Nếu đã không hợp, nói thêm nửa câu cũng ngại nhiều, Bách Nam nghe Bách Hướng Quân nói xong, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Luôn như vậy, lúc này cũng bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng bố thí cho người ta, lại còn chỗ dựa duy nhất gì đó... Ai cần chứ? Trước nay cậu luôn dựa vào chính mình.
Cậu dịch ra một bước cách xa Bách Đông hơn, nhìn Bách Hướng Quân, "Con vẫn giữ ý cũ, những gì nợ nhà mình con sẽ trả. Mấy chuyện tiếp nhận gì đó, con không cần, bệnh tình ông nội bàn bạc xong rồi, con nên đi thôi, tạm biệt."
"Khoan đã." Bách Đông lại ngăn cậu lần nữa, mặt không biểu cảm, "Nếu quan hệ cha con đã đến mức như vậy, không cần nữa cũng được. Ba, cắt đứt quan hệ đi."
Bách Hướng Quân bị anh ta nói phát sốc, "Con nói cái gì?"
Bách Nam cũng giật thót, nghiêng đầu nhìn Bách Đông.
"Con nói là cắt đứt quan hệ cha con đi." Bách Đông đi đến bên bàn trà, kéo laptop của mình, mở mấy trang web về thủ tục hành chính lên xem, bình tĩnh nói, "Tiểu Nam do ông nội nuôi lớn, quan hệ với cha mẹ chỉ là cái tên trên danh nghĩa mà thôi, con sẽ liên hệ với cánh báo chí, trực tiếp đăng báo tuyên bố đoạn tuyệt."
"Tiểu Đông..." Chu Tú Cầm cũng choáng váng.
Bách Đông không để ý đến bà ta, nhìn Bách Nam nghiêm túc hỏi, "Tiểu Nam, sau khi cắt đứt em phải dời hộ khẩu ra ngoài, không thành vấn đề chứ?"
Bách Nam ngơ ngác nhìn anh ta, lắc đầu, "Không thành vấn đề." Lần này thật sự có thể phủi sạch quan hệ với nhà họ Bách sao? Vì sao cậu luôn cảm thấy thái độ của anh cả... có chỗ quái quái.
"Vậy được rồi, còn ngôi nhà cũ, đó là tài sản riêng của ông nội, ông nói muốn để lại cho em, tuy nhà anh không muốn, nhưng cũng không có quyền thu hồi. Có điều món lợi này em không thể lấy không, hôm trước em nói còn thiếu nợ gia đình anh mà? Anh tính toán rồi, ông nội nuôi em mười ba năm, chiếu theo tiêu chuẩn chi phí hàng tháng của ông, đại khái mười ba năm mất khoảng bốn mươi vạn tệ. Anh nghe nói em đã đưa cho ba mẹ hai mươi vạn, có việc này thật không?". Truyện Gia Đấu
"Có..." Bách Nam đã hơi hiểu ra dụng ý, anh cả đang muốn...giúp cậu giảm bớt nợ nần sao?
Bách Hướng Quân nhíu mày, chần chừ ngắt lời Bách Đông, "Tiểu Đông, không nghiêm trọng đến mức phải đoạn tuyệt luôn như vậy..." Nếu thật sự cắt đứt, sau này Bách Nam không còn chút quan hệ nào với gia đình nữa, ông ta lấy gì uy hiếp Bách Nam, lại biết lấy gì nối quan hệ với Ban thị?
"Sao lại không? Tiểu Nam không được mọi người thích, vậy còn cố giữ lại bên người làm gì, quan hệ này vẫn nên cắt đứt đi!" Bách Đông trực tiếp dội ngược lời Bách Hướng Quân, nhìn sang Bách Tây, "Tiểu Tây, em nói xem có cần cắt đứt không?"
Bách Tây luôn ao ước Bách Nam cút đi càng xa càng tốt, nghe vậy đương nhiên ra sức gật đầu, "Cần phải cắt! Anh cả, anh thật sáng suốt!"
"Xem đi, Tiểu Tây rất hiểu lý lẽ." Bách Đông mỉm cười, đẩy máy tính, ôm ngực dựa vào sô pha, "Ba mẹ không thích Tiểu Nam, Tiểu Nam cũng bài xích cái nhà này, dưa hái xanh không ngọt, cắt đứt vẫn tốt hơn, ngày mai con lập tức cho người đăng báo."
"Làm bậy!" Lần đầu tiên Bách Hướng Quân tranh cãi với con trai cả bằng thái độ ác liệt như vậy, cả giận, "Chuyện đoạn tuyệt này ba không đồng ý!"
"Vì sao?" Bách Đông nghi hoặc, "Ba, không phải ba không thích Bách Nam à?"
"Ba..." Bách Hướng Quân nghẹn lời.
"Cho nên vẫn cần từ bỏ mối quan hệ này đi." Bách Đông nhìn Bách Nam, "Tiểu Nam, em suy xét cho rõ, sau khi từ bỏ quan hệ, em sẽ không còn là người nhà anh nữa. Sau này gia đình chia tài sản, dù là tiền bạc hay quyền sở hữu cửa hàng, em đừng mơ đến một thứ nào cả! Mai kia ông nội muốn lập di chúc để lại thứ gì cho em, em cũng không có tư cách nhận."
Bách Nam thấy rõ tia trấn an trong mắt anh cả, cười gật đầu, "Không phải suy xét nữa, cắt đứt đi, em không cần tài sản nhà họ Bách."
"Tốt." Bách Đông gật đầu, lại nhìn Chu Tú Cầm, "Mẹ, ý mẹ thế nào?"
Chu Tú Cầm nhìn sắc mặt chồng, cắn răng gật đầu, "Cắt đi." Con trai nói đúng, giữ thằng nhóc Bách Nam này bên người như ôm bom nổ chậm, chuyện lập di chúc có thể xảy ra lần thứ nhất, cũng có thể xảy ra lần thứ hai! Viễn cảnh ích lợi sau khi leo được lên nhà họ Ban còn mờ mịt, sao bằng tài sản tiền bạc nắm chặt trong tay mình được. Mối quan hệ này... bỏ đi vẫn tốt hơn!
"Em!" Bách Hướng Quân trừng mắt với Chu Tú Cầm, không thể tin được, "Sao em lại hồ đồ như vậy!"
"Em hồ đồ chỗ nào, rõ ràng em đang nghĩ cho gia đình mình!" Chu Tú Cầm phản bác.
Bách Tây đắc ý liếc nhìn Bách Nam, châm chọc, "Công dã tràng lấy giỏ tre múc nước, bây giờ đến con nuôi cũng không phải, tôi chống mắt lên xem sau này anh lấy gì lăn ra ngoài xã hội."
Bách Bắc nhìn ba mẹ tranh cãi, cúi đầu, trong lòng dâng lên chút chờ mong —— bây giờ Bách Nam không còn là người nhà họ Bách nữa, có khi nào sẽ bị cậu hai Ban thị đá không nhỉ?
Để mặc hai người lớn ồn ào, Bách Đông nhân lúc hỗn loạn đưa Bách Nam ra khỏi nhà. Sau khi ra đến cửa, anh ta dừng bước, vỗ bả vai cậu, "Tiểu Nam, đừng trách anh nhẫn tâm, anh cũng không còn cách nào khác."
Bách Nam mỉm cười, "Ý của anh cả em hiểu rồi, từ bỏ quan hệ đối với em mới là chuyện tốt nhất, cảm ơn."
"Không cần." Bách Đông nhìn cậu em trai vẫn luôn bị mình xem nhẹ, thầm cảm khái trong lòng, sờ đầu cậu dịu giọng, "Anh không phải anh trai tốt, xin lỗi em."
Bách Nam bị anh ta vò tóc đến mất tự nhiên, khô khan nói, "Không có mà, anh đối xử với em rất tốt."
Bách Đông thu tay lại, đụng vai lên vai cậu, "Em đó, sao lại thật thà như thế chứ."
Ngày hôm sau, bài tuyên bố nhà họ Bách đoạn tuyệt quan hệ với Bách Nam trở thành tít báo nổi bật nhất trên các tờ báo lớn của thành phố B.
Sau khi Ban Ngọc nhận được tin, tức giận đến suýt ném luôn vật trang trí mình đang khắc dở trong tay.
"Nhà họ Bách kia đang có ý gì? Con nuôi bất hiếu ngỗ nghịch nên đăng báo cắt đứt quan hệ? Nam Nam bất hiếu chỗ nào? Còn ghi rõ phải thanh toán từng khoản chi phí nợ nần lại có ý gì? Khinh người quá đáng!"
Mí mắt Ban Giác giật giật, đẩy tờ báo em trai dí sát vào mặt mình ra, nói nhàn nhạt, "Đây là chuyện tốt, quan hệ đã cắt đứt, tiền bạc thanh toán xong, Bách Nam không còn quan hệ gì với nhà đó nữa, lợi nhiều hơn hại."
"Nhưng chắc chắn Nam Nam phải chịu uất ức!" Ban Ngọc vò nát tờ báo, ánh mắt lóe hung quang, "Em không vui!"
Ban Giác đập vai hắn, cười lạnh, "Thu cảm xúc lại, bức tượng 'Như Ý Cát Tường' này phải xong trong vòng hai ngày, giá một ngàn vạn đấy. Nếu mày dám kéo deadline, anh dám nhốt mày lại, bắt mày một tháng không được gặp Bách Nam."
Ban Ngọc khiếp sợ, "Anh, tình anh em ruột thịt đâu? Em phải đi mách mẹ, anh bắt nạt em!"
"Cứ việc đi mách." Ban Giác thu tay, sửa lại cổ tay áo, "Anh nhớ rõ tháng trước mày còn nhận một bức 'Lão Ông Đưa Đò', nếu mày dám khất hạn giao hàng, anh lập tức lấy hết kho báu dưới gầm giường mày ra mang đi bán."
"Mấy thứ đó em để dành cho Nam Nam, không được bán!" Ban Ngọc trừng mắt.
Ban Giác cảm thấy cạn lời, hít sâu, hung hăng trừng hắn, "Đồ phá gia chi tử, chưa kết hôn đã đào tim móc phổi ra cho người ta rồi, sao anh lại có thằng em ngu như mày hả."
"Đồ cuồng công việc, đồ đầu đá, không hiểu gì hết!" Ban Ngọc không hề khách khí trợn trắng mắt, xua tay đuổi người ra ngoài, "Em phải làm việc, đi ra đi ra đi, tạm thời em không muốn thấy mặt anh."
"......" Ban Giác tiếp tục hít sâu, củng cố tâm lý cho mình, không được, đây là em trai ruột, không thể bóp chết.
"Sao anh còn chưa đi đi?"
Ban Giác đen mặt, nghiến răng —— thứ em này giữ lại làm gì, bóp chết thì thôi!
.
Chỉ đăng thông cáo báo chí đơn thuần không có hiệu lực pháp lý, trưa hôm đó, Chu Tú Cầm được Bách Đông tháp tùng, cùng Bách Nam đi đến Cục Dân Chính làm thủ tục huỷ bỏ quan hệ người giám hộ.
"Bách Nam, hai mươi vạn còn lại kia, tôi hy vọng cậu nhanh chóng trả nốt." Chu Tú Cầm có chút phiền chán, lại hơi xót ruột, vốn là năm trăm vạn, sau đó biến thành ba trăm vạn, bây giờ chỉ còn bốn mươi vạn, có thể không đau lòng không? Thế nhưng số tiền này do con trai cả định ra, bà ta muốn phản bác cũng không có cách. Bây giờ thông cáo đoạn tuyệt quan hệ và thoả thuận đền bù đều truyền ra ngoài, cho dù xót ruột đến mấy cũng không thể sửa lại.
"Con nhớ rồi, cảm ơn... bác." Bách Nam cầm giấy tờ hủy bỏ quan hệ, trong lòng có chút trống trải, lại có chút nhẹ nhàng —— từ nay về sau cậu và nhà họ Bách không còn liên can gì nữa.
Chu Tú Cầm gật đầu có lệ, không muốn nhìn thấy đứa con nuôi này thêm một cái, lập tức lên xe.
Bách Đông vỗ Bách Nam trấn an, nói, "Em mãi mãi là em trai của Bách Đông này, tính tình mẹ xưa nay vốn vậy, em đừng để ý. Tiền bạc gì đó không cần gấp, nhà anh không thiếu tiền."
"Ừm." Bách Nam gật đầu, mỉm cười, "Anh mau lên xe đi, em hiểu mà."
Bách Đông quay đầu nhìn mẹ mình trong xe, gật đầu với cậu, lên xe lái đi mất.
Trở về chung cư, Bách Nam rút tờ báo mua dọc đường ra, lật đến trang có thông cáo của nhà họ Bách, xem thật lâu.
Chuông cửa vang lên, cậu lấy lại tinh thần, đi mở cửa.
Ban Ngọc sốt ruột xông vào nhà, đè vai cậu lại, "Nam Nam, chiều nay sao lại không nhận điện thoại, có chuyện gì? Em lại bị bắt nạt à?"
Bách Nam ngơ ngẩn nhìn hắn, lắc đầu, bước lên ôm chặt, "Em không sao... Tiểu Ngọc, cho em ôm một lát."
Thân thể Ban Ngọc cứng đờ, đột nhiên hoảng loạn ôm lại cậu, vò vò tóc, dùng cằm cọ lên trán cậu, thấp giọng, "Nam Nam...Đừng khóc, có anh ở đây."
Bách Nam chớp chớp mắt, mỉm cười, chôn mặt vào cổ hắn, siết cánh tay chặt hơn, giọng buồn bã, "Tiểu Ngọc ngốc, ai nói em khóc, chỉ là hơi... khó chịu."
"Ừ, Nam Nam không khóc." Ban Ngọc ôm chặt cậu, hốc mắt từ từ đỏ lên, "Em đừng khóc, em mà khóc, anh sẽ khóc theo."
"... Đồ ngốc."
—----------------------
Lời tác giả:
Lúc buồn bã khó chịu có người cùng khóc với mình, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút nhỉ?