"Tống tiên sinh này đích xác có một gương mặt đẹp." trên xe ngựa về cung, Võ Uy công chúa nói.
Tự Cừ Mục gật đầu.
Võ Uy công chúa nghẹn một hơi trong bụng, "Ngươi thế nhưng vì tiếp được hắn mà sinh sôi ăn một chưởng của Diêu Quỳnh."
Việc này đã vượt khỏi phạm trù tình nghĩa nên có giữa bằng hữu bình thường.
Tự Cừ Mục lại không nghĩ tới chuyện một chưởng kia của Diêu Quỳnh, hắn chỉ nhìn thấy nàng bay về phía hắn, hơi thở mềm ấm đó làm hắn cầm lòng
không đậu mà lập tức duỗi tay ra đón, không hơn.
Giờ phút này hồi tưởng lại, hắn cũng thấy tình hình lúc đó đúng là không
thể tưởng tượng. Đó là tỷ thí hắn coi như chiến trường, sao lại phân tâm như vậy, nếu Diêu Quỳnh đánh tới không phải là một bàn tay, mà là đao
là kiếm chém lại, chỉ sợ chính tánh mạng của hắn cũng không chịu nổi.
Từ nhỏ hắn học được chính là như thế nào bảo mệnh trong hoàn cảnh tàn
khốc, Tống Dật đối với hắn mà nói, cũng không có giá trị gì đặc biệt,
ngoại trừ mềm một chút, thơm ngọt một chút, rất phù hợp khẩu vị của hắn
ra. Muốn nói vứt bỏ tánh mạng để bảo hộ hay là thích gì đó, là tuyệt đối không có khả năng. Nhưng khi đó hắn chính là ma xui quỷ khiến bất kể
hậu quả mà đỡ lấy nàng, về điểm này, chính hắn cũng không nghĩ ra.
Võ Uy công chúa không nghe trả lời, hừ lạnh một tiếng, vì thế, Tự Cừ Mục
lại một lần nữa bị quang vinh vứt bỏ. Mục mỹ nhân bị ném ở đầu đường,
cảm xúc dư thừa cũng chưa bày ra một cái, thủng thỉnh tản bộ về hướng
Sấu Ngọc Trai, Võ Uy công chúa vén mành lên nhìn thấy một màn này, trong mắt lóe hồng quang.
Đại cung nữ hầu hạ bên người đối với bộ dạng bình tĩnh của vị kia thấy quả thực là đủ rồi.
Nữ nhân phát giận thì thường có, có những thời điểm có lẽ còn vô cớ gây
rối, chỉ cần nam nhân dỗ dành một chút là xong, nhưng vị này không biết
phải nói là hắn không hiểu phong tình, hay là vô tâm vô phế, thế nhưng
hoàn toàn không có chút ý tứ tới trấn an công chúa nhà nàng ta.
"Nô tỳ cho rằng hắn sẽ chạy theo xe ngựa, đuổi theo công chúa......"
"Câm miệng đi!"
Diêu Quỳnh giữ một mình Tự Cừ Ma lại, đem đồ uống rượu kia bày ra trước mắt
hắn, tầm mắt như lưỡi đao phóng qua. Sắc mặt Tự Cừ Ma thập phần bình
tĩnh, mấy ngày trước, nhìn thấy Diêu Quỳnh mang đến đồ uống rượu này,
hắn cũng đã chuẩn bị tốt chuyện bị hỏi, nên giờ phút này một chút cũng
không hoảng loạn.
"Ma hoàng tử không muốn nói cái gì sao?"
"Tranh giành ngôi vị hoàng đế, là dùng bất cứ thủ đoạn nào, Diêu công tử muốn nghe ta nói cái gì?"
Vốn dĩ có ý hưng sư vấn tội Diêu Quỳnh đột nhiên có chút ngốc, Tự Cừ Ma nói một chút cũng không sai, tranh ngôi vị hoàng đế, trước giờ luôn tràn
ngập huyết tinh giết chóc. Làm bẩn đối thủ, hạ thấp thân phận người này, làm người này trở thành một món đồ chơi bất cứ ai cũng có thể chơi đùa, thử hỏi người như vậy, mặc dù Võ Uy công chúa thích, cùng lắm cũng chỉ
cho làm nam sủng, mặc dù văn thao võ lược, vậy cũng cùng lắm là gia tăng hứng thú cho người khác chơi đùa mà thôi, sao có thể trở thành quốc
quân?
Tuy rằng thủ đoạn ti tiện, nhưng không đánh mà thắng, Tự Cừ Ma này cũng coi như là một nhân tài.
"Nếu Diêu công tử có thể giúp ta bước lên ngôi vị hoàng đế, đem người này tặng cho ngươi chơi đùa thì có khó gì?"
Tự Cừ Mục cũng đã muốn chạy tới cửa Sấu Ngọc Trai, còn sinh sôi đánh cái
hắt xì. Đi vào bên trong, nguyên bản người mà hắn lo lắng hộc máu hôn mê giờ phút này đang ở trong hoa viên trừng mắt với Thác Bạt Hồn, cách
thật xa cũng có thể cảm giác được sức sống dào dạt của nàng, tìm đâu ra
gia hỏa yếu ớt mới vừa rồi bị đánh đến hơi thở thoi thóp miệng phun máu
tươi kia.
Tự Cừ Mục không quấy rầy bọn họ, yên lặng mà ngồi vào một bên, Lý Mật cũng đang ngồi một bên đưa qua một ly trà.
"Họa Cốt tiên sinh đâu?"
"Bạt Bạt tướng quân tới, đang ở Kỳ Lân đài."
"Cho nên nàng thật sự không bị thương?"
"Đại khái...có lẽ..."
Tự Cừ Mục uống lên một ly trà lạnh an ủi.
"Ngươi thế nhưng muốn cho ta đi làm mồi nhử?"
Tống Dật cảm thấy tên hỗn đản trước mắt này quả thực đáng giận đến cực điểm!
Thác Bạt Hồn mặt không đổi sắc, "Ngươi xem, ngươi có bộ dáng như vậy, không đi làm mồi thực sự rất đáng tiếc!"
Tống Dật một ngụm máu nghẹn tại cổ họng, lời này phảng phất như đang nói,
trưởng thành một bộ dáng như vậy, không đi đoạn tụ thật sự rất đáng
tiếc!
Trong thoại bản
thường có tình huống như vầy: Ngay khi một mỹ nhân khuynh quốc khuynh
thành lộ ra chân dung, là nam nhân đều phải khuynh đảo vì nàng, một khắc trước, Thác Bạt Hồn còn dùng cái loại ánh mắt kinh diễm này nhìn nàng,
hơn nữa vẫn luôn nhìn từ Diêu phủ nhìn cho đến Sấu Ngọc Trai, chọc đến
Lưu Dục thiếu chút nữa vặn gãy cổ hắn, nàng cũng xém chút nữa vì dung
mạo mê hoặc chúng sinh của mình mà cảm thấy ngượng ngùng, kết quả, quay
đầu lại, tên hỗn đản này liền hỏi nàng có hứng thú đi làm mồi nhử, dẫn
ra hung phạm của vụ án liên hoàn hành hạ đến chết kia hay không.
Tống Dật cảm thấy, mỹ mạo của bản thân đã chịu vũ nhục trước giờ chưa từng có.
"Nàng không thích hợp, ta đi!" Tự Cừ Mục buông chén trà. Thác Bạt Hồn cũng
không biết Tống Dật là thân nữ nhi, Tống Dật có vẻ đã bị hắn chọc điên,
nên không tính toán nói cho hắn, hai người cứ giằng co như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì. Quả thật hắn cũng cảm thấy thân thể nhỏ bé này của Tống
Dật mặc dù là giống đực, đối với nam nhân mà nói cũng có lực hấp dẫn
không thể giải thích nổi, nhưng nếu bị tên biến thái kia phát hiện nàng
là nữ, sợ là cũng nguy hiểm.
Thác Bạt Hồn quay đầu lại, "Ngươi là hoàng tử Bắc Lương."
"Hoàng tử Bắc Lương thì không thể mạo hiểm, loại bình dân áo vải như ta thì có thể bị ngươi cầm đi tùy tiện hy sinh?" Tống Dật hỏa khí bùng lớn hơn,
"Thác Bạt Hồn, loại tư tưởng này của ngươi không ổn, lại càng không nên
dùng thân phận Đình úy nói ra khỏi miệng!"
Tống Dật tựa như một con mèo bị dẫm phải đuôi, lông toàn thân đều xù lên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Thác Bạt Hồn bị nàng làm cho dở khóc dở cười, Tự Cừ Mục nói: "Nàng nói đúng."
Hay rồi, ngay cả giai tầng mà hắn giữ gìn cũng không chịu đứng về phía hắn.
Tống Dật quay đầu, chân thành khen: "A Mục, Hán ngữ của ngươi tiến bộ."
Sự tình liền dùng phương thức quỷ dị như vậy mà quyết định. Kỳ thật, cân
nhắc từ mọi phương diện, Thác Bạt Hồn cũng cảm thấy Tự Cừ Mục thích hợp
hơn, bởi vì thân cao hình thể của hắn, khá gần với hai cổ hài cốt nam tử kia.
Nếu đã chọn mồi
xong, thì phải dẫn xà xuất động. Như thế nào làm một mỹ nam xuất hiện ở
trước mắt quần chúng, bị càng nhiều người nhìn thấy, đối với Sấu Ngọc
Trai mà nói, là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hôm đó, Tống Dật liền vẽ mấy bức phát họa Tự Cừ Mục cưỡi ngựa, luyện kiếm,
lên chiến trường, khêu đèn đọc sách ban đêm.... kỳ thật mỹ nhân như hắn, chỉ cần đứng trước mặt người khác, cũng đủ chọc cho người ta suy nghĩ
bậy bạ, đương nhiên không cần mấy bức họa cố tình câu dẫn kia, làm vậy
không khỏi thấp kém, mất thân phận.
Nam tử chân thật xinh đẹp, chỗ hấp dẫn người nhất, cũng không phải là những bức họa xuất dục đồ gì gì đó. Hình ảnh đứng đắn, hơi thở cấm dục, nhìn
như trong hoàn cảnh tầm thường, Tống Dật cũng khắc hoạ ra hắn có cử chỉ
phong nhã, cao quý tự nhiên, sinh sôi mà phát họa ra khí độ uy nghiêm
một hoàng tử nên có, cao không thể với tới, chọc cho người khát khao.
Hai đại nam nhân nhìn rồi lại nhìn, cảm giác không thể tưởng tượng.
Thác Bạt Hồn sở dĩ không muốn để Tự Cừ Mục đi làm mồi, là vì suy xét đến
việc lấy hắn đi dụ dỗ người khác, mất đi uy nghiêm của hoàng tử một
nước. Nhưng nhìn đến quyển Mỹ nhân phổ này, hắn đột nhiên cảm thấy, bản
vẽ này chẳng những có thể đạt tới mục đích dẫn xà xuất động, Tự Cừ Mục
còn sẽ nhờ đó mà thanh danh bùng nổ, bởi vì khí thế hắn đứng ở trên
chiến trường, rõ ràng là của một vị vương giả.
Đây là lần đầu tiên Tống Dật dùng bức họa thay thế văn tự để xuất bản ra Mỹ nhân phổ, ai biểu người có thể nhận biết chữ Hán ở Bình Thành lại không có bao nhiêu chứ.
"Như thế nào?" Tống Dật đắc ý mà gác cẳng chân, mỗi cái đầu ngón chân đều yêu cầu khen ngợi.
Thác Bạt Hồn thập phần vừa lòng gật đầu, nói với Tự Cừ Mục: "Nếu là Mục
hoàng tử không có dị nghị, ngày mai liền phát tán ra ngoài, không có
việc gì thì ra ngoài đi lại nhiều một chút, ta sẽ phái người âm thầm bảo hộ ngươi."
Khi quyển 《
Mỹ nhân phổ 》 này được in ấn ra, quả nhiên đúng như mong muốn, chọc đến
người trẻ tuổi ở Bình Thành nhiệt huyết sôi trào. Mỹ nhân không có xuất
xứ, không ghi rõ thân phận, để tránh dọa người chạy mất.
Đã ba ngày không gặp Tự Cừ Mục, Võ Uy công chúa chán đến chết, rõ ràng
trước kia không có người này những ngày của nàng ta trôi qua rất có tư
có vị, nhưng lần này mới có mấy ngày, nhìn không thấy gương mặt kia,
nàng ta liền cảm thấy thứ gì cũng ảm đạm không ánh sáng.
Võ Uy công chúa một kiếm bổ nát nhừ bức họa trước mặt, trên giấy vẽ rách
nát, chỉ có một hình dáng đơn bạc, hình dạng viết hai chữ Tống Dật thật
to.
Giấy vẽ bị cào đến
nát nhừ mà nàng ta có vẻ còn chưa giải được hận, lại dùng chân hung hăng nghiền xuống, phảng phất như đó là gương mặt kia của Tống Dật.
"Hồ ly tinh!" Võ Uy công chúa đem bức họa Tống Dật nghiền đến nó nát thành mảnh nhỏ, mới hung hăng phun ra một ngụm.
"Gọi Tự Cừ Ma vào cung!"
Nàng cũng không tin, mắt thấy Tự Cừ Ma thượng vị, Tự Cừ Mục còn dám thờ ơ?
Nam nhân mà dung túng là không được, nếu lần này mình nhân nhượng hắn, sẽ
làm hắn cho rằng hắn có thể không kiêng nể gì mà chứa người khác trong
lòng, nàng ta muốn cho hắn hiểu rõ, hắn chỉ có thể đem nàng ta đặt ở vị
trí đầu tiên, cũng chỉ có nàng ta mới có thể đạt thành tâm nguyện của
hắn, thực hiện khát vọng của hắn.
Nhưng nhìn đến gương mặt kia của Tự Cừ Ma, Võ Uy công chúa cảm thấy đây là tự mình lấy đá đập chân mình. Rõ ràng là huynh đệ huyết mạch tương thừa,
dung mạo như thế nào lại khác biệt nhiều như vậy?
Cử chỉ thô lỗ, cách nói năng thô tục, có chỗ nào bằng với Tự Cừ Mục?
Công chúa kiêu ngạo đã bao giờ phải ủy khuất chính mình như vậy?
Lúc ở bên cạnh Tự Cừ Ma, ánh mắt nàng ta hầu như chưa bao giờ rơi xuống
người hắn. Chân chính không thèm nhìn, chính là những gì nàng ta đang
làm. Tự Cừ Ma sao có thể không nhìn ra? Nhưng nghĩ thầm, Bắc Nguỵ công
chúa tự mình gọi hắn vào cung, hắn nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
Chỉ cần có tiếp xúc, liền có cơ hội thu phục nàng ta, làm nàng ta thần
phục dưới thân hắn.
Đây
không phải là người đầu tiên thích Tự Cừ Mục mà bị hắn cường đoạt. Thiếp thất Lý thị của hắn, năm đó đối với Tự Cừ Mục là khăng khăng một mực cỡ nào, bị mình nạp vào phủ còn đòi chết đòi sống, nhưng kết quả đâu,
không đến nửa năm, lại biết câu dẫn hắn hơn bất kỳ ai, cùng những thiếp
thất khác tranh sủng, đấu đến ngươi chết ta sống, vừa thấy hắn liền như
con mèo phát tình, vặn eo ưỡn mông, hận không thể cả ngày dính trên
người hắn.
Nữ nhân sao,
còn không phải chỉ là vậy thôi sao? Phu quân là trời, chỉ cần hắn thành
nam nhân của nàng ta, nàng ta liền trốn không thoát lòng bàn tay của
hắn.
Hiện tại nàng ta
càng làm bộ làm tịch, sau này làm nàng ta ủy thân cho hắn thì càng sảng
khoái, hắn một chút cũng không tức giận.
Võ Uy công chúa nhạy bén mà bắt giữ được ý tứ d.âm tà trong nháy mắt Tự Cừ Ma nhìn qua, cái này làm cho tâm lý vốn dĩ không thoải mái của nàng ta
càng thêm khó chịu. Ngay vào lúc này, đại cung nữ mang tới một quyển Mỹ
nhân phổ, tùy tay lật một cái, liền nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của nam tử tư mộ đã lâu kia, khí chất siêu trần thoát tục kia, đem ra so sánh,
tên Tự Cừ Ma trước mắt liền càng làm người khó có thể chịu đựng.
"Bản công chúa mệt mỏi rồi, Đại hoàng tử nếu không có việc gì có thể tiếp tục đi dạo ở hoa viên, ta liền không phụng bồi."
Tự Cừ Ma cung tiễn nàng đi xa, khóe mắt dư quang ngó đến quyển Họa Bổn
kia, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, tâm tình âm u thêm vài phần.
Mắt thấy thời hạn Võ Uy công chúa chọn phò mã càng gần, hắn cần phải mau chóng đem đệ đệ chướng mắt này diệt trừ mới được.
Ra cung hồi phủ, mới vừa vào cửa, thân thể mềm mại của Lý thị liền dính
lại, hai quả cầu thịt tròn trịa cố ý vô tình mà trêu chọc phần ngực bụng của hắn, mị nhãn như tơ từ dưới lên trên khều hắn, "Điện hạ đã trở lại, ta làm canh, mau tới uống một ngụm."
Lý thị cầm lấy thìa múc một muỗng, thân thể nhu nhược như không có xương
dán qua, Tự Cừ Ma ôm vòng eo của nàng ta, thân hình như rắn nước kia lập tức bắt đầu uốn éo trong tay hắn, cực kỳ câu dẫn.
Hắn nói: "Ngày mai, lão nhị đến đây, ngươi không phải vẫn luôn thích bộ
dáng tiểu bạch kiểm kia của hắn sao? Lần này, ta liền thành toàn cho
ngươi! Chỉ là việc này không được làm hỏng! Nếu thành, vị trí trắc phi
sẽ là của ngươi."
Lý thị
chớp mắt một cái, "Ngày mai, là còn có khách nhân khác muốn tới sao?"
Thân là sủng thiếp, mặc dù Tự Cừ Ma không nói, nàng ta cũng biết trong
lòng hắn đang tính toán cái gì.
Tự Cừ Ma nhéo nhéo mũi nàng ta, "Thông minh!"
Đêm đó, Tự Cừ Mục liền nhân được tin từ Tự Cừ Ma, nói là Võ Uy công chúa
muốn gặp hắn ở phủ của Tự Cừ Ma. Tự Cừ Mục đương nhiên sẽ không tùy tiện tin tưởng, thu mua nhãn tuyến, xác định Võ Uy công chúa xuất cung, đi
đến phủ của Tự Cừ Ma, hắn mới thủng thẳng đến đó.
Lý thị nghênh đón hắn vào cửa, nói Tự Cừ Ma đang có chuyện quan trọng
thương lượng với Võ Uy công chúa, làm hắn ở phòng khách chờ một lát. Lý
thị tự mình vì bưng trà cho hắn, bồi ở một bên trò chuyện. Một đôi mị
nhãn thẳng lăng lăng mà nhìn Tự Cừ Mục.
Ánh mắt như vậy, Tự Cừ Mục cũng không còn lạ gì nữa, rất nhiều người đều
dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, đối với cái này, hắn đã ghê tởm đến quen, cũng có thể bình chân như vại.
Uống một chén trà nhỏ, cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô.
"Nhị hoàng tử là cảm thấy nóng, để thiếp thân cởi áo giúp ngươi đi." Thân
hình như rắn nước của Lý thị uốn a uốn éo, thoạt nhìn tựa hồ như một bàn tay là có thể nắm gọn, chọc cho lòng bàn tay người phát ngứa, muốn ngo
ngoe rục rịch.
Vừa không
chú ý, Lý thị liền ngồi lên chân hắn, tay Tự Cừ Mục không chịu khống chế mà nắm lấy vòng eo kia, mềm mại, nho nhỏ, xúc cảm cực kỳ giống của
người nào đó.
Lý thị ưm
một tiếng, rõ ràng người ăn xuân dược không phải là nàng ta, sao nàng ta lại cảm thấy còn muốn xuân tâm nhộn nhạo hơn cả Tự Cừ Mục.
Nhưng ngay vào lúc này, Tự Cừ Ma dẫn Võ Uy công chúa bước vào.
"Tự Cừ Mục!" Võ uy công chúa tái mặt.
Tự Cừ Mục trúng dược cũng không nặng, chỉ một tiếng la này, hắn lập tức
hoàn hồn, cũng không biết là duyên cớ gì, tay hắn lại luyến tiếc rút
khỏi eo của Lý thị.
Võ Uy công chúa tức giận đến phát run, bước qua, hung hăng tát cho đôi cẩu
nam nữ này một bạt tai. Tự Cừ Mục mang dấu tay đỏ tươi không nói lời
nào, tầm mắt lướt qua Võ Uy công chúa rơi xuống người Tự Cừ Ma. Tự Cừ Ma cho hắn một nụ cười khinh miệt.
Tống Dật đang ngồi ở Kỳ Lân đài giúp Lý Mật đếm bạc, từ xa nhìn thấy Tự Cừ
Mục mang dấu tay trở về, "Nhìn dấu tay này, là tay nữ nhân a."
Tự Cừ Mục sâu kín nhìn nàng một cái, tầm mắt thậm chí còn đảo một vòng qua eo nàng, Lưu Dục nguyên bản ngồi đọc sách bên cạnh nàng không biết là
cố ý hay là vô tình, chắn một cái trước mặt nàng, lập tức cắt đứt tầm
mắt của Tự Cừ Mục.
Tự Cừ Mục vẫn ngồi vào trong một góc, dường như không có việc gì mà bắt đầu uống trà.
Tống Dật dò xét nhìn qua, ngẩng đầu thần bí hề hề mà hỏi Lưu Dục, "Ngươi cảm thấy dấu tay này là ai để lại?"
Lưu Dục lấy sách đập nhẹ lên trán nàng, "Nhiều chuyện!"
Một quyển Mỹ nhân phổ, làm Sấu Ngọc Trai vớt tiếp một đống tiền, không dẫn ra mấy tên biến thái, lại dẫn ra một họa sư.
Họa sư này tên là Trương Lãng, vẽ rất đẹp, nhưng bởi vì thích đánh cuộc, thiếu một đống nợ.
Một ngày này, hắn thần thần bí bí mà ôm mấy chục cuộn tranh tới Sấu Ngọc
Trai, tìm được Lý Mật, nói, ở chỗ hắn còn có rất nhiều bức họa mỹ nhân,
đưa cho Sấu Ngọc Trai để ra Họa Bổn, tiền chia đôi.
Lý Mật chỉ nhìn lướt qua, bình luận: "Họa kỹ tạm được, nhưng hình người lại không đủ hương vị."
Muốn đủ hương vị?
Trương Lãng quyết tâm, từ túi đeo tùy thân móc ra một cuộn giấy vẽ khác, đây
là hơn mười tờ giấy cuốn lại với nhau, hiển nhiên là khác rõ ràng với
cuộn kia.
"Những bức họa này, ta đều bán mười lượng bạc một bức, ngươi có muốn xem?"
Lý Mật mới không thèm để ý tới hắn cố lộng huyền hư, trực tiếp mở mấy bức họa kia ra, vừa nhìn một cái, mắt liền ngưng trụ.
Trương Lãng thì cười hề hề, "Như thế nào? Rất có giá trị đi?"
"Mấy bức họa này là từ đâu mà có?"
"Đương nhiên là ta đích thân vẽ!"
"Không, ý của ta là, vẽ đến sinh động như thật, chắc là dựa theo người thật mà vẽ đi?"
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, đương nhiên không phải!"
Lý Mật không tỏ ý kiến gật gật đầu, "Những bức họa này rất tốt, ta muốn để Họa Cốt tiên sinh đơn độc định giá cho ngươi."
Có cửa rồi!
Trương Lãng xoa xoa tay, "Vậy cũng tốt! Làm phiền!"
Lý Mật để hắn ở chỗ này chờ, vội vàng đi Kỳ Lân đài, quăng mấy bức họa vào mặt Tống Dật, "Nhìn xem, có phải là mấy người ngươi vẽ cho Đình úy phủ
hay không."
Lưu Dục thò
đầu qua liếc mắt một cái, thần sắc đại biến. Trương Lãng mang tới 16 bức họa, trong đó 12 bức là người mà Tống Dật đã từng vẽ. Tuy rằng tranh vẽ này không có tiêu chuẩn cao như của Tống Dật, nhưng so với mấy bức vẽ
khắc cốt Tống Dật vẽ ra thì cũng không khác bao nhiêu.
"Thật là kỳ diệu! Ở đâu mà ngươi có?"
Tống Dật chậc chậc hai tiếng, cái này không khỏi quá mức trùng hợp đi. Mười
mấy bức họa này nhìn giấy vẽ và nét mực đều có chút phai màu, cũng không giống như mới vừa được vẽ, cho nên, đây đương nhiên không có khả năng
là bức họa lộ ra từ Đình úy phủ. Nếu vậy chỉ còn một khả năng, Trương
Lãng này đã từng vẽ toàn thân cho 12 người kia.
Lý Mật đem chuyện ở sảnh ngoài kể ra, Tống Dật híp híp mắt, đây đúng là
ứng với câu: đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn
công.
"Thác Bạt Hồn nhất định sẽ cảm kích chúng ta! Ngươi có thể suy xét đòi hắn thưởng chút bạc!"
Nhận được tin Thác Bạt Hồn tức khắc chạy tới Sấu Ngọc Trai, thẩm vấn Trương
Lãng. Có thể giữ được bí mật dưới tay Đình úy phủ thì hoặc là người
chết, hoặc là người câm hoặc là người không biết viết chữ vẽ tranh.
Không đến một lúc, Trương Lãng khai.
Hắn đích đích xác xác chỉ là một họa sư, vẽ tranh cho người ta để kiếm
sống, đụng tới cực phẩm mỹ nhân, liền sẽ vẽ toàn thân rồi đem bán cho
Họa Cổ lâu. Còn về phần Họa Cổ lâu thu mua bức họa xong, lại dùng nó để
làm cái gì, hắn cũng không biết. Hắn chỉ lo lấy mười lượng bạc một bức
họa bán cho bọn họ, đồng thời Họa Cổ lâu cũng yêu cầu hắn, không được
bán cho ai khác.
Võ Uy
công chúa tuyển phò mã, gần đây người tới Bình Thành nhiều hơn, hắn có
thể canh ở cửa thành để vẽ vài bức họa mỹ nhân, kết quả lại không một ai lọt vào mắt. Lần này cũng là bị chủ nợ bức cho nóng nảy, mới có thể lấy mấy bức họa này ra bán lấy tiền.
Hắn bất quá là muốn kiếm chút bạc trả nợ, không muốn ngồi xổm trong nhà tù
Đình úy phủ. Trương Lãng biết gì nói hết không có nửa lời dấu diếm, sợ
hãi vô thố mà nhìn Thác Bạt Hồn, "Tiểu nhân thật sự không có làm chuyện
gì thương thiên hại lí, đại nhân minh giám!"
Thác Bạt Hồn nhìn hắn, ánh sáng giảo hoạt lóe lên trong mắt, nâng người dậy, "Ta lại cho ngươi một cơ hội kiếm tiền......"