Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ

Chương 86: Sủng nịnh




Liễu Thanh Âm cố gắng đi tắt về động phủ của mình trước khi Ngụy Lương tới đây "Ngả bài".
Cả một đường đi về đây, trái tim nóng đến phát đau kia của nàng ta đã bị gió núi thổi làm lạnh lại.
Lý trí nói cho nàng ta, không thể ở chỗ này cùng Ngụy Lương nháo, bởi vì nơi này chỉ là kiếp cảnh, không cần phải cành mẹ đẻ cành con.
Những việc này, đã là chuyện cũ hơn 90 năm trước rồi, mặc dù rất muốn nháo, cũng phải chờ đến sau khi rời đi kiếp cảnh, lại cùng chân thân của hắn nháo đi!
Nếu nháo lên ở chỗ này, chỉ sẽ ảnh hưởng đến độ kiếp mà thôi —— dù sao Lâm Thu sẽ rất mau sinh lòng khó chịu lại đây giết người, chỉ cần mình vững vàng, hết thảy liền sẽ giống như năm đó...... Lâm Thu vừa chết, vấn tâm kiếp liền có thể thuận lợi vượt qua.
Nàng ta hít sâu hai ngụm khí, bày ra một dáng bộ Tây Thi nhu nhược phủng tâm, ngồi chờ Ngụy Lương tiến vào.
Quả nhiên, mấy chục giây sau, Ngụy Lương bước vào động phủ của nàng ta, trên mặt mặt không có biểu tình.
Thấy hắn một mình một người tiến vào, Liễu Thanh Âm không chút nào cảm thấy ngoài ý muốn —— hắn khẳng định sẽ nghĩ cách để Lâm Thu tại bên ngoài, hắn vốn đã che dấu cực kỳ tốt, trước khi Lâm Thu chạy ra khỏi Cửu Dương tháp, Liễu Thanh Âm chưa từng hoài nghi quá hắn đã từng gặp mặt nữ nhân này.
"Sư tôn...... Ngài sao lại tới đây!" Nàng ta biểu hiện ra vẻ kinh hỉ rất hợp tình huống.
"Ngươi là đệ tử ta của ta, quan tâm đến đệ tử không phải đúng sao." Ngụy Lương nhàn nhạt hỏi, "Thương thế thế nào rồi?"
Khi còn ở thời gian này, hành sự của Tần Vân Hề hành sự vẫn còn rất cẩn thận, tuy rằng hắn đã từng có quan hệ thân mật với Liễu Thanh Âm, nhưng mỗi thời khắc hắn đều như đi trên băng mỏng, sợ làm mọi người nhìn ra mình có gì dị thường. Cho nên hắn đối với Liễu Thanh Âm, vẫn là một bộ thanh lãnh.
Liễu Thanh Âm vẫn chưa nhìn ra có gì dị thường.
Chỉ là giờ phút này nàng ta đã biết đến "Chân tướng", những lời này nghe vào trong tai nàng ta, không khỏi cảm thấy châm chọc.
Hoá ra đây là thứ mà hắn cái gọi là "Ngả bài" a! Năm đó thật đúng là không nghe ra ở đâu có vấn đề!
Trong lòng nàng ta hận không thể ra tay xé nát tra nam ngay tại chỗ, nhưng trên mặt lại tận lực đè nén cảm xúc, chỉ nói: "Khá hơn nhiều, đa tạ sư tôn quan tâm."
"Ừ." Ngụy Lương nói, "Vậy ngươi cứ từ từ nghỉ ngơi."
Hắn xoay người liền sắp đi.
Trái tim Liễu Thanh Âm nhảy loạn "thình thịch", vội vàng gọi lại: "Sư tôn!"
"Hử?" Ngụy Lương hơi hơi nghiêng đầu.
Liễu Thanh Âm do dự một lát, thử nói: "Lâm Thu chỉ là một tiểu tu Kim Đan, nếu tiếp tục nhốt nữa, chỉ sợ sẽ hại đến tánh mạng nàng ta, không bằng...... thả nàng ta ra đi?"
Ngụy Lương như suy tư cái gì, một lát sau, chầm chậm nói: "Không cần lo lắng, tu vi nàng ta đã tấn giai đến hóa thần."
Liễu Thanh Âm chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.
Đúng vậy, đúng vậy, lúc trước khi ám sát mình, Lâm Thu xác thật là tu vi hóa thần! Lúc trước, sao mình lại hoàn toàn không có lòng nghi ngờ điểm này chứ?
Ngoại trừ song tu ra, còn có thể có biện pháp gì mà chỉ trong vòng mấy ngày, trên người nàng ta có thể tập trung được nhiều linh khí đến như vậy chứ?!
Còn mình thật là vụng về như lợn! Bị một nam nhân như vậy lừa bịp nhiều năm ròng rã!
Răng Liễu Thanh Âm đều sắp nghiến lại, trên mặt lại còn phải bày ra vẻ tươi cười: "Vậy thì tốt. Nàng ta chung quy cũng là chắn một độc chưởng cho sư tôn, thấy nàng ta chịu khổ, đệ tử thật sự không đành lòng. Mong rằng sư tôn, mau chóng thả nàng ta ra đi."
"Ừ." Ngụy Lương vừa lòng gật gật đầu, nói, "Không cần tiễn."
Nhìn thân ảnh hắn biến mất bên ngoài động phủ, Liễu Thanh Âm che ngực, ngồi xổm trên mặt đất.
Hoá ra, tất cả trong trí nhớ của mình, chỉ là một tầng ánh sáng nhạt nhoà phủ lấy mặt nước, nếu như vô ý đánh vỡ tầng ảo tưởng này, sẽ lập tức lộ ra mặt nước đen ngòm, âm trầm bên dưới, đến mức có thể cắn nuốt hết toàn bộ con người.
Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Liễu Thanh Âm nếm được mùi máu tươi trong miệng, móng tay cũng khảm thật sâu vào lòng bàn tay.
Ngàn vạn lần không được tự loạn trận tuyến.
Nàng ta nói với chính mình.
Lâm Thu, dù sao đã chết 90 năm trước rồi, đã chết xem như hết.
Bất luận giờ phút này hắn đến tột cùng có phải trong lòng mang phúc tề nhân hay không, nhưng cuối cùng, hắn cuối cùng đã lựa chọn mình, còn đích thân giết chết Lâm Thu.
Đây chẳng lẽ còn không đủ sao?
Kỳ thật đã đủ rồi.
Cái món nợ này, sớm đã thành một trang giấy rối tinh rối mù. Chết không có đối chứng, hắn căn bản sẽ không thừa nhận, chỉ cần dùng một câu ' ta đã đích thân giết Lâm Thu rồi, nàng còn muốn thế nào ', là lập tức có thể làm nàng ta cứng họng, một câu cũng nói không nên lời.
Cam tâm sao?
Không cam tâm.
Nhưng mà còn có thể làm như thế nào chứ?
Tưởng tượng đến những năm gần đây, mình đối với Lâm Thu đủ loại ' rộng lượng ', Liễu Thanh Âm chỉ cảm thấy máu nóng dâng lên, trong lòng đều nghẹn đến mức mặt muốn biến thành tím đen.
Hắn lại là loại người này!
Hắn sao có thể là loại người này?!
Không đúng, hắn, vốn dĩ chính là loại người này a.
Người ta đều nói ruồi bọ không bỏ được thói đẻ trứng vào lu nước, nếu hắn không phải là người như vậy, thì những năm gần đây, sao nữ nhân bên người hắn lại tới tới lui lui không ngừng nghỉ?
Từ lúc bắt đầu, mình đã nhìn lầm người.
Làm sao bây giờ? Từ bỏ hắn?
Không có khả năng. Liễu Thanh Âm vội vàng phủ quyết cái ý niệm này. Sự việc của nhiều năm như vậy cũng mới kết thúc gần đây, người có uy hiếp nhất, Thiển Như Ngọc, đã hổ thẹn đi xa, hắn còn mới vừa phát lời thề, không cùng Mộc Nhu Giai hay Vân Gian Bạch nói câu nào nữa......
Giang sơn rất tốt mới vừa đánh hạ xong, giờ phút này từ bỏ, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Rõ ràng tiện nghi cho hai nữ nhân không biết xấu hổ kia sao?
Vì một nữ nhân sớm đã chết đi nhiều năm, từ bỏ đạo lữ sắp nắm tay phi thăng...... Không đáng giá.
Không bằng...... Cứ nhịn xuống việc này, chỉ cần làm như không biết.
Liễu Thanh Âm hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ, nếu đã biết hắn là cái dạng người gì, vậy cũng không cần thiết thủ trinh tiết vì hắn. Lần sau khi nào Vương Vệ Chi lại tìm tới, dứt khoát cho Vương Vệ Chi chút ngon ngọt, nói không chừng hắn sẽ càng thêm tận tâm mà mình làm việc.
Nàng ta sớm đã đem cái chuyện chú ấn kia vứt ra sau đầu.
Lúc trong bí cảnh, nàng ta bất quá chỉ đùa một chút mà thôi.
Vương Vệ Chi những năm gần đây đối với nàng ta si tâm như một, nàng ta cũng không cho rằng là vì cái chú ấn gì, nói gì thì nói, những nam nhân thích nàng ta, nguyện ý đau khổ chờ nàng ta thật sự là quá nhiều, Vương Vệ Chi bất quá chỉ là một người tương đối xuất sắc trong đó thôi, có phần vượt trội hơn những người theo đuổi khác.
Tuy rằng trong lòng đã quyết định, nhưng Liễu Thanh Âm rốt cuộc vẫn cảm thấy khó chịu.
Nàng ta xoay vòng vòng ở trong ngọn núi chính hồi lâu, lòng suy đoán Ngụy Lương cùng Lâm Thu đến tột cùng đang làm chuyện tốt gì trong động phủ sau núi. Lòng nàng ta khi thì nóng như lửa, khi thì lạnh lẽo như rơi xuống động băng.
Chợt thấy một vị quản sự vội vàng đi tới.
Liễu Thanh Âm cản hắn lại, vừa hỏi, biết được người của Bồng Lai tới, nói là kiếm tu Trung Nguyên lẻn vào Bồng Lai hành hung giết người, Bồng Lai tôn chủ Lâm Tú Mộc đích thân đến, muốn gặp Ngụy Lương Kiếm Quân, đòi lại công bằng.
Trong trí nhớ Liễu Thanh Âm cũng không có chuyện nhỏ như vậy.
Nhưng mà có việc tới cửa là tốt nhất.
Nàng ta bảo quản sự đi về trước, để nàng ta đi thông truyền thay.
Lấy công làm tư, Liễu Thanh Âm không chút nào chần chừ, lập tức đi về phía động phủ của Ngụy Lương.
Xa xa mà, liền nghe được tiếng cười nữ tử truyền tới.
Nàng ta không tự chủ được mà nín thở ngưng thần, nghiêng tai lắng nghe, thực mau, liền nghe ra hai người bọn họ ở trong động phủ chơi cờ.
Lòng Liễu Thanh Âm lại không khỏi đau xót.
Cờ nghệ của nàng ta cực tốt, lúc trước ở bí cảnh của Hoang Xuyên, cuối cùng là dựa vào cờ nghệ thắng được Vương Vệ Chi. Những năm gần đây, nàng ta ngẫu nhiên hứng thú, liền lôi kéo đạo lữ mình chơi cờ.
Hắn lại trước sau không có hứng thú. Hạ không được năm ba nước, liền bắt đầu tìm cớ này nọ, không muốn lãng phí thời gian ngồi chơi cờ.
Nhưng mà giờ phút này, nàng ta lại nghe giọng hắn vô cùng sủng nịch, nói với một nữ tử vốn không nên cùng hắn có bất luận giao gì, nói: "Nước này không tính, cho nàng đi lại."
Liễu Thanh Âm lửa giận xông lên đầu, nhất thời thần trí rơi mất, vọt nhanh vào.
Hai phu thê đang chơi cờ năm quân, giật mình nghiêng người nhìn nàng ta.
Liễu Thanh Âm vừa hiện thân, liền tự mình hối hận xanh ruột trước —— thật không nên thiếu kiên nhẫn như vậy, chỉ cần chờ một chút, chờ Lâm Thu lại đây ám sát mình, còn không phải chỉ là một hai ngày nữa thôi sao?
Nhưng mà tới cũng đã tới, cũng không có đạo lý lui về.
"Sư tôn!" Liễu Thanh Âm hít sâu một hơi, bày ra một nụ cười không mấy tươi đẹp, "Đệ tử có chuyện quan trọng muốn bẩm báo...... Ô, sư tôn nghe ta khuyên, thả nàng ta ra rồi sao?"
Lâm Thu lập tức liền nổi giận: "Hắn thả ta ra, liên quan gì đến ngươi!"
Ngữ khí Liễu Thanh Âm lạnh lẽo: "Ta vẫn luôn khuyên bảo sư tôn, bất luận ngươi làm sai bao nhiêu chuyện, chung quy cũng là chắn cho hắn một chưởng mới chịu thương, không nên bắt ngươi ở trong tháp quá lâu."
Nhìn khuôn mặt Lâm Thu âm trầm xuống, tâm tình Liễu Thanh Âm cuối cùng cũng đẹp lên vài phần.
Trước khi Lâm Thu cãi lại, nàng ta vội vàng nói với Ngụy Lương: "Bồng Lai tôn chủ cầu kiến sư tôn."
Ngụy Lương cùng Lâm Thu bất động thanh sắc mà trao đổi tầm mắt, sau đó hắn đứng dậy rời đi.
Trong động phủ, liền chỉ còn lại hai người Lâm Thu cùng Liễu Thanh Âm.
Liễu Thanh Âm ngưng thần đánh giá nữ tử trước mặt. Từ trước, nàng ta chưa bao giờ liếc mắt để nhìn kỹ Lâm Thu. Nàng ta căn bản chướng mắt nữ nhân vừa độc ác lại ngu xuẩn này, không cần ra tay, Lâm Thu liền sẽ mua dây buộc mình, từng bước một rơi xuống vực sâu.
Chẳng qua không nghĩ tới chính là, đạo lữ mình, ngay cả nữ nhân như vậy đều hạ miệng cho được. Giờ phút này lại nhìn Lâm Thu, Liễu Thanh Âm không khỏi kinh hãi không thôi —— nữ tử này vô luận dung nhan hay là khí chất, đều sẽ không thua kém mấy nữ nhân mà mấy năm nay cùng mình đấu trí đấu dũng.
May mắn, may mắn là Lâm Thu đủ ngu, đủ ngu để lựa chọn một nước cờ thấp nhất.
Đã trải qua mấy cuộc đối đầu với Mộc Nhu Giai Thiển Như Ngọc cùng Vân Gian Bạch, khi Liễu Thanh Âm một mình đối mặt với tình địch, nhiều ít gì cũng trầm ổn.
Nàng ta cong cong môi, nhìn Lâm Thu nói: "Ra được thì tốt, ngày sau nhớ an phận thủ thường, chúng ta cũng không bạc đãi ngươi. Muốn có đan dược này nọ, ta cũng sẽ phân phó quản sự an bài cho ngươi, tất sẽ không quá kém so với chúng ta."
"Ngươi có ý gì?" Lâm Thu rất phối hợp mà dậm chân nói, "Ta mới là này nữ chủ nhân của Vạn Kiếm Quy Tông."
Liễu Thanh Âm che miệng cười: "Ngươi lại không phải đạo lữ của sư tôn......"
Trong mắt tràn đầy khiêu khích.
"Chẳng lẽ là ngươi?!" Lâm Thu nói.
Liễu Thanh Âm nói: "Đúng. Chỉ đợi thương thế ta chuyển biến tốt đẹp, sẽ chiêu cáo thiên hạ!"
Dứt lời, nàng ta liền xoay người đi.
Lâm Thu đuổi theo phía sau kêu to: "Ê, ngươi nói rõ ràng cho ta!"
Liễu Thanh Âm lập tức ngự kiếm đi.
Lần này, trong lòng mạc danh liền vui sướng.
Mấy năm nay khi cùng đấu đá với các loại tình địch, Liễu Thanh Âm sớm đã có chút quên mất điểm mấu chốt. Đấu bại những nữ nhân này mang cho nàng ta cảm giác thành tựu, đã là, cho nàng ta hoàn toàn xem nhẹ sự thật là đạo lữ mình chân trong chân ngoài.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, tối nay Lâm Thu nhất định sẽ tiến đến ám sát. Liễu Thanh Âm âm thầm suy nghĩ, trong lòng không khỏi lại có chút lo được lo mất.
Mình chặn ngang một chân như vậy, có khi nào làm cho tất cả sự tình đều đi lệch hay không? Sư tôn còn có thể không vừa vặn tiến vào ngay lúc đó......
Nhưng mà cũng không có quan hệ.
Nàng ta âm thầm nắm chặt bàn tay, khóe môi lộ ra một tia cười tàn nhẫn.
Lâm Thu tuy rằng đã tấn giai tới kỳ hóa thần, kỳ thật cũng không phải đối thủ của mình, nếu như thực không khéo sư tôn không có tới, như vậy, mình tự làm chuyện này cũng vậy thôi.
Chỉ cần Lâm Thu vừa chết, vấn tâm kiếp liền độ.
Ai giết nàng ta, đều như nhau.
Tóm lại, chỉ cần Lâm Thu động thủ trước, mình liền hỏi tâm không thẹn!
Ngụy Lương cùng Lâm Thu đứng bên trong mây mù, nhìn Liễu Thanh Âm đi xa.
Hắn cũng không có thật sự đi tiếp kiến Lâm Tú Mộc.
Đây chỉ là kiếp cảnh mà thôi, so với việc lãng phí thời gian đi ứng phó những cái chi tiết vụn vặt, không bằng cùng với thê tử nhà mình chơi thêm mấy bàn cờ năm quân.
"Ngay tối nay sao?" Ngụy Lương hơi hơi nhíu mày.
Lâm Thu kiên định gật gật đầu: "Đêm dài lắm mộng. Nàng ta đac gấp đến mức mang đao đưa tới trên tay ta, không chọc nàng một chút, chẳng phải là quá không lễ phép?"
"Nàng a......" Hắn bất đắc dĩ lại sủng nịch mà ấn ấn đầu nàng.
Hai người nắm tay trở lại động phủ, Ngụy Lương trở tay rút kiếm, tiếp tục điêu khắc một nửa miếng gỗ thành hình trái tim. Trái tim này thoạt nhìn không giống hình tim người, lại có vài phần giống cái băng lăng kia của hắn trong thời điểm hoàn hảo.
Lâm Thu liền dùng khuỷu tay chống bàn cờ, chống cằm nhìn hắn.
"Chàng cứ thoải mái làm nhiêm vụ thôi, ta không đau chút nào đâu." Nàng nói.
Măt mày Ngụy Lương tràn đầy tự tin: "Không đau, nàng chỉ cần yên tâm đem giao mình cho ta."
Cổ trùng như đang hấp hối, kinh ngạc ngồi dậy, yếu ớt quơ quơ hai cái xúc tu dài, kháng nghị nói: "Hai người các ngươi đừng ngồi đó múa mép khua môi nữa, đừng, đừng chỉ nói không làm a! Nhìn ta xem, chừng một ngày rưỡi nữa là ta sẽ phải bị bắt tấn giai rồi! Giúp ta, giúp ta với chứ! Bảo hắn, bảo hắn thải bổ ngươi đi!"
Lâm Thu đồng tình thở dài.
Cái này, là thật sự thương mà không giúp gì được.
Khi chạng vạng, Ngụy Lương rốt cuộc điêu khắc xong trái tim gỗ hoàn hảo, rót linh khí vào, thấy nó liền giống như một trái tim chân chính, đang thình thịch nhảy lên trong lòng bàn tay hắn.
Bàn tay nắm lại, thu hồi nó.
Ngụy Lương đứng dậy, đầu tiên là sửa sang lại xiêm y của mình, sau đó đi đến trước mặt Lâm Thu, chỉnh lại tóc tai của nàng cho tề tề chỉnh chỉnh, lại cẩn thận phủi thẳng từ cổ áo vỗ đến làn váy, toàn thân hoàn mỹ đến một tia nếp uốn đều không có.
"Dẫn thê xuất chinh." Hắn cong môi, trong mắt cất giấu ánh sáng.
"Đã đi là không trở về." Lâm Thu nhón chân, khẽ hôn môi hắn, "Hẹn gặp lại."
"Ừ."
Màn đêm nặng nề giáng xuống, Lâm Thu đi tới Kinh Loan phong của Liễu Thanh Âm.
Vì nghênh đón Lâm Thu đến, Liễu Thanh Âm cố ý điều đệ tử gác núi đều đi tới nơi khác, cũng coi như là thập phần có tâm.
Lâm Thu giờ phút này chân chính là cái vỏ rỗng. Trong thân thể của nàng một tia linh khí cũng không có, cũng không dám để cho thần hồn cùng linh khí thiên địa cộng minh, nếu không sẽ bị con cổ mẫu kia thao túng cổ trùng hấp thu hầu như không còn.
Đương nhiên, thực lực không đủ thì làm thế nào có thể đâm bị thương Liễu Thanh Âm, nhưng đây không phải vấn đề nàng nên nhọc lòng vấn đề, mà đây là chuyện khảo nghiệm kỹ thuật diễn của Liễu Thanh Âm.
Lâm Thu miên man suy nghĩ, rất mau liền lập tức xâm nhập vào đồng phủ Liễu Thanh Âm.
Liễu Thanh Âm đang tựa vào trên giường nệm, một bộ yếu đuối mong manh.
"Lâm Thu? Ngươi tới làm gì?" Nhìn thấy Lâm Thu xâm nhập, Liễu Thanh Âm ' giật mình ' ngồi dậy nửa người, ho khan hai tiếng.
Lâm Thu cân nhắc một chút biểu hiện của nữ xứng Lâm Thu cần phải có, âm u nói: "Ngươi là cái đồ nữ nhân đê tiện vô sỉ, mỗi lần trước mặt người khác đều giả bộ như trong sạch vô tội, làm người ghê tởm!"
Liễu Thanh Âm hiểu rõ cười cười.
Không sai, lúc trước Lâm Thu đã mắng nàng ta như vậy.
Bởi vì biết Ngụy Lương có khả năng đến bất cứ lúc nào, cho nên Liễu Thanh Âm cũng không lộ ra bộ mặt chân thật, mà là bày ra một bộ thanh cao lạnh nhạt, nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."
Lâm Thu cười lạnh: "Một ngày vi sư cả đời vi phụ! Ngươi dám mơ ước cha ngươi, lão nương ngươi hôm nay liền tới giáo huấn ngươi một trận!"
Sắc mặt Liễu Thanh Âm hơi trầm xuống.
Trong trí nhớ nàng ta, Lâm Thu luôn là bộ dáng cay nghiệt ghen ghét, luôn là kiểu nhảy dựng lên mắng chửi người bằng lời lẽ bậy bạ, chứ chưa từng nhớ còn có thể nói những lời đâm thấu tim gan như thế này.
"Tình cảm của ta cùng với sư tôn, ngươi căn bản không hiểu." Liễu Thanh Âm giơ khuôn mặt nhỏ lên, bộ dáng ẩn nhẫn quật cường.
Lâm Thu mắng: "Có cái gì hiểu hay không? Nói trắng ra còn không phải là mấy chuyện dơ bẩn của nam nhân cùng nữ nhân sao! Câu dẫn đàn ông có vợ ngủ chung với ngươi, ngươi thật là không biết liêm sỉ! Như thế nào, ngươi cho rằng ngủ cùng với hắn một lần, là có thể bức bách hắn phụ trách đối với ngươi, kết làm đạo lữ cùng ngươi sao?! Ha, trừ phi hắn là cái đồ tra nam, mới có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy!" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Trở tay mắng Tần Vân Hề một miệng.
Mặt Liễu Thanh Âm lạnh lẽo: "Ngươi nói không tính."
Chuyện nàng ta cùng Tần Vân Hề song tu được giấu rất kín, trước khi hai người kết làm đạo lữ, trước nay đều không ai biết chuyện này cả. Rất hiển nhiên, chỉ có thể là nam nhân kia nói cho Lâm Thu biết.
Lâm Thu lập tức đã bị ' chọc giận ', nói: "Ta đã thấy biết bao nhiêu người như vậy, ngươi đúng là đồ vô sỉ mặt dày nhất! Ngươi cứ chờ thân bại danh liệt đi! Câu dẫn sư tôn, loạn luân đạo đức, việc này truyền ra, ta xem cái đại kiếm tiên ngươi còn có thể diện gặp người hay không!"
Liễu Thanh Âm bừng tỉnh đại ngộ —— chỉ sợ Lâm Thu đúng là đứng trước mặt hắn nói như vậy, mới có thể khơi dậy sát tâm của hắn.
Chuyện này nghĩ lại, liền thấy sau lưng rét run. Hóa ra hắn lựa chọn mình, không đơn thuần chỉ là vì yêu thích......
Nếu Lâm Thu không phải tự mình tìm đường chết thì sao? Không thể suy nghĩ tiếp, không thể suy nghĩ tiếp nữa rồi, phải nhanh chóng kết thúc hết thảy, rời khỏi kiếp cảnh......
Liễu Thanh Âm mạnh mẽ hít vào một hơi, lạnh giọng nhìn Lâm Thu nói: "Tùy ngươi. Dù sao không ai tin ngươi, ngươi sớm đã thân bại danh liệt."
Lâm Thu ' giận tím mặt '.
Kỳ thật diễn đến đây, nàng đã có thể cảm nhận được tâm thái của đương sự khi sự kiện phát sinh lúc trước.
"Ta liền đưa ngươi quy thiên!" Lâm Thu giơ lên kiếm trong tay, thẳng tắp đâm về hướng Liễu Thanh Âm.
Trong cơ thể nàng không có chút linh khí nào, tốc độ tuy rằng xem như thực nhanh, nhưng đối với tu sĩ mà nói, quả thật không đáng kể.
Lâm Thu không khỏi có chút đồng tình Liễu Thanh Âm —— cái màn ám sát thọ thương này, thật sự là không dễ diễn chút nào nga.
Chỉ thấy Liễu Thanh Âm luống cuống tay chân, vừa kinh hô "Ngươi dám công nhiên đả thương người ở trong tông", vừa nghiêng ngả lảo đảo muốn từ trên giường nệm trốn xuống dưới.
Kiếm Liễu Thanh Âm treo ở phía sau giường nệm, nàng ta thực cố sức triệu vài cái, cũng chưa thể triệu được tiên kiếm bản mạng tới tay.
Giờ phút này, Lâm Thu đã giết đến trước mặt!
Hai người ngươi tới ta đi, biểu diễn rệu rã. Diễn năm ba hiệp, dư quang cả hai đều thoáng nhìn, một góc áo bào trắng, xuất hiện ở cửa động phủ.
Tới rồi!
Chỉ thấy Lâm Thu cười dữ tợn một tiếng, kiếm thế lập tức sắc bén bảy phần.
Trái Liễu Thanh Âm yên tĩnh lại, tự mình nằm dài ra trên giường nệmmột chút, lập tức đem bên ngực phải mềm mại đưa đến dưới kiếm Lâm Thu.
Phụt!
Xúc cảm kiếm đâm vào thân thể...... Ờ...... Mềm mại hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.
Lâm Thu cầm chuôi kiếm thật mạnh, làm bộ muốn tiếp tục hướng lên trên chọt, tạo thêm vết thương lớn hơn cho Liễu Thanh Âm.
Liền vào lúc này, một cơn gió lớn từ sau người đánh úp lại, không cho tránh lui.
Từng cọng lông tơ của Lâm Thu dựng ngược lên.
Trong lòng nàng cùng Ngụy Lương đều biết rõ ràng, muốn rời khỏi kiếp cảnh, chỉ có thể là phát triển sự tình theo quỹ đạo nguyên bản —— Lâm Thu đâm Liễu Thanh Âm bị thương, Ngụy Lương ra tay giết nàng.
Chỉ có như vậy, ba người mới có thể rời khỏi kiếp cảnh.
Cho nên, nàng nhất định phải chết một lần. Mới vừa rồi trước khi từ biệt, nàng cố ý nói cho Ngụy Lương nàng không sợ đau, đó là lo lắng khi chuyện tới trước mắt, hắn mềm lòng không hạ thủ được.
Không nghĩ tới, người phía sau lại là một chút chần chờ cũng không có.
Cái phát hiện này làm Lâm Thu hơi có chút chua xót.
Kình phong ập đến phía sau lưng, mùi hương thơm mát quen thuộc nhào vào trên người nàng thật mạnh, sau cổ bỗng nhiên đau xót, làn da phảng phất bị cái gì nhòn nhọn đâm thủng. Nhưng điểm đau đớn này thật không đáng nhắc tới so với đâu đớn bị kiếm xuyên qua thân thể.
Hử?
Nàng rành mạch nhìn thấy, một mũi kiếm còn nhiễm máu từ trong ngực nàng xuyên ra. Khi hàn kiếm bị rút ra, một lồi một lõm.
Nàng cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy chỗ trái tim mình chỉ còn một cái lỗ lớn sâu hoắm. Nghiêng đầu về một bên, liền thấy trong đôi mắt Ngụy Lương phiếm lên màu máu nhàn nhạt, trên mũi kiếm còn có một trái tim đang nhảy lên.
Tay hắn nhoáng lên, bất động thanh sắc mà đem trái tim gỗ kia nhét vào trong lồng ngực nàng.
Chợt, trường kiếm run lên, chọc thêm vài lỗ thủng trên thân thể mềm mại của nàng.
Nhưng mà Lâm Thu một chút đau đớn cũng không cảm giác được.
Khác thường duy nhất, đó là chỗ sau cổ phảng phất vẫn còn lưu lại chút đau đớn nho nhỏ như vị trùng cắn bị.
Nàng ngơ ngác mà nhìn một màn trước mặt này.
Ngay khi thanh hàn kiếm trong tay Ngụy Lương xuyên qua thân thể Lâm Thu, thần sắc hoảng hốt của Liễu Thanh Âm liền đã an tường. Lâm Thu biết, giờ phút này Liễu Thanh Âm đang cảm giác trời đất quay cuồng, thần hồn sắp thoát khỏi kiếp cảnh.
Màu máu trong mắt Ngụy Lương càng sâu, khóe môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt có vẻ có chút dữ tợn.
Thân kiếm nhoáng lên, trái tim đang bị đính trên mũi kiếm ầm ầm bị vỡ ra, tan thành một luồng linh khí màu máu nằm gọn trong bàn tay Ngụy Lương.
Ngụy Lương giơ tay lên, ấn luồng linh khí màu máu này vào trên trái tim gỗ, bóp một cái thật mạnh, trái tim giả kia lại càng nhảy lên kịch liệt.
Lâm Thu giống như một người ngoài cuộc, ngơ ngẩn nhìn.
Nàng phát hiện, cổ trùng cũng không theo trái tim bị lấy ra bên ngoài cơ thể, giờ phút này nó nằm ở trên trái tim gỗ kia, toàn bộ con trùng đều ngơ ngác, giống y hệt như Lâm Thu, bộ dáng tâm thần không có ở nhà.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, từ khi mũi kiếm đâm thủng trái tim kia, cho đến giờ phút này Ngụy Lương rót luồng linh khí màu máu vào trong trái tim giả, đâu đó còn chưa đến hai giây.
Hai xúc tu trên đầu con cổ trùng đang đong đưa trái phải, mới từ chính giuwac nghiêng về bên trái một chút, biến cố liền xảy ra.
Luồng linh khí Ngụy Lương ấn vào trong trái tim gỗ kia ngay lập tức được rót vào trong thân thể nó, bức bách nó tấn giai!
Ngay khi con cổ trùng tấn giai, một cảm giác cực kỳ dị dạng đánh úp lại, dùng từ ' buông xuống ' mà hình dung, quả thật chính xác. Cổ trùng ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra tới, hai cọng xúc tu co rút lại rồi đập mạnh về phía trước, sau đó bất động.
Cổ mẫu, buông xuống!
Lâm Thu có thể rõ ràng cảm giác được, có thứ gì đó từ trong hư không tới, đầu tiên là chiếm cứ thân thể cổ trùng, thông qua cổ trùng lại chiếm cứ thân thể của mình.
Nàng nghe được mình phát ra một thanh âm kiều mị uyển chuyển —— "Hả?"
Chợt, nàng thấy mình giơ tay lên, đánh thật mạnh về phía Liễu Thanh Âm một cái tát.
"Tiện tì! Dám hủy túc thể của ta!"
Trong hư không, phảng phất truyền đến tiếng Liễu Thanh Âm hét thảm một tiếng.
Khi Lâm Thu còn đợi nhìn kỹ, bỗng nhiên cảm giác được một cổ hấp lực quen thuộc từ sau người truyền đến.
Nàng lập tức nhớ tới Ngụy Lương nói —— "Không đau, nàng chỉ cần yên tâm giao mình cho ta."
Quả nhiên là, một chút cũng không đau.
Nàng nhắm mắt lại, theo cổ hấp lực kia, lọt vào một vong tay ấm áp.
......
Lâm Thu mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy mặt nghiêng của Ngụy Lương.
Hắn đang chuyển đầu từ bên khác qua, ánh mắt vô cùng nôn nóng dừng lại trên mặt nàng.
Lâm Thu nhạy bén nhận thấy được, khóe miệng hắn phảng phất còn tàn lưu một mạt máu vừa mới bị chùi đi. Nàng giơ tay lên, bắt được ống tay áo hắn không kịp rút lại.
Liền thấy, trên cổ tay áo dính vết máu mới mẻ.
"Chàng......"
"Không có việc gì chứ?" Hắn đánh đòn phủ đầu, bắt được tay nhỏ lộn xộn của nàng, nhìn thẳng đôi mắt nàng, tinh tế tìm kiếm dấu vết bị thương.
"Ta không có việc gì, chàng......" Lâm Thu vội vàng nói.
Nói một nửa, lại bị hắn ngắt ngang.
Ngụy Lương ấn một ngón tay lạnh lẽo lên trên môi nàng, nói: "Nhanh chóng kiểm tra xem thần hồn có bị thương không."
Lâm Thu tuy rằng nóng lòng, nhưng cũng biết tính tình Ngụy Lương rất bướng bỉnh, nếu tranh với hắn chỉ tổ kéo dài thời gian.
Vì thế nàng ngưng thần kiểm tra thần hồn.
Một lát sau, nàng đáp: "Không có bị thương, ta rất tốt."
"Ừ." Khóe môi hắn hiện lên ý cười.
"Ta thấy chàng hộc máu......"
"Chuyện nhỏ." Trong đôi mắt đen sáng như sao trời tràn đầy ngạo ý, bộ dáng Ngụy Lương lại trở về không chút để ý.
Lâm Thu ma xui quỷ khiến vươn tay, vỗ lên trên ngực hắn.
Liền thấy Ngụy Lương theo bản năng nhíu mi, thân thể rụt về phía sau một chút.
Lâm Thu hít ngược một hơi khí lạnh, theo ký ức, lại nhanh chóng chạm chạm vào gần chỗ xương sườn số hai và xương sườn số ba của hắn.
Khóe miệng hắn liền giật giật hai cái, con ngươi không tự giác co rút lại,nắm lấy tay nhỏ của nàng một phen, lưu manh nói: "Phu nhân, ở đây không nên thân thiết."
Nàng đã nhìn thấu ngụy trang của hắn, miệng bẹp lại, hốc mắt tràn đầy nước mắt.
Mở miệng ra liền nức nở: "Đã nói ta không sợ đau mà, ai bảo chàng chịu cho ta!"
Khó trách bị kiếm chọc nhiều lỗ như vậy, nàng lại một chút cũng không đau! Hóa ra hắn không biết dùng cái thủ đoạn gì, ôm tất cả thương tổn lên người chính hắn!
"A......" Ngụy Lương bất đắc dĩ nhắm mắt lại, thở dài nói, "Thu nhi vừa nhỏ lại vừa mềm vậy mà còn không sợ đau, ta cứng rắn vậy sao có thể sợ đau chứ? An tâm, việc nhỏ mà thôi, ra khỏi sơn cốc này là tốt rồi."
Lâm Thu oán hận nhìn chằm chằm hắn, nhìn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên thực không có hình tượng mà gào khóc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.