Editor: Sweetie Daisy (Ninh)
Cơ hội đã đưa đến trước mặt, cô hiển nhiên sẽ không bỏ qua.
Nhiễm Thất đứng trước cửa phòng bếp, nói cho mẹ cô mình có việc muốn đi ra ngoài một chút, sẽ lập tức quay lại ngay, nói bà cứ ăn cơm trước, sau khi được đồng ý liền vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc này, ngoài trời đã hoàn toàn tối thui, phần lớn khu vực này có lịch sử lâu đời, chung quanh chỉ có vài cây đèn đường phát ra ánh sáng yếu ớt, miễng cưỡng có thể thấy rõ. Đi theo phương hướng mà hệ thống chỉ dẫn, Nhiễm Thất cuối cùng lại đi vào một con hẻm nhỏ lờ mờ. Bên ngoài đường lớn có những cây đèn đường màu cam chiếu sáng yếu ớt, nhưng ánh sáng yếu ớt kia căn bản không thể chiếu tới con hẻm nhỏ này được, cô từ bên ngoài đi vào, trong ngõ hoàn toàn tối đen, không thể nhìn thấy cái gì.
Nhiễm Thất đứng lại ở đầu ngõ, bất kỳ ai nhìn thấy con hẻm u ám như vậy, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút hốt hoảng. Trong ngõ tối đen, tối đến không thể nhìn rõ cái gì, tựa như trước mắt đang tràn ngập những làn khói đen vậy!
Đối với một thứ gì đó không thể biết được, người ta sẽ sinh ra loại cảm giác sợ hãi, huống chi là Nhiễm Thất lại đang trong tình huống này: “Hệ thống, ngươi chơi ta có phải không? Tại sao cái hẻm này đen như vậy? Ngươi có chắc là nam phụ đang ở bên trong không?”
Hệ thống: “Cái loại hẻm nhỏ như này mới được coi là nơi tốt để giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích nha! Tôi nói cho cô nghe này, cái tên biến thái ác ma trong quyển tiểu thuyết kia đã làm như vậy…” . Truyện Hài Hước
Nhiễm Thất không nắm được trọng điểm: “Ngươi còn chưa xóa cái quyển tiểu thuyết kia hả?”
Hệ thống: “Kí chủ, tôi sai rồi…” Nó liền lảng sang chuyện khác: “Tôi cam đoan với cô, nam phụ chắc chắn ở bên trong, tôi vừa cảm tra đo lường, thấy được hắn còn cách chúng ta 500m——”
Nhiễm Thất nhìn cái nơi đen kịt kia, giật giật khóe miệng, cô cũng không muốn lấy tính mạng của mình cá cược: “Vậy là được rồi, coi như lần sau lại xoát…”
Hệ thống đột ngột gấp gáp xen vào một câu, lời nói rất nhanh: “Kí chủ, cô hãy tranh thủ thời gian đi, tính mạng của nam phụ đang càng ngày càng yếu ớt, nếu cứ đà này thì đại khái mười lăm phút nữa hắn sẽ chết đó!”
Nam phụ mà chết thì nhiệm vụ hiển nhiên sẽ không có khà năng hoàn thành được, Nhiễm Thất bây giờ không quan tâm cái gì nữa, trực tiếp chạy vào luôn. Cùng lắm thì chết thôi, lại quay về thế giới này lần nữa!
Ngay từ đầu, hệ thống đã nói qua, nhân vật trọng yếu cần công lược của mỗi thế giới không thể chết được, bọn họ mà chết thì không thể hoàn thành nhiệm vụ. Nếu thời điểm thật sự không còn biện pháp nào, Nhiễm Thất cứ chết trước tiên đã, sau đó lại quay lại thời gian trước, cô liền có thể suy nghĩ biện pháp tránh cho bọn họ tử vong!
Nhưng Nhiễm Thất có cảm giác, cô thật vất vả mới có thể xoát được ba sao hảo cảm của nam chủ, cô không muốn lãng phí công sức mình đã cố gắng mà quay ngược thời gian nha!
Vì vậy, cô chẳng quan tâm mình có sợ hãi hay không nữa, lấy tốc độ nhanh nhất của mình mà chạy thật nhanh vào con ngõ kia, càng vào sâu bên trong, càng nghe được tiếng người chửi bới hung hung hổ hổ cùng với…âm thanh gậy gọc hung hăng đánh vào người khác. Ở ngã rẽ có một tia sáng, Nhiễm Thất lập tức đi theo ánh sáng kia.
Tại ngã rẽ, lúc này đang có một người đàn ông, một tay cầm điện thoại mở đèn pin, tay kia cầm gậy gộc không lưu tình mà đánh vào người nam nhân toàn chật vật đang nằm ở dưới đất, đồng thời, ngoài miệng còn hung hổ chửi mắng. Người nam nhân dưới đất cả người đầy về thương, thậm chí, dưới thân hắn còn chảy ra một bãi máu, ánh sáng trắng mãnh liệt chiếu xuống người hắn, làm màu đỏ kia đặc biệt trở nên chói mắt!
Nếu như không phải hệ thống nói hắn còn sống, ở tình huống trước mắt này, cô nhất định sẽ cho rằng hắn đã sớm chết rồi!
Bên cạnh còn có hai tên khác cũng cầm côn sắt, dường như do đánh mệt rồi nên chỉ đứng bên cạnh xem cuộc vui, trên mặt còn mang theo ý cười nhạo.
“Lão Nhị này, ra tay nhẹ một chút đi! Tao còn chưa đã ghiền nha! Mày đánh chết thì chúng ta chơi cái gì?”
Lão Nhị đang đánh đến vui sướng, nghe được tên kia nói thì ngừng lại, nhún vai, vẻ mặt vô tình nhìn hắn: “Tao cam đoan nó còn chưa chết! Dám chơi nữ nhân của lão đại, thằng nhóc này cũng chán sống rồi!” Hắn khinh miệt xì một cái, trên mặt mười phần xem thường: “Còn tưởng nó lợi hại lắm! Có khác gì một thằng thiếu gia ăn chơi trác táng đâu chứ! Bọn mày nhìn bộ dạng kinh sợ của nó nè…”
Trong ngõ nhỏ quá tối tăm, ánh sáng của đèn pin đặc biệt mạnh mẽ, mượn ánh sáng của ngọn đèn, Nhiễm Thất có thể dễ dàng nhìn rõ được tất cả…Cây gậy trong tay những người kia đều loang lổ vết máu đỏ sậm.