Đi vào Vị Ương cung lâu rồi không tới, Mạc Tuyệt thấy bình tĩnh vô cùng. Bước trên hành lang thật dài, mỗi một bông hoa, mỗi một loài cây, đều chứa đầy hồi ức. Gần đây luôn nhớ về chuyện cũ, chẳng lẽ y đã già thật rồi sao?
Càng tới gần Kha Phượng Viêm, lòng y càng bình tĩnh. Y đứng trước long sàng, nhìn gương mặt phiếm hồng vì phát sốt, nhìn đôi gò má vì bệnh tật mà tiều tụy, không biết làm sao, Mạc Tuyệt lại vươn tay ra, vuốt ve đôi mắt nam nhân y đã yêu suốt nửa cuộc đời.
Phượng Viêm, sao ngươi lại bệnh?
Như cảm ứng được hơi thở của y, đôi mi Kha Phượng Viêm run rẩy.
Mạc Tuyệt nâng cổ tay hắn lên, bắt đầu chẩn mạch. Nhíu lại tuấn mi, y thở phào một hơi.
Xoay người bảo cung nhân lấy giấy bút, viết xuống một phương thuốc hạ sốt và bồi bổ sức khỏe.
“Đi ngay đi!”
Tiểu thái giám nhận mệnh lui xuống, giao cho thái y.
“Điện hạ, bệ hạ… người?” Lưu Đan hỏi một câu không xác định.
“Uống mấy thang thuốc thì không sao rồi!” Mạc Tuyệt nhìn Phương Tự đứng hầu một bên, hỏi: “Mấy ngày qua là ngươi chăm sóc cho hoàng thượng à?”
Nghe Mạc Tuyệt hỏi, Phương Tự lập tức hành lễ, đáp: “Hồi bẩm điện hạ, là thần!”
Mạc Tuyệt nhìn nam tử trước mặt, không nói gì thêm. Lưu Đan nghĩ Mạc Tuyệt bất mãn với Phương Tự, vội vàng phất tay, “Mấy ngày qua vất vả cho Phương dung thư rồi, trở về nghỉ ngơi đi!”
Tâm Phương Tự như rơi xuống, nặng nề, hắn hành lễ, định đi, lại nghe Mạc Tuyệt nói: “Sáng mai lại tới hầu hạ!”
Nghe y nói, Phương Tự nhìn lại, khiếp sợ, thật lâu không hồi phục tinh thần. Hắn cũng hiểu, ý của Mạc Tuyệt là bảo hắn chăm sóc cho hoàng thượng.
“Tạ điện hạ!” Phương Tự khó lòng che giấu nét vui mừng trên mặt.
Mạc Tuyệt thầm thở dài trong lòng, trong hậu cung này, chuyện tranh sủng không bao giờ dứt.
“Điện hạ, để thần đi xem thuốc đã chuẩn bị xong chưa!” Lưu Đan tìm lý do rời khỏi phòng, để Mạc Tuyệt ở cùng Kha Phượng Viêm.
Căn phòng vắng lặng, chỉ có tiếng xèo xèo của lò than cháy.
“Phượng Viêm, mấy ngày nữa tỉnh được rồi, nước không thể một ngày không vua, ngươi cứ ngủ như vậy mãi không tốt đâu!”
“Tuy là bệnh tình không nặng, nhưng nếu ngươi vẫn cứ ngủ như vậy, e là tỉnh không được nữa!”
“Ngươi có thể cảm giác được ta, có đúng không?” Mạc Tuyệt cầm tay Kha Phượng Viêm lên, thở dài.
“Sao ngươi lại làm vậy? Ngay lúc ta sắp rời xa ngươi, ngươi lại không chịu tỉnh!”
Mạc Tuyệt áp tay Kha Phượng Viêm lên mặt, ánh mắt cũng chưa bao giờ rời khỏi hắn, “Chúng ta đã dây dưa mười mấy năm, sao ngươi lại giống như lúc mười mấy tuổi nữa rồi?”
Như nhớ tới điều gì đó, y thì thào: “Hồi ngươi mười bốn tuổi, ngươi đáng yêu hơn giờ nhiều lắm. Khi đó, trong mắt ngươi đều là ta…”
Nói tới đó, dường như y lại nhớ tới điều gì nữa.
“Tiếc là, tất cả đều do ta đã cảm giác sai!” Mạc Tuyệt cười to, “Chúng ta, đã bỏ lỡ rất nhiều!”
“Tuy nhiên, ta không hiểu, hiện tại, sao ngươi lại không chịu tỉnh?” Mạc Tuyệt siết chặt tay Kha Phượng Viêm.
“Ngươi muốn dùng cách này buộc ta ở cạnh ngươi sao?” Giọng của y cao lên, lại không giấu được nỗi thống khổ.
“Lần đầu tiên, người vì giữ ta lại, đã dùng Túy Tương Y! Ha ha, ta cứ ngỡ là ta đã quên, nhưng ta quên không được, ta quên không được người ta yêu đã hạ độc ta!”
Mạc Tuyệt vươn một tay che đi đôi mắt, “Mỗi lần đều là ngươi tự mình đút thuốc giải định kỳ cho ta, Phượng Viêm, thì ra, có những thương tổn không hề theo thời gian biến mất!”
Túy Tương Y là chuyện Mạc Tuyệt không muốn nhớ tới, so với chuyện sợ hãi, thì đa phần lại là đau lòng. Bị người mình yêu hạ độc, thử hỏi, sẽ có bao nhiêu người có thể thản nhiên đối mặt đây? Mới đầu, Mạc Tuyệt cho là y sẽ làm được. Y tự nhủ với lòng, đó là do Kha Phượng Viêm mất đi trí nhớ, không phải Kha Phượng Viêm từng yêu y, chỉ cần tìm về hắn của trước đây, vậy chút thương tổn ấy sẽ qua đi. Đó là hy vọng duy nhất của Mạc Tuyệt, nhưng y lại không ngờ, người từng cùng y thề non hẹn biển, không xa không rời, cùng trao nhau thể xác và linh hồn ngay từ đầu đã chọn quên y.
Thế giới, lập tức sụp đổ.
Tình yêu của Mạc Tuyệt, cũng chôn vùi theo đó.
“Lần thứ hai, ngươi dùng mạng ngươi giữ ta lại!” Mạc Tuyệt xoa thái dương Kha Phượng Viêm, ánh mắt thật dịu dàng, “Nhưng ngươi có nghĩ cho ta chút nào không?”
“Ngươi nói ngươi yêu ta, ngươi nói ngươi không muốn rời khỏi ta, ngươi nói ngươi phải mang ta về. Phượng Viêm, tất cả đều do ngươi muốn, nhưng ngươi có biết ta muốn thứ gì không?”
Nói tới đó, Mạc Tuyệt nhắm hai mắt lại, “Ta muốn rời xa nơi này!”
“Những lời này mãi tới giờ ta mới có thể nói được với ngươi, ta biết là ngươi cũng nghe thấy!” Lúc Mạc Tuyệt mở mắt ra, lệ đã đầy hốc mắt, “Phượng Viêm, để ta rời khỏi đây đi, được không?”
Hãy để ta rời khỏi đây, rời khỏi nơi khiến ta thống khổ.
Mạc Tuyệt cứ nắm lấy tay Kha Phượng Viêm, Lưu Đan ở ngoài mành nhìn hai người, hắn cảm thấy bao quanh Mạc Tuyệt là hơi thở, một hơi thở muốn giải thoát, đồng thời cũng rất cô đơn. Và chút cô đơn đó, đến cả bản thân Mạc Tuyệt cũng không biết.
Đón lấy chén thuốc trong tay Lưu Đan, Mạc Tuyệt tự mình đút cho Kha Phượng Viêm, cũng giống như trước đây, hai người không chỉ chia sẻ ngọt ngào, mà đến cả cay đắng cũng cùng nhau nếm trải.
Mạc Tuyệt không quản ngày đêm, chăm sóc cho Kha Phượng Viêm hai ngày. Trừ ngày đầu tiên nói rõ cảm giác trong lòng y với hắn, về sau y không hề nhắc tới nữa.
Màn đêm rất đẹp, ánh trăng bạc chiếu lên nền tuyết trắng tinh lại khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi.
Mạc Tuyệt vừa dùng nước ấm lau mặt cho Kha Phượng Viêm vừa nói: “Phượng Viêm, thời gian qua Kỳ triều đã bắt đầu có động tĩnh, xem ra chẳng bao lâu nữa là đại chiến rồi. Ta có thu được một số tin tức của họ, đều đã sắp xếp lại ổn thỏa, chờ khi nào ngươi khỏe lại xem. Ta nghĩ, nó sẽ có ích cho ngươi!”
“Ta đã hứa với ngươi, sẽ cùng ngươi giành lấy thiên hạ này, ngươi nhất định sẽ lấy được. Chỉ là, khi đó ta chẳng thể ở cạnh ngươi được nữa!”
“Ngươi là một đế vương anh minh, dân chúng thiên hạ này đều đang chờ ngươi mang đến cho họ cuộc sống ấm no, hạnh phúc!”
Mạc Tuyệt có cảm giác, rằng Kha Phượng Viêm sắp tỉnh.
“Lam Dục Quỳnh là một người rất dịu dàng, ở cùng hắn, ta rất vui vẻ! Đã nhiều năm như vậy rồi, ta mới thật sự cảm nhận được đâu mới là hạnh phúc!”
“Ngươi có thiên hạ, ta có tự do, có được không?”
Câu sau cùng của Mạc Tuyệt, nhẹ vô cùng, dịu dàng vô cùng. Y tựa vào người Kha Phượng Viêm, như đang đè nén điều gì đó.
Ánh trăng chiếu lên mái tóc đen của y, mông lung mờ ảo.
“Ở cùng ta không được sao?” Một giọng nói khàn khàn cất lên, thật nhỏ.
Mạc Tuyệt ngẩng mạnh đầu, Kha Phượng Viêm đã tỉnh.
“Ngươi, tỉnh rồi!” Ngữ khí thật bình tĩnh.
“Ta rất nhớ ngươi, Tuyệt Nhi!” Hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
“Tỉnh thì tốt rồi, uống thêm mấy thang nữa sẽ bình an vô sự!” Mạc Tuyệt lại trở về với dáng vẻ thản nhiên, bắt mạch cho hắn.
“Tuyệt Nhi lên đây, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi!”
Không hổ là đế vương, cho dù có đang bệnh, vẫn cường thế như vậy. Ngôn Tình Tổng Tài
“Nếu Hoàng thượng đã tỉnh, vậy mai ta sẽ rời khỏi đây!” Mạc Tuyệt kéo chăn lên cho hắn, đáp.
Kha Phượng Viêm gượng dậy, thì thào, “Tuyệt Nhi, ta đã hiểu rõ tất cả rồi, chúng ta làm lại từ đầu, được không?”
“Ngươi hiểu rõ chuyện gì?”
“Ta yêu ngươi, ta không thể để ngươi rời khỏi. Tuyệt Nhi, tình cảm giữa ta và ngươi, từ năm mười mấy tuổi đã bắt đầu nảy nở. Dạo trước, khi thấy ngươi bỏ đi cùng người khác, ta cảm giác mình… Tuyệt Nhi, ta cũng không biết mình sẽ hôn mê lâu như vậy!”
“Tất cả đều đã bộc lộ rõ ràng, nhưng nơi này của ta,” Kha Phượng Viêm chỉ lên ngực, “Có một giọng nói ở nơi này nói cho ta biết, không có ngươi ở đây, tỉnh lại có ý nghĩa gì?”
Nhìn nơi Kha Phượng Viêm chỉ tới, Mạc Tuyệt cũng chỉ thản nhiên cười, “Cho nên, ngươi cảm thấy, ngươi không thể để ta đi?”
Kha Phượng Viêm gật đầu, “Ta không thể mất đi ngươi!”
“Thứ ngươi không thể mất chính là giang sơn này!” Mạc Tuyệt nói.
“Ta nghĩ rằng chờ khi giang sơn thống nhất, ta sẽ đi tìm ngươi, tình cảm giữa chúng ta, không ai có thể chen vào được…”
Mạc Tuyệt cắt ngang lời hắn, “Ngươi cho là lỗi lầm bao nhiêu năm qua có thể bù lại, có phải hay không?”
Kha Phượng Viêm nghẹn lời, “Tuyệt Nhi, chúng ta không nên rời xa nhau?”
“Sao lại không nên?” Mạc Tuyệt lắc đầu, “Ngươi vốn không hiểu!”
Mạc Tuyệt nhìn thẳng vào mắt hắn, đứng dậy, quỳ xuống đất, “Thần muốn rời khỏi nơi này, xin hoàng thượng biếm thần làm thứ dân!”
“Không thể được!” Kha Phượng Viêm muốn đưa tay đỡ Mạc Tuyệt lên.
“Xin hoàng thượng ân chuẩn!”
“…”
Mạc Tuyệt vẫn quỳ trên đất, “Xin hoàng thượng ân chuẩn!”
“Trẫm không cho phép!” Kha Phượng Viêm mất kiên nhẫn. Trong lúc hôn mê, hắn đã nghe thấy những lời của Mạc Tuyệt. Khi biết Mạc Tuyệt muốn rời khỏi hắn, ở cùng Lam Dục Quỳnh, hắn ghen tị, ghen tị với Lam Dục Quỳnh.
Mạc Tuyệt ngẩng đầu lên, thấy trong mắt Kha Phượng Viêm đầy rẫy bi ai.
Bị ánh mắt đó làm sợ hãi, y sững sờ nhìn Kha Phượng Viêm.
“Hoàng thượng, chỉ khi nào rời khỏi ngươi, ta mới có hạnh phúc thật sự!” Mạc Tuyệt đã nói như vậy, “Chuyện mấy năm qua, ta không cách nào quên được!”
“Ta sẽ bù đắp…”
“Ngươi muốn cả đời này ta cũng không được vui vẻ sao?” Trong mắt y, ngoài đau xót ra vẫn là đau xót, “Là vậy sao?”
“…Không phải!” Hiện tại, Kha Phượng Viêm đã hiểu rõ tất cả, chẳng lẽ thứ hắn mang lại cho y chỉ có đau khổ hay sao? “Tuyệt Nhi, ngươi biết ta không hề nghĩ như vậy mà đúng không?”
Đôi ngươi bi thương của Mạc Tuyệt như khắc sâu vào lòng Kha Phượng Viêm.
“Xin hoàng thượng biếm thần làm thứ dân!” Mạc Tuyệt cúi người, hành đại lễ quân thần.