Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam

Chương 24:




Editor: My
Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày. Truyện Võng Du
Người đứng trong thang máy thân hình to cao, toàn thân là một màu đen với áo khoác ngắn cùng quần jean, hơn nữa khuôn mặt dùng khẩu trang cùng mũ lưỡi trai che lấp đi, cho dù là đứng ở trên đường cái cũng hiếm khi có ai nhìn ra, nhưng đối với Lục Phồn trong tích tắc đã nhận ra đối phương là ai.
Giản Ngộ Châu tại sao lại ở chỗ này? Hắn là đến đây lúc nào? Hiện tại đã qua giờ cơm tối hai tiếng. Rất nhiều ý niệm mơ hồ trong đầu xẹt qua Lục Phồn, rất nhanh cô đem ý định đuổi Phương Duệ trước khi tra vấn Giản Ngộ Châu Cám ơn anh đưa tôi về, tôi tự mình đui được rồi, tạm biệt"
Nghe vậy, Giản Ngộ Châu cuối cùng đem ánh mắt đang ở trên người cô dời sang Phương Duệ bên cạnh.
Người đàn ông là ai? Sao lạ mắt, bạn của Lục Phồn?
Phương Duệ chú ý tới người đàn ông đeo khẩu trang đang yên lặng quan sát mình trong lòng có chút không yên tâm, không có nghĩ nhiều, cất bước đi vào thang máy Để tôi đưa cô đến tận nhà.
Lục Phồn bất đắc dĩ đành chấp nhận.
Thang máy từ từ lên cao.
Bầu không khí trở nên kì dị, Giản Ngộ Châu một tay bỏ túi, khẽ nghiêng nhìn thấy đối phương giống như muốn cùng hắn đối đầu.
Phương Duệ bị hắn nhìn thấy trong lòng có chút ít chíp bông, trong lòng phát ra cảm giác không an toàn, nhịn không được đưa tay ra đem Lục Phồn kéo về hướng lòng mình.
Giản Ngộ Châu hiển nhiên nhìn thấy động tác nhỏ này, con mắt trầm trầm xuống, xẹt qua một tia bất mãn rất nhỏ.
Ngón tay hắn động động, giống như là vô ý thức cũng muốn làm kéo người lại nhưng vì không thể lộ nên vẫn là nhẫn nại rơi xuống.
Trong thang máy nhỏ hẹp thời gian cứ như trêu ngươi thong thả trôi qua, cuối cùng thì thang máy cũng đến nơi, Lục Phồn bước ra thang máy thở dài ra một hơi. Cô khẽ quay đầu, mắt liếc nhìn Giản Ngộ Châu, thầm nghĩ hắn trong hình dáng hắc y nhân trùm kín này mang ánh mắt toát ra lạnh lùng bị Phương Duệ nhận thức thành tên côn đồ thì cũng đúng thôi.
Phương Duệ nhìn hai người một trước một sau bước ra, cũng đi theo ra, nhất định phải chứng kiến Lục Phồn bước vào trong nhà mới quay đi.
Lục Phồn không muốn giải thích nhiều, dù sao Giản Ngộ Châu thân phận nhạy cảm ở nơi đây mà bị phát hiện thật sự kết quả cũng rất bi thảm. Cô mở cửa, nghiêng người nhường Giản Ngộ Châu đi vào trước, sau đó xoay người đối vẻ mặt ngạc nhiên Phương Duệ nói, Cám ơn, tôi về đến nhà, về sau có cơ hội tạm biệt.
Phương Duệ nhất thời không có kịp phản ứng, Vừa mới đó là... Hắn dừng lại một chút, mang theo một tia thăm dò, Cô có bạn trai sao?
Lục Phồn vốn chỉ muốn nói là bạn nhưng là tư duy chuyển một cái, lại gật đầu.
Dù sao cô cùng Phương Duệ sẽ không cùng phát triển vấn đề gì khác, mặc kệ Phương Duệ đối với cô có không thiện cảm, lúc trước còn không tìm được lí do để đánh rớt đi vì cả hai đều rất tốt.
Phương Duệ tựa hồ có hơi thất vọng nhưng rất nhanh mỉm cười che dấu: Nguyên nhân là như vậy, bạn trai cô còn rất...khác.
Lục Phồn có chút ít dở khóc dở cười, nhớ tới hình ảnh vừa rồi của Giản Ngộ Châu, dừng lại rất là khác
Cô xin lỗi cười cười, hạ thấp thanh âm, Tôi... Cùng hắn mới vừa cãi nhau, cho nên...
Phương Duệ khoát khoát tay, Không quan hệ. Cô đã về đến nhà, vậy tôi đi về.
Được rồi, tạm biệt.
Tận mắt nhìn thấy Phương Duệ đi vào trong thang máy Lục Phồn lúc đó mới xả giận, đóng cửa cái rầm.
Cô quay đầu nhìn Giản Ngộ Châu đang dựa vào ghế sôfa hai tay khoanh ngang ngực thẳng vai đang nhìn cô, ánh mắt cô bây giờ không cần phải cẩn thận quan sát ý tứ của hắn mà lên tiếng chất vấn: Tại sao đến đây mà không bào trước? Hả? tiểu Trương đâu sao không đi cùng anh? sao anh đến đây một mình? Hôm nay yên tâm để anh đi vậy sao?
... Có việc đi ngang qua đây, đúng lúc cũng đói bụng nên ghé nhà cô. Giản Ngộ Châu im lặng một lát, Nhưng là điện thoại cho cô không được.
Lục Phồn lôi điện thoại từ trong túi ra nhìn, thì ra đã tắt nguồn Ôi, điện thoại hết pin, xin lỗi nha, anh... Đến đây lúc nào?
Giản Ngộ Châu khẽ quay đầu ra,... vừa mới tới, thấy cô không có ở nhà tính quay về"
Thế thì được, Lục Phồn cũng tưởng tượng không ra Giản Ngộ Châu chờ ở cửa nhà cô có hình ảnh gì.
Anh cứ ngồi xem tivi đi Lục Phồn xỏ dép bước vào nhà bếp kiểm tra xem có còn nguyên liệu nấu ăn nào hay không, sau đó lập tức thò đầu ra nói vọng với Giản Ngộ Châu: Ăn cháo bí đỏ với hành tây nha?
Không cần hắn lớn tiếng một chút nói: Cũng muộn rồi, cô nghỉ ngơi đi, tôi về.
Hả? Lục Phồn sững sờ, Không phải anh đang đói sao?
Không sao, cũng khôg phải đói lắm.
Chưa đầy một giây sau, bụng của hắn giống như muốn tố cáo hắn đã phát ra một loạt tiếng nho nhỏ rột roạt chui vào lổ tai Lục Phồn.
Giản Ngộ Châu trong nháy mắt khuôn mặt như muốn tìm chỗ trốn, Lục Phồn nghẹn cười, Thôi mà đừng có ngại, làm cháo bí đỏ rất nhanh.
Lúc này Giản Ngộ Châu hiểu cũng không nên nói gì nữa, hắn ngồi trên ghế sôfa nhìn chăm chú vào tivi nhưng thực chất đầu óc đang suy nghĩ viển vông.
Hôm nay hắn tranh thủ làm xong sớm, đặc biệt lừa Trần Tiêu và tiểu Trương một mình đi ra ngoài. Sự thật hắn đến nhà Lục Phồn vào lúc năm giờ chiều, thấy cô không có ở nhà hắn chỉ nghĩ là cô sẽ đi siêu thị một chút rồi về, bởi chân cô còn đang thương tích nên hắn không nghĩ rằng Lục Phồn thế mà một mạch đi tới tối. Chờ tới lui thế nào lại đến bảy giở rưỡi không thấy tăm hơi của cô đâu, hắn có chút ít lo lắng điện thoại cho cô thì không có tín hiệu, lúc này hắn mới vội vã xuống lầu để đi tìm xung quanh.
Không ngở vừa chui xuống thì gặp cô đi về cùng một người đàn ông khác.
Giản Ngộ Châu lông mày tinh tế nhăn lại, đủ loại suy đoán ở trong óc của hắn thành lập nhưng rồi lại bị hắn nhanh chóng xóa đi.
Cuối cùng vẫn là không chịu nổi loại cảm giác này, hắn đứng ngồi không yên dày vò nên Giản Ngộ Châu đứng lên đi đến cửa phòng bếp, do dự một lúc lâu cất giọng hơi run run hỏi người đàn ông kia là bạn của cô hả?
Lục Phồn quay đầu lại nhìn hắn một cái sau đó lập tức lại quay đầu trở về tiếp tục quấy bí đỏ cháo trả lời: Tương lai là đồng nghiệp, anh ấy là bạn thân của đồng nghiệp trước kia cùng tôi quay chương trình mỹ thực"
Nghe câu trả lời kia, trong tâm Giản Ngộ Châu giao động một lúc lâu rồi từ từ chui ra một câu hỏi như muốn khẳng định:... Đồng nghiệp.
Có chuyện gì sao? Anh chưa từng gặp anh ta? Anh ấy phụ trách chương trình xx phỏng vấn đạo diễn ở đài truyền hình Vạn Hoa, nói không chừng anh đã từng gặp qua."
Giản Ngộ Châu lục soát trí nhờ của mình lại trả lời Không có.
Thật vậy sao Lục Phồn thuận miệng đáp lời, Là người tốt đó.
Giản Ngộ Châu trong nội tâm âm thầm hứ một chút, Lục Phồn không phải đều khen ai cũng tốt chứ? Cô ấy cũng đã nói như vậy với mình...
Hơn nữa anh ta còn nói anh là thần tượng, cùng thần tượng đứng chung thang máy mà không biết, thật sự là đáng tiếc.
Giản Ngộ Châu dừng một chút, đón lấy lời nói hỏi cô Vậy còn cô?
Cái gì?
Thần tượng của cô.
Không cần là Thẩm Uẩn Xuyên không cần là Thẩm Uẩn Xuyên không cần là Thẩm Uẩn Xuyên...
Thẩm Uẩn Xuyên. Ta thích anh ta hai năm.
Giản Ngộ Châu:...
Có lẽ là hôm nay nói chuyện bầu không khí quá mức bình thản nên câu chuyện của Lục Phồn cũng thoải mái nói ra, nhưng lúc xưa tôi.... là thích anh, lúc xưa mỗi bộ phim điện ảnh hay truyền hình tôi đều theo dõi.
Lục Phồn vừa dứt lời liền cảm giác bộ mặt mình có vẻ cứng ngắc. Chẳng biết tại sao, cũng là nội dung như nhau, như cía từ thíc này nói về Thẩm Uẩn Xuyên thì không sao như rất thuận miệng, vậy mà đổi lại là anh ta thì cô cứ như bị cấm khẩu ngay đầu lưỡi.
Giản Ngộ Châu như bắt được gì đó khi cô vừa ngậm miệng lại nên hỏi Tôi không nghe rõ cô vừa nói điều gì?
Lục Phồn lập tức nội dung nói chuyện, Tôi trước kia thật sự hâm mộ anh.
Giản Ngộ Châu con mắt khẽ sáng ngời.
Thời thiếu niên.
...
Thời thiếu niên...
Giản Ngộ Châu tâm như thuỷ tinh vỡ vụn xuống đất, quay trở về sôfa với những bước chân nặng nề suy nghĩ về nhân sinh quan....
Ôi... Mình già sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.