom lưng nhặt cái thuẫn lên: "Ngươi..."
Quách Hồng Lân ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hoài Ngọc: "Đã từng luyện võ rồi sao?"
Nàng lắc đầu: "Không có, ta, phụ thân cùng gia gia đều là nông hộ."
"Ngươi rất có thiên phú, cũng rất chăm chỉ, chỉ cần tốn chút thời gian, ngươi có thể một mình chống đỡ trên chiến trường." Quách Hồng Lân lau chùi vết chém mà lúc nãy gây ra: "Phụ thân ta từng nói, trong quân doanh có hai loại người, một loại là dựa vào chăm chỉ và nỗ lực nhận được công huân mà trở thành tướng quân, còn lại chính là từ nhỏ đã là tướng quân."
"Từ nhỏ đã là tướng quân?" Tiêu Hoài Ngọc cầm đao sững sờ tại chỗ.
Vương Đại Vũ cùng Vương Tiểu Bảo dồn dập khen Quách Hồng Lân: "Giống như Quách huynh đi, nhất định trời sinh đã định là tướng quân."
"Nên các ngươi..." Quách Hồng Lân lần nữa cầm đao và khiên lên, quay về phía hai người họ nói: "Lên chiến trường cũng không thể chỉ dựa vào một người."
"Đúng!"
***
"Vương gia sao lại tự mình lại đây tuần tra?" Ngô Tư theo sát phía sau Lý Khang hỏi.
"Quả nhân nghe nói tối hôm nay trong Quý Tự doanh có người đào tẩu, không yên lòng, cho nên đến đây nhìn thử một cái." Lý Khang nói.
"Đã khuya như vậy còn kinh động đến Vương gia ngài, mạt tướng tội đáng muốn chết." Ngô Tư xuống ngựa thỉnh tội nói.
"Lần này triều đình đột nhiên chiêu mộ binh lính, khó tránh khỏi sẽ xảy ra tình trạng này." Lý Khang nhấc tay lên.
Nghiêng đầu, Lý Khang nhìn thấy bên ngoài một lều trướng có bốn người đang luyện đao dứa ánh lửa. Mà một màn Tiêu Hoài Ngọc vung đao chém kia cũng vừa vặn để hắn nhìn thấy.
"Đây là doanh trại của tân binh sao?" Lý Khang hỏi Ngô Tư: "Tân, Nhâm, Quý ba doanh trại này đều là tân binh ở Kinh Châu tới?"
"Bẩm Vương gia, đúng vậy." Ngô Tư trả lời.
"Khá tốt a." Lý Khang cao hứng nói: "Dưới trướng Ngô đô thống lại có người đáng để dùng rồi."
"..." Hướng theo tầm mắt của hắn, Ngô Tư xoay người, thế là cũng nhìn thấy bốn người kia: "Ha, người cao cao kia tên là Quách Hồng Lân, có xuất thân từ quân hộ, vì vậy cũng có chút bản lĩnh."
"Quả nhân đang nói người khác." Lý Khang nói.
"Người khác?" Ngô Tư cẩn thận liếc nhìn: "Bọn họ đều là bách tính bình thường, người mà Vương gia nói đến kia là Tiêu Hoài Ngọc sao? Lần trước Vương gia cũng đã gặp hắn một lần."
"Quả nhân còn nhớ." Lý Khang vui vẻ nói: "Lần trước gặp mặt, hắn còn giúp quả nhân một ân huệ đây."
"A?" Ngô Tư không hiểu.
Lý Khang cũng không giải thích tiếp, mà nhẹ nhàng đánh ngựa rời khỏi quân doanh: "Ngô đô thống, đã có hạt giống tốt như vậy thì cẩn thận bồi dưỡng đi, nhưng cũng không cần phải đặc biệt đối xử, tân binh cũng cần mài dũa một chút."
"Vâng."
***
- - Sở Kinh - Hoàng cung --
"Bệ hạ mới vừa đăng cơ không lâu, lại nâng ngoại thích lên quá cao, sợ là sẽ khiến trong triều bất an. Huống hồ với thân phận của Bình Dương công chúa, can thiệp vào chuyện triều can đã vượt qua lễ nghi, cũng làm trái với tổ chế." Đình uy khanh Trương Thiệu cầm ngọc hốt quỳ xuống đất nói.
"Trương khanh a, ngươi cũng biết, lúc Tiên đế còn sống thì lục tử đoạt đích, trẫm là dựa vào sự nâng đỡ của Hoàng hậu nên mới có được ngày hôm nay. Còn Bình Dương, là do trẫm hổ thẹn với mẫu thân của nàng, huống hồ nàng là nữ tử, có thể tạo ra sóng gió gì a." Sở hoàng lơ đễnh nói: "Quan trọng trước mắt là chiến sự ở Đông Tề."
Trương Thiệu thấy không có cách nào khuyên được hắn, thế là lại nghĩ cách nói: "Bình Dương công chúa đã đến tuổi cập kê, nên tìm hôn phối cho nàng a, kính xin bệ hạ chọn phò mã cho công chúa."
"Trương khanh đúng thật là đã nhắc trẫm." Sở hoàng sờ sờ chòm râu.
- - Trường Thu cung--
Sau khi được thụ phong lễ thành niên, Bình Dương công chúa vẫn ở trong cung, nhưng cũng không ở cùng Hoàng hậu.
Gần nơi phụng dưỡng Hoàng hậu, quan thủ lĩnh Đại Trường Cung là Thành Lương Quỹ bước xuống thềm đá, chắp tay nói: "Lục công chúa."
"Thành gia." Lý Cẩn đối với người này vô cùng thân thiết.
Thành Lương Quỹ cười híp hai mắt đã già: "Bệ hạ và Hoàng hậu đang ở trong điện chờ người đây, là đến vì chuyện vui của người."
"Chuyện vui?" Lý Cẩn nhíu mày.
Thành Lương Quỹ tiến gần thêm một bước: "Nghe nói hôm nay bệ hạ đã triệu kiến Đình úy khanh Trương Thiệu, cũng đã lâu không đến Trường Thu cung này, vì vậy bệ hạ liền quyết định đến đây cùng Hoàng hậu thương nghị về hôn sự của người.". ngôn tình hay
"Lại là Trương Thiệu lão già kia!" Lý Cẩn mắng thầm.
"Công chúa mau vào thôi."
- --
"Phụ hoàng, mẫu hậu." Lý Cẩn bước vào trong điện: "Bình Dương bái kiến bệ hạ, Hoàng hậu điện hạ."
"Lục nương, ngươi đã đến tuổi cập kê, vì vậy ta và mẫu hậu ngươi muốn thương nghị một phen để chọn phò mã cho ngươi." Sở hoàng híp mắt cười nói: "Mẫu hậu ngươi nói, Thất lang của Ba Lăng hầu Tiêu gia kia văn võ song toàn, ngươi cũng đã từng gặp hắn."
"Phụ thân của hắn là Khai Quốc hầu, là phụ tá đắc lực của Tiên đế và Cao Tổ, công danh nhiều a." Hoàng hậu ngồi bên cạnh nói phụ họa.
"Nhưng mẫu hậu, hiện giờ Tây Sở đang giao chiến cùng Đông Tề, sao lại có thể bởi vì chuyện tư của nữ nhi mà gây thêm phiền toái cho triều đình a." Lý Cẩn đi đến bên người Hoàng hậu: "Hơn nữa, nữ nhi còn muốn ở cạnh hai ngươi lâu hơn một chút."
"Mấy chục năm qua chiến sự chưa bao giờ ngừng, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, tóm lại là phải thành gia, không thể cứ ở chỗ này cả đời, cũng không thể vì chiên sự mà đợi quá lâu." Sở hoàng nói: "Coi như ngươi có gả đi thì trong cung vẫn là nhà của ngươi, ta và mẫu hậu ngươi còn đang đợi ôm tôn tử đây a."
"Nhưng..." Lý Cẩn có chút không muốn.
"Ngươi trước đừng từ chối sớm như vậy, hôn sự này a, tất nhiên là đợi chiến sự kết thúc rồi mới tính tiếp." Hoàng hậu lại nói: "Trước tiên hãy qua lại nhiều với Thất lang của Ba Lăng hầu một chút trước được không?"
Sở hoàng cùng Hoàng hậu đã tỏ thái độ như thế, Lý Cẩn không thể không theo: "Vâng."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Cẩn và Tiêu Hoài Ngọc đều là bị phụ mẫu áp bức, như Lý Cẩn là thuộc về hướng cực đoan, nhưng cũng là có nguyên nhân.
Truyện này được viết theo khuynh hướng thời Hán, chế độ quan lại theo Tam công Cửu khanh.
*** HẾT ***